Chiến Và Hòa

Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên



Lưu ý: Chữ in nghiêng = Xà Ngữ

Trong lễ bế giảng, thầy Dumbledore đã tự mình tuyên bố tin thầy về hưu. Đại đa số học sinh đều sửng sốt và tiếc nuối, nhưng đồng thời chúng cũng thực mong chờ quãng thời gian giáo sư Gaunt làm Hiệu trưởng. Có người đã nghĩ tới vị trí giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sẽ lại để trống, nhưng những ý kiến về vấn đề đó đều chìm nghỉm giữa những lời thảo luận sôi nổi về giáo sư Gaunt.

Nghỉ hè, Harry về pháo đài Slytherin. Về căn nhà số 4 đường Privet Drive khiến cả nhà dì dượng nó đứng ngồi không yên chẳng thà nó đến thẳng nơi mà nó có thể thoải mái sử dụng pháp thuật. Không những thế, nó còn được cưỡi Tia chớp bay lượn khắp nơi mà không cần phải lo lắng sẽ bị Muggle nhìn thấy – chỉ cần nó không bay ra khỏi khu vực ếm bùa Chống Muggle của pháo đài là được.

Bên trong pháo đài vô cùng yên tĩnh, không một ai dám đến quấy rầy bọn nó. Phần lớn thời gian Voldemort đều làm việc trong phòng, hắn có cả tá việc cần phải xử lý. Ban giám đốc Hogwarts đã chính thức bổ nhiệm, hiện tại hắn đã trở thành Tân Hiệu trưởng kế nhiệm thầy Dumbledore.

Đám Tử Thần Thực Tử – không, là nhóm Kỵ sĩ – không có ý kiến gì về chuyện này. Cũng giống như chiến lược khuếch trương thế lực trong giới Muggle [vợ chồng Lestrange thuận lợi thu được cả công danh lẫn tiền tài], việc Chúa Tể Hắc Ám dự định làm náo loạn trường học do chính hắn làm Hiệu trưởng không hề khiến họ sửng sốt. Chuyện này không phải quá hiển nhiên rồi sao? Bởi vì Kẻ Được Chọn còn đang ở trường học, có đúng không?

Cùng lúc nhận được thành tích của hai kỳ thi Pháp thuật, Harry đồng thời nhận được thư mời của hắn [hơn nữa chính nó cũng vui vẻ đồng ý], trở thành giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới. Đương nhiên thời gian đầu sẽ đóng vai trò trợ giảng, dù thế nào nó còn quá trẻ, có thêm thời gian thử việc cũng là bình thường, bởi vì khẳng định chỉ riêng chuyện nó được mời giảng dạy tại Hogwarts đã là chuyện chưa từng có trong lịch sử rồi. Hermione còn cố ý gửi thư chúc mừng nó, có điều Harry không khỏi suy đoán, đến khi nó thực sự lên lớp, chắc chắn sẽ không thể không chịu đựng những thắc mắc dồn dập của cô nàng.

Về phần thầy Dumbledore, từ sau lễ bế giảng, Harry không gặp lại thầy. Theo như Voldemort nói, nếu nó muốn tìm thầy ấy chỉ cần đến nhà tù Nurmengard. “Grindelwald hẳn là còn chút sức tàn.” Hắn vô cảm nói.

Harry bỏ qua giọng điệu lạnh lẽo kia của hắn. Dù cho Grindelwald có không sống được mấy năm nữa, nhưng nó cho rằng, chết mà không tiếc nuối gì và không được chết theo ý mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có điều nó không muốn vì vấn đề đó mà cãi cọ với Voldemort [có Merlin biết, chuyện này chẳng có tý xíu ý nghĩa gì], cho nên nó không nói gì cả.

Kỳ nghỉ hè qua được một nửa, một buổi sáng nọ, Harry bị Voldemort bất ngờ gọi dậy. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, bởi vì bình thường khi nó mở mắt đều đã thấy bữa sáng Selpur chuẩn bị [một con rắn nấu ăn, Harry vẫn luôn ngạc nhiên về chuyện này].

“Hôm nay có chuyện gì sao?” Harry dụi mắt ngồi dậy. Nó và Voldemort ngủ cùng giường, chuyện này là đương nhiên, nhưng người kia bận rộn đến mức chân không chạm đất, rất ít khi Harry tỉnh lại mà thấy Voldemort nằm bên cạnh.

“Chúng ta đi ra ngoài một chuyến.” Voldemort mặc chỉnh tề, hiển nhiên là đã dậy từ lâu. Hắn đưa tay nhéo mũi Harry, vỗ vỗ hai má nó.

Harry túm lấy bàn tay đang làm loạn kia, lúc này đã tỉnh hẳn. “Đi đâu?” Lại còn cần Voldemort tự mình dẫn nó đi?

Voldemort hơi mím môi, vẻ mặt giữ bí mật. “Đến nơi em sẽ biết.” Nhìn phản ứng của cậu bé, lẽ nào thật sự quên?

Harry nhìn vẻ mặt của hắn, vô cùng tò mò. Dù có là đến Azkaban cũng không cần thận trọng như vậy chứ? Nó suy đoán linh tinh.

Kết quả dĩ nhiên là không phải đến nhà ngục Phù thủy kia.

Nửa giờ sau, Harry vừa hết cảm giác choáng váng sau khi Độn Thổ, liền trông thấy một ngã tư vô cùng quen thuộc. Dòng người tấp nập qua lại, vô cùng náo nhiệt… Khoan đã! Harry mở to hai mắt nhìn, đây không phải Hẻm Xéo, mà là ngã tư của thế giới Muggle! Chính xác mà nói, nó đã từng đến nơi này, lúc chưa được nhận vào Hogwarts.

“Anh… Chẳng lẽ…?” Anh muốn đưa em vào vườn bách thú sao? Lại là vườn bách thú của Muggle? Harry nghẹn họng, trân trối nhìn cánh cổng sắt phía trước, còn cả những cặp vợ chồng hoặc dắt tay hoặc bế con đi qua hai người bọn nó để vào trong.

Kẻ Được Chọn cùng Chúa Tể Hắc Ám đi dạo chơi trong… vườn bách thú? Có thấy đáng sợ không?

Voldemort vừa vui thích trước vẻ mặt không thể tin của Harry, vừa cảm thấy khó chịu với ánh mắt của đám Muggle [bề ngoài của hai người quá xuất sắc!]. “Ta tưởng rằng đây là mong ước của em?” Hắn cố ý xụ mặt xuống, giọng điệu cũng tỏ ra mất hứng: “Có lẽ ta nghĩ sai rồi?” Đương nhiên hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận hắn đã lên kế hoạch chuyện này từ lâu.

“Không, đương nhiên không phải!” Harry rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, vội kéo hắn lại. “Đã đến cổng rồi, sao lại rời đi như vậy?”

Giữa hè, vườn bách thú đầy nhóc người. Harry và Voldemort hấp dẫn vô số cái đầu ngoái lại nhìn, bởi vì dáng vẻ của bọn nó đều đã trưởng thành, hai người đàn ông cùng nhau vào vườn bách thú – hơn nữa cả hai lại anh tuấn, đẹp trai như vậy – chuyện này là đương nhiên.

“Anh vẫn còn nhớ?” Harry hào hứng đi qua mấy cái chuồng, đến khi nhìn thấy tấm biển ghi chú khu nuôi các loài bò sát mới chợt nghĩ ra nguyên nhân. Từ sau khi nó trở về, chính vườn bách thú này là nơi lần đầu tiên nó tiếp thu suy nghĩ của Voldemort – khi đó hắn đã lừa gạt giáo sư Dumbledore, nhận được vị trí dạy học mà hắn vẫn luôn muốn, vì quá đắc ý mà Bế Quan Bí Thuật có lỗ hổng. Hơn nữa, trước kia, nó luôn mong ước được chính ba má nó dẫn tới nơi này, chứ không phải đi theo gia đình dì dượng vì không tìm được người trông nó mà đành phải dẫn nó theo. “Chuyến đi này coi như bồi thường sao? Em thà coi đây là một buổi hẹn hò còn hơn.”

“Em vui là được!” Voldemort thấy đám người nhốn nháo ồn ào, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Harry vui vẻ hào hứng như vậy, cảm giác kia liền giảm xuống một chút. “Nhưng nếu coi nơi này là địa điểm hẹn hò, ta thấy quả là rất tồi tệ.” Hắn không chút khách khí bình luận.

“Thôi đi. Nơi này còn tốt hơn của giáo sư Dumbledore rất nhiều rồi.” Harry kéo tay Voldemort đi xuyên qua dòng người, “Trại tập trung Phù thủy gì đó…” Giọng nó nhỏ dần.

Voldemort buồn cười nhìn nó, cậu bé của hắn hiển nhiên là đang tìm chỗ kia, mà hắn không muốn chọc cậu bé. “Tin tức mới nhất thu nhận được, có người lấy danh nghĩa Grindelwald dùng Nurmengard làm nơi ở cho những người vô gia cư. Đương nhiên, người kia mua hay được tặng thì rất khó nói.”

“Ngay cả chuyện này anh cũng biết?” Harry kinh ngạc. “Là giáo sư Dumbledore sao? Những người vô gia cư ở đó không có vấn đề gì chứ?”

“Một Pháp sư phe chính nghĩa mạnh nhất trong lịch sử, một cựu Chúa Tể Hắc Ám, em cảm thấy bọn họ không thể làm cho nơi đó thành nơi người có thể ở được sao?” Voldemort sắc sảo phản bác.

“Nói cũng phải.” Harry dùng bàn tay không gãi gãi đầu. Nó vì quá mức kinh ngạc cho nên không có nghĩ đến chuyện này. Chỉ cần giáo sư Dumbledore và Grindelwald muốn, còn chuyện gì không làm được sao?

Mà lúc này bọn nó cũng đã tìm được cái chuồng kia, đi đến một trong những tấm kính ngăn. Ngày trước tấm biển bên ngoài ghi ‘Rắn khổng lồ Brazil’, nhưng hiện tại đã thêm một dòng chữ giải thích, ‘tuổi thọ: chưa có căn cứ xác định’.

Xin chào!” Harry lại gần tấm kính ngăn, nhìn đống hoa văn hình thoi bên trong, phát ra tiếng rin rít nhỏ.

Con rắn vốn đang nằm ườn bên trong lập tức ngóc đầu dậy, đôi mắt vàng nhìn Harry chằm chằm. “A, thì ra là ngươi.” Con rắn dễ dàng nhận ra Harry, đung đưa cái đuôi nâng người lên cao hơn, động tác này của nó lập tức thu hút ánh mắt của đám người thăm quan, “Ngươi đã trở lại…” Sau đó nó chớp chớp mắt, nhìn thấy người bên cạnh Harry, giọng điệu vốn bình tĩnh liền trở thành kích động: “A, anh yêu, cuối cùng anh cũng xuất hiện!

Anh yêu? Harry cảm nhận rất rõ sự phân biệt đối xử. Ở trường học cũng vậy, đến khi tốt nghiệp rồi cũng thế. Để vớt vát chút mặt mũi cho mình, nó kiên nhẫn nói tiếp: “Mày nói tao không làm được, nhưng cuối cùng tao đã thành công rồi!” Tuy rằng nó cảm thấy diễu võ dương oai với một con rắn không phải là một hành động hay ho cho lắm, nhưng giọng điệu của con rắn khiến nó thực khó chịu.

Dường như lúc này con rắn mới chú ý đến bàn tay nắm chặt của hai người bọn nó, sửng sốt kêu lên: “Không thể nào!

Harry xấu xa cảm thấy hả hê. Voldemort nhận được ánh mắt thị uy của nó, bất đắc dĩ cúi đầu, hôn lên mặt nó một cái. Động tác này không quá lộ liễu, không hề gây ra bất cứ sự chú ý nào của du khách chung quanh.

Hả? Các ngươi…?” Con rắn như không chịu cú sốc quá lớn liền cuộn mình lại.

Harry kéo Voldemort lùi lại hai bước, sau đó mới bĩu môi nói với hắn: “Trước kia anh đã nói gì với con rắn?” Nó vốn định đi tới nói chuyện phiếm với con rắn, nào ngờ con rắn vừa mở miệng liền làm hỏng hết tâm trạng của nó. Chẳng lẽ đến cả rắn cũng quỳ mọp trước sức quyến rũ của Voldemort sao?

Voldemort cảm thấy hắn thực vô tội. “Ta chỉ nói chuyện với cô rắn một lát thôi, cũng nhân tiện nói thêm là đối thủ một mất một còn của ta cũng sẽ tới nhìn nó. Hơn nữa, em nghĩ xem Nagini sẽ có cảm giác thế nào? Có một con rắn suốt ngày rít gào đã đủ lắm rồi.”

Nói chuyện một lát? Cô rắn? Harry tự động loại bỏ câu nói sau đó, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh: Voldemort dụ dỗ khiến quý bà Smith vui sướng đến thế nào, thậm chí đến mức bà ta còn mang cả báu vật từ trước đến nay không cho người thân xem cho hắn xem. Thật tức muốn chết, chỉ nghĩ đến thôi nó đã không chịu được!

“Em muốn về!” Harry lập tức đưa ra quyết định. Chỉ cần Voldemort muốn, hắn luôn có thể khiến cho tác dụng hormone của nó tăng vọt!

“Em chắc chứ?” Voldemort nhướn mày. “Ta không cam đoan về sau còn có tâm tình đến thế giới Muggle dạo chơi với em nữa đâu.”

“Chắc đến không thể chắc hơn!” Harry kéo tay hắn, đi đến một chỗ không người rồi Độn Thổ. Mãi đến khi khung cảnh chung quanh chuyển thành vách tường bằng đá cẩm thạch, nó mới nghĩ ra một chuyện: “Anh hẳn đã lên kế hoạch chuyện này từ lâu đi? Vì sao lại chọn hôm nay?”

“Vì hôm nay là sinh nhật em, Harry.” Voldemort thật sự bó tay. Vì sao Kẻ Được Chọn lại quên phứt chuyện của bản thân như vậy chứ? Thật uổng công hắn mà.

“Sinh nhật em?” Harry trợn trừng hai mắt. “Nhưng chú Sirius và Hermione…” Sao lại chưa tặng quà cho em? Nửa câu sau bị Harry nuốt mất, đổi thành thở phì phì: “Anh cản quà sinh nhật của họ lại!”

“Ta chỉ muốn tạo bất ngờ cho em.” Voldemort nhún vai, “Ta nghĩ em sẽ nhớ ra… Ít nhất thì sau khi nhìn thấy con rắn sẽ nhớ ra.”

Harry nhìn hắn. Mỗi khi đến sinh nhật Voldemort, nó đều nhớ rất rõ. Bởi vì trừ nó ra, sẽ không có ai nhớ đến. Nhưng bây giờ, tình huống lại hoàn toàn đảo ngược. Nghĩ như vậy, nó liền không muốn Voldemort thất vọng. “Em rất vui… Ờ, em rất thích.” Nơi nào đó trong trái tim đó như bị vật gì đó đánh trúng. Không phải ai cũng nhớ được chi tiết nhỏ chợt lóe lên trong đầu như thế này, cho nên hành động của hắn mới càng đáng trân trọng.

“Không cần quá cảm động, ta cam đoan tuyệt đối không có lần sau.” Voldemort nhìn vẻ mặt của nó, cũng nhận ra nó đã nói năng lộn xộn, nháy mắt nói. “Chúc mừng em trưởng thành lần nữa, Harry!”

Harry nhào qua ôm chầm lấy hắn, chôn mặt vào trong ngực hắn.

Selpur bưng khay bạc đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này liền yên lặng lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp bọn nó. Chả trách Basilisk nhất định đòi đổi vị trí này với nó, thật ra là con rắn đó không muốn nhìn thấy cảnh tượng này hoài đi?

Mà cùng lúc đó, con rắn trong vườn bách thú mới chợt nhớ ra vấn đề hết sức quan trọng: Mặc kệ ai thắng, nhưng chẳng lẽ không ai trong bọn họ nhớ ra chuyện thả nó ra hay sao? Nó không muốn ở trong cái chuồng này cả đời đâu! Con rắn ngóc đầu lên lần nữa, nhìn ngó xung quanh, nhưng hai người kia đã biến đâu mất rồi. Nó lại phải đợi bọn họ lần nữa nhớ ra mà tới vườn bách thú hay sao?

Lời editor:

Phần chính văn của Chiến và Hòa chính thức hết. Tiếp theo sẽ là 11 phần Tiền truyện.

Giành cho nàng nào mong ngóng bộ Trường Sinh Linh Giá: sau 11 phần Tiền truyện ta sẽ chuyển sang làm tiếp bộ TSLG.

Đồng thời sẽ cố gắng cho ra chương mới của Âm mưu và Tham vọng nữa.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và đón đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.