Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 6: Bắt Cóc



Hắn ăn xong lại ngồi bên cạnh mộ cha mình tâm sự một chút về việc tu luyện hôm qua, sau đó bắt đầu tìm kiếm phương pháp nâng cao thể chất của mình, ngày đầu tiên hắn chạy ra bờ suối vác vài chục viên đá to về bắt đầu luyện tập bằng cách bỏ từng viên lên lưng rồi bắt đầu chống đẩy, còn có bộ môn cột đá to lên lưng rồi chạy bộ.

Đến việc đi săn thú trong khu rừng, hắn cũng không quên mang theo một viên đá khổng lồ trên lưng để rèn luyện, khoảng thời gian một tháng hắn chỉ có việc ăn và luyện tập và trong một tháng này hắn đã đột phá đến mạch thứ bảy là Đốc Ly, chỉ còn một mạch cuối cùng là hắn có thể thuận lợi đột phá đến Luyện khí kỳ.

Cơ thể hắn đã mạnh mẽ đến nỗi một tay có thể nhấc nổi sáu viên đá mỗi viên hơn năm trăm cân, một đấm của hắn có thể làm vỡ một viên đá lớn, hắn cảm thấy cơ thể mình bây giờ đang khỏe mạnh hơn bao giờ hết, nên hắn quyết định hai ngày sau sẽ bắt đầu khai thông huyệt mạch cuối cùng.

Và ngày ấy cuối cùng cũng đã đến, cái ngày mà hắn hoàn thành việc đả thông bát mạch cũng đã tới, lúc này hắn cũng đã lấy cho mình một viên Ngọc Anh đan từ phần thưởng lúc trước, tiếp đó hắn khoanh chân ngồi xuống đất tinh thần bắt đầu tập trung vào việc điều khiển khí huyết, hơi thở cũng dần chậm lại kể cả nhịp tim cũng vậy.

Ngay lúc này khí huyết đã đi đến ngực phải nơi chứa mạch thứ tám Tản Quang, hắn cắn viên đan dược trong miệng dược lực bắt đầu bộc phát, khiến cho khí huyết trong thể bắt đầu sôi trào bào mòn vách ngăn của mạch Tản Quang, không đến mười phút mạch Tản Quang đã bị khai thông, khí huyết trong người Mạc Hiểu Nam tuần hoàn khắp cơ thể thuận lợi tạp chất cũng bắt đầu trào ra khỏi cơ thể, đột nhiên bầu trời một tia sét màu đỏ bổ xuyên qua căn nhà gỗ đánh lên người Mạc Hiểu Nam.

“Ầm!!”

“Aaaaaaaaaaaaaa.” một tiếng hét lớn kéo dài hơn mười giây từ bên trong căn nhà gỗ vang ra.

“Chuyện gì thế này, khuôn mặt điển trai của ta?, thân hình cao ráo của ta đâu rồi? mái tóc đen suôn mượt của ta đâu rồi!!!!” sau đó mười phút một loạt câu hỏi tư trong nhà phát ra.

Sau một lát, một thân hình nhỏ bé từ trong căn nhà gỗ bước ra, chiều cao chỉ có một mét ba, môi hồng mắt to, tóc xanh lam dài đến eo mắt cũng màu xanh lam nốt.

Khuôn mặt của Mạc Hiểu Nam lúc này đã tuyệt vọng, lúc nãy khi đột phá mạch thứ tám xong, cơ thể hắn nóng rần lên xương cốt trong cơ thể đột nhiên bắt đầu rục rịch đau đớn đến không thể nào hình dung được, hắn cũng biết đây là phản ứng sau việc đả thông bát mạch, nhưng sự việc đang tiến triển theo hướng thuận lợi thì có một tia sét màu đỏ đánh vào người hắn, tia sét kia không biết có lai lịch gì mà có thể làm cho quá trình thoát thai hoán cốt của hắn từ một đường thẳng, lại bị lệch sang một hướng khác khiến hắn sinh không thể luyến.

Từ một thân thể cao một mét bảy mươi mà bây giờ chỉ còn một mét ba mươi khiến hắn khóc không ra nước mắt, thoát thai hoán cốt đã xong nên bây giờ không còn con đường nào để hắn trông chờ ngoài việc lớn lên tự nhiên, nhưng theo hắn biết tiên nhân quá trình phát triển thật sự quá chậm chạp, điều này đồng nghĩa là hắn phải sống trong hình dạng thế này đến hết đời sao.

“Không sao có hy vọng là không thể từ bỏ, cho dù là hy vọng nhỏ nhoi nhưng nó vẫn là hy vọng, hy vọng mãi là hy vọng, có hy vọng thì sẽ thành công, cố lên cố lên.” Mạc Hiểu Nam tự mình sốc lại tinh thần.

Cơ thể hiện tại của hắn quá nhỏ bé tầm nhìn trở nên hạn hẹp rất nhiều, hắn lấy chân sút một viên đá sau đó hét lớn: “Đáng ghét!!!”

“Vút!!”

Chỉ một cú sút nhẹ viên đá đã xuyên qua hơn hai mươi cái cây, sau đó hắn quay người đi vào bên trong căn nhà gỗ: “Ngủ mọi chuyện mai lại tính.”

Khi hắn vào đến nhà thì bên ngoài hơn mười cái cây bị viên đá xuyên qua đột nhiên gãy làm đôi, ngã xuống rầm rầm, nhưng Mạc Hiểu Nam lửa giận vẫn ngút trời nên không quan tâm đến những việc đó.

Sau hơn mười ngày tĩnh dưỡng bằng cách ăn ngủ, hắn đã lấy lại được tinh thần sau vụ việc thân thể biến hóa, hắn lúc này đã thu dọn xong hành lý quỳ lạy trước mộ của phụ thân xong, bây giờ là thời gian hắn cần phái lên đường đến núi Như Long để tham dự cuộc tuyển chọn đệ tử ngoại môn mười năm một lần của tông môn.

Mười ngày sau, tại một thành thị nào đó Mạc Hiểu Nam đang ngồi bên một quán trà quen đường, tay cầm chén trà nóng nhưng đầu hắn lại nóng không kém, bởi vì những xì xào bàn tán xung quanh hắn nào là:

“Đứa trẻ này là con cái nhà ai đi lạc đây.”

“Thằng nhóc này là ai mà dám phách lỗi trước mặt bổn đại gia.”

“Con nhà ai mà dễ thương dữ vậy nè.”

“Tên nhóc này mà đem bán chắc được giá cao lắm đây.”

“Chủ quán tính tiền.” Mạc Hiểu Nam bóp nát chén trà rồi hét lớn.

Một tên tiểu nhị đi ra giọng ngoác ngoác nói: “Của ví khách một mì trứng hai xúc xích, một bình trà nóng là năm văn tiền ạ.”

Mạc Hiểu Nam ném cho hắn một mảnh bạc nói: “Khỏi thối.” sau đó đột nón có vải che mặt lên không nhanh không chậm đi ra khỏi quán trà, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đường phố đông đúc tấp nập.

Khi hắn xuất hiện đã là ở trong một khu rừng gần đó, đang đứng trên cây xem xét tình hình của bọn bắt cóc phía dưới, trong đầu hắn đột nhiên nổi lên một ý tưởng rất táo bạo, khuôn mặt dần trở nên thiếu đạo đức.

"Các ngươi đang tìm kiếm cái gì sao?" Mạc Hiểu Nam đứng trên cành cây nhảy xuống, đi từ từ lại bên cạnh đám bắt cóc cười nói.

"Phập…"

"Nhãi con, khôn hồn thì đi t…" tên bắt cóc chưa nói xong, một nhánh cây bay xoẹt qua mặt ghim thẳng vào thân cây phía sau hắn, một giây sau cái cây đột nhiên đổ xuống.

Mạc Hiểu Nam hai mắt híp lại nói với đám bắt cóc: "Ngươi có lời muốn nói sao?"

Đám bắt cóc miệng câm như hến, bởi vì bọn hắn nhận ra mình đang đứng trước mặt tử thần, vài giây trước bọn hắn vẫn còn hô hào làm cọp săn mồi, nhưng bây giờ lại thành con mồi.

"Giờ các ngươi có ba lựa chọn một là chết, hai là tự sát, ba là…" Mạc Hiểu Nam mai mắt vẫn thâm thúy nhìn bốn tên bắt cóc, miệng cười cười nói.

"Chúng ta chọn ba."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Rất tốt, lựa chọn cái chết thật là rất sáng suốt chỉ có điều hôm nay ta ăn chay nên không muốn sát sinh, nên sẽ cho các ngươi một cơ hội, hai tên mặc áo nâu đi kiếm cho ta một cái ngựa tốt nhất đến đây."

"Ba canh giờ mà không có thì bốn người các ngươi có thể chết." Ánh mắt của Mạc Hiểu Nam đột nhiên trở nên băng lãnh.

Nhưng với thân hình hiện tại của hắn, trong mắt người khác cũng chỉ là một thằng nhóc ba tuổi đang tấu hài, trường hợp của đám bắt cóc này lại khác, bọn hắn cảm nhận được từ đôi mắt này là một cái chết đang đến gần.

"Vâng, vâng." Hai tên bắt cóc trong đó bước ra chạy về phía thị trấn.

Chỉ có hai tên còn lại bắt đầu cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.