Hai nhóm nhân mã một trước một sau, ra roi thúc ngựa hướng về Long Ngự thành chạy như bay. Năm người Long Chiến Nhã đã về trước một ngày, một đêm gió lớn lẻn vào Chiến vương phủ, Phong Tuyết hoàn thành sứ mệnh. Đoàn người của Mặc Sĩ Lưu Thương về sau đó một ngày, hoàng đế Mặc Sĩ Cổ mang theo văn võ bá quan đến đón ở của thành.
Trước cửa Chiến vương phủ, Doanh Nguyệt dẫn theo một số gia định đứng chờ. Thanh Vũ im lặng đứng bên cạnh Doanh Nguyệt. Đường Thạc và Trì Huyền đứng cách xa hai người một chút.
Từ khi Vương gia rời đi tìm bảo, Vương phi cũng đi theo, Đường Thạc và Trì Huyền đều biết người ở Nhã các là giả, là thị nữ Phong Tuyết bên người của Vương phi cải trang, vì che dấu thân phận, Phong Tuyết bình thường đều im lặng đứng ở Nhã các, chuyện gì cũng không quản. Cho nên Doanh Nguyệt này liền ỷ vào thân phận thị thiếp của mình, nghĩ mình chính là nữ chủ nhân của vương phủ, hò hét bên trong vương phủ đã không nói, còn đến ngoài ỷ thế hiếp người, làm cho vuong phủ mất mặt. Biết Vương gia sắp về đến liền ăn mặt lòe loẹt như chim khổng tước đứng ở cửa chờ. Mất mặt, thật sự là mất mặt a! Toàn bộ Chiến vương phủ đều mất hết mặt mũi!
“Vương gia.” Xa xa đã thấy một hàng nhân mã của Mặc Sĩ Lưu Thương đang đến, Doanh Nguyệt hứng thú hô lớn một tiếng.
Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức nhíu mày. Ghìm ngựa đứng ở của vương phủ, nhìn quét một vòng, không phát hiện người mình muốn tìm. Xoay người xuống ngựa, Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn nữ nhân sặc sỡ màu sắc trước mặt. Nàng là ai? Trong vương phủ của hắn có người như vậy sao?
“Vương gia.” Cuối người hành lễ, Doanh Nguyệt hốc mắt hồng hồng thẹn thùng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, hoàn toàn là một dáng kiều thê chờ đợi trượng phu trở về.
“Đứng lên đi.” Hướng Đường Thạc cùng với Trì Huyền gật gật đầu, bàn tay to của Mặc Sĩ Lưu Thương vung lên, mọi người đều nghiêm thân đứng thẳng , vẻ mặt hưng phấn nhìn Vương gia nhà mình.
“Vương gia, Doanh Nguyệt rất nhớ người.”
Mặc Sĩ Lưu Thương đang định hỏi Đường Thạc tình hình của Long Chiến Nhã, lại bị Doanh Nguyệt ngắt ngang, thân người nhu nhược như không có xương sống hướng về hắn dựa vào. Nhíu mày, Mặc Sĩ Lưu Thương vừa muốn lắc mình, đã một thanh âm đáng yêu gọi lại.
“Phụ thân.” Tiểu Nhược Thần năm tuổi chạy nhanh như gió đến, đẩy ngã thân thể không xương của Doanh Nguyệt ra, nhào vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.
Mặc Sĩ Lưu Thương vươn tay đỡ lấy tiểu bất điểm, không nhìn đến Doanh Nguyệt đang té trên đất ủy khuất nhìn hắn, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía trước là Long Chiến Nhã mặc hồng y tươi cười nhìn hắn. Một dòng nhiệt ấm áp chảy khắp tứ chi.
Trước kia chinh chiến tứ phương, hắn thường xuyên rời vương phủ, mỗi lần trở về cũng chỉ có Đường Thạc kiên trì đứng ở cửa nghênh đón hắn, sau này lại có thêm Trì Huyền, nhưng cho tới bây giờ đều không xuất hiện loại cảm giác như hôm nay, thứ cảm giác ấm áp cùng cảm động. Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, hắn cũng mong đợi một nữ nhân, chờ mong thê tử của hắn đứng ở của này, nghênh đón hắn về nhà, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn cũng sẽ bởi vì trước cửa nhà có một nữ nhân chờ đợi hắn mà cảm động muốn rơi lệ. Cám giác ấm áp này là lần đầu tiên hắn biết đến. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, Chiến vương phủ này thực sự là nhà của hắn, bởi vì thê nhi của hắn đều ở đây.
Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương ngơ ngác nhìn nàng, hốc mắt hắn có chút ửng đỏ, Long Chiến Nhã đột nhiên cảm thấy đau lòng. Lộ ra một cái tươi cười đẹp nhất, Long Chiến Nhã tiến lên vài bước, quỳ gối, cúi đầu, lấy một thân phận là Chiến vương phi hướng Chiến vương thi lễ, lấy một thân phận là thê, hướng phu thi lễ.
“Cung nghênh vương gia hồi phủ.”
“Cung nghênh vương gia hồi phủ.” Đường Thạc cùng Trì Huyền sửng sốt, lập tức nhìn nhau cười, làm theo Long Chiến Nhã, cùng toàn bộ người ở Chiến vương phủ, lại nghênh đón Vương gia hồi phủ.
“Ha ha, đều đứng lên đi.” Mặc Sĩ Lưu Thương nở nụ cười, bởi vì vui vẻ mà cười .
“Phụ thân, phụ thân, Thần nhi cho đầu bếp làm đồ ăn mà phụ thân thích ăn nhất, chúng ta mau đi đi.” Tiểu Nhược Thần tâm tình tốt lắm từ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương nhảy xuống, lôi kéo bàn tay to của Mặc Sĩ Lưu Thương đi về phía nhà ăn.
Theo lực đạo của tiểu Nhược Thần kéo đi phía trước, Mặc Sĩ Lưu Thương thuận tay kéo theo Long Chiến Nhã. Bốn người Dạ Lăng, Tiêu Triết, Đường Thạc cùng Trì Huyền chào đón lẫn nhau, sau đó đi theo Vương gia nhà mình. Những người còn lại đều tự tản đi. Không ai quan tâm đến Doanh Nguyệt đang quỳ rạp trên đất, ngơ ngác nhìn người đã đi xa, giật mình liền đuổi theo. Thanh Vũ cũng đi theo bóng Doanh Nguyệt.
Tại nhà ăn, một cái bàn tròn, Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi ở chủ vị, bên tay trái là Long Chiến Nhã, tay phải là tiểu Nhược Thần, dưới Long Chiến Nhã là bốn người Dạ Lăng, dưới tiểu Nhược Thần là Doanh Nguyệt và Thanh Vũ.
“Vương gia, nếm thử món này đi. Doanh Nguyệt nhớ ngài thích ăn, là Doanh Nguyệt cố ý phân phó phòng bếp làm.” Nói xong Doanh Nguyệt gắp miếng thịt để vào trong bát của Mặc Sĩ Lưu Thương.
Trong mắt tiểu Nhược Thần vừa chuyển, thân dài quá cổ, cướp miếng thịt kia ở nửa đường. Cẩn thận ăn ăn, sau đó le lưỡi, ăn hai khẩu cơm.
“Cái gì vậy? Chua, sao phụ thân có thể thích được.” Tiểu Nhược Thần chậc lưỡi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn món ăn kia nói. “Phụ thân, nếm thử món này đi, đây là mẫu thân thích ăn.” Nói xong, tiểu Nhược Thần gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát Mặc Sĩ Lưu Thương.
Phụ thân, cảm tạ ta đi.
Con thật tài giỏi.
Nhu nhu cái đầu nhỏ của tiểu Nhược Thần, Mặc Sĩ Lưu Thương ăn hết đồ ăn trong bát.
Vương gia làm sao vậy? Đường Thạc dùng ánh mắt hỏi Dạ Lăng. Vương gia ôn nhu như vậy cảm giác thực quỷ dị a.
Tự mình thấy. Dạ Lăng phiên cái xem thường, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tiêu Triết cười hắc hắc,nhìn về phía Long Chiến Nhã gắng bĩu môi.
Đường Thạc cũng sáng tỏ.
Nhìn đôi đũa thẳng tắp của mình, Doanh Nguyệt ngẩn người. Sao lại cảm thấy có chỗ nào không bình thường đâu? Nhìn Long Chiến Nhã im lặng ăn cơm, lại nhìn tiểu Nhược Thần hoạt bát linh động. Doanh Nguyệt rối rắm, rốt cuộc là có cái gì không bình thường?
“Vương gia, canh này ngon lắm.” Nhiều lần gắp thức ăn thất bại, múc một chén canh đưa đến trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, xem xú tiểu tử kia giành như thế nào.
Đáy mắt Tiểu Nhược Thần hiện lên tinh quang. Nữ nhân ngu xuẩn này.
Lúc chén canh đưa trước mặt mình, tiểu Nhược Thần vung mạnh tay. “Xoảng” một tiếng thanh thúy vang lên, một chén canh đổ hoàn toàn lên quần áo Doanh Nguyệt.
“Ai nha, thực xin lỗi, Thần nhi vừa rồi nhìn thấy con ruồi bọ, muốn vẫy tay đuổi nó đi, thực xin lỗi nga.” Tiểu Nhược Thần vẻ mặt áy náy nhìn Doanh Nguyệt. “Người tới, mang...... nàng ra thay quần áo.” Hoàng gia cấp bậc nghiêm minh, ở Chiến vương phủ cũng như thế, hơn nữa quy củ ở Chiến vương phủ lại nghiêm khắc, tiểu Nhược Thần là con của Mặc Sĩ Lưu Thương, mà chỉ là một Doanh Nguyệt thị thiếp, tiểu Nhược Thần không thể gọi nàng là nương, cũng không thể gọi nàng là di nương bởi vì nàng không phải sườn phi, ở Chiến vương phủ, thị thiếp và thị nữ cũng không khác nhau lắm, cho nên tiểu Nhược Thần suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dùng từ nàng để dọi.
Doanh Nguyệt cúi đầu, hung tợn nhìn cánh tay bị bỏng đỏ của mình. Tiểu súc sinh kia rõ ràng là cố ý! Nhưng mà nàng chỉ là một thị thiếp, hơn nữa ở trước mặt Vương gia, nàng tuyệt đối không thể phát hỏa với tiểu súc sinh này. Nén lại lửa giận ở đáy lòng, Doanh Nguyệt càng không ngừng ổn định tâm lý. Sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt ôn nhu tươi cười.
“Không có việc gì, tiểu vương gia cũng không phải cố ý, là Doanh Nguyệt không phải. Doanh Nguyệt xin phép ra ngoài.”
Thanh Vũ đang ăn cơm cũng dừng lại, lén liếc mắt nhìn Long Chiến Nhã, định đứng dậy rời đi.
“Thanh Vũ ở lại.” Long Chiến Nhã từ lúc ăn cơm tới giờ, nói câu đầu tiên.
Mọi người xung quanh khó hiểu nhìn Long Chiến Nhã. Nàng muốn gì chứ?
Bước chân Doanh Nguyệt dừng một chút, lập tức vội vã rời đi.
“Nơi này đều là người một nhà.” Long Chiến Nhã nói thứ hai câu.
“Hô.. lão đại của ta a, người chính là phụ mẫu tái sinh của ta, người làm sao mà biết ta chưa ăn no.” Long Chiến Nhã nói ra câu kia như một lệnh đặc xá, bộ dáng im lặng ôn nhu thuận của Thanh Vũ lập tức biến mất, cầm lên đôi đũa nhanh chóng ăn.
Đám người Đường Thạc trừng mắt nhìn Thanh Vũ ăn như lang thôn hổ yết, nhìn Long Chiến Nhã, lại nhìn Thanh Vũ, lại nhìn tiếp Long Chiến Nhã. Chuyện gì thế này?
“Thanh Vũ là người của ta.” Khó hiểu như vậy sao?
“Ngươi đưa nữ nhân đến bên cạnh ta?” Mặc Sĩ Lưu Thương phẫn nộ, lửa giận dần nhảy vọt lên.
“Sai, ta là đưa nữ nhân vào Chiến vương phủ. Như thế nào? Chiến vương phủ chúng ta không nuôi nổi?” Nâng lên chén trà, Long Chiến Nhã tà nghễ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
“Nuôi nổi.” Ngọn lửa càng lúc càng cao, lại bởi vì Long Chiến Nhã nói một câu “Chiến vương phủ chúng ta” liền vụt tắt, Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức ưng thuận .
“Ta nói lão đại a, không biết người nghĩ cái gì? Mang ta ném vào Chiến vương phủ xong cũng không quản, người có biết ta rất nhàm chán không? Lão đại ngài tốt xấu cũng nên giao cho ta một cái nhiệm vụ a! Mỗi ngày chỉ ăn rồi chờ chết, eo thon nhỏ đang thương của ta cũng đều béo thành hai vòng.” Thanh Vũ rốt cuộc ăn no, buông đôi đũa ra mồm oanh oanh như pháo, nói với Long Chiến Nhã.
“Thanh Vũ, được đặc xá sao?” Bên ngoài nhà ăn, năm người Phong Lam, Phong Nguyệt, Phong Ly, Phong Hồn, Phong Tiêu đi đến. “Cô gia.” Năm người hướng về phía Mặc Sĩ Lưu Thương cùng lúc chào.
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, nhìn về phía Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã chỉ cười không nói.
Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng hơi nâng, tâm tình bay bổng. Hắn, được thừa nhận rồi. Nếu đổi thành người khác nói hắn căn bản không cần, nhưng năm người này, tạm thời tính cả tiểu Phong Tiêu, đều là thủ hạ đắc lực của Long Chiến Nhã, cũng là đại diện cho Long Chiến Nhã ở Long các, được bọn họ thừa nhận, chính là được toàn bộ Long các thừa nhận, về sau, hắn có thể quang minh chính đại đứng bên người Long Chiến Nhã, đứng ở trước mặt Long các sẽ không làm cho Long Chiến Nhã bị chất vấn. Sự thừa nhận này, với hắn mà nói vô cùng quan trọng, mà hiện tại rốt cục hắn cũng chiếm được.
Thanh Vũ sửng sốt, vội vàng buông chén trà trong tay, hoang mang rối loạn hướng về phía Mặc Sĩ Lưu Thương hành lễ. Xong rồi, nàng xong rồi!
“Này, Thanh Vũ còn chưa ra mắt cô gia? Là thất lễ a? Hay là tin tức chưa đến tai? Chậc chậc, Thanh Vũ, ngươi cần đào tạo lại a.” Phong Nguyệt vui sướng khi người gặp họa, nhìn Thanh Vũ.
Nàng không cần trở lại Long các huấn luyện một lần nữa a! Nơi đó là địa ngục! Nàng tuyệt đối không cần trở về! Thanh Vũ đáng thương cười hề hề nhìn về phía Long Chiến Nhã, hy vọng Long Chiến Nhã không chận đề nghị của Phong Nguyệt.
Long các tổng cộng phân làm sáu bộ phận, Lam lâu, Nguyệt lâu, Ly điện, Hồn minh, đặc biệt doanh cùng tập bảo các.
Lam lâu, Phong Lam chưởng quản, phụ trách thu gom tiền khắp thiên hạ, dùng cho các chủ tiêu xài.
Hồn minh là Phong Hồn, bên trong tập hợp những người trong giang hồ, có sát thủ, có đủ loại người, có kiếm khách, có lãng nhân, có thần trộm, tóm lại là các cao thủ trong chốn giang hồ, nhất là những người có cừu oán bị người đuổi giết, cơ bản đều đầu phục Hồn minh, bên trong Hồn minh còn có những sát thủ và dong binh (lính đánh thuê) được Long Chiến Nhã đặc biệt huấn luyện.
Tập bảo các là vì Long Chiến Nhã mà tìm tòi bảo vật khắp nơi trên thiên hạ, mặc kệ là thực vật hay là động vật, ngọc khí hay là thạch khí, hay ngay cả người, chỉ cần cảm thấy có giá trị, sẽ đến cướp đi.
Mà đặc biệt doanh là do Long Chiến Nhã tự mình huấn luyện hai trăm nữ tử, hai trăm nữ tử này, từ những hoàn cảnh khác nhau, chịu giáo dục khác nhau, Long Chiến Nhã tự mình dạy giáo lễ nghi, thưởng rượu, chưng cất rượu, trù nghệ, mưu lược, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, sát kĩ, truy tung, mị thuật, thu thập tình báo, tính ra cũng hơn mười loại kỹ năng, sau đó giao cho các nàng các loại nhiệm vụ khác nhau, ngoại trừ Long Chiến Nhã, không ai biết các nàng là ai, các nàng lớn lên trông như thế nào, đi nơi nào, chẳng qua Nguyệt lâu cũng chỉ định kỳ thu được những tin tức bằng những phương pháp truyền tin đặc biệt đưa đến, tin bí ẩn nhất, khó đến tay nhất. Bởi vậy đặc biệt doanh huấn luyện thập phần khắc nghiệt, trong lúc chấp hành nhiệm vụ nếu phát hiện có chỗ nào không phù hợp là cần “Hồi lô tái tạo” (trở về đào tạo lại).
Bốn người Phong Hồn cũng chỉ biết có Thanh Vũ là đặc biệt doanh, bởi vì bình thường cần phối hợp.