Chiến Vương Long Phi

Quyển 1 - Chương 49: Đàm phán



“Nếu không, gọi lão đại các ngươi đến đây cùng ta nói chuyện một lát?” Hải Thành thích ý nhấp một ngụm rượu. Hiện tại hải tặc đều lễ phép như vậy sao? Bọn họ kiêng kỵ cái gì?

“Cái gì? Ta chính là lão đại!”

“Phải không?” Nhìn qua trong mắt đối phương thoáng hiện một tia hoang mang, cho nên đối với việc đối phương giả vờ tức giận, Hải Thành không chút quan tâm.

Hay là đã bị nhìn ra? Không thể a. Bọn họ ở trên biển hoành hành lâu như vậy, hắn vẫn thay lão đại ra mặt, làm sao có thể có người biết hắn không phải là lão đại đâu? Hay là bên trong bọn họ có nội quỷ? Tầm mắt đảo qua hơn hai mươi người mà mình mang theo, có một chút do dự. Dùng ánh mắt nhìn một thủ hạ ra hiệu, sau đó thủ hạ kia liền chạy về trên thuyền hải tặc.

Hải Thành cũng không gấp, nhấp một ngụm một ngụm rượu ngon trong tay. Lão đại đối với bọn họ thực là tốt, rượu cung cấp cho bọn họ vĩnh viễn đều là rượu ngon nhất trong Long các. Không ai biết, rượu trong các tửu lâu của Long các bán đi, phần lớn đều là trung hạ phẩm, mà trung thượng phẩm tất cả đều để lại cho mọi người bên trong Long các uống.

“Ngươi là người muốn đàm phán với ta?”

Động tác uống rượu của Hải Thành dừng một chút. Thủ lĩnh hải tặc lại là một nữ nhân? Ha ha.. thực sự là ngoài ý muốn a. Cùng lắm cũng không có gì quá ngạc nhiên, lão đại cường đạo của bọn cũng là một nữ nhân a.

“Không nghĩ tới hải tặc vương lại là một mỹ nhân a.” Hải Thành vẫy tay, mang cái ghế dựa từ cuối chuyển lên. “Cô nương, mời ngồi.”

Trang Ngọc nhíu mày. Nghe giọng nói của nam nhân này, nàng không cảm thấy một ý khinh thị hay bất kính nào, giống như nàng làm một hải tặc vương là chuyện vô cùng bình thường. Không thể không nói, hành động của nam nhân này thành công tạo cho nàng chút hảo cảm.

“Các hạ tựa hồ không kinh ngạc khi ta là một nữ tử?” Đối với điểm ấy, Trang Ngọc vẫn thấy tò mò, dù sao trước kia luôn bị người châm biếm, đột nhiên có một người không như thế, nàng có chút không thích ứng.

“Thật ra có chút ngoài ý muốn.” Hải Thành thản ngôn.

“Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi?”

“Đương nhiên.”

“Như vậy các hạ muốn đàm phán với ta cái gì?”

“A, kỳ thật cũng không có gì.” Hải Thành bộ dáng lười nhác. “Chính là thủ hạ của ngươi nhảy lên thuyền của ta nói là muốn bảo tàng, nhưng mà trên thuyền của ta, trừ bỏ một đám xú nam nhân, cái gì đều không có, tại sao lại có bảo tàng a.” Hải Thành dáng người không xấu, có thể nói là có điểm khôi ngô, nhưng không giống với bề ngoài tuấn tú của bốn người Phong Hồn, cuộc sống trên biển hằng năm làm cho thân hình Hải Thành càng thêm vạm vỡ một chút, cực kỳ đàn ông, lúc này lại nâng khóe miệng, khóe mắt híp lại, tuyệt đối có thể câu hồn.

“Các hạ nếu bình an từ trên đảo kia trở về, nếu nói các ngươi cái gì cũng không mang về, chỉ sợ không ai tin được.” Đung đưa ly rượu trong tay, Trang Ngọc ngồi ngay ngắn ở ghế trên, một tay gõ có tiết tấu vào tay vịn.

“A, đó là bởi vì vừa lên bờ, nhìn thấy cánh rừng âm trầm kia, chúng ta đã quay lại, đương nhiên bình an .” Không ai nói đây là chuyện gì mất mặt cả, Hải Thành nhún nhún vai, bộ dáng thực bất đắc dĩ.

“Các ngươi chưa đi đến cánh rừng?” Trang Ngọc nhíu mày.

“Không có a.” Bọn họ ở đây thật sự đều không có tiến vào cánh rừng, về phần không ở tại chỗ, ha ha, không tính là không phải.

Trang Ngọc mi mắt nhăn nhăn. Người nọ nói thuyền này đã ở phụ cận đảo kia ngừng hơn nửa tháng, lúc ngừng cùng lúc rời đi vừa vặn cùng lúc với đám người kia khi tiến vào cánh rừng, mà đám người kia đã mang đi bảo tàng. Như vậy, người trước mắt chính là nói dối. Nhưng mà thoạt nhìn cũng không giống, ánh mắt của hắn vô cùng thản nhiên, không có một chút né tránh hay chột dạ.

“Các hạ cam tâm cứ như vậy vô công mà phản? Trang Ngọc không tin.”

“A, thì ra cô nương tên Trang Ngọc a.” Hải Thành bừng tỉnh đại ngộ. “Hải Thành, tên của ta.”

Trang Ngọc lại nhíu mày. Tên là gì, căn bản đâu liên quan! Nàng hiện tại thầm nghĩ muốn bảo tàng! Chỉ có lấy đến bảo tàng......

“Cô nương vì sao lại trở thành hải tặc?”

“Kế thừa gia nghiệp.” Lâm vào trầm tư Trang Ngọc theo bản năng trả lời.

“Nga, còn có hải tặc thế gia a, thật là thú vị. Ta cũng muốn làm hải tặc, không biết cô nương có muốn thu nhận ta không?”

“Không thể.”

“Vì sao? Ta rất lợi hại, không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa đối với chuyện hàng hải chính thực là sở trường a, ta cảm thấy ta thực thích hợp làm hải tặc.”

“Bởi vì chúng ta là...... Đừng chuyển hướng đề tài, bảo tàng rốt cuộc có trong tay ngươi hay không?” Trang Ngọc có chút ảo não. Lúc cùng người khác đàm phán sao có thể thất thần như vậy, thiếu chút nữa đã nói ra .

“Ta đều đã nói.” Hải Thành nhún vai. Là cái gì đâu? Chỉ sợ hỏi không ra a. Nữ nhân này thật đúng là cảnh giác.

“Tìm ra cho ta!” Có lẽ sai lầm vừa rồi làm cho Trang Ngọc có chút thẹn quá thành giận, lúc này có chút táo bạo.

“Ai dám!” Chén rượu va vào boong thuyền vỡ ra, Hải Thành nghiêm sắc mặt. Thủ hạ vây chung quanh ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trang Ngọc, cũng nhanh vây quanh Trang Ngọc. “Cô nương, đây là thuyền của ta, cô nương nói lục liền lục, có phải có chút hơi quá đáng hay không?”

“Là các hạ không chịu hợp tác, như vậy Trang Ngọc cũng không để ý dùng chút thủ đoạn cường ngạnh.” Kế nhiệm hải tặc vương đã được ba năm, lá gan của Trang Ngọc cũng được huấn luyện, giờ phút này không thấy kinh hoảng, không ngại chống lại sự thâm trầm của Hải Thành.

“Thủ đoạn cường ngạnh?” Hải Thành nhíu mày cười khẽ, đứng lên từng bước bước về phía Trang Ngọc, ở trước mặt Trang Ngọc, cúi người, hai tay chống lên tay vịn ghế, đem Trang Ngọc vây trong chính mình cùng ghế dựa. “Cô nương, nơi này là địa bàn của Hải Thành ta, cô nương xác định thủ đoạn cường ngạnh của cô nương có thể dùng được sao?

“Kia phải thử một chút mới biết được.” Chưa từng có nam nhân đến gần như thế, xạ hương theo gió biển bay vào phế phủ, làm cho mặt Trang Ngọc nóng lên, tâm.. có chút bối rối, lại cố trấn định.

“Phải không?” Trải qua huấn luyện đặc biệt của Long Chiến Nhã, Hải Thành tự nhiên không có xem nhẹ bối rối của Trang Ngọc trong nháy mắt. Là vì hắn tiếp cận sao? Thật đúng là ngây thơ. Hải Thành thú vị lại đùa ác đến gần một chút, hai người cơ hồ đã chóp mũi chạm vào chóp mũi.

Trang Ngọc theo bản năng đưa tay đẩy ngực Hải Thành ra, lại vì một khắc chạm vào ngực của Hải Thành mà hai tay nóng lên, vội vàng rụt lại, nhưng cảm thấy hai người trong lúc đó khoảng cách thân mật quá, lại dùng sức đẩy.

Hải Thành thuận thế lui về phía sau, vui vẻ cười nhẹ ra tiếng. Nữ nhân này thật sự là rất đáng yêu. Nàng làm hải tặc vương thật sự không có vấn đề gì sao?

“Nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài trở về trên thuyền của ngài đi.” Hải Thành thực lễ phép làm động tác tiễn khách.

“Hải Thành, giữ nàng lại.”

“Lão đại.” Hải Thành xoay người, liền nhìn thấy Long Chiến Nhã dựa ở cửa tiểu lâu. “Các huynh đệ, còn chờ cái gì, lão đại bảo các ngươi giữ lại nữ vương bệ hạ đâu.”

Tiếng Hải Thành vừa dứt, người trên boong thuyền nhanh chóng ra tay.

Bọn hải tặc phản ứng cũng mau, nhanh chóng phản kích. Có thể nhìn thấy, đám hải tặc này cũng không phải là một đám ô hợp, đều có chút công phu, cũng khó trách có thể xưng bá nhiều như vậy năm.

Thấy Long Chiến Nhã nhíu mày, Hải Thành vỗ tay một cái, hai bên sườn thuyền hiện lên không ít người, đó là một nửa những người vừa rồi bị Hải Thành phân phó trốn đi. Mà một nửa khác, đã sớm lẻn lên trên thuyền hải tặc, khó có được thuyền nào có tốc độ nhanh hơn so với Long các, không cướp về nghiên cứu sao được.

Số lượng chiếm giữ ở trên ưu thế tuyệt đối, người của Hải Thành rất nhanh đem bọn hải tắc ném xuống biển. Hải Thành hợp thời bắt được Trang Ngọc, hạ lệnh khai thuyền. Rồi sau đó thuyền hải tặc biên kia cũng gắt gao đuổi kịp, Hải Thành ngẩng đầu đã thấy một thằng nhãi con bên thuyền mình phất cờ tín hiệu, tuyên cáo bọn họ thắng lợi.

“Các ngươi!” Trang Ngọc giận dữ, hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn Hải Thành.

Hải Thành cười hắc hắc, nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng nghe lệnh làm việc.

“Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên!” Trang Ngọc xoay đi, không nhìn tới bộ dáng cợt nhã của Hải Thành.

“Chém nha giết nha, cho dù có là chuyện huyết tinh đi nữa, ta cũng không tàn nhẫn mà hủy đi một mỹ nhân như vậy.” Long Chiến Nhã nhìn Trang Ngọc ảo não tức giận, lại nhìn Hải Thành dùng sức ôm Trang Ngọc lại, cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình. “Chỉ là làm phiền Trang cô nương đưa chúng ta lên bờ mà thôi. Cũng không biết trang cô nương có đủ sức hay không a.”

“Ngươi có ý tứ gì? Ta là hải tặc vương, ngươi nói ta có đủ sức hay không.” Trang Ngọc khiêu khích nhìn Long Chiến Nhã. Nữ nhân này rất nhỏ, mới mười ba tuổi sao? Nàng là loại người nào? Thoạt nhìn rất có phần lượng.

“Hải tặc vương? Ngươi xác định người để cho ngươi đến đây, cho ngươi thân phận là hải tặc vương?” Long Chiến Nhã cười nhạo,“Ít đi một cái hải tặc vương, cùng lắm thì tốn chút khí lực lại dạy dỗ một cái tốt lắm.”

“Ngươi làm sao biết có người bảo ta đến?” Nữ nhân này từ đâu mà nhìn ra?

“Vốn chính là hoài nghi, hiện tại đã biết.” Long Chiến Nhã nhún vai.

“Ngươi lừa ta?!” Trang Ngọc không thể tin nhìn Long Chiến Nhã. Nàng rõ ràng liền bày ra bộ mặt “ta cái gì cũng đều biết nói”, dĩ nhiên là để lừa nàng?! Nàng chán ghét nữ nhân này!

“Hải tặc, cũng chính là cường đạo trên biển, ngươi từng gặp qua cường đạo không chiếm lấy này nọ mà lại cùng người khác đàm phán sao?” Hải tặc vương này, nên nói nàng đơn thuần hay là ngu xuẩn? Bất quá còn rất đáng yêu, cùng với Hải Thành một cặp cũng không sai.

“Sẽ không có thể là ta chính mình muốn bảo tàng?”

“Đương nhiên có thể. Cho nên ta mới nói ta ngay từ đầu chính là hoài nghi mà thôi.” Long Chiến Nhã vô tội chớp chớp nhãn tình. Rõ ràng chính là ngươi nói cho ta biết sau lưng ngươi có người.

“Hừ! Ta sẽ không nói cho ngươi là ai!”

“Ta cũng không muốn hỏi ngươi là ai.”

Trang Ngọc thiếu chút nữa bị sặc chết. Vì sao? Vì sao nàng ta không muốn biết? Người bình thường không phải đều tò mò là ai sao? Nàng không nói là nàng nhưng đối phương ít nhất cũng hỏi một chút a. Nàng ta không hiếu kỳ sao?

“Hải Thành, chiếu cố hảo Trang cô nương. Nếu chọc Trang cô nương bất khoái, ta liền chặt xuống đầu của ngươi.”

“Dạ, lão đại.” Lão đại cười đến thật là khủng khiếp. Hải Thành cười hắc hắc, lập tức không tiếp tục kiềm chế Trang Ngọc. “Trang cô nương, thỉnh.”

“Đi đâu?” Trang Ngọc lập tức không phản ứng kịp.

“Đưa Trang cô nương trở về phòng.”

Trang Ngọc nhíu mày. Khách khí như vậy? Không phải cũng là chèn ép giam nàng lại sao? Tròng mắt vừa chuyển, Trang Ngọc nhe răng cười.

“Bổn cô nương không muốn trở về phòng, muốn ở boong thuyền hóng gió.”

“Này......” Hải Thành khó xử nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Hải Thành, Tiểu Nhã nhi là bảo ngươi hảo hảo chiếu cố, nếu Trang cô nương này bất khoái, hắc hắc, ta không ngại mang Minh thiên đường cho Tiểu Nhã nhi mượn dùng đâu.” Xem kịch vui đương nhiên không thể thiếu Bách Lí Mạch, trên biển nhàm chán như vậy, không góp vui sao được.

(LN: Minh thiên đường, chỗ này có thể nói là đáng sợ nha =]])

Cả người Hải Thành run lên, lập tức nghiêm đứng vững.

“Trang cô nương, mời theo ý ngài.” Nhìn xem, ngay cả kính ngữ đều dùng tới .

Nhóm người này, rất kỳ quái a. Trang Ngọc nhìn mấy người kia cười đến làm cho người ta thực không thoải mái, mí mắt nhíu nhíu. Nàng có loại dự cảm bất hảo. Bất quá không thể làm cho nàng bất khoái? Trang Ngọc phi thường khoái trá âm trắc trắc nhìn Hải Thành.

Hải Thành kêu rên một tiếng. Đều nói duy nhất tiểu nhân cùng nữ tử là không được mạo phạm, đừng nói chi đến một nữ tử tiểu nhân. Ngươi có thể tin tưởng hải tặc là quân tử sao? Không thể. Cho nên hắn thực mong ngày qua mau a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.