Không khí trong Trường Lạc cung như bùng nổ vì một câu nói của Lưu tiệp dư.
Không ai chú ý thấy vẻ mặt của mấy người hoàng hậu vừa lóe qua thần sắc vui mừng, Lưu tiệp dư nhìn hoàng thượng nhíu chặt chân mày, lập tức nói
“Bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước cung nữ Tâm Nhi của thần thiếp xuất cung thăm người thân, đúng lúc gặp Xuân Ý Trường Lạc cung hành động mờ ám đi gặp một người”
Những lời Lưu tiệp dư nói càng khiến cho mọi người tò mò, hoàng thượng không có kiên nhẫn nghe Lưu tiệp dư nhiều lời lập tức hỏi vào thẳng vấn đề.
“Nam nhân kia là ai?”
“hoàng thượng, người mà Xuân Ý thay Thuần chiêu dung lén lúc gặp gỡ chính là Dương ngự sử”
“a …” hoàng thượng a một tiếng rồi không nói nữa, Đức phi lúc này lập tức lên tiếng
“nghe nói Dương đại nhân quê quán cũng là ở Giang Nam, không ngờ hắn và Thuần chiêu dung lại là quen biết cũ”
Nói đến ba chữ “quen biết cũ” Đức phi còn cố tình nhấn mạnh một chút, khiến cho nhiều người bắt đầu nhìn Lý An Nhiên bằng ánh mắt nghi ngờ, Lý An Nhiên trong lòng máy động, đưa mắt nhìn Xuân Ý, thấy Xuân Ý sắc mặt trắng bệch, nàng lập tức có phán đoán trong lòng.
Lý An Nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng, bắt gặp hắn cũng đang liếc mắt nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe qua tia phức tạp, nhưng lại không có nghi ngờ như nàng dự đoán, chỉ là ánh mắt có chút tức giận cùng một số cảm xúc nào đó mà nàng không hiểu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý An Nhiên âm thầm hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần chiến đấu, nàng bình tĩnh nhìn hoàng thượng nói
“hoàng thượng, vị Dương ngự sử này hình như là vị trạng nguyên vừa đổ đạt năm ngoái phải không?”
Hoàng thượng không nói gì gật đầu, Lý An Nhiên lại nói
“thần thiếp chưa từng gặp vị Dương ngự sử này, càng không có bảo Xuân Ý lén lúc liên lạc gì đó”
“hừ! Thuần chiêu dung, ngươi nói cũng thật hay, hai người là đồng hương, Xuân Ý lại lén lúc đi gặp hắn, cung nữ Tâm Nhi của ta có thể làm chứng, ngươi giải thích như thế nào?”
Tâm Nhi nghe Lưu tiệp dư nhắc đến mình, lập tức bò ra kiên quyết nói
“đúng vậy hoàng thượng, nô tỳ là thật sự tận mắt chứng kiến Xuân Ý cùng Dương đại nhân gặp nhau, nô tỳ có thể cùng Xuân Ý đối chất”
Tâm Nhi đã nói như vậy, Xuân Ý lập tức tiến ra quỳ xuống, cuối đầu không nói, thấy vậy Lý An Nhiên không khỏi nhíu mày hỏi
“Xuân Ý, ngươi thật sự đã đi gặp Dương đại nhân?”
Xuân Ý nhìn Lý An Nhiên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, chỉ dập đầu với nàng nói
“nương nương, nô tỳ có lỗi với người”
Lý An Nhiên thấy Xuân Ý không chịu giải thích gì, chỉ vừa khóc vừa dập đầu thì âm thầm lo lắng, trong lòng đột nhiên lóe qua tinh quang, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Xuân Ý, chẳng lẽ chính là như vậy?!
Hoàng thượng thấy thần sắc thay đổi của Lý An Nhiên, hơi nhíu mày, Lưu tiệp dư gặp Xuân Ý không chống chế, trong lòng càng vui mừng hô
“Thuần chiêu dung, cung nữ của ngươi đã nhận tội, ngươi còn gì để nói không?”
Lý An Nhiên nhìn thần sắc đắc thắng của Lưu tiệp dư, lại nhìn mấy người hoàng hậu ánh mắt sáng ngời, muốn cười nhưng cố nén, sau chuyện lần trước, mấy người hoàng hậu đã cẩn thận hơn, không còn vọng động công kích nàng nữa, trong lòng Lý An Nhiên không khỏi cười lạnh
Muốn nhìn ta ngã sao? các ngươi đừng có hòng!
“hoàng thượng, thần thiếp thật sự không có sai Xuân Ý đi gặp Dương đại nhân, nhưng thần thiếp nghĩ chuyện này liên quan đến trọng thần triều đình, hay là người truyền Dương đại nhân nhập cung nói rõ mọi chuyện, tránh khiến người ta oán hận”
Hoàng thượng nhìn Lý An Nhiên hai mắt trong sáng, thần sắc bình tĩnh thì trong lòng cảm thấy thoải mái đôi chút, cũng không dài dòng ra lệnh cho Lưu công công
“Lưu Toàn Phúc, truyền khẩu dụ của trẫm cho Dương Thừa Sỡ nhập cung”
“nô tài tuân lệnh!”
Mấy người hoàng hậu thấy Lý An Nhiên bình thản như vậy thì trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ liếc nhìn Lưu tiệp dư.
Người này trước đây là Lưu phi, sau khi bị hàng phân vị, tính tình xem như thu liễm, không ngờ hôm nay dám đứng trước mặt nhiều người như vậy tố cáo Lý An Nhiên, hành động cũng đủ ác. Nếu thành công, Lý An Nhiên khó tránh kết cuộc bi thảm. Nếu thất bại, Lưu tiệp dư liền biến thành trò cười cho cả triều đình, bởi có mặt tại Trường Lạc cung lúc này có cả tôn thất vương phi cùng mệnh phụ phu nhân, chuyện này không cách nào giữ bí mật được, thậm chí Lưu tiệp dư còn có thể bị hoàng thượng trừng phạt.
Không quá nửa canh giờ Dương Thừa Sỡ đã theo Lưu công công đến Trường Lạc cung.
Lúc này mọi người đều đã yên vị, Tiêu Bình cũng được người ôm đi.
Ngay khi tiến vào Trường Lạc cung, Dương Thừa Sở đã cảm thấy không đúng, trên đường đi hắn có hỏi qua nhưng không ai trả lời, hiện tại trong đại điện Xuân Ý cùng một cung nữ đang quỳ, hoàng thượng và hoàng hậu đang ngồi phía trên uy nghiêm nhìn hắn, thậm chí tôn thất vương phi cùng các mệnh phụ phu nhân đều có mặt, trong lòng Dương Thừa Sở tự nhiên có dự đoán, âm thầm nhíu chân mày một cái, nhưng hắn đường đường một đại nam nhân, tâm lý vô cùng vững vàng, nhanh chóng bình tĩnh tiến lên hành lễ
“thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương”
Hoàng thượng lúc này cũng không cho hắn đứng lên, lạnh nhạt nói
“Dương khanh, Lưu tiệp dư tố cáo ngươi cùng Thuần chiêu dung có âm thầm qua lại, ngươi nói …. Chuyện là như thế nào?’
Dương Thừa Sở sắc mặt khẽ biến, sau đó hắn nhíu mày nói
“bẩm hoàng thượng, thần cũng Thuần chiêu dung chưa từng gặp mặt, sao có thể có qua lại được”
“hừ! ngươi cùng Thuần chiêu dung vốn cùng quê, có quen biết cũng không phải là không có khả năng”
Cuối cùng Triệu quý phi không kềm được lên tiếng, Lý An Nhiên nghe vậy chỉ bình thản hỏi Dương Thừa Sỡ
“Dương đại nhân, không biết quê quán của ngươi ở đâu?”
Nghe Lý An Nhiên hỏi, Dương Thừa Sở ngẩng đầu nhìn nàng
“vị này chắc là Thuần chiêu dung nương nương?”
Ánh mắt Dương Thừa Sở có chút đánh giá nàng, Lý An Nhiên cũng không che dấu nói
“chuyện này liên quan đến thanh danh của ta và ngươi, Dương đại nhân, ngươi tốt nhất nói cho rõ”
Thấy Lý An Nhiên và Dương Thừa Sở bình thản nói chuyện, hoàng hậu trong lòng càng thêm nghi ngờ, liếc mắt nhìn Lý An Nhiên sau đó âm thầm có đánh giá, cảm thấy mình thật sáng suốt chọn đứng ngoài nhìn.
Lúc này Dương Thừa Sở không chút dấu diếm nói ra quê quán của mình
“thần vốn là người Giang Châu thuộc Giang Nam, từ nhỏ đến khi lên kinh thành thi cử thần chưa bao giờ rời khỏi Giang châu, cũng chưa từng gặp Thuần chiêu dung nương nương”
“ngươi nói dối, hừ! Thuần chiêu dung ở Thục châu, cùng Giang châu cách không xa, nếu không quen biết tại sao ngươi lại cùng Xuân Ý gặp gỡ”
“thần …”
Dương Thừa Sỡ vừa gấp vừa giận, chân mày nhíu chặt, lúc này lại im lặng, Lưu tiệp dư thấy có hy vọng liền nói
“đến nước này ngươi còn dấu diếm cho Thuần chiêu dung sao, chính mắt Tâm Nhi thấy ngươi và Xuân Ý gặp nhau ngoài cung”
“ta …”
Dương Thừa Sỡ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, cắn chặt răng quay sang hoàng thượng nói
“hoàng thượng, thần thật sự cùng chiêu dung nương nương là trong sạch, nếu hoàng thượng không tin, thần xin lấy cái chết để chứng minh”
“hừ! ngươi cũng chung tình thật đó, còn muốn dùng mạng để bảo vệ cho Lý An Nhiên”
Lưu tiệp dư càng nói càng quá đáng, ngay cả họ tên của Lý An Nhiên cũng gọi ra luôn, sắc mặt hoàng thượng trầm xuống, hắn đột nhiên quay sang Dương Thừa Sở hỏi một câu không liên quan
“Dương khanh, ngươi có từng ăn bánh nướng Vương Đại Nương hay chưa?”
Dương Thừa Sở bị câu hỏi của hoàng thượng làm cho ngơ ngẩn, hắn nghi hoặc nói
“bánh nướng thì thần đã từng ăn rồi, nhưng bánh nướng Vương Đại Nương gì đó thì thần chưa từng nghe qua”
Lý An Nhiên nghe Dương Thừa Sở trả lời như liền nở nụ cười, mấy người khác lại không hiểu gì, đều nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, lúc này hoàng thượng nhìn Lý An Nhiên, Lý An Nhiên liền cười nói
“Bánh nướng Vương Đại Nương là một loại bánh bột ngô nổi tiếng ở Dương châu, Dương đại nhân chưa từng đến Dương Châu nên chưa nghe qua cũng phải, thật ra từ năm mười tuổi ta đã rời khỏi Thục châu đến sống ở thôn trang thuộc Dương châu, nếu các ngươi đến Thục châu hỏi qua thì ai cũng biết chuyện này”
Nghe Lý An Nhiên nói như vậy, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng đối với Lý An Nhiên nghi ngờ biến mất hơn phân nửa, mười tuổi rời khỏi Thục châu, chỉ là một tiểu hài tử, làm sao có thể cùng Dương Thừa Sở này phát sinh tình cảm gì được.
Lưu tiệp dư không khỏi gấp lên vội lên tiếng
“nhưng như vậy cũng không chứng minh được là Dương đại nhân không có đến Dương châu, biết đâu là do các ngươi nói dối cố tình che dấu, hoàng thượng, ngài không nên dễ dàng tin lời bọn họ”
Lý An Nhiên nhìn Lưu tiệp dư, sau đó đột nhiên cười khẽ nói
“Lưu tiệp dư, ngươi làm gì mà gấp như vậy chứ, ta biết ngươi âm thầm ghen ghét oán hận ta, nhưng cũng không cần cử cung nữ của mình theo dõi người của ta, gặp Xuân Ý và Dương đại nhân tiếp xúc liền suy đoán lung tung muốn vu oan hãm hại ta như vậy ”
“Thuần chiêu dung, ngươi đừng chối, nếu không phải ngươi và Dương Thừa Sở có tư tình thì tại sao cung nữ của ngươi lại lén lúc gặp hắn?”
“à … ngươi nói đúng, nguyên nhân vì sao đâu?”
Lý An Nhiên liếc mắt nhìn Xuân ý và Dương Thừa Sở, hai người lập tức không được tự nhiên cuối đầu không nhìn vào ánh mắt của nàng, Lý An Nhiên cười cười nói
“ta cùng Dương đại nhân thật ra không thể xem là cùng quê được, ngược lại có một người mới là cùng Dương đại nhân không chỉ ở Giang Nam mà còn cùng là người Giang Châu nửa, Xuân Ý, ngươi nói đúng không?”
“nương nương … nô … nô tỳ..”
Xuân Ý ấp úng không nói nên lời, Lý An Nhiên đột nhiên ra vẻ đồng cảm nói
“ngươi cùng Dương đại nhân lưỡng tình tương duyệt, tại sao không sớm nói với ta, trước đây lúc Tĩnh Huệ quý phi nhờ ta chiếu cố ngươi, ta cũng không có ý định cướp đi tự do của ngươi, nếu ngươi sớm nói ta nhất định nghĩ cách thành toàn các ngươi”
Nghe Lý An Nhiên nói vậy mọi người đều ngạc nhiên, Dương Thừa Sở mạnh ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, Xuân Ý thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đến lúc này mọi người hầu như đều tự mình suy diễn ra Xuân Ý và Dương Thừa Sở gặp gỡ là do hai người họ tư tình với nhau mà không liên quan gì đến Lý An Nhiên. Lưu tiệp dư sắc mặt đại biến, lập tức hô lên
“không thể nào? hắn … hắn đường đường trạng nguyên sao có thể có quan hệ với một cung nữ chứ? ta không tin”
“Thuần chiêu dung nương nương nói không sai, năm đó thần chỉ là một tú tài nghèo, thần cùng nàng là lưỡng tình tương duyệt nhưng nàng lại bị Hạ gia ép nhập cung, chúng thần mới phải chia cách, trong lòng thần không ai có thể thay thế được vị trí của nàng, sau khi đổ đạt, được hoàng thượng phong chức ngự sử, biết được tin của nàng thần không khống chế được mới hẹn nàng ra ngoài gặp gỡ, chuyện này đều là do thần, hoàng thượng, xin hoàng thượng trị tội”
Dương Thừa Sở hai mắt đỏ bừng, mạnh mẽ dập đầu mấy cái phát ra tiếng vang dọa người, Xuân Ý không kềm chế được khóc thảm kêu
“đại nhân!”
Xuân Ý quay sang hoàng thượng khóc hô
“hoàng thượng minh xét, không phải là lỗi của Dương đại nhân, là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ tự động truyền tin cho đại nhân, không phải là lỗi của ngài ấy”
Lúc này Xuân Ý cũng dập đầy, Lưu tiệp dư cảm thấy khó thở, ngã ngồi trên ghế, Lý An Nhiên nhìn hai người Xuân Ý dập đầu đến trán rướm máu, vẻ mặt lộ ra thương xót, đứng ra quỳ xuống hướng hoàng thượng khẩn thiết hô
“hoàng thượng, Xuân Ý trước đây tận tâm hầu hạ Tĩnh Huệ quý phi và thần thiếp, không công lao cũng có khổ lao, Dương đại nhân lại là mệnh quan triều đình, xin hoàng thượng khai ân, để hắn được đoái công chuộc tội, còn có Dương đại nhân và Xuân Ý lưỡng tình tương duyệt, xin hoàng thượng thành toàn cho bọn họ, thần thiếp xin ngài”
Lý An Nhiên vừa định dập đầu thì đã bị cánh tay của hoàng thượng kéo lại, hắn thở dài một hơi nói
“được rồi, Dương khanh là trọng thần của trẫm, sao trẫm lại tiếc với hắn một cung nữ cơ chứ, Dương khanh, nếu ngươi nói ra, trẫm đã sớm thành toàn cho các ngươi rồi”
Lý An Nhiên lộ ra sắc mặt vui mừng hô
“đa tạ hoàng thượng!”
Dương Thừa Sở và Xuân Ý cũng cuối đầu nói lời tạ ơn, vì bọn họ cuối đầu nên không ai nhận ra trong mắt bọn họ không có vui mừng, chỉ có khổ sở.
Lý An Nhiên lúc này ánh mắt đảo về phía Lưu tiệp dư sắc mặt không cam lòng ngồi bên kia, trong lòng lạnh lùng hừ một cái.
Hết lần này đến lần khác cứ nhắm và ta, hôm nay ta cho các ngươi biết ta cũng không phải là trái hồng mềm để cho các ngươi muốn vò nắn thế nào cũng được, các ngươi nếu dám hãm hại ta thì phải chuẩn bị tâm lý để nhận lấy hậu quả.
Lý An Nhiên đột nhiên nghiêm mặt quay sang hoàng thượng nói
“hoàng thượng, Lưu tiệp dư lần này rõ ràng là muốn hãm hại thần thiếp, tâm tồn ý xấu cố ý cho người theo dõi Xuân Ý không nói, còn cố tình nhân ngày sinh thần của Bình Nhi không có chứng cớ lại dám vu khống thần thiếp, hôm nay xém chút làm mất thanh danh của thần thiếp và Dương đại nhân, nếu kế hoạch của nàng thành công, thần thiếp dù có nhảy xuống giếng tự sát cũng không rửa hết được ô nhục, kính xin hoàng thượng chủ trì công đạo”
Hoàng thượng nhìn Lý An Nhiên thần sắc cực kỳ ủy khuất, hai mắt trông mong nhìn mình, đây là lần đầu hắn thấy nàng như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị, nhưng rất nhanh hắn cũng phải ứng lại. Trong lòng hoàng thượng đã sớm đối với Lưu tiệp dư không thoải mái, nàng ta theo chân Tô gia trong hậu cung gây đủ loại thị phi không nói, Lưu gia ở bên ngoài cũng không hề yên phận, hoàng thượng buồn bực lạnh giọng nói.
“Lưu thị vu cáo hãm hại phi tần, cố ý gây thị phi, tâm tồn ý xấu, không có tư cách làm phi tần của trẫm, niệm tình ngươi nhập cung đã lâu, từ hôm nay giáng làm mạc đẳng canh y, chuyển đến Dịch Đình”
“hoàng thượng!”
Lưu tiệp dư sợ hãi hô lên một tiếng, nhưng cũng không đợi nàng ta nói gì, đã bị người lôi đi, đi cùng còn có cung nữ Tâm Nhi của nàng ta.
Cung phi phạm sai, thường không trực tiếp bang chết, trừ khi là có liên quan đến hoàng tự cùng với chứng cứ thật rõ ràng như trường hợp của Trần Tú Linh năm xưa, thậm chí dù là mưu hại hoàng tự nhưng có được núi dựa hay từng có công mang hoàng tự như Kim thứ dân và Tô Minh Huệ thì cũng được miễn tội chết, chỉ bị đày vào lãnh cung mà thôi.
Sau khi mọi chuyện được rõ ràng, khách nhân lục tục rời đi, Dương Thừa Sở cũng được cho xuất cung, Xuân Ý ở lại đợi một thời gian sẽ được gã đi từ Trường Lạc cung, cũng xem như nở mày nở mặt, hoàng thượng còn có chính vụ nên cũng đi ngay sau đó.
Lý An Nhiên cảm thấy mệt mỏi không nói tiếng nào với Xuân Ý quay người vào trong nghỉ ngơi, Xuân Ý cắn cắn môi không dám đứng lên, cứ thế quỳ ở nơi đó. Trong lòng chỉ liên tục mặt niệm Tĩnh Huệ quý phi