Hồn phách là thứ cực kỳ nhạy cảm nếu như bị tổn thương một chút là đã đau muốn chết đi sống lại, mà đây vừa bị ăn mòn vừa được chữa trị đúng là một cực hình, hồn phách Dạ Xoa Vương điên cuồng giãy giụa kêu gào, nhưng cuối cùng lại không thể lọt nổi vào tai Mạc Hiểu Nam.
Lúc này Mạc Hiểu Nam mới trở lại bình thường, hai mắt hắn đờ ra một hồi sau đó ngơ ngác nhìn hai bên, hắn vừa rồi đột nhiên thất thần.
Nhưng khi nhìn lại trong tay hắn thì có một đạo hồn phách đang bị ăn mòn rồi chữa trị, cứ thế lập đi lập lại, nhưng hắn cũng không quan tâm vì hắn nhớ lúc nãy là tên này khiêu khích hắn, kết cục như thế này cũng đáng.
Báo Tử Thiềm lúc này cũng mò đến chỗ Mạc Hiểu Nam.
Nó ban nãy lĩnh một đòn xuýt chút nữa gãy cả xương quai hàm, nhưng khi đứng ngoài nó cũng nhìn thấy cảnh tượng khó có thể tin được đó chính là Mạc Hiểu Nam dùng tay không xé đôi Dạ Xoa Vương, yêu vương Đại thừa kỳ cơ thể đã cứng rắn như bàn thạch, tuy không cứng rắn như Kim Thân nhưng cũng đủ khiến Đại Thừa nhân tộc phải kiêng kị, mà trong tay Mạc Hiểu Nam thì giống như tờ giấy muốn xé là xé.
Mạc Hiểu Nam quay đầu nhìn Báo Tử Thiềm nói: “Tiếp tục.”
Báo Tử Thiềm đưa chi trước của mình lên sửa lại xương quai hàm, sau đó khom người xuống đưa chân đón Mạc Hiểu Nam bỏ lại lên người hắn, dù sao ở đây cấm bay nên không có cánh thì một khi sử dụng thuật ngự không thì sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.
Khi Mạc Hiểu Nam đi đến bên cạnh gốc đào, thì Báo Tử Thiềm liền lấy vài chai rượu quý của mình ra tiếp đãi Mạc Hiểu Nam, dù sao cõng tiểu tổ tông trên người như này mà không tiếp đãi thì khó mà qua chuyến này.
Hai hũ rượu khi đến tay Mạc Hiểu Nam thì hai mắt hắn lập tức nhíu lại, đưa tay mở nắp ra bên trong là một chất lỏng màu tím nhưng nó không che lấp được mùi rượu thơm nồng thấm ruột thấm gan, hắn lấy ly rót một tý ra nếm thử, vị rượu ngọt nhẹ vị nho xen lẫn vị cay nồng nhưng không quá gắt lưỡi, hắn lộ ra vẻ hưởng thụ.
Sau đó hắn vung tay ném cái yêu hạch Dạ Xoa Vương kia cho Báo Tử Thiềm: “Thưởng cho ngươi.”
Báo Tử Thiềm trợ cả mắt cóc lên, hắn đâu ngờ hai hũ rượu quý lại đổi được một viên yêu hạch, giá trị viên yêu hạch này chắc phải gấp hai hũ rượu kia mấy vạn lần.
“Cảm ơn thượng tiên! cảm ơn thượng tiên!”
“Ngươi nói nhiều quá, đi tiếp đi, thời gian của ta đang rất gấp, nếu như đến đó trễ ta lột da ngươi.” Mạc Hiểu Nam gắt gỏng nói.
“Vâng…vâng…” Báo Tử Thiềm gật đầu lia lịa, sau đó tiếp tục lên đường, nó ngày hôm nay đạt được viên yêu hạch này thì việc đột phá lên Đại Thừa Kỳ không phải là mơ nữa, nó bây giờ cực kỳ nôn nóng để về bế cái tử quan, nhưng việc chính bây giờ là tiễn tiểu tổ tông này sang bờ bên kia đã.
Báo Tử Thiềm sau khi nhận được thù lao thì cũng làm việc cực kỳ có năng xuất, nó lựa những con đường tắc để đi qua chứ không lao đầu vào lãnh địa của kẻ khác, dù sao hắc vực này cũng là nơi ngọa hổ tàng long đâu đâu cũng là hung hiểm, đi nhầm một cái thì dây thẳng vào rắc rối làm trễ nãi thời gian thì không hay, tuy nhiên đi trên đường cũng gặp mấy tên rảnh hàng không có việc gì làm nhảy ra gây chuyện giống như Dạ Xoa Vương kia, mấy tên nào Đại Thừa Kỳ láo nháo đều bị Mạc Hiểu Nam bẻ cổ treo sau lưng Báo Tử Thiềm hết.
Sau đó hai ba ngày thì chả có ai dám dính vào hai người bọn hắn hết, mà hắc vực này cũng quá rộng lớn đi, hai người bọn hắn đi bốn ngày mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Báo Tử Thiềm đi xa đến như vậy, vì hầu như đa số thời gian nó đều bế quan ít ra ngoài, mà có đi thì cũng loanh quanh trong bán kính hai hay ba vạn dặm không bao giờ đi xa như thế này, bây giờ đã đi mười mấy vạn dặm rồi mà vẫn chưa thấy bờ bên kia, Mạc Hiểu Nam lúc này cũng nằm bên cạnh gốc đào đánh một giấc ngon lành, hắn đang mơ đến lúc mình hội ngộ cùng Dao Lạc Tuyết, nhưng hắn đâu có ngờ đến Dao Lạc Tuyết đã trở về gia tộc, thay vào đó là một vật thể màu xanh xanh suốt ngày xà xà đang canh giữ sát bên cạnh nhà trúc mà hai bọn hắn ở.
Nội trong mấy ngày này Mạc Hiểu Nam cũng ngồi học tập thêm hồn pháp để sau này dễ vận dụng Tinh thần lực cùng Thần hồn hơn, chứ để như này đến khi đánh nhau kẻ địch công kích thì không có gì chống đỡ thì lại dở.
Nhưng việc học hồn pháp này thực sự quá khó khăn, hắn phải ngẫm nghĩ thử từng ly từng tí.
Hắn đang nghiên cứu cuốn “Khấu Nhiên Ngân Viên Chưởng” bộ hồn pháp này là sự kết hợp giữa Thần hồn dung hợp cùng Niệm lực, là hồn pháp công kích không cần phải kết ấn rườm rà như những món khác, thay vào đó chỉ cần tạo một miếng lạc ấn dung hợp nó vào thần hồn là có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên quá trình tạo lạc ấn cũng rườm rà không kém, cần phải có Khấu Vân thảo, Khấu Vân Nhược Thủy, hai thứ này sinh trưởng cùng với nhau, nên một khi hái được Khấu Vân Thảo thì cách đó không xa chắc chắn có Khấu Vân Nhược Thủy, còn một cái làm hắn đau đầu là Hỗn Nguyên Thánh Linh đằng, cái này sinh trưởng ở vực Hỗn Mang nên rất hiếm thấy trên các sàn đấu giá, mà giá của thứ này cũng đắt như cắt cổ, vì nó có thể giúp người bị thương do Thiên Kiếp có thể hồi phục, tuy tỉ lệ hồi phục chỉ giới hạn trong ba phần, nhưng đa số người đều nguyện ý thử nó, vì ai mà chả muốn mình thoát khỏi vết thương do Thiên Kiếp, huống chi vết thương do Thiên Kiếp còn kéo dài đến cuối đời, nếu mang theo vết thương đó mà đi độ kiếp lần nữa thì có phải là tự mò vào chỗ chết hay không.
Vậy nên thứ này thực sự rất trân quý.
Oa, cái bộ môn này khó học qua chuyển sang cuốn khác, hắn ném cuốn hồn pháp này vào lại nhẫn trữ vật sau đó lấy một bộ khác ra, cuốn này tên là Tứ Tượng Ngũ Hành Pháp, là hồn pháp phòng ngự, việc tu luyện cũng chả đơn giản chút nào, đầu tiên phải thu thập bốn loại máu của bốn loại hung thú, vì là phòng ngự nên ưu tiên lựa chọn những con nào càng trâu bò càng tốt, may hắn ở đây có hai cái xác của một con Ma Tượng tu vi Đại Thừa sơ kỳ, một con nữa là Thiết Ngưu Giác Tộc tu vi Độ kiếp trung kỳ.
Bàn về phòng ngự thì hai con này hơn xa Dạ Xoa Vương kia rất nhiều, nên hắn bẻ cổ hai con này cũng tốn không ít sức.
Cuối cùng là Ngũ Hành thuộc tính, cần thu thập đủ năm viên Tinh Thạch thuộc tính, tinh thạch này được kết tinh trong linh mạch, việc thu thập cũng không hề khó vì linh mạch rất dễ kiếm.
“Được vậy chọn bộ này đi, lão tử không tin đi hết đoạn đường này mà không gặp thêm hai con trâu chó nữa, ha ha.” Mạc Hiểu Nam đắc ý nói.
Đúng như lời hắn nói, vừa đi thêm hai ngày lại có một con Thiết Xa Hùng chạy đến tìm chết.
Mạc Hiểu Nam không để nó chạy hắn ngay lập tức phóng đến, cầm thương ra một nhát chém đứt một tay của nó, Thiết Xa Hùng cũng đâu dễ gì chịu chết nó lập tức bạo nộ, một tay đập bay Mạc Hiểu Nam ra xa cả cây số, nhưng cuối cùng vẫn bị Mạc Hiểu Nam bẻ cổ không thương tiếc, dù sao hắn cũng đã tu luyện đến cảnh giới Bất Diệt Kim Hồn, gần như đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Kim Thân, thì mấy con yêu thú dỏm giảo như này hắn bẻ cổ như thường, ngoại trừ gặp yêu thú tu vi Đăng Thiên cảnh thì hắn còn kiêng kỵ một chút.
Thiết Xa Hùng cao mười mấy trượng bị hắn bóp như bóp một con mèo, xương cổ đều nát như tương chết không nhắm mắt.
Báo Tử Thiềm thấy vậy còn không ngừng lắc đầu, hắn cứ tưởng treo một đống sau lưng là có thể giảm thiếu mấy tên đến chịu chết, ai ngờ vẫn còn có con gấu mất não này lại đến nộp mạng, còn có hai con mắt chỉ để trưng cho vui, nhìn thế nào mà không thấy tám cái xác yêu thú Đại thừa cùng Độ Kiếp đang treo lủng lẳng sau lưng nó.
“Mô Phật, tiểu tổ tông này thực sự quá hung bạo, giết yêu như giết gà, thực lực này có thể đấu tay đôi với đại năng Đăng Thiên cảnh luôn ấy chứ.”
Nói đến đây thì cũng rõ Mạc Hiểu Nam chỉ mới là ngụy Hóa Thần mà cảnh giới để đến Đăng Thiên là còn những bốn đại cảnh giới nữa.
Đúng là sức mạnh khiến yêu thú dưới Đăng Thiên phải tuyệt vọng, Mô Phật.
Sau khi một tay bẻ cổ Thiết Xa Hùng, Mạc Hiểu Nam lấy ra một bình ngọc rút hết tinh huyết trong người nó đi, cốt tủy cũng bị hắn lấy bằng sạch vì toàn bộ cơ thể còn này đều là vật dùng để luyện khí, cuối cùng Thiết Xa Hùng chỉ còn lại mỗi bộ lông cùng cái đầu.
Báo Thiềm Tử thấy vậy thì nhỏm hết cả da cóc lên, vội vàng tăng tốc để mau chóng đưa tiểu tổ tông sang bờ bên kia.
Mà đúng như nó dự đoán, đa số yêu thú thấy hai người đi qua đều núp hết, chỉ có mấy con mất não cùng với không có mắt nhìn là đến hiến thân cho Mạc Hiểu Nam.
Mạc Hiểu Nam nằm trên lưng Báo Tử Thiềm lầm bầm lầu bầu: “Vẫn còn thiếu một con, nếu như bây giờ mà gặp Mạn Đà La Xà thì ngon nhỉ?”
Hắn lấy tay gãi gãi đầu sau đó chợp mắt một chút, rồi đột nhiên nhớ ra thứ gì đó bèn quay đầu nói với Báo Tử Thiềm: “Cóc tinh ngươi nếu như đi qua linh mạch thì nhớ báo cho ta biết, ta cần thu thập năm loại tinh thạch, nhưng nói chung có đi qua nhớ nhắc ta một tiếng.”
“Vâng..vâng…thượng tiên…”
Thời gian cứ thế trôi qua trong tẻ nhạt, chẳng mấy chốc đã qua sáu ngày, trong sáu ngày này hắn chỉ có ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, buồn chán đến phát ngốc.
Mỗi khi hắn nổi hứng lên định bế quan thì lại có chạy đến làm phiền, có tên còn sỉ nhục hắn thế là bị nạo vảy nướng làm đồ ăn, chỉ có Báo Tử Thiềm là vẫn thực hiện chức trách của mình, nó dường như đã quen với cảnh này quá con mẹ nó rồi.
Giờ nó cũng hết hứng thú cảnh báo với mấy cái thứ mất não méo có mắt nhìn này, cứ ngứa da đến tìm chết thì nó để cho chết luôn chả nói rằng gì, dù sao mấy viên yêu hạch Độ Kiếp kỳ Mạc Hiểu Nam đều cho nó hết, thì dại gì mà ngăn cản mấy thứ ngáo kia, không bằng để bọn ngáo ngơ này chết, đỡ phải tốn đất còn tiết kiệm được không ít tài nguyên tu luyện.
Cuộc sống là ngồi không dựa gốc đại thụ, ta một ngày nào đó nhất định sẽ thành tu tiên đại lão, Cóc tinh nghĩ vậy.
Nó suy cho cùng cũng là người thức thời, không vì nghiệt tử mà bỏ mạng vô ích.
Mạc Hiểu Nam tính ra cũng may mắn vì chỉ trong một ngày hắn đi qua năm cái linh mạch, đầy đủ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Nhưng còn con yêu thú cuối cùng nó vẫn không mò đầu ra, chỉ toàn là đám tạp nham yếu ớt không đủ để nhắn bỏ vào mắt.
Nhưng cuối cùng thì hai người bọn hắn cũng đến gần bờ bên kia của Hắc Vực, Mạc Hiểu Nam vẫn chỉ mới có ba con không kiếm nổi con thứ tư.
Hắn chỉ có thể từ bỏ, chờ may mắn đến vậy.
Báo Tử Thiềm đứng trước vách núi cao tít, nó hít sâu một hơi sau đó dồn sức vào hai chi sau nhảy thẳng lên vách tường, bốn chân bám chặt từ từ leo lên trên, còn Mạc Hiểu Nam vẫn ung dung thưởng rượu.
Báo Tử Thiềm chỉ mất mười phút là có thể leo lên tới nơi, sau đó nó đưa tay đón Mạc Hiểu Nam xuống, còn không quên đưa cho Mạc Hiểu Nam số rượu mà mình đang có, cuối cùng cáo từ rời đi.
Mạc Hiểu Nam hít sâu một hơi, hắn đây là lần đầu tiên hít thở bầu không khí sau hơn tám ngày lưu lạc Hắc Vực.
Phía trước hắn là đồng cỏ rộng mênh mông, không hề có một bóng cây, hắn chậm rãi bước đi để thư giãn cơ thể.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu phía trước dần dần xuất hiện bóng dáng con người, nhưng hắn cảm nhận rõ là mình chỉ mới đi được vài tiếng sao lại có thể xuất hiện loài người, dù sao đây cũng là vùng ngoài nơi nhân loại cư trú, phàm nhân làm sao có thể sống được ở nơi này, Mạc Hiểu Nam vội vàng kích hoạt Khai Thiên Nhãn phía trước hắn lập tức sụp đổ bầu trời lúc này trở lại bình thường, nhưng hắn đang bị một cây hoa quấn chặt lấy, nó đang không ngừng gặm nhấm cơ thể hắn, nhưng vì hắn đã thành tự nửa bước Kim Thân cho nên không thể dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của hắn.
Sắc mặt Mạc Hiểu Nam chợt đen lại, hắn không ngờ mình lại rơi vào ảo giác lần thứ hai.