Chiến Và Hòa

Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp



Không một ai có thể ngờ được tình huống này. Harry biến ra một Thần Hộ Mệnh hình rắn giống của Tom như đúc. Ngoại trừ kinh ngạc, những học sinh nhà Slytherin đều không cảm thấy đây là chuyện xấu. Không một ai chú ý tới vẻ sửng sốt của Tom [có điều phải nói là muốn nhìn ra được cảm xúc từ trên mặt của hắn là điều rất khó], cho nên mọi người đều cho rằng hắn đã biết trước chuyện này, không thì sao Harry có thể vào được phòng ngủ của hắn, còn được hắn coi trọng như vậy?

Đương nhiên trong những người nghĩ như vậy không có Tom Riddle. Hắn đã nghi ngờ thân phận của Harry từ lâu, hơn nữa phép gọi Thần Hộ Mệnh này không thể làm giả được, mọi chứng cứ đều cho thấy Harry Potter có mối liên quan cực gần với Slytherin. Thế nhưng đồng thời Tom dám khẳng định hắn đã nghiên cứu rất kỹ gia phả đời sau của Slytherin, chắc chắn không có nhánh nào mang họ Potter.

Harry cũng đang phiền não với chính mình. Chính nó còn không biết Thần Hộ Mệnh biến đổi từ lúc nào, vấn đề này làm nó vô cùng buồn bực. Lần cuối cùng nó dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh là khi giáo sư Snape dạy thay, vì để che dấu trình độ pháp thuật của mình, nó còn cố ý biến ra một Thần Hộ Mệnh không thành hình… Chỉ có thể khẳng định, chuyện này xảy ra từ sau khi nó quay lại quá khứ. Có lẽ là từ lúc nó bắt đầu có tình cảm với Tom, có lẽ là khi nó phát hiện ra Tom chính là Voldemort, cũng có thể là lúc nó phát hiện ra Voldemort vẫn luôn giấu diếm nó…

“Ngươi có muốn giải thích gì không?” Ban đêm, trong phòng ký túc xá Slytherin, Tom ngồi trên giường, tư thế biếng nhác, mặt mang ý cười, nhưng trong đôi mắt đen chỉ có sự lạnh lùng, hắn đang cầm một quyển sách, có điều không tập trung hoàn toàn vào quyển sách.

“Nếu cậu muốn nghe tôi giải thích về hình dạng của Thần Hộ Mệnh thì tôi không có gì để nói.” Tâm trạng của Harry có chút chán chường. Nó biết là Thần Hộ Mệnh của Voldemort sau này cũng đã biến thành hươu đực, nhưng lúc ấy nó không thể ngờ được rằng Thần Hộ Mệnh của nó cũng biến đổi hình dạng. Nó buồn bực nằm vật xuống giường, vò tóc rối nùi.

Tom tỉ mỉ quan sát nó. Tóc đen, rất giống Slytherin; con ngươi màu ngọc bích, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng thiếu đi sự khôn khéo sắc sảo của Slytherin; cằm nhọn, ồ, dáng vẻ cũng không tệ lắm, chả trách Abraxas thèm muốn đến dãi nhỏ dài ba thước. Nhưng mà trên trán có vết sẹo quái quỷ gì thế kia?

“Cẩn thận hành động của ngươi đấy.” Tom nhẹ giọng nhắc nhở, “Ngươi muốn ai cũng nhìn thấy vết sẹo kia của mình sao?”

Harry hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nó không muốn Tom chú ý đến vết sẹo cho nên đã cố tình vuốt tóc xuống để che đi, ai ngờ… Nó giơ tay bưng lấy trán, thầm rên rỉ, sao nó lại chủ quan như thế chứ?

“Ta đoán trúng rồi?” Harry tỏ rõ vẻ rầu rĩ làm Tom có chút ngạc nhiên. Chỉ là một vết sẹo thôi mà, Potter có vẻ như không phải là người quá để ý hình dáng bên ngoài, việc gì phải che che đậy đậy như thế? Hắn xuống giường, hắn có thể khẳng định vết sẹo kia mang một bí mật gì đó.

“Cậu muốn làm gì?” Harry đang nhắm mắt thầm than vãn kỹ năng diễn xuất của mình thì một bàn tay đột nhiên đặt lên trên tay nó, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Tom ở ngay trước mặt. Biết là hắn tò mò về vết sẹo của mình, Harry vội lui sâu vào bên trong, vừa cố hất tay Tom ra.

Tom nắm chặt cổ tay Harry, mỉm cười. “Đây là vết sẹo do pháp thuật để lại?” Hình dạng thật kỳ quái, hình như là… hình tia chớp.

Harry không nói lời nào, chỉ vùng vẫy mạnh hơn. Tom không thèm suy xét đã nằm đè lên Harry, không cho nó động đậy, lực tay cũng mạnh hơn. Harry đương nhiên không để hắn được như ý, hất tay hắn ra, khăng khăng bưng lấy trán.

Trong lúc hai người vật lộn với nhau, Tom cảm thấy tay mình không biết đã chạm vào đâu đó, một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có truyền từ đầu ngón tay lên đến não. Hắn sững người, hết nhìn tay mình lại nhìn Harry, có chút mờ mịt không hiểu.

Harry thở hổn hển, nó cũng có cảm giác giống như vậy. Nó đã biết trước là sẽ có phản ứng, thế nhưng phản ứng thế này thật kỳ lạ, làm nó ngây người trong chốc lát. Nhưng chỉ rất nhanh sau đó Harry đã trở lại bình thường, hai người bọn nó đều mặc áo ngủ, vật lộn một hồi làm bung ra mấy cái cúc áo, nhiệt độ cơ thể truyển qua phần da chạm nhau. Đáng chết! Harry rủa thầm, không cố che vết sẹo nữa, đẩy Tom ra.

Bị động tác của nó làm cho bừng tỉnh, Tom càng dùng lực lớn hơn, tay sờ lên vết sẹo kia. Harry trơ mắt nhìn ngón tay người kia chạm vào trán mình, cảm giác kia lại tấn công thần kinh của nó khiến nó rùng mình. Tay Tom vẫn đặt ở vết sẹo, nhưng ánh mắt đã thay đổi, không phải là lạnh lùng nghi ngờ nữa mà là vô cùng sửng sốt.

Sự bối rối ban đầu qua đi, Harry lấy lại bình tĩnh, không chút chột dạ nhìn thẳng Tom. Tom đột nhiên lùi khỏi chỗ nó như bị điện giật.

Phải chăng hắn đã đoán ra được chuyện gì? Harry không biết. Nó chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại bộ đồ ngủ trên người, sau mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tom đã chui vào ổ chăn của hắn, chỉ chừa lại phần gáy. Nó há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài, rồi nằm xuống, chui vào chăn của mình.

Tom nằm trên giường, vẫn mở mắt, nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ phía sau, trong lòng trầm xuống.

Cảm giác vừa rồi thật kỳ lạ… Tom siết chặt nắm tay. Harry Potter không phải có quan hệ với Salazar Slytherin, mà rất có thể là có quan hệ với hắn. Thần chú bình thường chỉ tạo phản ứng giữa người thi triển thần chú và người nhận thần chú đó, mà vừa rồi cả hai người bọn hắn đều có phản ứng. Hắn dám khẳng định trước đây mình chưa từng gặp Harry Potter, lại càng không nói đến chuyện hạ thần chú với cậu ta, vậy thì vết sẹo kia là thế nào?

Hơn nữa ánh mắt Harry nhìn hắn, thái độ của cậu ta với hành động của hắn, nói như thế nào nhỉ? Phần lớn không phải là kiêng dè, không phải tức giận, không phải chán ghét, mà là bất đắc dĩ và dung túng, dường như còn có chút đau lòng… Tựa như cậu ta vô cùng thấu hiểu hắn vậy.

Thật đáng sợ! Suy đoán này nảy sinh trong đầu khiến chính hắn cũng thấy sợ hãi, hắn không muốn thừa nhận chuyện này.

Sáng hôm sau, đám học sinh Slytherin không nhận ra được có gì thay đổi. Nhưng một tuần sau đó, dù là kẻ ngốc cũng nhận được là không khí có chút kỳ dị.

Một tối cuối tuần, vòng tròn nổi tiếng của Slytherin vẫn chiếm cái góc ngồi cố định thường ngày, có điều hôm nay không có Tom. Kỳ thật đây không phải là lần một lần hai hắn biến mất, có điều hôm nay lại khiến đám người kia đưa ra đủ loại suy đoán.

“Không Phù thủy tận sức tận siếc gì nữa!” Michael Nott đọc không nổi quyển sách trước mặt mình nữa, thuận tay ném nó sang tận góc bên kia của Phòng Sinh Hoạt Chung làm bên đó vang lên những tiếng loảng xoảng, khiến đám học sinh năm dưới giật mình đến nhảy dựng cả lên. Hắn cũng chẳng thèm để ý, giật lấy cây bút trong tay Malfoy, “Chúng mày có cảm thấy hình như gần đây Thủ lĩnh có vẻ như không quan tâm đến chúng ta nữa không?”

“Quá rõ rồi còn gì. Từ khi thằng nhãi Harry Potter chuyển đến, Thủ lĩnh còn chẳng thèm liếc nhìn chúng ta lấy một cái!” Thịt trên mặt Len Mulciber co thành một nắm khiến vẻ hậm hực căm tức của hắn có chút buồn cười.

Abraxas Malfoy bị Nott giật mất bút không vui nhìn hắn. “Chắc chắn là do Potter có sức hấp dẫn nào đấy mà chúng ta không có được…” Hắn dài giọng ngân nga nói, “Có thể khiến cho Thủ lĩnh yêu nó chỉ trong thời gian ngắn.”

Ba người xung quanh chẳng cảm thấy lời này có chút buồn cười nào cả. “Bọn mày không cảm thấy là Thủ lĩnh kiêng kỵ Potter sao?” Roderick Rosier là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn hắn, nhưng khả năng nhạy bén có thể nói là cao nhất.

“Mày đang nói nhảm gì đấy, Roderick? Điều này sao có thể!” Len Mulciber chẳng thèm suy nghĩ, lập tức phản bác.

Rosier không đáp lại lời hắn, tiếp tục nói, “Chúng mày nghĩ mà xem, sáng thứ hai, Thủ lĩnh lấy đồ ăn sáng cho nó, rõ ràng là có ý lôi kéo nó.” Hắn phân tích cho ba người kia, “Nhưng sang đến thứ ba lại khác xa hôm trước, Thủ lĩnh đến lớp một mình, Potter thì chạy theo Thủ lĩnh.”

Nott không đồng ý nhún vai. “Mày đâu phải không biết sức hấp dẫn của Thủ lĩnh, Potter như vậy là quá bình thường.”

“Bình thường mà chỉ sau một ngày thái độ của hai người đó quay ngoắt đi như vậy hả?” Rosier lập tức hỏi lại. “Mà chắc bọn mày cũng đã nghe chuyện rồi, trong tiết học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ngày thứ hai, Potter và Thủ lĩnh đều biến ra được Thần Hộ Mệnh thành hình, hơn nữa còn cùng biến thành một con rắn giống nhau như đúc.”

“Mày muốn nói là chính vì nguyên nhân này cho nên thủ lĩnh mới kiêng kỵ Potter? Tuy qua chuyện này có thể thấy khả năng pháp thuật của Potter rất cao, Thần Hộ Mệnh giống nhau cũng thật đáng ngờ, nhưng cũng có thể chỉ là ngẫu nhiên.” Abraxas Malfoy thu lại nụ cười giả lả trên mặt, nghiêm túc nêu ý kiến.

“Có thật là ngẫu nhiên không? Ngẫu nhiên mà chỉ có một mình Potter vào được phòng của Thủ lĩnh? Mày có biết cách nào mở được cánh cửa kia không?” Rosier cười nhạo. Tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, ngày nào cũng là Thủ lĩnh và Potter một trước một sau về ký túc xá.

“Ý mày là Potter cũng là…” Nott vô cùng kinh hãi, “Nhưng sao có thể như thế được? Thủ lĩnh là hậu duệ cuối cùng duy nhất của Slytherin rồi!”

“Đây mới là điểm mấu chốt! Tao nghĩ mãi vẫn không ra được.” Rosier lo lắng nói, “Potter nhìn chẳng có vẻ gì là giống một Slytherin, tao tin Thủ lĩnh, thế nhưng chuyện này thật sự rất kỳ lạ.”

“Nếu đúng như mày nói thì Thủ lĩnh kiêng kỵ Potter là rất có khả năng.” Malfoy suy tư, ngón tay cọ cọ cằm, “Nếu là tao, tao cũng sẽ kiêng kỵ…”

Ba người đều im lặng không nói gì. Chỉ có mỗi mình Mulciber ngây ngốc ngồi đó, hết nhìn người này lại nhìn người kia, đầu óc của hắn còn chưa theo kịp những gì bọn họ vừa bàn luận.

Mà trong lúc bốn người kia bàn luận thì hai nhân vật chính của câu chuyện đã một trước một sau rời khỏi thư viện, đang trên đường trở về ký túc xá dưới lòng đất.

Quẹo vào một cái không người hành lang, Tom nghe thấy bước chân đều đều phía sau, tiếng động rõ ràng đến chói tai làm hắn nóng nảy. Hắn đột ngột ngừng lại, xoay người đứng giữa hành lang nói: “Ta thấy khả năng bám dai của ngươi còn hơn cả cây cối chịu hạn trên sa mạc đấy. Ngươi đi theo ta làm gì?”

Harry vô tội chớp chớp mắt: “Tôi về ký túc xá.” Mới thế này đã không chịu nổi rồi sao? Lúc nghỉ hè nó còn bám theo hắn cả tháng trời kìa, nếu Tom mà biết được chắc sẽ tức chết.

“Thôi đi, ngươi hiểu ý ta mà.” Tom bước tới chỗ nó hai bước, “Ta không quan tâm ngươi học được Xà ngữ ở đâu, cũng không quan tâm vì sao ngươi có thể biến ra một Thần Hộ Mệnh giống hệt của ta, nhưng ta hy vọng ngươi đừng can thiệp vào việc của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hử?” Qua quan sát mấy ngày nay, hắn có thể khẳng định, Harry Potter chính là một sư tử xúc động, lỗ mãng, chưa hết, còn là một sư tử vô cùng cố chấp nữa; mà điểm làm hắn càng khó chịu hơn chính là, cố chấp thì thôi, lại còn rất khó ném đi!

Harry mím chặt môi, không nói gì. Nó biết Tom ngày nào cũng đến thư viện là vì muốn làm gì, cho nên nó bám sát không rời hắn một bước. Hình như Tom mở Phòng Chứa Bí Mật vào khoảng giữa năm học, làm hại đến người khác là nửa cuối năm. Nếu đúng là như vậy thì có lẽ Tom đã dành bốn năm để tìm ra được Phòng Chứa Bí Mật, giờ hắn muốn mau chóng tìm ra được mật khẩu.

Tom nói xong những lời này xoay người định đi, lại đột nhiên dừng bước. “Còn nữa, ngươi đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Ta không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu, đặc biệt là thứ đồng cảm rẻ mạt ấy, ta càng vô cùng căm ghét.” Hắn quay lưng lại với Harry nói xong, đầu cũng không thèm quay lại, bước thẳng.

Harry đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của hắn. Tom đã đoán ra được chuyện gì rồi sao, cho nên mới phân rõ giới hạn với nó như vậy? Mẫn cảm, tự trọng cao, đây chính là thiếu niên Voldemort sao? Nó dường như có thể nhìn thấy được bức tường ngăn cách giữa hai người bọn nó, vừa cao vừa dày. Nhưng dù thế nào, không đạt được mục đích nó tuyệt đối không buông tay. Harry bước nhanh đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.