Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 1: Trị không hết bệnh? Đi tìm mẫu thân!



Vạn Dạ đại lục gồm sáu quốc gia cùng tồn tại: Long Ngự, Đông Lạc, Thương Lộ, Vân Hòa, Thiên Phổ, Nam Trấn mỗi quốc gia đều có sở trường riêng, kiềm chế lẫn nhau, tuy rằng có chiến tranh, ma sát có khi cũng phát sinh, nhưng các quốc gia tạm thời vẫn chung sống tốt với nhau, chỉ là họ có tâm tư gì thì không ai biết được. Mà trong sáu quốc gia, Long Ngự quốc dựa vào khoáng sản phong phú nên cuộc sống xem như yên bình tuy nhiên hơn hết vẫn là Long Ngự những năm gần đây có Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương trấn giữ ở biên quan*.

(*biên quan: ranh giới giữa các nước)

Tuyên truyền khi Mặc Sĩ Lưu Thương mười tuổi đã bắt đầu chinh chiến sa trường, từ một trận chiến sử dụng cách đánh vốn không hợp với tuổi, quyết đoán và thủ đoạn tàn nhẫn mà thành danh, về sau lại trăm trận trăm thắng, nhanh chóng trở thành người mà năm nước khác kiêng kị . Vạn Dạ năm năm sau, Mặc Sĩ Lưu Thương mười lăm tuổi, được Phong vương, lấy công chúa của Thương Lộ quốc làm vương phi, một năm sau, vương phi do khó sanh mà chết. Khi mười bảy tuổi, lại được hoàng đế Long Ngự quốc ban hôn, Mặc Sĩ Lưu Thương cưới con gái độc nhất chín tuổi không được sủng ái của phủ tướng quân là Long Chiến Nhã làm vương phi, hôn sự không thể tưởng tượng này đã làm cho người dân sáu nước chú ý, tất cả mọi người đều suy đoán về Long Chiến Nhã chín tuổi này có cái gì đặc biệt mà làm cho hoàng tộc Long Ngự không kịp chờ đến khi nàng trưởng thành đã đưa sớm vào hoàng gia. Chỉ có người của phủ Chiến vương là rõ ràng nhất, tiểu vương phi của bọn họ chính là một tiểu nha đầu yếu đuối nhát gan sợ phiền phức, động đến là khóc nhè, chỉ có tốt nhất ở chỗ là khi ở chung với tiểu vương gia khoảng một tuổi hơn của bọn họ lại rất khoái trá*. Nhưng mà có một số việc là ở thời điểm bị mọi người xem nhẹ đã xảy ra thay đổi.

(*khoái trá: nôm na là rất thích thú:])

Vạn Dạ năm thứ mười. Long Ngự quốc, bên trong phủ Chiến vương xuất hiện một mảnh hỗn loạn*, hai thuộc hạ thân tín của Chiến vương và mười tên hộ vệ nâng Chiến vương đang hôn mê trở về phủ.

(*hỗn loạn: hỗn độn và nháo loạn)

“Đường Thạc!” Chưa bước vào được đến cửa phủ, Tiêu Triết đã phát ra một tiếng rống. Phía sau hắn là Dạ Lăng đang cõng trên lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, được mười tên vệ binh tinh anh thân tín của Mặc Sĩ Lưu Thương bảo hộ xung quanh, đoàn người bước đi hỗn độn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe được âm thanh mất bình tĩnh của Tiêu Triết, Đường Thạc vội vàng đi ra đón, lại nhìn đến trên lưng Dạ Lăng là Mặc Sĩ Lưu Thương đang hôn mê, phút chốc liền hoảng hốt.

“Bị mai phục ở một trăm dặm ngoài cửa thành, vương gia sợ rằng bị trúng độc, nhanh đi thỉnh Trì đại phu.” Trì đại phu tên gọi Trì Huyền là đệ cuối cùng của thần y, một năm trước cùng Mặc Sĩ Lưu Thương kết giao liền ở lại trong đô thành Long Ngự quốc tùy thời Mặc Sĩ Lưu Thương phân phó.

“Được.” Ánh mắt Đường Thạc căng thẳng, dùng tới khinh công chạy vội ra ngoài.

“A! Sao lại thế này? Vương gia bị làm sao vậy?”

Vừa nghe đến bên kia tiếng kêu thảm thiết, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết lập tức mi liền nhăn lại. Làm sao lại gặp phải hai nữ nhân không có đầu óc! Doanh Nguyệt cùng Thanh Vũ là nha hoàn hồi môn của Long Chiến Nhã, dâng lên cho vương gia làm thiếp, suốt ngày cũng chỉ biết tô son đánh phấn, cả người toàn là kim ngân châu báu, so với tiểu vương phi yếu đuối càng làm cho người ta chán ghét, cũng khó trách vương gia không thích.

“Không có gì. Thỉnh hai vị phu nhân trở về.” Một hộ vệ nhận được ám chỉ của Tiêu Triết, lập tức ngăn cản hai nữ nhân tiếp tục bước đến gần.

“Cút ngay! Nô tài các ngươi là khinh chúng ta có mắt như mù sao! Vương gia bị như vậy , làm sao các ngươi lại có thể kêu là không có việc gì? Tránh đường cho bổn phu nhân!” Doanh Nguyệt lên cổ họng kêu gào . Thật sự là không chịu nổi! Chấp nhận là nha đầu hồi môn đến đây, vốn tưởng rằng có thể được Chiến vương sủng ái, từ nay về sau quần áo lụa là cuộc sống xa hoa, nhưng suốt một năm không ai thấy được mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương một lần, cả ngày một mình trong phòng, làm thân thiếp khi nào thì mới có thể ngẩng đầu a! Hôm nay vương gia hình như là bị thương, nếu là chăm sóc thực tốt một phen, chắc chắn sẽ được vương gia ưu ái. Thật vất vả có cái cơ hội khiến cho Chiến vương chú ý, làm sao có thể buông tha!

“Thỉnh hai vị phu nhân trở về!” Thị vệ một chút cũng không để ý đến, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn hai nữ nhân.

“Ngươi......”

“Chuyện gì? Ầm ỹ cái gì?” Thật sự là phiền phức lại cùng một lúc đuổi tới. Thị vệ khẽ nhíu mày. Vị này tiểu vương gia bình thường chỉ hoạt động ở hậu viện, hôm nay sao lại chạy đến tiền viện đây?

“Tiểu vương gia.”

“Ân.” (Ừm.) Mặc Sĩ Nhược Thần bốn tuổi thản nhiên lên tiếng, biểu tình lãnh khốc lại có vài phần giống Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Xảy ra chuyện mà lại cãi nhau ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn Mặc Sĩ Nhược Thần nhìn lên hai cái nữ nhân trang điểm xinh đẹp, lại nhìn qua đám người Tiêu Triết đang vội vàng, lông mi trên khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. Mẫu thân nói, trong vương phủ phải có quy củ, không thể cãi nhau, mất mặt!

“Thần nhi......”

“Câm mồm! Ai cho ngươi quyền gọi ta là Thần nhi!” Doanh Nguyệt vừa mới mở miệng, đã bị âm thanh phẫn nộ của Mặc Sĩ Nhược Thần ngăn chặn. Hắn không thích hai nữ nhân này! Phi thường không thích! Các nàng luôn làm phiền toái mẫu thân, có thể sống đến bây giờ là do mẫu thân không quan tâm đến các nàng! Đúng là không biết trời cao đất rộng!

“Tiểu vương gia......”

“Đi trở về trong viện của mình đi! Đừng ở chỗ này làm cho người khác xấu hổ mất mặt!” Tiếng rống giận dữ non nớt lại làm cho thị vệ cảm thấy vui mừng, tiểu vương gia của bọn họ rất có khí chất a.

“Vâng......” Đáy lòng Doanh Nguyệt giận dữ như lửa đốt, lại sợ một đứa nhỏ tinh quái trước mặt, thật đúng là bảo bối của hoàng gia, ngay cả Mặc Sĩ Lưu Thương lãnh đạm cũng yêu thích hắn. Tức giận nhưng ngoài mặt còn phải giả vờ cười, Doanh Nguyệt vung tay áo, ly khai.

Thanh Vũ nãy giờ vẫn chưa nói gì nhìn về phía Mặc Sĩ Nhược Thần hơi cúi người hành lễ, rồi đi theo hướng Doanh Nguyệt vừa đi.

“Hiện tại có thể nói đi, phát sinh chuyện gì ? Hôm nay không phải ngày phụ vương trở về sao? Sao người nào cũng lại hoang mang khẩn trương như vậy?” Thị vệ không khỏi cảm thán, không hổ là con trai của vương gia, khí thế và khả năng nhìn thấu sự việc so với vương gia có vài phần giống nhau.

“Hồi tiểu chủ tử, quả thật là không có chuyện gì.”

(*hồi: bẩm báo, báo cáo)

“Không có chuyện gì? Hừ! Vũ di*, cùng ta đi nhìn xem.” Trừng mắt liếc thị vệ một cái, Mặc Sĩ Nhược Thần bước cái chân nhỏ, vòng qua thị vệ đi về phía Chiến các của Mặc Sĩ Lưu Thương.

(*di: dì hoặc cô)

“Dạ.” Vẫn im lặng đứng ở phía sau Mặc Sĩ Nhược Thần, Như Vũ lên tiếng, cũng không nhìn cái thị vệ kia, đi theo Mặc Sĩ Nhược Thần, nhiệm vụ của nàng ta chính là bảo hộ tiểu chủ tử, tiểu chủ tử đi đâu, nàng phải đi đó.

“Ấy, tiểu vương gia......” Thị vệ bất đắc dĩ, đuổi theo.

“Phụ vương làm sao vậy?” Mặc Sĩ Nhược Thần tiến vào phòng ngủ Mặc Sĩ Lưu Thương, lại bắt gặp biểu tình của Đường Thạc, Tiêu Triết, Dạ Lăng và Trì Huyền nôn nóng khác thường. Tiêu Triết nôn nóng đi tới đi lui, mà Mặc Sĩ Lưu Thương hai mắt nhắm nghiền, nằm yên lặng ở trên giường, áo trắng trên người hỗn độn không chịu nổi, trên mặt còn có vết máu lớn. Mặc Sĩ Nhược Thần sợ hãi, cố gắng trấn định lại, thanh âm run run làm cho người nghe phải đau lòng.

“Tiểu vương gia.” Nghe được âm thanh, trong phòng bốn người nôn nóng mới ý thức được có người vào, không khỏi cả người rùng mình.

“Phụ vương làm sao vậy?” Đôi mắt Mặc Sĩ Nhược Thần gao nhìn chằm chằm trên giường, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương đang trắng bệch.

“Vương gia bị bệnh.” Đường Thạc sửa sang tốt lại biểu tình, ngồi xổm xuống nhìn Mặc Sĩ Nhược Thần.

“Bị bệnh?” Mặc Sĩ Nhược Thần ngẩn đầu nhìn Đường Thạc, lập tức chỉ vào Trì Huyền, “Hắn cũng trị không hết?” Hắn nhớ người kia, người kia là đại phu, lúc hắn sinh bệnh cha chính là thỉnh hắn đến trị .

“Trị không hết.” ánh mắt Đường Thạc tối sầm lại, chính bởi vì Trì Huyền chuẩn đoán không ra, bọn họ mới có thể nôn nóng như vậy a.

“Trị không hết?” Mặc Sĩ Nhược Thần mắt to trong suốt nhìn Trì Huyền, trong mắt mơ hồ có nước mắt, lại bị bé ép nhịn xuống ,“Vũ di, đi tìm mẫu thân.” Bé hít hít cái mũi, cầm lấy tay áo Như Vũ lắc lắc.

“Dạ.” Không thể nhìn biểu tình của Mặc Sĩ Nhược Thần cố nén nước mắt, Như Vũ nhanh chóng xoay người đi tìm Long Chiến Nhã.

“Mẫu thân?” Đường Thạc quay đầu nhìn về phía Dạ Lăng, Trì Huyền cùng Tiêu Triết. Mẫu thân tiểu vương gia không phải chính là tiểu vương phi yêu khóc nhè đi? Tiểu vương gia, vương phi giúp không được gì đâu.”

Không để ý tới bốn người, Mặc Sĩ Nhược Thần bước chân bé nhỏ lảo đảo đi đến trước giường của Mặc Sĩ Lưu Thương, leo lên giường, tìm chỗ ngồi nhìn chằm chằm mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, cái miệng nhỏ nhắn bậm chặt.

Bốn người thấy thế cũng không nói nhiều. Vương gia tuy rằng bình thường lạnh lùng , nhưng dù sao cũng phụ tử với tiểu vương gia, huống chi vương gia tuy rằng lạnh như băng không có biểu tình gì khác, nhưng là đối tiểu vương gia vẫn là tốt lắm , cũng thường cùng bên cạnh tiểu vương gia.

“Cục cưng.” Không mất nhiều thời gian, Long Chiến Nhã liền đến.

“Mẫu thân.” Vừa nghe đến tiếng mẫu thân, Mặc Sĩ Nhược Thần thu hồi ánh mắt trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, nhất cái miệng, nước mắt lớn nhỏ xoạch xoạch rơi xuống.

“Cục cưng ngoan, không khóc.” Vừa thấy bảo bối khóc, Long Chiến Nhã thân mình chợt lóe đi đến bên giường, nhanh đến ngay cả đám Tiêu Triết cũng chưa thấy rõ ràng động tác của Long Chiến Nhã, chờ thấy rõ , cũng chỉ thấy một thân cao quý đứng ở trước giường, trong tay ôm Mặc Sĩ Nhược Thần vừa mới còn ngồi ở trên giường.

“Nương, mẫu thân, bọn họ nói, nói cha bị bệnh nặng, còn nói, trị không hết, còn có, còn có thiệt nhiều máu, cục cưng sợ.” Bốn người còn lại vừa thấy, mới giật mình thấy tiểu vương gia dù sao cũng là cái đứa nhỏ, không khóc chính là có người cho nó dựa vào.

“Cục cưng không sợ, cục cưng ngoan nha, mẫu thân lập tức liền chữa khỏi cho phụ thân, làm cho phụ thân cùng cục cưng chơi đùa, được không? Ngoan ngoan , khóc đến đau cổ họng cho xem, mẫu thân đau lòng.”

“Ân, ân, cục cưng không khóc, mẫu thân trị.” Tay gạt đi nước mắt trên mặt, Mặc Sĩ Nhược Thần nghẹn miệng nhìn Long Chiến Nhã, như vậy làm cho Long Chiến Nhã nhìn thấy lo lắng a.

“Vương phi.” Thấy Mặc Sĩ Nhược Thần ngừng khóc, Long Chiến Nhã cũng buông Mặc Sĩ Nhược Thần , Đường Thạc mới mở miệng.

“Không cam lòng thì đừng gọi.” Thản nhiên liếc mắt nhìn Đường Thạc một cái, Long Chiến Nhã cúi xuống Mặc Sĩ Lưu Thương kiểm tra bắt mạch. Ngày thường nàng ở vương phủ phạm vi hoạt động chính là Nhã các, cho nên vị quản gia tuổi trẻ không có gì thì cũng không có xuất hiện, một tiếng “Vương phi” cũng là không có xưng hô, nàng cũng không có cơ hội nghe, hôm nay vừa nghe như vậy, thật đúng là không được tự nhiên.

Một câu làm cho Đường Thạc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đồng thời, ánh mắt bốn người đánh giá Long Chiến Nhã ngày càng kì dị . Đây là chính là đứa trẻ thích khóc nhè mà bọn họ lĩnh trở về? Nhìn xem này cả người khí chất trấn định tự nhiên , còn có vừa mới thản nhiên liếc mắt một cái, như thế nào cũng không giống một người nhát gan. Thật sự là kì quái.

“Vương phi!” Mắt thấy Long Chiến Nhã muốn cởi bỏ quần áo Mặc Sĩ Lưu Thương, Trì Huyền vội vàng ngăn cản. Vương gia nhà bọn họ không có tật xấu, chính là ghét nhất nữ nhân chạm vào mình, tiểu vương phi này muốn chạm vào, không biết là kết cục gì a.

“Không cần mạng của hắn ?” Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn hướng Trì Huyền, vẻ mặt lạnh nhạt. Còn muốn ngăn cản nàng? Nếu không nhìn đến mặt mũi con trai, nàng chính là không trị đâu! Tưởng rằng nàng một tay đặc công sát thủ thể kỉ hai mươi mốt, xuyên qua đến thời đại hoang đường này, tự mình đặc huấn hai năm, một thân bản lĩnh đi đến đâu muốn hay không đều là chịu người kính ngưỡng, ấy thế lại cứ nhìn xú tiểu tử kia là thích ngay, phân nửa thời gian đều là trụ lại trong vương phủ! Đi không được ở cũng không xong, nàng rất là tức giận đâu! Vương gia này, chết thì tốt! Đã chết nàng liền mang theo tiểu bất điểm tái giá đi!

Trì Huyền bất ngờ, nhìn sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương càng thêm trắng bệch, yên lặng buông lỏng tay ra.

Long Chiến Nhã động tác nhanh chóng vạch áo Mặc Sĩ Lưu Thương ra quan sát, tay di chuyển chạm đến trong ngực hắn, tay còn không có đụng tới nửa điểm đã bị bắt được, không kiên nhẫn ngẩng đầu, liền thẳng tắp nhìn đến một con mắt tối đen. Không biết là Mặc Sĩ Lưu Thương thanh tỉnh hay là theo bản năng tự vệ, tóm lại đôi mắt mở to như chuông đồng nhìn Long Chiến Nhã.

“Có việc gì?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

“Vương gia!” Bốn nam nhân bên cạnh thấy thế lập tức vây đến bên giường.

Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày, nhanh chóng ngồi dậy, Long Chiến Nhã sợ tới mức vội vàng theo trên giường ngồi xuống, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người ta đẩy xuống giường.

“Vương gia, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Trì Huyền vội hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.