Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 37: Rắn à



Edit:Tuyết Huệ

Beta:Diễm

“Chú ý dưới chân! Đi mau!” Thấy trong bụi cỏ bò ra một đoạn dây leo, Long Chiến Nhã lớn tiếng nhắc nhở, sau đó nhấc chân đi trước.

Long Chiến Nhã nhanh, đoạn dây leo kia còn nhanh hơn, mắt nhìn con mồi muốn chạy trốn, nó giống như vật sống, nhắm đến cổ chân của Long Chiến Nhã mà bò lên. Long Chiến Nhã rút ra đại đao vung tay chém một nhát, vẫn không ngừng chạy. Mặc Sĩ Lưu Thương làm theo Long Chiến Nhã, sau đó ôm lấy Long Chiến Nhã rồi dùng khinh công đi về phía trước, Bách Lí Mạch ôm Nam Phong Nguyệt bảo vệ trong ngực, theo sát sau Mặc Sĩ Lưu Thương. Một mảnh hỗn loạn phía sau cũng theo họ đi.

Hình như phạm vi hoạt động của những dây leo này chỉ giới hạn trong một mảng cố định, nhìn thấy một số con mồi đã bỏ chạy, lại cùng nhau nổi điên công kích, dây leo màu xanh lá vọt lên cao, ở giữa không trung điên cuồng mà vũ động, những người phía trước chạy trốn nhanh, ở phía sau những cây dây leo nổi điên này xông ra ngoài, Đám hộ vệ sau Phong Ly rất xui xẻo bị đâm thủng tim , bị quất, còn bị kéo đi .Khi đám người Long Chiến Nhã nghe được tiếng kêu thảm thiết mà quay đầu nhìn lạị, chỉ thấy một hộ vệ bị đám dây leo kia đá đến giữa không trung, sau đó kéo tới giữa bụi cỏ, chỉ chốc lát sau truyền đến những tiếng kêu thảm thiết lớn hơn nữa. Những người bị tập kích chỉ còn lại xác chết, không còn hột máu nào.

“Đi mau!” Long Chiến Nhã chỉ liếc mắt nhìn một cái, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Những người còn lại cắn răng, cố gắng đuổi kịp bước chân của Long Chiến Nhã.

“Chết tiệt!” Đi tiếp một đoạn đường, Long Chiến Nhã đột nhiên dừng bước, thấp giọng rủa thầm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Theo ánh mắt của Long Chiến Nhã, phía trước, trên nhánh cây hai bên đường có những con rắn to nhỏ màu sắc rực rỡ, ít nhất cũng có mấy trăm con, hơn nữa có nhiều con mà mọi người không biết đến.

“Rắn kịch độc.” Nam Phong Nguyệt thản nhiên nói ra hai chữ. Tuy rằng nàng không biết những con rắn này, nhưng làm Y tôn, nàng chỉ cần nhìn thấy là biết ngay đó là độc hay dược.

“Vương phi, chúng ta vượt qua như thế nào?” Liễu Thừa Phong nhìn những con rắn trơn bóng trên cành cây, thật vất vả mới ngăn lại cơn buồn nôn, mở miệng trưng cầu ý kiến của Long Chiến Nhã. Dọc theo đường đi, mọi người đã thói quen để Long Chiến Nhã giải quyết vấn đề. Thế nhưng trong tình huống này, lại không nhận được câu trả lời nào.

“Vương phi?” Không nghe thấy tiếng động gì, Bách Lí Linh kỳ quái nhìn nhìn bóng dáng Long Chiến Nhã không xa.

Trốn ở chỗ mọi người không thấy, Nam Phong Nguyệt xuất hiện bộ dạng hài hước trêu tức mà mọi người khó thấy được, Long Chiến Nhã vẫn không nhúc nhích, Phong Hồn trong mắt có ý cười thản nhiên, Phong Ly bất đắc dĩ lắc đầu, Phá Phong, Phá Nhật, Minh Kì, Minh Châu trong mắt đều có chút ý cười bất đắc dĩ, mà Bách Lí Mạch khoa trương nhất, bả vai run run lên, thật sự là nín không nổi mà cười ha ha.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn màn cười sảng khoái lăn lộn của Bách Lí Mạch mà hắc tuyến, sau đó bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bé đứng bên cạnh ngay cả tròng mắt cũng không dám động, đã hóa đá từ lâu. Xem ra tiểu vương phi nhà bọn họ không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ rắn, hơn nữa lại còn rất rất sợ. Thế nhưng cũng tốt, từ nãy đến giờ đều là nàng chơi trội, cũng đã đến lúc cho hắn lên đài rồi.

“Sao lại thế này? Minh tôn cười cái gì?” Kì Dương khó hiểu. Tất cả mọi người khó hiểu.

“Thì là, tam tẩu làm sao vậy? Sẽ không là……” Mặc Sĩ Lưu Vũ hắc tuyến, nhưng lại thở dài nhẹ nhõm. Tiểu tam tẩu của hắn cuối cùng cũng giống người bình thường .

“Ha ha, không được không được, cười chết bản tôn. Ha ha, Tiểu Nhã nhi sợ rắn, ha ha, mỗi lần nhìn thấy rắn là không thể động đậy, đến cả nhìn thấy trứng xà cũng phát run.” Bách Lí Mạch cười đến chảy cả nước mắt.

Lúc trước gặp Tiểu Nhã nhi, nàng không sợ trời không sợ đất, ngay cả Minh tôn như hắn cũng không để vào mắt, ỷ được Nam Phong Nguyệt thiên vị, ngược hắn đến độ rất vui vẻ, kết quả ngẫu nhiên phát hiện nàng bị một con rắn xanh nhỏ của Y cốc dọa sợ. Sau hắn liền dùng rắn trêu nàng, tuy rằng sau ó đsẽ bị ngược thảm hại hơn, nhưng nhìn thấy lúc nàng nháy mắt hóa đá thật đúng là sảng khoái! Bất quá hắn cũng rất thắc mắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện tình gì mà có thể làm cho Long Chiến Nhã luôn luôn mạnh mẽ cuồng vọng không sợ trời không sợ đất nháy mắt hóa đá, chắc không phải là trời sinh đã vậy chứ. Có thể nói đây là nhược điểm chí mạng của Long Chiến Nhã , nếu bị người có tâm cơ xấu lợi dụng, Long Chiến Nhã chắc chắn phải chết, cho nên hắn mới vẫn lấy rắn ghẹo nàng, nhưng một con thì không sao, vẫn chưa phải là như lúc này, vừa nhìn thấy là hóa đá ngay lập tức.

Ngay cả trứng rắn cũng sợ? Mặc Sĩ Lưu Thương buồn cười nhìn sườn mặt đã muốn hóa đá của Long Chiến Nhã.

“Ngoan ngoan, không sao cả đâu.” Dùng một chút lực tay, đem Long Chiến Nhã ôm vào lòng, tay kia thì đem đầu nhỏ của nàng đặt ở trong ngực mình chậm rãi vuốt ve, hy vọng nàng có thể dịu đi một chút.

Nhìn những con rắn nhỏ đang rục rịch này, Mặc Sĩ Lưu Thương hừ lạnh một tiếng, vận chuyển nội lực, hình thành một vòng bảo vệ bên ngoài bằng chân khí, loại bỏ bớt một số con phía trước. Vừa thấy Mặc Sĩ Lưu Thương đi vào phạm vi của mình, con rắn đầu đàn bắt đầu công kích, hướng Mặc Sĩ Lưu Thương bay tới, thế công thực hung mãnh, nhưng kết cục thực bi thảm, đánh lên tầng chân khí bảo vệ, bị chân khí lưu chuyển trong đó đánh dập nát, sau đó văng ra .

Bách Lí Mạch trong mắt hiện lên kinh ngạc, không ngờ Mặc Sĩ Lưu Thương nội lực thâm hậu như thế, chân khí đã có thể biến hóa, lập tức lộ vẻ tán thưởng, có lẽ người này là người xứng đáng đứng ở bên người Tiểu Nhã nhi, may mà hắn đã có Nam Phong Nguyệt, bằng không tiểu tử kia làm sao có cơ hội ở đây hóng mát. Thân thủ đem Nam Phong Nguyệt ôm vào trong lòng, noi theo Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch cũng chạy trốn đi ra ngoài.

“Theo sát ta.” Trải qua sự tàn phá của Mặc Sĩ Lưu Thương cùng Bách Lí Mạch, đàn rắn cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, phía sau ăn nhờ phía trước mở đường mà vượt qua. Mà những người phía sau, nhất là Mặc Sĩ Lưu Vũ, Dạ Lăng và Tiêu Triết, Phong Hồn và Phá Nhật cũng khai triển toàn bộ nội lực, che chở tiểu bất điểm trong lòng xông ra ngoài.

Ánh mắt Liễu Thừa Phong nhìn vài người ở dưới mặt đã tái mét hết. Rất kích động lòng người nha! Cao thủ đó nha, thế này mới là cao thủ nha! Chờ khi trở về, nhất định phải luận bàn lại một chút haha!

Những người sau đó vốn không có nội lực thâm hậu như vậy, nhờ những binh khí tốt, rất nhanh theo được. Mặc dù phía trước có mấy người cao thủ mở đường, thế nhưng bọn họ hiển nhiên xem nhẹ tốc độ cùng độc tính của những con rắn nhỏ này. Mà đàn rắn tựa hồ cũng phát hiện những người phía sau yếu hơn một chút, một lần nữa phát động tấn công mãnh liệt,

Mặc Sĩ Lưu Thương điểm nhẹ hai chân, cảm thấy khoảng cách như thế này là được, liền chọn một mảnh đất trống rồi ngừng lại, bắt đầu trấn an tiểu nữ nhân trong lòng vẫn cứng ngắc như cũ.

“Nhã nhi, hoàn hồn.” Nhìn ánh mắt trống rỗng Long Chiến Nhã, lông mày Mặc Sĩ Lưu Thương chau lại. Tại sao lại có thể bị dọa thành như vậy? Vỗ nhẹ khuôn mặt của Long Chiến Nhã, vẫn không có phản ứng. Ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt.

Nam Phong Nguyệt nhẹ nhàng cười, đi lên trước, nâng tay cho Long Chiến Nhã một cái ngân châm.

“Ui da, ai đâm ta vậy!” Long Chiến Nhã chỉ cảm thấy đau xót, lập tức bùng nổ. Bọn họ có thể đổi phương pháp khác hay không? Mỗi lần đều dùng kim đâm nàng, đau muốn chết! Nàng phản đối!

“Ta nói Tiểu Nhã nhi, thật sự đáng sợ như vậy sao?” Nói xong, trên tay Bách Lí Mạch đột nhiên xuất hiện thêm một con rắn nhỏ, trực tiếp đưa đến trước mặt Long Chiến Nhã.

“A! Lấy ra! Thằng trứng thối này! Mau lấy ra!” Long Chiến Nhã sắc mặt trắng nhợt, cả người nhanh chóng nhào vào trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, gắt gao ôm thắt lưng hắn, tiếng quát tháo đã lạc đi, còn mang theo chút nức nở.

Mặc Sĩ Lưu Thương tuy rằng rất thích người trong lòng yêu thương hắn thế này, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia làm hắn thấy đau lòng a. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Bách Lí Mạch liếc mắt một cái, ý bảo hắn nên có chừng mực.

Bách Lí Mạch nhún vai, đem con rắn nhỏ trong tay ném ra ngoài . Hắn chỉ muốn giúp nàng vượt qua một chút chướng ngại tâm lý thôi. Thế nhưng lại không có hiệu quả, tại sao vẫn như cũ? Rắn rốt cuộc là làm nàng sợ như thế nào vậy? Tò mò, tò mò. Hắn và Nam Phong Nguyệt cũng có hỏi qua, bất quá nhìn thấy thần sắc lúc đó của nàng, hai người nhanh chóng chuyển đề tài, sau rốt cuộc không dám hỏi nữa, hiển nhiên đối với Long Chiến Nhã mà nói, trí nhớ với rắn có liên quan hình như không quá tốt đẹp. Nhưng mà nhược điểm này cần phải vượt qua, vì làm bạn tốt nên mới lo lắng chứ bộ

Lại đi tiếp một đoạn, dọc theo đường đi không thấy cái gì, có kinh nghiệm lần trước, không ai dám chạm vào những thực vật thoạt nhìn nũng nịu không có lực sát thương này. Đến chiều tối, mọi người dựa theo chỉ đạo của Long Chiến Nhã, tìm mặt cỏ có diện tích lớn và một dòng suối nhỏ để sinh hoạt.

Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch lảo đảo đi săn thú, Nam Phong Nguyệt và Phong Ly, Minh Châu, Minh Kì tìm ở chung quanh xem có thảo dược linh tinh gì không, những người bị thương phía trước lúc nãy chỉ băng bó đơn giản một chút, hiện tại có thời gian, cần xử lý tốt vết thương, bằng không nếu lại gặp chuyện nguy hiểm nữa, thì sẽ thật sự ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Mà những người khác tự phân chia công việc, người đi kiểm củi nhóm lửa, người bắt cá, người nhóm bếp, nhất thời loạn xà ngầu cả lên. Thời điểm đám Long Chiến Nhã trở về, mặt cỏ sạch sẽ lúc đầu làm cho người ta cảm thấy sảng khoái đã không còn tồn tại nữa, hiện trường cực kỳ hỗn loạn, cảnh tượng bát nháo như cái chợ trời.

“Các ngươi, đang, làm, cái gì, ở, đây?” Long Chiến Nhã gân xanh trên thái dương nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn tình cảnh hỗn loạn này.

Củi đốt lửa, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phá Phong mang theo hộ vệ đi nhặt, hiện tại đoàn người đứng ở nơi đó không biết phải làm sao. Mặc Sĩ Lưu Vũ, Phượng Lẫm cùng Viên Liệt phụ trách đánh bắt cá, lấy thân thủ ba người tất nhiên không có vấn đề, cho nên hiện tại ngồi ở một bên vui tươi hớn hở nhìn họ. Vài người Nam Phong Nguyệt tìm được một ít thảo dược liền ở một bên bình tĩnh chế thuốc trị thương. Phong Hồn và Phá Nhật ở một bên trông trẻ. Hách Liên Hiểu, Huyền Mặc, Bách Lí Linh, Kì Dương bốn người đang vây quanh trên mặt đất chơi đùa vui vẻ, nhìn mấy con cá giãy dụa, Hách Liên Ảnh xoa thắt lưng đứng ở một bên chỉ huy, lại càng chỉ huy càng hỗn loạn, Huyền Mặc ngủ gục, áo choàng dính không ít cỏ xanh cùng với bùn đất, Hách Liên Hiểu, Bách Lí Linh cùng Kì Dương cũng không đến nỗi, trên người chỗ trắng chỗ đen. Vân Thanh, Mặc Lam cùng Liễu Thừa Phong nhóm lửa, hơn nửa ngày mà vẫn là nước nguội ngắt, ba người bị khói hun đến mức ho sặc sụa, trên mặt cũng chỗ trắng chỗ đen.

“A, vương phi, đã về rồi à.” Liễu Thừa Phong quay đầu, cười hắc hắc, nhưng vì nhọ nồi trên mặt mà trông chẳng thấy mỹ nam đâu, lại còn có vài phần đáng khinh.“Chúng ta đang nhóm lửa a, nhưng mà không biết tại sao không bén?” Thần kinh thô nhìn một đống nhánh cây ướt, gãi gãi đầu.

Mặc Lam và Vân Thanh nhìn đám người Long Chiến Nhã cười đến có chút xấu hổ.

“Chiến vương, Long tôn, lại đây giúp đi, con cá này trơn quá, bắt hoài không được a.” Huyền Mặc một bộ dạng lôi thôi, ngốc nghếch cười.

“TẤT CẢ DỪNG LẠI CHO TA!” Long Chiến Nhã bạo phát, nổi giận gầm lên một tiếng, mọi người nháy mắt dừng lại hoạt động, kinh ngạc nhìn Long Chiến Nhã. Dọc theo đường đi Long Chiến Nhã đều là một bộ dáng lười biếng, lúc yến tiệc lục quốc nàng cũng chỉ làm bộ dáng tao nhã hoặc hơi tức giận, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Long Chiến Nhã bùng nổ. Thật là khủng khiếp!

Long Chiến Nhã ném lộc và lợn rừng trong tay, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt đám người Bách Lí Linh, dung cả hai tay, bụp bụp vài cái giết chết mấy con cá

“Nhặt lên, lấy nhánh cây xiên vào!”

“Dạ.” Vài người nhanh chóng hành động, chỉ sợ chậm một bước, Long Chiến Nhã giống như giết cá chụp chết bọn họ.

“Mau cút đi.” Long Chiến Nhã lại đi đến bên Liễu Thừa Phong, đạp vào mông hắn mấy cái, đá hắn văng ra, tự mình ngồi xổm xuống lấy nhánh cây đánh lửa, sau đó trừng mắt nhìn Liễu Thừa Phong. Bởi vì nhân số có vẻ nhiều, cho nên Liễu Thừa Phong, Mặc Lam và Vân Thanh học phương pháp của Long Chiến Nhã, đốt thêm vài đống lữa, ở dưới ánh mắt phun hỏa của Long Chiến Nhã, không dám làm phiền nàng ra tay, nếu không nàng sẽ đem bọn họ như củi lửa mà đánh a! Bọn họ dám khẳng định! Nữ nhân này tuyệt đối làm được!

Thịt nướng cá nướng, Bách Lí Mạch và Phong Ly dạy hạ nhân coi như thuận lợi, nhưng trước tiên phải biết xem nhẹ mấy chỗ đen thùi lùi kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.