Chiến Trường Hậu Cung

Chương 9: Lý An Nhã thay đổi



Mấy ngày sau khi Lý An Nhiên đến Tĩnh Nhàn cung, Trúc Mai Hiên so bình thường vẫn không có gì thay đổi, chỉ có điều cung nhân ở đây có một chút thay đổi về nhân sự và số lượng mà thôi.

Lại nói từ đêm trừ tịch hôm đó, hoàng thượng đã cho Lưu công công điều tra lại tất cả cung nhân ở Trúc Mai Hiên, có người bị Lưu công công gọi đi rồi sau đó được trở về, cũng có vài người lại không bao giờ quay trở lại nữa, nghe đâu là đều bị đưa đến dịch đình cả rồi, chính vì thế hiện tại cung nhân ở Trúc Mai Hiên cộng luôn cả Thanh Y và Lục Ly nữa thì chỉ còn lại có tám người. Ngoài Hồng Thảo ra thì Tố Thảo, Tử Thảo và Tiểu Tứ Tử đều một đi không trở lại, sau này thì bốn cái tên Hồng Thảo, Tố Thảo, Tử Thảo, Tiểu Tứ Tử đều đã có người mới dùng, bốn người này do chính Lưu công công tự mình chọn lựa đưa đến Trúc Mai Hiên, ngoài ra còn có thêm bốn cung nữ và hai thái giám nữa vì Lý An Nhiên hiện tại đã là quý tần, Lý An Nhiên liền có cơ hội tiếp tục chuỗi “ cây cỏ” và “số thứ tự” của mình: Xuân Thảo, Hạ Thảo, Thu Thảo, Đông Thảo, Tiểu Lục Tử, Tiểu Thất Tử liền được sinh ra.

Đối với việc thay đổi cung nhân, Lý An Nhiên chỉ lạnh nhạt nói

“một đám người cây táo rào cây sung thôi, trước đây chưa có xử lý vì chưa có cơ hội thích hợp, hiện tại có cơ hội tống đi một đám, lại còn được bù lại một nhóm người của hoàng thượng, sau này không cần sợ là cái đinh của phi tần khác nữa, có cái gì không tốt, nếu phải nuôi người của kẻ khác thì nuôi người của hoàng thượng vẫn tốt hơn”

……

“Nương nương, đã đến giờ đi thỉnh an hoàng hậu nương nương “ Xuân Thảo và Đông Thảo vừa bận rộn dọn dẹp đồ đạc trong phòng vừa nhắc nhở Lý An Nhiên, hiện tại hai người cũng đã là đại cung nữ của nàng, Lý An Nhiên mỉm cười nói

“Vậy thì đi thôi, Thanh Y và Xuân Thảo cùng Tiểu Nhất Tử ở lại trông chừng Trúc Mai Hiên, Lục Ly, Đông Thảo, Tiểu Tam Tử, Tiểu Ngũ Tử theo ta đi thỉnh an hoàng hậu nương nương “

....

Lý An Nhiên vào Linh Phụng cung không sớm không trễ, nhóm phi tần phẩm cấp thấp hơn đều hướng nàng hành lễ, trong đó có cả Trần mỹ nhân, nhìn bộ dạng thiên chân vô tà của nàng ta, Lý An Nhiên vẫn biểu hiện như thường, sau khi hoàn tất lễ nghi liền yên vị ở vị trí của mình, cũng không cùng phi tần khác nhiều lời. Nàng hiện tại chính là đang đợi, nàng biết hôm nay là ngày hoàng thượng giải quyết chuyện xảy ra trong đêm trừ tịch hôm đó.

Lát sau tất cả phi tần hầu như đều đến đủ, ngay cả Triệu quý phi và người đang mang thai Anh tu viện cũng đến.

Liễu Ngưng Tuyết thấy Lý An Nhiên, ngay lập tức không được tự nhiên hẳn ra, dù sao hôm đó nàng cầu xin hoàng thượng xử phạt Lý An Nhiên thì cũng xem như cùng Lý An nhiên trở mặt mất rồi, dù cho nguyên do là nàng hiểu lầm Lý An Nhiên hãm hại mình nhưng chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, có muốn trở lại như xưa cũng không được.

Thấy Liễu Ngưng Tuyết cố tình ngó lơ mình, Lý An Nhiên không mấy quan tâm, dù sao nàng cũng chưa bao giờ muốn cùng bất cứ phi tần nào đi lại gần, hiện tại chuyện dây mơ rễ má với Liễu Ngưng Tuyết từ lúc mới nhập cung xem như chính thức giải quyết, không dính gì với nhau nữa, Lý An Nhiên ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Liễu quý phi nhìn biểu hiện của Lý An Nhiên và Liễu Ngưng Tuyết như vậy chỉ âm thầm cười lạnh, với tư lịch của nàng trong cung, chuyện xảy ra đêm trừ tịch tuy không biết được rõ ràng nhưng vẫn bắt được chút tiếng gió, cũng đoán ra được đôi chút sự tình, chính vì thế hôm nay nàng ta mới cố tình đến sớm chờ xem việc vui.

Hoàng hậu đúng giờ xuất hiện trước mặt chúng cung phi, vẫn đoan trang đại khí như vậy, ban đầu là hỏi thăm cái thai của Anh tu viện, sau đó là nói đến mấy chuyện ăn nghĩ thường ngày, thời gian dần trôi qua, mấy phi tần tinh ý liền phát hiện có gì đó không đúng, hoàng hậu biểu hiện như đang cố tình kéo dài thời gian chờ đợi gì đó, nhìn lại mấy phi tần phân vị cao cũng không có vẻ gì là khác thường, bọn họ liền đoán được, sắp xảy ra chuyện gì đó rồi.

Tiếng hô hoàng thượng giá lâm như một tiếng chuông cảnh báo bên tai chúng phi tần, ngay lập tức bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đang chờ hoàng thượng đến, một số phi tần lúc này ngay lập tức vui mừng, vội vàng chỉnh trang lại dung mạo, cố gắng bày ra phong tư xinh đẹp nhất có thể để mong được hoàng thượng chú ý.

“Tham kiến hoàng thượng!”

Hoàng đế Tiêu Hàn thân vẫn còn mặc long bào, rõ ràng là vừa tan buổi thượng triều liền đến thẳng Linh Phụng cung, nhìn chúng phi tần cung kính hành lễ, hắn tiến đến ghế trên ngồi xuống

“miễn lễ”

Hoàng thượng nhìn một lượt nhóm cung phi, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt như thường, sau đó mới chậm rãi nói

“Hôm nay trẫm đến vì đã phát hiện có người trong hậu cung của trẫm làm ra việc mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần khiến cho trẫm hết sức thất vọng, cần phải nghiêm trị làm gương cho cả hậu cung “

Nghe hoàng thượng nói, đa số chúng phi tần đều sợ hãi và bất ngờ, riêng một số người là vẫn trấn tĩnh như thường, hoàng thượng cũng không dài dòng bình thản nói

“Lưu Toàn Phúc”

Lưu Toàn Phúc lập tức bước ra, sau đó mới đem chuyện đêm trừ tịch nói rõ ràng, từ việc Liễu Ngưng Tuyết suýt bị ám hại đến việc Lý An Nhiên cũng từng là người bị tình nghi, cuối cùng kết luận cả Liễu Ngưng Tuyết và Lý An Nhiên đều là người bị hãm hại khiến chúng phi tần ngoài mặt như đồng tình hai người nhưng trong lòng lại hận việc hai người này may mắn thoát nạn, nếu hung thủ có thể thuận lợi trừ khử cả hai thì tốt biết mấy.

Nhìn Lý An Nhã bị giải đến, chúng phi tần ngay lập tức đưa mắt nhìn Lý An Nhiên, trong lòng không khỏi cười châm chọc, Thuần quý tần thật sự là có một muội muội tốt!

Lý An Nhiên ngược lại trong lòng máy động, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, Lý An Nhã lúc này thần sắc trấn tĩnh, ánh mắt bình thản, rõ ràng không giống bộ dạng bình thường của nàng ta.

Ngay khi vừa bước vào, Lý An Nhã đột nhiên quỳ xuống khóc hô

“Hoàng thượng, oan uổng a, thần thiếp không có hãm hại Anh tu viện nương nương, càng không muốn hãm hại tỷ tỷ, xin hoàng thượng minh xét”

Hoàng thượng bình thản nhìn Lý An Nhã, sau đó quay sang Lưu công công

“tiếp tục đi”

“nô tài tuân chỉ, Lý chủ tử thật sự không liên quan đến chuyện mưu hại Anh tu viện nương nương và Thuần quý tần nương nương, theo nô tài điều tra được, cung nữ Mịch Nhi của Lý chủ tử bị người khác mua chuộc, trong phòng Mịch Nhi tìm được một cây trâm phù dung cùng ba trăm lượng bạc, theo tra xét cây trâm này là của hoàng thượng ban cho Trần mỹ nhân”

Trần Tú Linh vừa nghe, ngay lập tức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống khóc hô

“hoàng thượng oan uổng, thần thiếp bị hãm hại, nếu thần thiếp là chủ mưu thần thiếp sao phải đem đồ hoàng thượng ban đưa cho một cung nữ chứ, xin hoàng thượng minh xét”

“hừ! minh xét, ta xem ngươi còn đóng kịch đến khi nào? Lưu Toàn Phúc”

Ngay lập tức Lưu công công cho người đưa vào cung nữ Mịch Nhi của Lý An Nhã, còn có một đại cung nữ và một tiểu thái giám trong cung của Trần Tú Linh gọi là Thu Nhi và Tiểu Tuất Tử, ba người vừa bị giải vào liền khai hết tất cả, mà tội danh đều nhắm Trần Tú Linh.

Mịch Nhi nói mình bị Thu Nhi cung nữ của Trần Tú Linh Thu mua chuộc, Thu Nhi cũng thừa nhận lời Mịch Nhi nói là sự thật, ngoài ra còn kể ra kế hoạch của Trần Tú Linh một cách tường tận, Tiểu Tuất Tử thì thừa nhận việc theo lời Trần Tú Linh ra ngoài cung đặc một chiếc vòng ngọc giống hệt chiếc vòng của Lý An Nhiên, ngoài ra còn thừa nhận việc Trúc Mai Hiên có nội gián của Trần Tú Linh. Ngay cả biên nhận lúc đặc vòng ngọc ngoài cung hắn cũng đưa ra.

Trần Tú Linh sắc mặt trắng xanh, ôm ngực khó thở, run run chỉ vào ba người Thu Nhi

“không phải như vậy, các ngươi nói bậy …. “

Sau đó Trần Tú Linh khóc lóc thảm thiết quay về phía hoàng thượng luôn miệng hô

“hoàng thượng, Lý An Nhã mới là chủ mưu đó hoàng thượng, nàng ta là ganh tỵ Thuần quý tần được sủng ái, bảo thần thiếp nghĩ cách diệt trừ Thuần quý tần, Tiểu Dụ Tử cũng là do nàng ta bảo Mịch Nhi đi mua chuộc, không liên quan đến thần thiếp …. Chắc chắn … chắc chắn cẩu nô tỳ Thu Nhi này cũng đã bị nàng ta thu mua, âm thầm trộm ngọc trâm của thần thiếp đó hoàng thượng”

Trần Tú Linh lúc này đã không giữ được bình tĩnh nữa, vừa khóc vừa dữ tợn vạch tội Lý An Nhã, mọi người liền hiểu được sự tình, không khỏi đưa mắt nhìn Lý An Nhã, trong lúc đó Lý An Nhã trợn mắt, tức giận chỉ vào Trần Tú Linh

“Trần Tú Linh, ngươi còn muốn ngậm máu phun người sao? uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy, xem ngươi như tỷ muội ruột thịt, thậm chí vì nghe theo lời ngươi xúi giục mà nghi ngờ tỷ tỷ, gây nên đại họa kia, ta không ngờ ngươi không chỉ lợi dụng lòng tin của ta muốn chia rẽ ta cùng tỷ tỷ, bây giờ mua chuộc Mịch Nhi không chỉ muốn vu oan cho ta còn hạ dược vào hương liệu đem tặng cho ta dùng khiến cho ta đầu óc không tỉnh táo hồ ngôn loạn ngữ… hoàng thượng, xin người chủ trì công đạo”

“Lý thải nữ, ý của ngươi là Trần mỹ nhân đã cho người hạ dược trong hương liệu của ngươi?”

Hoàng hậu lúc này ra vẻ hứng thú hỏi, Lý An Nhả làm vẻ mặt thực oan khuất nói

“bẩm hoàng hậu nương nương, đúng là như vậy, Lưu thái y có thể làm chứng, chính Lưu thái y đến chẩn mạch cho thần thiếp đã phát hiện ra”

Hoàng hậu nhìn sang hoàng thượng, thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, không thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn liền không còn cách nào là tự chủ nói

“mời Lưu thái y đến”

Lát sau một trung niên thái y đến, đầu tiên là cung kính hành lễ với hoàng thượng, sau đó mới nói đến chuyện hương liệu, theo lời thái y thì trong hương liệu mà Trần Tú Linh đem tặng cho Lý An Nhã đã bị thêm vào dược liệu có tác dụng làm đầu óc không tỉnh táo, dùng lâu có thể khiến cho hỏng đầu, trở nên điên loạn.

Sau đó hoàng thượng lại cho người đến cung của Lý An Nhã lấy đến hương liệu kia, lại gọi thêm mấy vị thái y, kết quả kiểm tra đều giống như lời Lưu thái y nói.

Trần Tú Linh liên tục bị kích thích, biết bản thân đã bị dồn đến chân tường, đột nhiên như phát điên nhào đến nắm chặt búi tóc của Lý An Nhã, hung tợn giáng xuống mấy bạt tay trước ánh mắt khó tin của chúng phi tần, Trần mỹ nhân lúc nào cũng có vẻ ngây thơ trong sáng mà mọi người biết hiện tại như một mụ đàn bà chanh chua, nắm đầu đánh người vô cùng bưu hãn.

“tiện nhân, ngươi dám hãm hại ta, ta giết ngươi”

Hoàng thượng nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia tức giận

“bắt nàng ta lại”

Ngay lập tức có hai thái giám chạy đến bắt lấy Trần Tú Linh, Trần Tú Linh bộ dạng thê thảm khóc hô

“hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp thừa nhận đã âm mưu cùng Lý An Nhã hãm hại Anh Tu Viện cùng Thuần quý tần, nhưng thần thiếp không có hạ dược trong hương liệu đâu hoàng thượng …”

“đến nước này mà ngươi còn không biết hối cải, nói nữa chỉ làm bẩn tai hoàng thượng, bịt miệng nàng ta lại”

Hoàng hậu lạnh lùng ra lệnh cho bịt miệng Trần Tú Linh, sau đó quay sang hoàng thượng

“hoàng thượng định xử lý Trần mỹ nhân thế nào?”

Hoàng thượng lúc này đứng lên lạnh nhạt nói

“đài làm thứ nhân, lôi xuống bang bạch lăng, còn những nô tài này hoàng hậu xem rồi xử lý đi”

Trần Tú Linh vừa nghe hoàng thượng nói xong lập tức giãy giụa kịch liệt, sau đó thì trợn mắt té xỉu giửa đương trường, cuối cùng bị người ta lôi ra. Hoàng thượng cũng không còn kiên nhẫn cất bước định rời đi thì đột nhiên hoàng hậu lại nói

“hoàng thượng, Lý thải nữ bị trần thứ nhân hãm hại suýt nữa biến thành người điên, thần thiếp cho rằng cũng nên có chút an ủi nàng”

Vừa nghe hoàng hậu nói xong, chúng phi tần trong lòng lập tức máy động, hoàng hậu là muốn nâng đỡ Lý thải nữ sao?! hoàng thượng quay đầu nhìn hoàng hậu, ánh mắt bình thản của hắn khiến hoàng hậu tim hơi run lên, hoàng thượng tức giận!

Nhưng hoàng thượng chỉ nhìn một cái như vậy sau đó đột nhiên nở nụ cười nói

“may có hoàng hậu nhắc nhở, xém chút trẫm quên mất, Anh tu viện, Thuần quý tần còn có Lý thải nữ lần này chịu nhiều ủy khuất, trẫm cũng nên ban thưởng trấn an, Anh tu viện phong làm sung viện, Thuần quý tần tấn phong tiệp dư, còn Lý thải nữ thì làm bảo lâm đi”

Chúng phi tần đồng loạt giật mình trước quyết định của hoàng thượng, ngay cả Lý An Nhiên cũng không ngờ, nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, lập tức cùng Liễu Ngưng Tuyết đứng lên hành lễ tạ ơn.

Hoàng hậu trong lòng đắng chát đến không chịu nổi, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt tươi cười, trong khi đó chúng phi tần thì hận chết hoàng hậu, nếu hoàng hậu không nhắc đến, Anh tu viện … a không, hiện tại phải gọi là Anh sung viện còn có Thuần tiệp dư đã không được tấn phong rồi.

Nhìn theo bóng lưng hoàng thượng đi xa, sắc mặt của hoàng hậu liền không mấy tốt đẹp, lạnh lùng nhìn mấy người Mịch Nhi

“lôi xuống, trượng tể”

Đám Mịch Nhi mặt không còn giọt máu, sợ hãi hô

“hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương nương tha mạng”

Giải quyết xong mấy cung nhân, hoàng hậu lạnh nhạt nói với chúng phi tần

“được rồi, bổn cung mệt mỏi, các ngươi cũng tan đi”

…..

Trong lúc này hoàng thượng đang ngồi ngự giá trở về Minh Long điện, sắc mặt hắn lạnh lùng nói với Lưu công công đi bộ bên cạnh long giá

“trong một tháng nhắc trẫm không cần đến chỗ Nghi tiệp dư, một năm tới không lật thẻ bài của Lưu phi, còn có Anh sung viện, không tấn phong thêm nữa”

Lưu công công lập tức đáp ứng, trong lòng đối với mấy người Lưu phi, Anh sung viện âm thầm cảm thán, muốn bỏ đá xuống giếng, ném đá giấu tay cũng nên nhìn xem hoàng thượng có muốn hay không nha, Anh sung viện kia cũng thật hồ đồ, đã mang thai không lo dưỡng thai còn muốn đi tính kế người khác, hoàng thượng ghét nhất điểm này, sợ rằng sau này muốn giữ được thánh sủng là không dễ dàng, còn có Nghi tiệp dư kia, ai bảo là người Tô gia đâu, thái hậu cùng hoàng hậu mưu tính, hoàng thượng biết rõ trong lòng bàn tay, bọn họ đã gây thì người Tô gia như Nghi tiệp dư phải gánh thôi. Ngay lúc này hoàng thượng lại đột nhiên lên tiếng

“trẫm nhớ Thuần tiệp dư thích hoa sen phải không?! trở về đem tượng tống tử quan âm tịnh đế liên lần trước thu được từ tây vực đem qua Trúc Mai Hiên”

“nô tài đã biết”

“nhớ lấy thêm chút ban thưởng lặc vặc, đừng gây chú ý ”

Lưu công công lập tức khom lưng nở nụ cười cung kính đáp ứng.

….

Lý An Nhiên cùng chúng cung nhân rời khỏi Linh Phụng cung, có không ít người tiến đến chúc mừng, ngay lúc này đột nhiên Lý An Nhã bước đến, kéo lấy tay của Lý An Nhiên, bộ dạng thật xin lỗi nói

“tỷ tỷ, trước đây An Nhã không đúng, tỷ tỷ sẽ tha thứ cho muội muội chứ?”

Lý An Nhiên nhìn bộ dạng giả vời giả vịt của nàng ta mà trong lòng cười lạnh, muốn diễn kịch sao vậy ta cùng ngươi diễn. Nhẹ nhàng rút tay ra, Lý An Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt nói

“ngươi thà tin người ngoài cũng không muốn tin tưởng ta, hết lần này đến lần khác hãm hại ta, trong lòng ta vết thương chồng chất, hiện tại không cách nào đối diện cùng ngươi, chỉ mong tương lai ngươi sẽ không lại làm ra việc khiến ta đau lòng, không chừng một ngày nào đó tình tỷ muội chúng ta có thể nối lại”

Nói xong Lý An Nhiên bình thản quay đầu lên kiệu của mình rời đi, Lý An Nhã sửng sờ một chút, sau đó bừng bừng lửa giận cắn chặt răng, vốn dĩ nàng ta muốn ở trước mặt mọi người hạ mình nhận lỗi, cứ tưởng là Lý An Nhiên nhất định sẻ bài ra bộ dáng rộng lượng tha thứ cho nàng, sau đó nàng liền có cớ đến Trúc Mai Hiên thu lợi ích, không ngờ Lý An Nhiên như vậy lạnh nhạt, kết hoạch của nàng ta liền sụp đổ, Lý An Nhã trong lòng thực hận, âm thầm thề nhất định có một ngày sẽ đạp Lý An Nhiên xuống bùn, khiến cho Lý An Nhiên sống không bằng chết.

Ngồi trên kiệu, trong lòng Lý An Nhiên không ngừng suy nghĩ, kết quả hôm nay thật sự là ngoài suy đoán của nàng, nàng biết mấy lời cuối cùng Trần Tú Linh nói là sự thật, chuyện lần này Lý An Nhã nhất định cũng là đồng mưu, nhưng vấn đề là kẻ đứng sau ra chủ ý cho Lý An Nhã thoát tội kia, theo tình hình suy đoán chỉ có thể là hoàng hậu, vậy mục đích của hoàng hậu là gì?! hay hoàng hậu nghĩ Lý An Nhã là điểm yếu của nàng?

Nghĩ một hồi, Lý An Nhiên đột nhiên thở dài, Lục Ly đi bên cạnh hỏi

“nương nương có tâm sự sao?”

“chỉ là cảm thán hậu cung thật sự rất thần kỳ, ngay cả Lý An Nhã người như vậy mà cũng có thể huấn luyện thành tính ẩn nhẫn cho nàng ta, sau nàng càng rắc rối đây”

…..

Hoàng hậu ngồi trên tú đôn, sắc mặt thật tệ, Tín ma ma thấy vậy liền thở dài nói

“hoàng hậu nương nương cần gì phiền muộn như vậy, cũng chỉ là một cái sung viện, một cái tiệp dư mà thôi”

“bổn cung chính là không cam tâm, hoàng thượng vì cái gì phải đối xử với bổn cung như vậy đây, hắn làm vậy chính là muốn cảnh cáo bổn cung”

“nương nương, có khi nào là do hoàng thượng điều tra ra được chuyện chúng ta âm thầm giúp Lý bảo lâm cho nên mới cảnh cáo nương nương”

“không thể nào, chúng ta cẩn thận như vậy, dù có điều tra cũng chỉ có thể tra đến Lưu phi, không thể nào tra đến chỗ chúng ta được”

“nương nương nói phải, nhưng có điểm này lão nô không hiểu, vì sao nương nương phải giúp Lý bảo lâm kia, vừa nhìn liền biết nàng ta chỉ là một cái vô dụng, không thể nào giúp gì được cho nương nương”

“hừ! bổn cung vốn cũng không muốn xen vào, nhưng thái hậu có lệnh, ta sao có thể không làm chứ?”

“thái hậu nương nương?! vì sao thái hậu nương nương phải chú ý đến người như Lý bảo lâm?”

“còn không phải là vì tỷ tỷ tốt kia của nàng ta, Thuần tiệp dư thái độ mập mờ, dù hiện tại không có dấu hiệu đứng về phía Triệu gia, nhưng ai nói được tương lai chứ, đừng quên hứa đại học sĩ là thân tín của hoàng thượng cũng là cửu cửu của Thuần tiệp dư, Tô gia không thể để Triệu gia thu được vây cánh mạnh như vậy được, chính vì thế thái hậu nương nương chỉ phòng hờ xảy ra chuyện mà thôi”

“thì ra là thế, nhưng lão nô xem thái độ của Thuần tiệp dư đối với Lý bảo lâm cũng chẳng thân thiết gì”

“vậy thì sao, tỷ muội vẫn là tỷ muội, nàng ta mãi mãi cũng không thoát được điểm này”

………

Rất nhanh chiếu chỉ sắc phong của Lý An Nhiên chính thức ban xuống, đối với tốc độ tấn thăng nhanh như tên bắn này, Lý An Nhiên cảm thán không thôi, sự thật nếu xét về phẩm cấp nàng vẫn không bằng Liễu Ngưng Tuyết nhưng nếu xét trên thời gian nàng bắt đầu thị tẩm trể hơn người khác nữa năm thì nàng chính là người tấn thăng nhanh nhất trong tất cả tân tiến cung phi, không đến nửa năm từ chính ngũ phẩm quý nhân lên đến tòng tam phẩm tiệp dư, tấn thăng ba lần nhảy liền hai cấp, cái này cũng không phải nhanh bình thường. Đừng quên Liễu Ngưng Tuyết là người thị tẩm đầu tiên lại mang long thai mà chỉ là nằm trong cửu tần cao hơn nàng một phẩm cấp mà thôi, hơn nữa Lý An Nhiên nàng cũng không có núi dựa thái hậu như hai người Trương Thục Oanh và Tô Minh Huệ.

Thế nhưng dù nàng tấn cấp nhanh như vậy nhưng lại không hề gây chú ý gì quá mức, cũng không quá khiến người ghen ghét. Nghĩ lại, không phải là vì mỗi lần được tấn thăng đều trong trường hợp xảo diệu có người chắn hết ánh hào quang cho nàng sao, lần đầu tấn thăng cũng chỉ gây chút chú ý, lần thứ hai là đại phong hậu cung, lần thứ ba lại là trong trường hợp có hoàng hậu vô tình “giúp đỡ”, chính vì thế chúng phi tần không hề cho rằng hoàng thượng là ưu ái nàng, nhưng chính bản thân nàng tự mình ngẫm nghĩ lại, lần này trong ba người tấn thăng thì Liễu Ngưng Tuyết cũng chỉ nhích lên có chút xíu, không hề có lợi ít thực tế gì đáng nói, cũng vẫn là một trong cửu tần thôi, Lý An Nhã phẩm cấp quá thấp không cần nói đến, chỉ có nàng là tăng lên một bật rất quan trọng, phải biết theo cung quy thì phi tần từ tam phẩm trở lên mới được phép nuôi dưởng long tự, mà tiệp dư vừa vặn đủ điều kiện, hoàng thượng thật sự không có ưu ái nàng sao? còn có tượng tống tử quan âm bằng ngọc bích mang theo tâm ý của hoàng thượng kia cũng không tính là ưu ái sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.