Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 89: Ngủ một giấc một ngàn năm



Hai mươi năm sau.

Ngọn núi đá nơi Mạc Hiểu Nam ngủ say, lại có một người dám cả gan trưng dụng nơi này làm động phủ.

Động chủ là một nữ tử tên Mộ Dung Hi Nhi, tu vi Độ Kiếp kỳ.

Mười bảy năm trước khi nàng đi qua đây, thấy nơi này địa thế đắc đạo, có linh mạch chảy qua cuồn cuộn không dứt, thanh khí ngút trời, không những thế linh khí ở đây nồng đậm dị thường, nên lựa chọn làm nơi tu luyện.

Tuy nhiên nó có đặc điểm là mỗi một thời gian thì sẽ có thiên kiếp giáng xuống, Thiên kiếp khiến nàng run sợ mấy lần, lần nào cũng oanh động cả ngàn dặm, cái sau to khủng khiếp hơn cái trước, tuy không ảnh hưởng gì nhiều nhưng cũng làm cho nàng cảm thấy hứng thú, sau đó liền thử đào sâu vào bên trong núi thì bị trận pháp ngăn bên ngoài cố cách mấy cũng không phá được, nàng cũng có mời trưởng bối trong nhà có tu vi Đăng Thiên Cảnh đến đây để phá giải nhưng cũng tay không vác mặt đi về, cũng không hẳn là tay không mà về, nói chung cũng có thể xác định thứ bên trong chắc chắn không phải là ma vật, vì thế cho nên nàng mới dám tiếp tục ở đây tu luyện chỉ có nàng là nghĩ vậy.

Còn những người khác biết người có thể tạo ra trận pháp bực này thì tu vi đã vượt khỏi ngưỡng hiểu biết của bọn hắn, vì vậy một khi phạm phải một sai lầm nhỏ ví dụ như đánh thức người bên dưới thì có mười cái mạng cũng không đủ để chết, tuy nhiều lần khuyên nhủ nàng đi nơi khác nhưng nàng nằng nặc đòi ở đây không chịu đi đâu.

Làm cho ai cũng bó tay chịu chết không làm gì được.

Dù gì thì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỉ cần có gan là cũng có ngày hóa rồng.

Mộ Dung Hi Nhi cũng cảm thấy khi tu luyện ở đây tu vi đạo cảnh tăng tiến cực kỳ nhanh, nàng cũng tính trưng dụng nơi này làm nhà riêng luôn, đúng là một cô gái lạc quan yêu đời.

Nhưng có điều là nàng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng đang tu luyện thì đột nhiên có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cảm giác bất an như mấy lần trước lại kéo đến, nàng vội vàng thu gọn đồ đạt lần nữa phóng ra khỏi động phủ mình cư trú.

Hiển nhiên trên bầu trời lúc này đã bị mây đen bao phủ, sấm chớp ùm ùm bao trùm cả bầu trời, thiên uy cuồn cuộn, đến nỗi nàng không thể thở nổi bèn kéo dài khoảng cách đối với động phủ.

Trên bầu trời từng tia lôi kiếp màu vàng nhấp nhô khỏi mây đen, uy áp mà nó tản ra khiến vạn vật khiếp sợ, bầu không khí nặng nề đến cực hạn.

Rầm! Rầm!

Cùng lúc đó bên trong ngọn núi Mạc Hiểu Nam vẫn như lúc trước chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng đại não hắn từng giây từng phút đều ngồi xử lý, lĩnh ngộ mớ dữ liệu hỗn loạn, đến bây giờ đã qua hai mươi năm, còn nếu tính thời gian hắn đã ngủ say thì cũng gần một ngàn năm.

Bây giờ lượng thông tin mà hắn đã xử lý đã hoàn thành hơn chín phần, chỉ còn một chút nữa là linh hồn có thể tỉnh lại từ trạng thái ngủ sâu thức tỉnh.

Nhưng Thiên Kiếp trên bầu trời lúc này càng ngày càng khủng bố hơn, ngay cả trận pháp phòng ngự lúc này cũng xoay chuyển, do mấy lần độ kiếp trước mà số lượng trận pháp bảo vệ đã ít hơn trước mấy phần, đại khái chỉ còn bốn mươi cái.

Thiên Kiếp của Mạc Hiểu Nam lúc nào cũng cường đại hơn đồng cấp rất rất nhiều lần, vì thiên kiếp luôn tỷ lệ thuận với lượng sức mạnh mà chủ thể đang nắm giữ, ngươi mạnh thì thiên kiếp nhất định sẽ mạnh hơn ngươi gấp bội.

Lúc này từ trong kiếp vân mấy chục tia chớp màu đỏ như máu bổ thẳng xuống nơi Mạc Hiểu Nam đang ngủ say, các trận pháp phòng ngự bên người Mạc Hiểu Nam lập tức vận chuyển đến cực hạn, chúng phình to bao bọc nguyên cả ngọn núi, hơn bốn mươi trận pháp phòng ngự xếp thành một hàng thẳng tắp đến đỉnh núi, cái nào cũng tản ra khí tức cổ xưa.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Thiên kiếp màu đỏ liên tiếp oanh tạc vào trận pháp phòng ngự, mỗi một lần va chạm đều tạo ra một vụ nổ long trời lở đất, cuồng phong oanh tạc tứ phương, cỏ cây bị tàn dư của thiên kiếp phá nát, đến mặt đất cũng rung chuyển cực độ, linh khí bị khuấy động trở nên cực kỳ hỗn loạn, không còn trật tự nữa rồi.

Mộ Dung Hi Nhi rúng động, nàng cũng đã thấy thiên kiếp ở đây mấy lần nhưng chưa hề có lần nào mà thiên kiếp lại hung hãn đến như vậy, nếu như nàng dính phải tàn dư của thiên kiếp thì nội thể chắc chắn sẽ bị thiên kiếp xé nát, nàng cảm nhận được cơ thể mình đang run lên vì sợ hãi, cũng run lên vì hưng phấn.

Nàng không biết thứ đang ở bên trong ngọn núi kia đến tột cùng là thứ gì, mà có thể dẫn đến thiên kiếp kinh hãi chúng tiên, kinh hãi thần ma như vậy.

Đạo thiên kiếp đầu tiên vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại mà vẫn tiếp tục oanh tạc, sóng gió liên tiếp nổ ra không ngừng, tất cả các tu sĩ cảm nhận được đều chạy đến đây xem náo nhiệt, trong đó có không ít tu sĩ Đăng Thiên cảnh, ai nấy cũng sợ hãi tột độ, vì thiên kiếp thành Tiên của bọn hắn cũng không khủng bố bằng một phần ba thiên kiếp này, huống chi đây chỉ mới là đợt đầu tiên của thiên kiếp.

Cũng có đạo chích vì tham lam tinh hoa thiên kiếp mà không từ thủ đoạn cướp lấy, nhưng tinh hoa chưa thấy đâu mà đã dính phải tàn dư thiên kiếp chết ngay tại chỗ, thân thể linh hồn ngay lập tức bị thiên kiếp thiêu thành tro tàn, vĩnh viễn không thể vào luân hồi.

Có mấy ai nghĩ đến tàn dư Thiên Kiếp cũng có uy lực kinh hãi thế tục đến như vậy.

“Không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại thiên kiếp mạnh mẽ đến như vậy, chỉ vài mảnh thiên kiếp tàn dư cũng có thể giết tu sĩ Hợp Thể thậm chí là Độ Kiếp kỳ, thật đúng là không thể tưởng tượng được.” Người đang nói câu này, cơ thể trong vô thức cũng hơi run rẩy, giọng điệu hơi trầm đục chứng tỏ đang kinh hãi.

“Đúng vậy!”

Đạo Thiên kiếp đầu tiên đến đây là kết thúc, tổng cộng có bốn lớp trận pháp phòng ngự bị phá hủy, Mạc Hiểu Nam nằm bên dưới vẫn không hề có động tĩnh gì.

Sau đó là đợt thứ hai, thứ ba, thứ tư,.... Cho đến đợt thứ chín.

Mà trận pháp phòng ngự bây giờ chỉ còn có hai cái, ngọn núi lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất, mặt đất mười mấy dặm xung quanh đó cũng đã thành sa mạc không hề còn bất kỳ sự sống nào, ngọn núi biến mất để lộ ra một tảng băng nằm bên dưới, bên trong là một thiếu niên mặc quần áo màu xanh, tóc trắng như tuyết, dung mạo anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng tựa băng sơn nằm gọn trong đó.

Nhiều người khi nhìn thấy diện mạo của Mạc Hiểu Nam lập tức nổi da gà, không khỏi thốt lên vì kinh ngạc.

“Đây không phải tên Ma đầu hai mươi năm trước làm loạn ở Thiên Kiều Sơn hay sao?”

“Hắn thế nào lại nằm ở nơi này?

“Ta biết! ta biết! Hai mươi năm trước ta thấy hắn rời khỏi Thiên Kiều Sơn một đường giết sạch những tu sĩ ngăn cản mình, không một ai có thể chịu nổi một chiêu, đến Đăng Thiên Cảnh tu sĩ chết dưới tay tên ma đầu này không dưới mười người, đúng là tổn thất lớn của Đại Ngụy Thánh Địa chúng ta!”

“Nhân lúc hắn đang độ kiếp, mọi người theo ta xông lên giết tên Ma đầu này báo thù cho những đồng đạo đã chết dưới tay hắn!” Có tên máu liều nhiều hơn máu não, hùng hùng hổ hổ rống to, trong mắt toàn là sát khí, nhưng chưa kịp ra tay thì đã có người ngăn lại, còn lấy tay tán vào đầu hắn một cái.

“Tên không não nhà ngươi bị điên hả? Bây giờ xông lên chưa chắc ngươi đã giết được hắn mà đã bị Thiên Kiếp tiêu diệt, ngươi có nhìn thấy trận pháp phòng ngự ở đằng kia không hả? là cổ trận phòng ngự đấy!”

“Ngươi tìm khắp Đại Ngụy Thánh Địa chúng ta thử xem có trận pháp sư nào nắm chắc có thể phá giải nổi nó không, còn luận về thực lực thì mấy ai trong Thánh Địa này dám nói trong vòng một kích có thể pha tan?”

“Giáo Hoàng sao? Ngụy Vương sao? bọn hắn đứng nếu như đứng trước cái cổ trận phòng ngự này cũng chỉ biết lực bất tòng tâm, giống như đang lấy trứng chọi đá, chứ đừng nói tên Đăng Thiên cảnh sơ kỳ ngươi!”

“Còn nữa ngươi biết tên Ma Đầu này lúc trước tung hoành, có tu sĩ nào đụng nổi vào người hắn chưa, cho dù có đụng vào thì tất cả cũng đã uống canh Mạnh Bà dưới cầu Nại Hà rồi.”

Tên kia nghe vậy cũng hơi rén.

Ngay lúc này, Thiên Kiếp trên bầu trời cũng bắt đầu ngưng tụ, uy áp nó tản ra còn nặng nề hơn lúc trước gấp mấy lần, Đăng Thiên cảnh có cảm giác giống như mình đang bị đề nát, cảm giác nghẹt thở đến cùng cực.

Có người tu vi thấp còn ho ra máu vội vàng lui về sau, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhưng riêng Mộ Dung Hi Nhi lại khác, nàng thầm thì: “Người này cũng soái quá đi mất!”

Nhiều nữ tu khác cũng thấy vậy, chả có ai là khác Mộ Dung Hi Nhi, nhưng điểm khiến nàng khác người là nàng một mực cho rằng những người khác chỉ đang vu khống cho Mạc Hiểu Nam.

Bên trong kiếp vân một tia thiên kiếp từ từ chui ra, tia thiên kiếp này tản mát ra thứ khí tức cổ xưa tan hoang, uy mãnh vô cùng vô tận, vạn vật dưới nó đều là cỏ rác, mệnh danh Tử Tiêu Thần Lôi.

“Thiên Phạt!!!”

“Là Thiên Phạt!”

“Không ngờ đợt Thiên Kiếp cuối cùng lại là Thiên Phạt!”

“Ha Ha, tên Ma đầu này chết chắc rồi! trước giờ chưa có bất cứ ai có thể sống sót qua được Thiên Phạt! Ha Ha Ha..”

….

Tia Tử Tiêu Thần Lôi này ngay khi chui ra khỏi kiếp vân thì ngay lập tức bổ thẳng xuống Mạc Hiểu Nam.

Hắn lúc này cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, đôi mắt giống như hố đen vô tận, miệng động đậy giống như đang nói thứ gì đó.

Linh khí trăm dặm xung quanh ngay lập tức bị cưỡng ép tụ họp lại xung quanh hắn, sau đó một nguồn năng lượng khổng lồ bộc phát, Tinh Thần Lực, Thần hồn cũng theo đó hiển hiện.

Không gian trong nháy mắt đình trệ, ba thứ năng lượng dung hợp lại làm một diễn hóa một viên hạt giống, hạt giống hấp thu tất cả thiên địa linh khí xung quanh, sau đó ngay lập tức nở rộ biến thành vạn trượng Thanh Liên, bên trong nhụy hoa một cỗ thần bí chi lực tràn ra bao phủ Thanh Liên, tất cả chỉ diễn ra trong đúng một giây.

‘Pháp Tượng Thiên Địa, Thiên Thượng Hoá Liên’

‘Thanh Liên Chi Đỉnh!’

Tử Tiêu Thần Lôi lúc này đã đến sát Thanh Liên, cả hai va chạm vào nhau, một tiếng nổ long trời lở đất vang dội chín tầng trời được tạo ra, kiếp vân cũng bị dư chấn do vụ nổ xua tan, cuồng phong địa chấn lan rộng ngàn dặm, vô số sinh linh trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh biến mất trong vụ nổ, có rất nhiều tu sĩ vì đứng quá gần vụ nổ nên đã bị kéo vào bên trong kết cục cũng chỉ có một chữ chết.

Cả một mảnh đất mảnh trời rộng lớn lúc này hoàn toàn biến thành một cõi hư vô, núi non trùng trùng lúc này chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn cát bụi mù mịt.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng phá nát băng quan bước ra ngoài, hai mắt vô thần.

Một lúc sau, đôi mắt hắn mở trở lại bình thường, miệng thở ra một ngụm trọc khí, hắn nhắm chặt hai mắt sau đó mở ra một lần nữa, lúc này một cột sáng từ cơ thể hắng lao thẳng lên trời.

Nguyên Anh có Nguyệt Ấn, Hóa Thần có Tiên Cốt, Luyện Hư có Linh Hồ, Hợp Thể Linh Hồ hóa Hải, Độ Kiếp Linh Hải biến Tinh Hà, Đại Thừa tạo Tinh Thần lấp đầy Tinh Hà, Đăng Thiên cảnh cường hóa Tinh Thần.

Sau khi Độ Kiếp thành Tiên.

Chân Khí hóa Tiên Lực, Nhất phẩm Tiên Năng cao ngàn trượng, Nhị phẩm Tiên Năng cao hai ngàn trượng… Truyền thuyết Cửu phẩm Tiên năng cao chín ngàn trượng, Vô cực Thập phẩm Tiên Năng cao vạn trượng.

Cột sáng bức phá tốc độ lao thẳng trời cao.

Bảy trăm trượng… Hai ngàn ba trăm trượng… Sáu ngàn trượng…Tám ngàn bảy trăm….

Tốc độ dần dần chậm lại nhưng vẫn tiếp tục tăng chứ không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Tu sĩ Đăng Thiên Cảnh ở phía xa nhìn cột sáng đang lao thẳng lên trời kia.

“Truyền thuyết Cửu phẩm Tiên Năng! Không những thế còn chưa có dấu hiệu ngừng lại!!!” Mộ Dung Hi Nhi hít thở không thông!

“Chín ngàn bốn trăm…”

“Chín ngàn năm trăm…”

“Chín ngàn sáu trăm….”

“Chín ngàn bảy trăm…”

“Chín ngàn tám trăm…”

“Chín ngàn chín trăm…”

“Một vạn trượng! Tiên năng cao vạn trượng! Thập phẩm Tiên Năng, Vô Cực Đăng Tiên Cảnh!” Có người hốt hoảng nói.

Kỷ lục cao nhất mà Đại Ngụy Thánh Địa có ghi chép là Truyền Thuyết Cửu phẩm Tiên Năng, nhưng đó là ghi chép của mấy chục vạn năm trước, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là Thất phẩm Tiên Năng, có hai người đang sở hữu Thất phẩm Tiên Năng.

Một là Giáo Hoàng, Tiên Năng cao bảy ngàn bốn trăm trượng.

Hai là Ngụy Vương, Tiên Năng cao bảy ngàn tám trăm trượng.

Mộ Dung Hi Nhi trong vô thức bay lại gần Mạc Hiểu Nam, trong mắt nàng lúc này chỉ có sự kinh hãi, thán phục, hâm mộ, phức tạp…

Đăng Thiên Cảnh có thể phá không mà đi.

Mạc Hiểu Nam lúc này đang cực kỳ mông lung, những mảnh ký ức lúc trước đã hoàn toàn dung nhập vào trí nhớ của hắn, nó hoàn toàn dung hợp mà không hề có một chút bài xích nào, điều này đồng nghĩa những mảnh ký ức đó chính là của hắn, cụ thể hơn là ký ức kiếp trước của hắn.

Nó làm cho tâm trạng hắn cực kỳ phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.

Tiên Năng đo lường lúc này cũng dần biến mất, hoàn trả Tiên Lực về lại cơ thể Mạc Hiểu Nam, tiếp đó cơ thể hắn cũng thu nhỏ lại một chút, mái tóc trắng cũng dần hóa thành màu xanh dương, đôi mắt dần bị màu xanh dương chiếm cứ, trở lại trạng thái bình thường Niệm Lực bao phủ toàn thân cũng thu liễm, khí tức cũng suy yếu mấy phần.

Hắn đưa tay gõ nhẹ lên không trung, không gian ngay lập tức vỡ vụn bên kia là một mảnh không gian khác, là một mảnh đất có vài gian nhà được làm bằng trúc, có một mảnh vườn cực kỳ xum xuê trái cây chín rụng rơi lả tả trên mặt đất.

Mạc Hiểu Nam ngay lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, hắn bước qua cánh cổng không gian, nhưng phía sau hắn Mộ Dung Hi Nhi lao đến, nàng đẩy hắn một cái cả hai ngay lập tức ngã nhào sang bên kia.

“Ui cha…Đau đau!” Mộ Dung Hi Nhi cùng bừng tỉnh lại đưa hai tay xoa xoa đầu, trên trán lúc này cũng sưng lên một cục, nàng quằn quại dưới mặt đất.

Mạc Hiểu Nam từ dưới đất đứng dậy phủi phủi quần áo, ánh mắt khó chịu kèm theo sự lạnh lùng nhìn về phía sau, ghim thẳng lên người Mộ Dung Hi Nhi.

“Cô là ai?” Giọng nói bình tĩnh trầm ấm nhưng không hề có bất cứ cảm xúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.