Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 29: Bị tập kích



"Tiền bối, ta nói thật ngươi không sao đó chứ?" Liễu Phi Phi thành thật nói.

"Không sao, chỉ bị tiểu sư đệ cùng lão sư lừa một vố đau thôi, ngủ một giấc là khỏi ngay ấy mà." Vân Vũ Thanh Cung hít một hơi sâu sau đó đi vào bên trong phòng mình.

Nhưng đột nhiên hắn còn quay người lại nhìn Liễu Phi Phi nói: "Tiểu tiên tử, lúc mấy người khác tỉnh lại ngươi nhớ nhắc bọn hắn là ta bị thương cần phải bế quan bốn tháng."

"À quên." Vân Vũ Thanh Cung đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn ngay lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra tám cái lệnh bài bằng thạch ngọc cùng tám cuốn sổ tay nhỏ, ném cho Liễu Phi Phi.

Lúc Liễu Phi Phi tiếp nhận được thì phía trước chả còn bóng dáng của Vân Vũ Thanh Cung nữa.

Nhưng lúc này hắn đã ở sau cánh cửa một mặt sung sướng, vẻ ngoài mệt mỏi lúc nãy đã biến mất không còn một mống.

" y nha, ta đúng là quá xuất sắc." Hắn vươn vai thoải mái, sau đó nằm xuống giường nhắm mắt thì thầm.

Nhưng chưa được ba giây thì bên ngoài, chín tiếng chuông cực lớn vang lên.

"Kong..kong…"

Hắn lập tức bật người dậy, ngay lúc này trong mắt hắn có chút ngưng trọng, liền mở cửa sổ phóng ra ngoài hoá thành một đạo lưu quang bay thẳng về trụ sở chính của tông môn.

Liễu Phi Phi lúc này đang ngồi trong phòng đọc cuốn cẩm nang kia, nàng cũng mới vừa nghe thấy chín tiếng chuông lớn nhưng không hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng trong lòng nàng lúc này có một dự cảm không lành.

Lúc này bên trong chính điện của tông môn, hơn trăm trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão đều có mặt, tất cả đều ngồi chung quanh một cái bàn tròn, bầu không khí lúc này rất căng thẳng.

Vân Vũ Thanh Cung lúc này cũng từ cổng chính đi vào, mặt không biểu cảm ngồi vào ghế của mình.

Lúc này ở ghế lớn chính diện một nam tiên ưu tú cất tiếng: “Lần này ta triệu tập mọi người đến đây, cũng là có lý do của nó.”

“Hai hôm trước ta nhận được một thông báo, Nguyên Phủ cốc vừa trải qua một cuộc thú triều quy mô lớn.”

“Điều ta không thể tin là cả Nguyên Phủ cốc bị tận diệt trong một đêm, tông chủ Luyện Hư kỳ cùng tất cả trưởng lão trong phái đều vẫn lạc, không một đệ tử hay bất kỳ ai trốn thoát.”

“Nhưng khi đội ngũ đến kiểm tra thì không thấy bất kỳ một chút dấu vết của chiến đấu, đến một vết máu nhỏ cũng không có, ta nghi ngờ việc này có quỷ tu phía sau thao túng.”

Bên phải một nữ trưởng lão tóc trắng trầm ngâm nói: “Tông chủ, ngươi tại sao lại quên ân oán ngàn năm của Nguyên Phủ cốc và Hồn tộc, nếu như thú triều bạo động tại Nguyên Phủ cốc Hồn tộc có thể bỏ qua hay sao.”

Lão sư của Vân Vũ Thanh Cung lúc này liếc mắt hai người nói: “Cả hai điều các ngươi nói đều có lý, nhưng cũng không thể khẳng định nó vào lúc này. Bởi vì sao, Nguyên Phủ cốc có một Luyện Hư kỳ cao thủ tọa trấn, cho dù Hồn tộc có muốn tận dụng thú triều quy mô lớn hơn một chút để đột kích, cũng không thể trong một đêm tất cả đệ tử trưởng lão tông chủ đều biến mất trong một đêm được.”

“Nếu đột kích ngay trong lúc thú triều bạo loạn thì tông chủ lập tức sẽ xuất hiện, mà nói chung Nguyên Phủ cốc cũng đâu phải là quả hồng mềm, mà Hồn tộc muốn bóp là bóp được.”

“Nhưng cho dù có bóp được được Nguyên Phủ cốc, nhưng tại sao cả một cái Nguyên Phủ cốc đệ tử trưởng lão thậm chí tông chủ bốc hơi như chưa hề tồn tại, thậm chí một vết tích chiến đấu cũng không có, vết tích của thú triều đi ngang qua cũng không.”

Chỉ môt vài lời nói của hắn đã làm cho cả một tòa đại điện chìm vào trầm tư.

“Lão sư ngươi có nghĩ đến một điểm, nếu như tộc trưởng Hồn tộc đột phá Hợp thể thì sao.” Vân Vũ Thanh Cung giơ tay phát biểu.

“Cũng không thể làm cho cả một cái Nguyên Phủ cốc biến mất mà không để lại một chút manh mối nào được, trừ phi bọn hắn có pháp bảo cấm chế.”

Nhưng nói đến câu nói này cổ họng hắn lập tức cứng lại, sau đó la lớn: “Không ổn!!!”

“Vạn Phiên Tỏa Hồn.” Lúc này một tiếng nói trầm đục vang vọng cả không gian.

Cả căn đại điện ngay lập tức bị một màng chắn màu tím bao bọc lại, tất cả các trưởng lão cùng tông chủ lúc này trầm giọng nói: “Hồn Tử Lâm!”

Trên bầu trời một lão đạo trong tay phải cầm một cây cờ đen, đột nhiên xuất hiện giữa không trung nhe răng cười sau đó giơ tay trái lên nói: “Tỏa Hồn tháp hiện.”

Trên bầu trời một tòa tháp màu đỏ đột nhiên hàng lâm, không gian chung quanh nó dường như bị nghiền ép bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Hồn Tử Lâm trong tay cầm cây cờ màu đen chấp tay chào, sau đó nói: “Vân Thiên La đạo hữu, lâu ngày không gặp.”

Bên trong đại điện lão sư của Vân Vũ Thanh Cung bước ra bên ngoài, ngần đầu lên nhìn Đằng Phiên Hồ khách khí nói: “Hồn đạo hữu khách khí rồi.”

“Cho hỏi hôm nay đao hữu dẫn môn hạ, đến tập kích tông môn của ta là có chuyện gì.”

Hồn Tử Lâm cũng khách khí nói lại: “Vân Thiên La đạo hữu, bần đạo hôm nay đến nơi này chỉ là tìm lại một ít thứ vốn thuộc về Hồn tộc mà thôi.”

Phía sau Hồn Tử Lâm mười hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chín Nguyên Anh kỳ, ba Hóa Thần kỳ cao thủ.

Hắn quay đầu lại nói với mấy người đằng sau: “Đi tìm nó cho ta, hôm nay phải lật tung cái Thanh Nhạc môn này cũng nhất quyết phải tìm ra nó cho ta.”

Phía sau hắn hơn hai mươi thân ảnh lập tức tản ra tứ phía, không đến một phút vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, bên trên đầu hắn Tỏa hồn tháp bắt đầu xoay chuyển vô số oán linh từ bên trong phóng ra, dày đặc đến mức bầu trời bị chúng che lấp, ánh sáng cũng không thể xuyên qua được, cũng bắt đầu đồ sát đệ tử của Thanh Nhạc Môn.

Bên trong không gian giam cầm Vân Thiên La cũng bắt đầu mất kiên nhẫn nói: “Hồn Tử Lâm đạo hữu chuyện gì cũng có thể giải quyết trong đàm phán, không cần nhất thiết phải giết hại đệ tử của tông ta.”

Hồ Tử Lâm nghe câu này sắc mặt đột nhiên trở nên hung dữ hét lớn: “Các ngươi năm đó cùng Nguyên Phủ cốc, Cổ Nguyệt cung bắt tay truy sát hồn tộc ta, đuổi tận giết tiệt bây giờ còn có tư cách nói câu đàm phán hay sao!!!”

“Nếu như lúc đó không phải hồn tộc ta có chút đề phòng các ngươi, thì có lẽ đã bị gạch tên ra khỏi tu tiên giới này.”

Nhưng lúc này phía sau hắn một đạo thân ảnh xuất hiện khí tức không kém gì hắn, hai mắt còn mang theo huyết quang, trong tay cầm một cây hắc đao bổ xuống đầu của Hồn Tử Lâm.

Nhưng Hồn Tử Lâm cũng không phải là hạng thường, hắn dù sao cũng là Hồn chủ hồn tộc tu vi Luyện Hư kỳ, ngay lập tức giơ tay trái bên đỡ nhát đao này.

Cường lực hai bên chạm vào nhau.

“Ầm!!!”

Một dư âm vang xa ngàn dặm, ngọn núi gần đó dường như bị dư âm chém đứt cả ngọn.

“Hồn Tử Lâm ngươi hôm nay còn có cái gan đó đến Thanh Nhạc môn ta tìm kiếm bảo vật hay sao!!” Đạo thân ảnh cầm hắc đao trầm giọng nói.

Nói xong hắn lần nữa vung đạo, một nhát chém khiến Hồn Tử Lâm từ trên bầu trời đập xuống mặt đất.

“Bùm!!”

Mặt đất ngay lập tức bị đập nát thành từng khối bay lên khỏi bề mặt, cấm chết bên dưới mặt đất cũng bị nghiền nát.

Hồn Tử Lâm cũng ho ra một ngụm máu đen.

“Cổ Thiên Nguyên không ngờ ta còn bỏ sót ngươi ra bên ngoài.” Hồn Tử Lâm trầm giọng nói.

Bên trong đại điện Vân Thiên La hô lớn: “Các trưởng lão phá cái kết giới không gian này đi, không thể kéo dài thời gian nữa.”

Tất cả mọi người đồng loại gật đầu, bắt đầu oanh tạc màng chắn màu tím trước mắt này.

Bên ngoài Cổ Thiên Nguyên cùng Hồ Tử Lâm cũng đang giao chiến rất mãnh liệt, bầu trời liên tục phát ra từng tiếng nổ vang trời.

“Ầm!!”

“Ầm!!!”

Đột nhiên một vệt đen từ trên trời bay thẳng vào một ngọn núi gần đó, ngọn núi ngay lập tức bị đạp nát, đất cát mù mịt.

Cổ Thiên Nguyên từ trong đống đổ nát bước ra, miệng còn vương vấn vết máu, hắn lấy tay xóa đi, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm trên bầu trời Hồn Tử Lâm khàn giọng nói: “Không ngờ trăm năm không gặp tu vi của ngươi lại có thể đạt đến mức này, quả thật khiến người khác kinh sợ.”

Hắn vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên bành trướng hóa thành một tiểu cự nhân mười trượng, tu vi lập tức tiếp cận Luyện Hư đỉnh phong, không gian chung quanh bắt đầu rung chuyển bầu trời bên trên oán linh mây mù bắt đầu hình thành.

“Lôi Thần Phá Quân.” Cổ Thiên Nguyên cầm hắc đao chỉ lên trời, hét lớn.

Bầu trời trời đầy mây đen phóng xuống vô số tử lôi, một mực ghim trên người Hồn Tử Lâm.

“Ầm...ầm...”

Lúc này, Hồn Tử Lâm cầm cây cờ phất một cái, từ bên trong cây cờ một nam tử hai mắt vô thần phóng ra, trong tay cầm theo một nhánh trúc mặc trường bào màu vàng.

“Có thể một mình ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hai đấu một thì sao.” Hồn Tử Lâm lạnh giọng nói.

Cổ Thiên Nguyên lập tức ngưng trọng, bởi vì trước mặt hắn lúc này là Tông chủ Nguyên Phủ cốc, tu vi của vị trước mặt hắn chỉ thua mình một cảnh giới nhỏ, nhưng đánh đồng thì chưa biết ai có thể thắng.

“Không ngờ Cơ Thần lại bại trong tay ngươi.” Cổ Thiên Nguyên dùng giọng điệu bất ngờ nói.

Hắn bại hay không ngươi không cần quan tâm nhiều: “Bởi vì ngày hôm nay ngươi sẽ được như hắn, thành thủ hạ đắc lực của ta.” Hồn Tử Lâm nhe răng nói với Cổ Thiên Nguyên.

Bên kia, Bạch Thư Phong đang bị vố số oán linh cùng một cao thủ hóa thần kỳ công phá.

Trên nhánh cây đại thụ Liễu Phi Phi thấy tràng cảnh này nàng cũng khiếp sợ, bởi vì người đang công kích đai trận phòng hộ của Bạch Thư Sơn này là một Hóa Thần Kỳ cao thủ bằng xương bằng thịt.

Bên trong cây đại thụ gian phòng của Mạc Hiểu Nam lúc này đang chất chứa vô số thần bí chi khí, còn Mạc Hiểu Nam lúc này đang mơ mang trong mộng cảnh.

Lúc này, cấm chế bên ngoài đại điện bắt đầu xuất hiện vết nứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.