Chiến Và Hòa

Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Harry

Dưới tác dụng của trọng lực, nó và Tom té đè lên nhau, nhưng cái phi thường xấu hổ chính là vị trí: miệng đối miệng.

Hai gương mặt nhìn nhau trong khoảng cách không đầy nửa tấc. Harry cảm thấy hương vị huyết tinh đang tản ra trong miệng, nó vội vàng đứng dậy khỏi người Tom. Hermione bên kia đang sửa sang lại chiếc áo chùng đồng phục bị nhăn nhúm, thế nên cô bé bỏ lỡ mất tình hình hai thằng con trai bên này.

Lão ong mật chết tiệt! Tom ngay từ khi đáp xuống giữa bầy Tấm lưới Sa tăng đã nghĩ ra nguyên nhân của lần tao ngộ này: khẳng định là lão Dumbledore thiết kế một ít bẫy rập, thuận tiện bồi dưỡng mấy kĩ năng cho cậu bé cứu thế. Hắn không nên lộ ra động tĩnh gì gây nghi ngờ, bởi hắn hoài nghi rằng rất có thể lão Dumbledore đang đứng ở một góc hẻo lánh nào đó mà quan sát bọn họ. Mấy đề mục ấu trĩ và chẳng có gì mới mẻ như trước không tính đi, nhưng thằng nhóc Potter làm cái gì thế này?

Hắn ngồi dậy, xoa xoa khoé miệng, trên mu bàn tay xuất hiện rõ ràng một vết máu đỏ tươi. Đây có lẽ là lần Chúa Tể Hắc Ám thụ thương một cách đáng hổ thẹn nhất, có bao giờ hắn phải nếm qua cái loại tình huống nhảm nhí thế này chứ? Và thế là hắn không khỏi âm thầm rủa xả lão Dumbledore thêm cả trăm lần nữa… Một bàn tay nhanh chóng vươn ra trước mặt hắn, chắc là do lúc nãy phải chống lên nền đất, cả lòng bàn tay đỏ ửng một mảng lớn: “Thật xin lỗi… Tom, cậu không sao chứ?”

Cái mũi Harry bị đụng đau, tay kia của nó đang bận bụm mặt, nước mắt đã lưng tròng. Khi thấy Tom chỉ nhìn nhìn bàn tay đang vươn ra của nó chứ không nắm lấy, nó nghi hoặc hỏi: “Tom?”

Dumbledore muốn nhìn cái gì? Một cậu bé cứu thế vì kẻ khác quên mình? Hoặc là trong hoạn nạn tìm được bằng hữu chân tình? Tom cười lạnh trong lòng một tiếng, vậy ta để cho lão xem đủ. Hắn nắm lấy một góc tay áo Harry để kéo mình đứng dậy, sau đó rút cây đũa phép trong áo chùng ra: “Reparo! Vết thương khép lại!”

Harry sửng sốt mất một giây, rồi cảm giác đau đau nhức nhức trên bàn tay trong nháy mắt đã biến mất. Hèn gì lúc nãy Tom không cầm lấy tay nó… Không đợi nó kịp suy nghĩ cho xong, Tom đã xoay người đứng đối diện với nó rồi đưa tay khẽ nâng cằm nó lên.

… Định làm gì đây? Harry hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Tuy nhiên, hành động của Tom hình như luôn nhanh hơn tốc độ lý giải của nó. Hắn gạt bàn tay đang che mũi của Harry xuống, cho nó một cái gõ đũa phép cùng với hai câu bùa chú. Cậu bé cứu thế chắc không muốn để hắn làm tấm nệm thịt nên hai bàn tay mới ra nông nỗi này đây, chậc chậc… đáng tiếc là hành động đó cũng chả có tác dụng gì mấy.

“Ơ…” Harry nhìn bàn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Tom, nói ra một câu hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tom: “Tớ thật xin lỗi… Ý tớ muốn nói là, tớ định chống tay…” Ánh mắt của nó rơi xuống vệt máu bên khoé miệng của Tom, lời nói bỗng nghẹn lại trong cổ không thoát ra được nữa. Mới vừa rồi có phải… nó đã cắn Tom một phát không?

“Tôi chắc chắn ngã đẹp hơn cậu.” Tom mỗi khi nghĩ đến chuyện này liền thấy tức giận, may là hắn kịp thời điều chỉnh ngữ khí của mình thành một câu nói đùa. Buông bàn tay Harry ra, vừa ngước mắt lên đã thấy cái mũi của cậu bé cứu thế bị đụng đến vẹo, đang nước mắt lưng tròng mà nhìn lại hắn với bộ dạng lo sợ bất an. Chẳng biết vì sao, tâm tình hắn đột nhiên biến thành vui vẻ: “Lau nước mắt của cậu đi, nhìn xem còn ra thể thống gì nữa chứ!”

Nó còn lâu mới đau mà khóc. “Đó là phản ứng sinh lý bình thường!” Harry cố gắng tranh cãi: “Là do tớ bị đụng ngay mũi.”

“Phải không?” Lúc này Tom đã tự niệm bùa chú chữa khỏi cho mình xong xuôi, nên hắn không tiếc quăng cho Harry một cái liếc mắt: “Nói thật thì hình như nó cũng hơi vẹo…”

Hiện tại, Harry hoàn toàn tin tưởng cậu chàng Tom này chẳng phải quan tâm gì đến nó hết, đây căn bản là đang giễu cợt nó. Nhìn qua thì nó là người duy nhất cảm thấy ngạc nhiên, còn phản ứng của Tom thì như thể ngày nào nó cũng có thể té lên người cậu ta đồng thời còn cắn sứt môi cậu ta nữa. Harry tức giận bất bình nói: “Đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu biết thần chú chữa khỏi!” Nói xong, nó liền rút cây đũa phép của mình ra.

“Cậu vẫn nên để tôi làm đi!” Tom vội vàng ngăn nó lại. Khiến cho cậu bé cứu thế giận dỗi không phải là chuyện tốt, lão Dumbledore khẳng định đang nhân cơ hội mà quan sát cả ba người bọn họ. Túm lấy tay Harry, Tom gõ đầu đũa phép của mình lên mũi cậu nhóc: “Khôi phục như sơ!”

Harry bỗng cúi đầu hô đau một tiếng, Tom nhìn nó kì quái: “Tôi làm cậu đau à?”

“Không có…” Harry đỡ lấy hai bên má: “Răng của tớ…” Khi những nơi khác đã hết đau thì cái đau của răng lại càng dữ dội.

Thật đúng là luôn khiến người ta lo lắng! “Há miệng ra,” Tom khẽ nhíu mày, “để tớ xem nào!”

Nhìn đôi môi xinh đẹp khép mở lúc cậu ta nói chuyện, sự xấu hổ vừa biến mất không lâu đã quay trở lại. “Không cần đâu, lát nữa sẽ hết đau thôi,” nó ấp úng nói. Tom nhướn hàng lông mày lên: “Cậu muốn chúng tớ vừa đi vừa nghe cậu hét đau sao? Nhanh lên, còn phải tìm đường ra ngoài nữa đó!”

Harry tức tối trừng mắt, nhưng nó cũng tự chột dạ mà biết mình đang lý sự cùn. Thật ra thì vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, khi nó chơi Quidditch còn bị khối lần va chạm ác ý còn nặng hơn thế này nhiều… Hít sâu một hơi, mắt nhắm tịt, nó há miệng ra.

Phản ứng gì thế này hả cậu bé cứu thế? Đâu có cần dùng cái loại biểu tình thấy chết không sờn này chứ! Tom có thể thề vừa rồi hắn chỉ là buột miệng nói ra câu đó thôi, đâu có suy nghĩ sâu xa gì, kết quả lại biến thành cái dạng này, trông cứ y như hắn đang ép buộc nó vậy… Lại âm thầm nguyền rủa lão Dumbledore thêm trăm vạn lần nữa, mọi chuyện cũng từ lão mà ra cả!

Khắp hàm răng đều là bọt máu, Tom nhíu đôi lông mày, không chút do dự làm hai câu bùa chú. Vậy mà nhóc con kia còn có thể phun ra một câu lát nữa sẽ hết, quả là không hổ danh “cậu bé cứu thế” nha! “Được rồi,” Tom nói, ánh mắt sắc bén tinh tế nhận ra Harry nhẹ nhõm thở phào một hơi, đầu lưỡi cứng ngắc trong miệng cũng mềm xuống.

Lúc này thì thanh âm của Hermione cũng truyền đến từ một nơi gần đó: “Mấy cậu còn chưa chuẩn bị xong à? Tớ tìm được đường rồi này.” Cô bé đang đứng trước một hành lang bằng đá, đầu đũa phép được thi triển thần chú phát sáng đang dò xét phía bên trong. Quay đầu lại liền thấy Harry và Tom đang đứng đối diện nhau, cô bé nghi hoặc: “Mấy cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Harry, cậu ngã nặng lắm hả?”

“A, không, không có, tớ không sao…” Harry vội vàng giải thích, đồng thời chạy đến bên cạnh cô bé, bàn tay theo thói quen sờ sờ cái mũi. Có lẽ như nó cần thực tập thêm mấy câu bùa chú sơ cứu, bằng không lần nào cũng luống cuống tay chân. Tom theo sau nó, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình vài cái rồi cũng rảo bước bắt kịp hai người kia.

Đó là con đường duy nhất, ba người tiếp tục theo hành lang bằng đá mà đi. Harry mạnh mẽ tuyên bố nó sẽ đi đằng trước, Tom thì nói cậu ta sẽ đi sau cùng, Hermione đương nhiên không kịp dị nghị gì liền bị hai thằng con trai xếp vào vị trí ở giữa. Dọc theo đường đi bọn nó đều nghe được thanh âm tí tách của mấy giọt nước rơi xuống từ trần đá bên trên, nhưng chỉ chốc lát sau, nó bị cái loại tiếng động đinh đinh đang đang lấn át mất.

“Sẽ là cái gì đây?” Hermione có hơi khẩn trương, cô bé cảm thấy nơi này âm trầm không một chút ánh sáng.

“Hình như là có thứ gì đó va chạm…” Harry nói. Nó biết phía trước có thứ gì đang chờ đón, cho nên cảm giác tò mò và hồi hộp như lần trước đã không còn.

Hai nắm tay của Tom nằm yên trong cái túi bên trong lớp áo chùng, nếu lão Dumbledore mà biết cậu bé cứu thế kì thật đã trải qua cái thử thách dạng này rồi thì sẽ thế nào nhỉ? Dù sao thì chính hắn cũng đã trải qua cái đống này, nghĩ đến chuyện lần trước vì muốn phục hồi một tấm thân tử tế mà phải bám vào trên người một thằng pháp sư bình thường không chút đặc sắc, còn phải cùng lão Dumbledore và thằng nhóc cứu thế chơi cái trò “Hòn đá Phù thuỷ ở nơi đâu”… Chẳng lẽ linh hồn càng bị cắt nhỏ thì chỉ số thông minh sẽ càng giảm xuống sao? Bực thật!

Thật đúng là ngu xuẩn! Lướt qua đỉnh đầu xù xù của Hermione, ánh mắt hắn dừng lại nơi một đám tóc đen rối bù chỉa lung tung. Cuộc sống của cậu bé cứu thế rất bi kịch – tạm thời không đề cập đến chuyện hắn giết cha mẹ nhóc ấy – thì cái việc nó vất vả trưởng thành, đến Hogwarts, cố gắng học tập, thể hiện khả năng của mình, mong muốn được người khác nhìn nhận, kết quả đến cuối cùng mới phát hiện nó chỉ là một quân cờ trong tay lão Dumbledore. “Chúng ta nuôi nó lớn, mục đích cũng chỉ là để giết mổ như một con heo?” Nói hay lắm Snape!

Tuy vậy, thứ khiến người khác khó có thể lý giải là: cho dù sự thật có là thế thì Potter vẫn muốn đồng quy vu tận với hắn, Snape vẫn đồng ý làm gián điệp như trước… Tom mím mím khoé môi, hắn lại nhớ đến bộ dáng lão Dumbledore khi nói chuyện. Không hiểu được tình yêu… Có người từng cho hắn tình yêu sao? Có bất kì ai không? Nghĩ đến cái thời hắn còn là học sinh Hogwarts, ngay từ những ngày đầu thái độ của Dumbledore đã là hoài nghi cùng đề phòng. Hừ, nói nghe thì dễ lắm…

Cả đám đi đến cuối hành lang thì tháy phía trước có đèn đuốc sáng trưng, còn có rất nhiều thứ gì đó đang lập loè bay bay. Lại y như lần trước, cánh cửa phía đối diện đã bị khoá, trong góc phòng còn có cây chổi bay, ba đứa nhìn nhau.

“Bên trên hình như là chìa khoá?” Hermione kêu lên kinh ngạc. “Không lẽ phải cưỡi chổi bay sao? Cái này tớ chịu…” Cô bé nói xong còn sợ hãi đánh một ánh mắt sang Tom.

“Tớ đi cho!” Harry nói xong liền chạy đi lấy chổi. Nó biết tâm lý Hermione vẫn còn e dè với chổi bay.

Hermione lại càng kinh ngạc: “Này… Có nhiều chìa khoá như vậy, cậu biết cái nào là cái đúng sao, Harry?”

Nếu đây là lần đầu tiên nó trải qua thử thách này thì đáp án đương nhiên là không. Harry vắt chân mình qua cán chổi, nhếch môi: “Vậy thì thử! Tớ nghĩ nó chắc hẳn phải có bộ dáng cổ kính nhỉ.”

Đạp chân một cái, cả người lẫn chổi cùng bay lên. Nó vẫn nhớ rõ cái chìa khoá đó khá to, bằng bạc lấp lánh với hai cánh màu xanh thiên thanh, mục tiêu như vậy không quá khó để tìm kiếm. Thực tế đúng là như vậy, chỉ khoảng một phút đồng hồ sau, nó đã có thể cố định cái chìa khoá đó trên vách tường.

Hermione rất thán phục kĩ xảo bay linh hoạt của nó: “Có mấy lần tớ đều nghĩ cậu sẽ đụng phải tường, vậy mà cậu luôn quẹo qua kịp thời…” Cô bé bỗng lộ ra vẻ đăm chiêu: “Thật sự thì từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thấy ai bay với kĩ thuật giống như vậy cả…”

Harry nhét cái chìa khoá đang không ngừng giãy dụa vào ổ khoá, cách một tiếng, cánh cửa mở ra. Hermione tán thưởng: “Harry, vận may của cậu tốt quá!” Harry cho cô bé một gương mặt tươi cười, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện mình cười được mới tốt, không có Ron lấy ai đi chơi cờ đây?

Phía sau cánh cửa gỗ là một căn phòng lớn, bọn nó vừa đi vào thì mấy cây đuốc liền phát sáng, chiếu rọi sàn nhà trắng đen từng ô. Harry đi vòng ra phía trước, sờ sờ con mã màu đen. Quân cờ đột nhiên sống động, vươn cổ hí một hơi dài, chân ngựa còn đá loạn.

“… Nghĩa là phải chiến thắng mới qua được cửa ư?” Hermione hỏi.

Harry gật gật đầu. “Thoạt nhìn thì là như thế… Trong các cậu có ai giỏi chơi cờ không?” Hermione lắc đầu, ánh mắt hai đứa đồng thời dừng lại trên người Tom.

“Tôi cũng lớn lên ở thế giới Muggle đấy.” Tom bình tĩnh nhắc nhở bọn họ.

Cả ba lại nhìn nhau. “Vậy chúng ta sẽ mắc kẹt trong này ư?” Hermione thử phân tích tình huống: “Đây là ý kiến của tớ nhé, nhìn bộ dáng con mã hồi nãy thì khi thua sẽ thật sự thảm. Cái loại cờ phù thuỷ dành cho các pháp sư chơi này, nếu chơi không tốt thì…” cô bé khoa tay múa chân làm động tác dao kề ngang cổ.

Nghĩ nghĩ một hồi, Harry đồng ý. “Hiện tại đang là giờ cơm chiều, mọi người sẽ nhận ra ba chúng ta vắng mặt.” Cụ Dumbledore khẳng định sẽ phát hiện… chờ một chút, cụ Dumbledore? Harry bấy giờ mới phát giác ra chỗ bất thường, cụ Dumbledore và cụ Flamel hẳn là muốn tìm nơi cất giấu Hòn đá Phù thuỷ, chứ không phải tìm một nơi mà ba đứa học sinh năm nhất đang chờ cầu thang có thể dễ dàng té vào.

Nếu đã như vậy, mọi chuyện là có người sắp đặt? Harry thật chẳng thể nào vui vẻ cho được. Lại nói tiếp, chuyện đã đến nước này thì trừ phi bọn nó đến được chỗ tấm gương, bằng không thì cụ Dumbledore sẽ chẳng đời nào hiện thân dẫn bọn nó ra ngoài.

Tom lẳng lặng tiến lên phía trước, miệng không nói một lời. Harry nhanh tay lẹ mắt túm được cậu ta: “Cậu định làm gì?”

“Vượt qua.”

Harry cùng Hermione đồng thời trợn mắt: “Cậu không phải mới vừa nói…”

“Tôi chỉ nói một câu đúng sự thật.” Tom nhún vai: “Tôi đâu đã nói mình không biết chơi nhỉ?”

Hermione thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Tớ biết rồi!” Cô nàng hưng phấn mà hét to.

Chờ cho đến khi cả bọn sắp xếp vị trí đâu vào đấy, Harry mới ngộ ra lỗ hổng trong câu nói của Tom. “Nhưng cậu cũng đâu có nói là cậu biết chơi?” Khi nó khẩn trương chỉ ra điểm này, Tom chỉ thản nhiên liếc nó một cái. “Nói rất hay, nhưng tôi có xem người khác chơi hai ván rồi.”

“… Vậy cậu đã bao giờ chân chính tự mình chơi một ván cờ nào chưa?” Hermione gần như tuyệt vọng mà hỏi, cô bé đã phát hiện ra con mã màu trắng bên phe địch cứ gắt gao nhìn chằm chằm từng động tác của mình.

“Chưa.” Tom không chỉ khẳng định chắc chắn, cậu ta còn nhoẻn miệng nở nụ cười, thật là làm Harry và Hermione chỉ muốn ôm tim mà ngất.

Hai người làm theo lời Tom mà lòng vừa lo lắng lại vừa đề phòng. Có một lần quân tốt của đối phương đã tiến đến ô vuông ngay trước mặt quân tượng Hermione; còn có một lần khác, Harry kinh hồn táng đảm vung thanh kiếm trong tay chém đứt phăng cái vương miện trên đầu bà hậu phe địch. Tom đứng trong ô vuông màu trắng, làm quân vua nên cậu ta rất là nhàn nhã, đến cái chỗ đang đứng cũng chưa phải đổi lần nào, cứ thế ở hậu phương mà chỉ đông chỉ tây loạn xạ.

Khi tụi nó thành công đến được đầu bên kia của bàn cờ, cả Harry lẫn Hermione đều đã một thân mồ hôi lạnh. “Đây thật sự là lần đầu tiên cậu chơi cờ hả Tom?” Harry vẫn chưa thể tiếp nhận được cái thông tin tụi nó lông tóc vô thương vượt qua được bàn cờ, lần trước Ron chơi phải mạo hiểm hơn nhiều.

“Đúng vậy.” Tom đánh giá mấy mảnh vỡ nát vụn của các quân cờ trắng, khoé miệng đã cong lên. “Dễ hơn trong tưởng tượng của tớ.”

Thật không biết nếu Giáo sư McGonagall mà nghe được lời nhận xét của Tom về bàn cờ như thế liệu có tức giận đến mức trừ nhà Gryffindor hai chục điểm hay không…

Băng qua thêm mấy dãy hành lang nữa, bọn nó đẩy cửa ra và kinh hoàng tự hỏi có phải có bùa chú nào đó đã giúp ba đứa độn thổ đến một cánh rừng mưa nhiệt đới hay không. Những tán cây đại thụ hùng vĩ che rợp cả nắng trời, dây leo và rễ cây đan xen nhau khắp nơi, những loài hoa đủ sắc cùng những động vật nhỏ chen chúc nhau nơi bùn đất ẩm ướt dưới đáy rừng.

Hermione quay đầu nhìn đoạn hành lang ngay sau lưng, lại nhìn nhìn cảnh sắc tươi tốt trước mặt, hoàn toàn choáng váng: “Đây là pháp thuật sao? Thật quá lợi hại!” Cô bé đang muốn bước vào bỗng nhìn thấy một cái đuôi có gai lấp loé trên mấy tán cây cao, cộng thêm một đôi chân to bự nằm ngay kề bên. “Đó là… một con rồng đúng không?” Cô bé ngập ngừng hỏi.

Loài động vật kia dài khoảng mười lăm thước Anh, vảy bóng loáng, toàn thân ánh lên màu đồng kim loại nhưng sống lưng phía trên lại thuần một màu đen bóng. Nó giống như bị đánh thức, đang trừng đôi mắt to nhìn ba kẻ xâm nhập, cái miệng há ra gầm ghè uy hiếp, lộ ra một cặp răng nanh dài phủ đầy nọc độc. Cả Harry và Hermione gần như đồng thời mà nhận ra: “Con nanh độc Na Uy!” Nó thấp giọng rên rỉ, cái con này mạnh hơn con quỷ khổng lồ nó từng hạ gục nữa…

Con rồng xoè rộng cánh, chỉ trong nháy mắt nữa nó sẽ lao sang đây. “Stupefy!” Harry vội vàng hô, tay kia thì kéo Hermione lùi ra phía sau. Nó suy tính trước tiên nên cần chút ít thời gian mà bàn bạc đối sách, thế nhưng bùa choáng hình như không xài được lên rồng, tia sáng đỏ đánh lên lớp vảy cứng liền bị chệch sang một bên. Con rồng hình như đã bị chọc giận, cái miệng rộng phun ra hơi thở phì phì, nó trượt từ trên cây xuống mặt đất.

Harry lảo đảo lui về sau, tuy vậy có một người đã ra tay nhanh hơn. Tom lướt qua bờ vai nó, bay thẳng đến trước mặt con rồng rồi cho nó một cái bùa đóng băng.

Một khối băng khổng lồ xuất hiện từ hư vô, Harry và Hermione trợn mắt há mồm mà nhìn con rồng vẫn đang trong tư thế vươn cánh từ từ đổ ập xuống mặt đất, phát ra một tiếng thịch nặng nề. Chỉ một cái bùa đóng băng mà đã có hiệu quả như thế… con rồng này là thứ được Bộ Pháp Thuật định nghĩa sinh vật nguy hiểm cấp độ năm đó nha!

Chờ đến khi tụi nó tìm được đường ra giữa rừng cây rậm rạp rồi thuận lợi vượt qua căn phòng có ngọn lửa đen, khi đặt chân vào căn phòng cuối cùng của chuỗi thử thách thì Harry buộc phải thừa nhận, Tom đang không ngừng khiêu khích cái gọi là giới hạn thừa nhận của cả nó lẫn Hermione. Nó hiện tại đã không còn biết Tom lợi hại cỡ nào nữa rồi, bởi vì sáu năm học tập của nó ở Hogwarts, thêm năm này nữa là bảy năm cả thảy, thế nhưng hiệu quả khi sài bùa chú của nó cực kì thấp, thấp hơn người nào đó nhiều lắm.

Căn phòng cuối cùng trống rỗng, tấm gương Ảo Ảnh đặt ngay trung tâm phòng. Bọn nó tiến tới trước, Hermione dạo một vòng quanh tấm gương, phi thường thất vọng: “Vì bảo vệ cái này mà phía trước bày ra biết bao cửa ải sao? Không phải chỉ là một tấm gương…” Đột nhiên ngừng nói, cô bé đã nhìn thấy thứ trong gương: “Đây đâu phải một tấm gương thông thường!”

Đúng rồi, Harry yên lặng phụ hoạ trong lòng. Nếu đã đến đây thì nó cũng muốn gặp lại người nhà của nó thêm lần nữa. Nghĩ sao làm vậy, nó tiến tới đứng bên cạnh Hermione. Tom khoanh tay trước ngực nhìn hai người bạn đồng hành, hắn thật chẳng muốn ôn lại cái cảnh thấy được trong gương chút nào.

“Tấm gương này khẳng định có vấn đề! Thứ nó cho chúng ta xem chẳng chân thực gì cả… Tớ nhìn thấy mình đạt được danh hiệu học sinh ưu tú nhất trong khối, nhưng điều này làm gì có khả năng…” Hermione cắn môi, hết nhìn Tom lại quay sang Harry. Bỗng cô bé nhận thấy sắc mặt Harry đỏ bừng một cách bất thường, liền nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy Harry? Do hồi nãy cậu chạy từ trong rừng ra nhanh quá hả?”

Tom nghe thấy cũng quay đầu sang nhìn. Quả nhiên, cậu bé cứu thế đang trưng ra khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt sáng lấp lánh, có vẻ như đang muốn nhìn lại nhưng không đủ dũng khí. Đột nhiên hắn nổi lòng hiếu kì, hắn muốn biết Harry vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng gì, chỉ là hắn đã tặng cho cậu ta quyển sách về Bế quan bí thuật, cho nên hiện tại không thể xâm nhập vào đầu óc cậu ta nữa rồi, thật là đáng tiếc! Nhưng thôi vậy, cũng chẳng sao… Vừa mới quay đầu lại, ánh mắt không hề có chủ ý của hắn lại liếc qua mặt gương, biểu tình tiếc nuối trên gương mặt ngay lập tức trôi tuột đi mất. Cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trong gương đã thay đổi rồi! Mà đây là cái cảnh tượng gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.