Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 53: Lại là cung yến



“Lão đại, người không biết không có tội.” Vẻ mặt Thanh Vũ đau khổ nhìn Long Chiến Nhã.

“Ngươi đang làm cho ta mất mặt sao?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

“Thanh Vũ không dám.” Hức hức...... Hồi lô tái tạo...... Cuộc sống của nàng càng ngày càng bi thương a.

“Ngươi...... Thực sự không phải là cái thị thiếp vô cảm, Thanh Vũ?” Nhìn Thanh Vũ hoạt bát, có hơi nóng nảy, Đường Thạc ngây ngốc hỏi.

“Ngươi mới vô cảm! Cả nhà người đều vô cảm!” Thanh Vũ hướng Tiêu Triết tiếp tục chỉ trích. “Ngươi mới là thị thiếp! Cả nhà ngươi đều là thị thiếp!” Sửa sang lại quần áo, Thanh Vũ thập phần tao nhã ngồi xuống. “Lão đại có nhiệm vụ muốn giao cho ta sao? Cần cùng cô gia phối hợp?”

“Không phải.”

“Không phải?” Thanh Vũ trừng mắt nhìn Long Chiến Nhã, dở khóc dở cười nhắc nhở Long Chiến Nhã. “Lão đại, người ta là đặc biệt doanh.” Người của đặc biệt doanh không thể tùy ý bại lộ thân phận.

“Ừ, ta biết.” Long Chiến Nhã vô cùng bình tĩnh buông chén trà. “Chính là cho cô gia ngươi biết một chút.”

“Lão đại!”

“Ha ha…” Long Chiến Nhã rất sung sướng nhìn bộ dạng buồn bực của Thanh Vũ. “Kỳ thật, ta muốn để cho ngươi bị Mặc Sĩ Lưu Dạ quyến rũ một chút.”

“Cái gì?” Thanh Vũ bất mãn. “Lão đại, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Ngươi thế nhưng muốn ta đi quyến rũ tên cặn bã kia?”

“Không phải quyến rũ, là bị quyến rũ.” Long Chiến Nhã sửa lại.

“Đều giống nhau. Lão đại, có nhiệm vụ khác hay không?”

“Có, tìm tam nương cùng tiểu cửu.” Tam nương và tiểu cửu là bài danh với thứ bậc của các nàng, nếu có phiền phức gì chỉ có thể gọi tên khi cần.

“Ta đi tìm các nàng.” Nói xong Thanh Vũ liền nhanh như gió lao ra ngoài.

“Nàng ta sao vẫn là cái dạng này?” Phong Ly lắc đầu. Đặc biệt doanh hắn đã gặp qua ba người, chỉ có Thanh Vũ là cái dạng này. Nói như thế nào cũng là người trải qua huấn luyện ma quỷ của Long Chiến Nhã mà ra, sao có thể nóng nảy nháo nhào như vậy, không giống hai người kia, ôn nhu lẳng lặng.

“Tĩnh thì như xử nữ, động liền như thỏ điên.” Nhìn hướng Thanh Vũ biến mất, tiểu Nhược Thần ngơ ngác nói một câu, chọc cho mọi người ở đây cười ha ha.

“Năm người các ngươi có chuyện gì?” Năm người này nếu không có việc gì sẽ không tìm đến mọi người.

“Đặc huấn.” Ánh mắt Phong Hồn liếc qua bốn người Dạ Lăng.

“Hửm?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

“Bốn người bọn họ quá yếu, đi theo bên người cô gia phát huy được tác dụng lớn. Cho nên chúng ta nên mang họ đưa đến Long các huấn luyện, những chuyện bên người cô gia tạm thời chúng ta sẽ tiếp nhận.” Phong Lam ôn nhã, nói xong liền đả kích người khác.

Long Chiến Nhã nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, người của hắn, để hắn quyết định.

“Cũng tốt.” Long các rất mạnh, ở Long các huấn luyện, tốt lắm.

Cứ như vậy, Dạ Lăng, Tiêu Triết, Đường Thạc và Trì Huyền bắt đầu cuộc sống ác mộng của bọn họ.

“Buổi tối còn có cung yến, thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi đi.” Nhìn trong ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương mệt mỏi còn chưa tiêu tán, Long Chiến Nhã đề nghị nói.

“Cùng nhau.” Bàn tay to chụp tới, đem Long Chiến Nhã ôm vào lòng, Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chân hướng Chiến các rời đi.

Đây là lần thứ hai Long Chiến Nhã tham gia cung yến, giống như lần trước đều không có hứng trí.

“Ta thật sự không thể hồi phủ sao?” Trên mã xa, Long Chiến Nhã nháy đôi mắt to ngập nước, bĩu môi nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Ngoan, sẽ không lâu lắm.” Xoa xoa khuôn mặt trắng noãn, nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương ôn nhu dỗ .

“Nga.” Miết miết miệng, Long Chiến Nhã thành thành thật thật nằm trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương. A, vì sao không cho nàng mang cục cưng đến đâu? Như vậy ít nhất cũng sẽ không nhàm chán a.

Xe ngựa dừng ở ngoài cung, Tiêu Triết và Phong Tuyết lưu loát nhảy xuống xe, cung kính đứng một bên.

Mặc Sĩ Lưu Thương sửa sang lại quần áo cho cả hai, ôm Long Chiến Nhã vững vàng nhảy xuống xe.

“Trời ạ, là Chiến vương gia, Vương gia thực khôi ngô a!”

“Tuyệt vời! Trời ạ, tâm của ta, nhảy rất nhanh.”

“A......”

“Nga......”

“Trời ạ......”

“Vương gia......”

Đỉnh đầu Long Chiến Nhã chảy dài một hàng hắc tuyến. Không phải đều nói nữ nhân cổ đại rụt rè sao? Chính là cái nhân phẩm này? Còn rụt rè không bằng nàng đâu. Phiên cái xem thường, ý bảo Mặc Sĩ Lưu Thương đặt nàng xuống.

“Ôi chao? Chiến vương ôm nữ nhân kia là ai a?”

“Nha, đó là hồ ly tinh sao? Như thế nào không biết xấu hổ!”

“Nữ nhân này cũng dám mê hoặc anh minh thần võ Chiến vương gia, không thể tha thứ!”

“Nàng sẽ không phải là người què đi?”

“Hồ ly tinh......”

“Không biết xấu hổ......”

“Tiểu tiện nhân......”

Người què? Khóe miệng Long Chiến Nhã run rẩy, cúi đầu nhìn hai chân mình.

“Nha, các nàng nói người ta là hồ ly tinh.” Mếu máo, Long Chiến Nhã vạn phần ủy khuất nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

Khó mà được nhìn thấy bộ dáng mềm mại này của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương trong lòng vừa động, vốn bởi vì nghe những ô ngôn uế ngữ này mà tức giận dâng lên cũng tiêu tán không ít. Những người đó, đừng làm cho hắn tìm được cơ hội, không cho chỉnh tử các nàng! Không cần biết nam nhân hya là nữ nhân !

“Ngoan, đó là ca ngợi đối với ngươi.” Mặc Sĩ Lưu Thương ôn nhu nhìn Long Chiến Nhã có chút cười khẽ.

Long Chiến Nhã không nói gì. Nam nhân này cũng có cái dạng này sao? Hắn là cái dạng này sao?

Hai người Tiêu Triết đi phía sau, nghe thế cũng cả kinh. Vương gia nhà bọn họ thay đổi rất nhiều nha, bất quá.. rất tốt đi. May mắn, để cho Vương gia bọn họ gặp được Vương phi, may mắn.

“Tam ca, sao giờ này huynh mới đến, phụ hoàng đang bên trong ngự thư phòng chờ.” Chán ghét nhìn thoáng qua những thiên kim tiểu thư líu ríu bên tay, lúc nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ đã thay một mặt mướp đắng. “Đại ca, nhị ca đã sớm đến.”

Mặc Sĩ Lưu Thương giương mày rậm, hẳn là chờ mình hồi báo lại chuyện tầm bảo, bất quá chuyện này Lưu Vũ cũng có thể a.

“Khụ, lời của đệ nói không có phân lượng.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười gượng hai tiếng.

“Ừ, đi thôi.” Mặc Sĩ Lưu Thương kéo cả Long Chiến Nhã, nhấc chân đi đến ngự thư phòng.

“Ôi chao… ôi chao, tam ca, không phải huynh muốn dẫn tam tẩu đi cùng chứ?” Mặc Sĩ Lưu

Vũ khóe miệng run rẩy. Tam ca muốn tam tẩu dính bên người sao?

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Không được sao?

“Tam ca, không tốt lắm đâu.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cười khổ ha ha, nói.

“Ta vào bên trong chờ ngươi.” Vỗ vỗ cánh tay Mặc Sĩ Lưu Thương đang choàng bên hông nàng, giống như dỗ một đứa nhỏ ăn không được.

“Ừm.” Rầu rĩ lên tiếng, mặt Mặc Sĩ Lưu Thương đen lại, đi theo Mặc Sĩ Lưu Vũ đến ngự thư phòng. “Tiêu Triết đi theo Vương phi.” Tránh cho đám đui mù quấy rầy tiểu nữ nhân, nếu tiểu nữ nhân không cao hứng, chạy về vương phủ, vậy đêm nay hắn phải đứng một mình xem cái yến hội nhàm chán kia, hắn không cần.

Tiêu Triết trầm mặc. Tuy rằng không biết mình đi theo cường hãn vương phi này rốt cuộc có ích gì, nhưng nếu là mệnh lệnh của Vương gia, hơn nữa lại liên quan đến Vương phi, tựa hồ giống như nhất định không có đường sống.

Chính là đui mù, chung quy đều là đui mù. (LN: ý nói đám nữ nhân ngu ngốc kia :3)

“Ngươi là ai? Tiếp cận Vương gia có mục đích gì?”

Long Chiến đang ngoan ngoãn dã ngoại, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, chọn con đường nhỏ ít người đi nhất những vẫn bị người khác chặn lại. Một cỗ mùi hương son phấn dày đặc xông vào mặt, Long Chiến Nhã nhịn không hắt xì một cái. Nhu nhu cái mũi, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên nhìn về kẻ gây ra.

Uy, dọa chết người a, thật nhiều người a. Oanh oanh yến yến, tính cả thị nữ và hộ vệ, ước chừng hơn hai mươi người ngăn trước mặt Long Chiến Nhã. Người đi đầu, là chi nữ của tả tướng - Nhạc Phán Nhi, một nữ nhân lòe loẹt kiêu ngạo, theo phía sau là chất nữ (cháu gái) của nhà này, kia là vài cái biểu muội linh tinh, nhưng cũng có một nữ tử ôn thuận đáng để Long Chiến Nhã nhìn kỹ, đó chính là chi nữ của Lễ bộ Thị Lang - Bùi Dịch Yên.

Khi Long Chiến Nhã quan sát đám nữ nhân này thì bọn họ cũng đang đánh giá Long Chiến Nhã. Mười ba tuổi nên Long Chiến Nhã còn chưa trưởng thành hết, từ da trắng, mặt trái xoan trên đôi môi là cặp mắt to sáng, hấp dẫn người nhìn, ánh mắt này Long Chiến Nhã đã khống chế hạ, nhưng quyến rũ, chỉ liếc mắt thôi đã làm cho tâm người ta yếu mềm, nhưng thanh thuần, khiến cho nam nhân, thậm chí nữ nhân đều muốn bảo vệ, nhưng ấm ấp, hòa ái dễ gần, nhưng lạnh lùng, rét như lưỡi băng. Cái mũi nhỏ cao ao, đôi môi đỏ son. Y phục rực đỏ càng tôn lên nước da trắng nõn, quần áo đạm mạc lại làm cho Long Chiến Nhã có một cái hứng thú dáng người, mặc dù không nóng bỏng, nhưng cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.

Nhạc Phán Nhi là độc nữ của tả tướng, từ nhỏ lớn lên đều được sủng ái yêu, mười tám tuổi, Nhạc Phán Nhi đã có dáng người quyến rũ, một đôi mắt hoa đào trong suốt như dòng nước, vốn là một mỹ nhân kiều mị, nhưng vì cả người màu sắc rực rỡ lại thêm kim quang lòe lòe của trang sức, nên biến thành một cái yêu quái, cư nhiên đá đỗ đi khí chất yêu mị, dung tục không chịu nổi.

“Nhạc tiểu thư có việc gì?” Không nhìn đáy mắt đố kỵ của Nhạc Phán Nhi, Long Chiến Nhã giọng điệu không nóng không lạnh.

“Ngươi là ai? Câu dẫn Chiến vương gia có cái mục đích gì?”

Chiến vương gia cũng không thường xuyên xuất hiện ở cung yến, nhưng trong một lần, ngẫu nhiên được gặp qua, làm cho nàng ái mộ tương tư. Chiến vương gia sau khi cưới Thương Lộ công chúa, không ít lần nàng dạy dỗ cái nữ nhân vô dụng đó, nàng tin tưởng nữ nhân kia không có khả năng chiếm được tâm của Chiến vương, cho nên giáo huấn nàng ta một chút, cảnh cáo nàng ta bảo trì khoảng cách với Chiến vương. Thật vất vả mới chờ được nữ nhân kia chết đi, không nghĩ tới tang kì (kì hạn để tang) vừa hết, hoàng đế Long Ngự liền mang một tiểu tiện nhân tứ hôn cho Chiến vương, hơn nữa nữ tiện nhân kia chưa bao giờ xuất trong Chiến vương phủ, làm hại nàng một hơi vẫn nghẹn trong lòng. Hôm nay lại xuất một nữ nhân bên người Chiến vương, lại còn rất được sủng ái, sao nàng có thể cam tâm! Ngoại trừ nàng, không ai có thể xứng đôi Chiến vương! Đáng tiếc là, bởi vì khí chất của Long Chiến Nhã, gương mặt cũng đã thay đổi nhiều, Nhạc Phán Nhi căn bản không nghĩ tới nữ nhân trước mắt chính là nữ nhi của Long gia.

“Câu dẫn?” Long Chiến Nhã nhíu mày. Quả thật là quyến rũ, bất quá không phải nàng quyến rũ Mặc Sĩ Lưu Thương, mà hình như là Mặc Sĩ Lưu Thương quyến rũ nàng trước đi.

Câu dẫn? Khóe mắt Tiêu Triết và Phong Tuyết run rẩy. Nếu một ngày ít nhất đối chiến hai lần cũng được coi là phương thức quyến rũ, vậy thì Vương phi mới thực sự là người ở quyến rũ Vương gia trước.

“Như thế nào? Nếu ngươi không phải vậy, Chiến vương gia sao có thể coi trọng ngươi.” Nhạc Phán Nhi ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn Long Chiến Nhã.

“Đúng vậy, không biết từ đâu đến dụ dỗ người khác, Vương gia tâm tính thiện lương mới đối tốt với ngươi, ngươi tưởng là Vương gia có ý gì với ngươi a!”

“Đúng vậy.. đúng vậy, cũng không nhìn xem mình có bộ dáng gì, xứng đôi với Vương gia sao?”

“Phải, người xứng đáng đứng bên người Vương chỉ có Phán Nhi, ngươi nghĩ ngươi là ai?”

“......”

Một đám loi nhoi líu ríu bắt đầu chửi bới Long Chiến Nhã, thuận tiện lấy lòng Nhạc Phán Nhi.

Nghe được lời của mọi người nói, Nhạc Phán Nhi đầu dương cao hơn, đắc ý dào dạt nhìn Long Chiến Nhã một nhướng mi.

Nghe một đám nữ nhân càn ngôn càng ngày càng thô bỉ, Tiêu Triết nổi giận.

“Câm miệng hết! Các ngươi cũng biết bất kính với Vương phi là tội gì sao?” Một đám nữ nhân dối trá không đầu óc, bình thường ở trước mặt thế gia công tử yểu điệu lại hiền lành, sau lưng lại đều là một bộ mặt ghê tởm. Nhận xét vương phi nhà bọn họ sao? Các nàng không có tư cách đó!

“Vương phi?” Nghe Tiêu Triết gầm lên một tiếng, các nữ nhân vốn líu ríu nhất thời ngậm miệng, nheo nheo mắt, khó hiểu nhìn Tiêu Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.