Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 58: Hồi tướng quân phủ 2



“Tiểu thư đang thi châm cho Long thiếu gia, nếu có điểm gì không may, sẽ khó có thể giải quyết.” Phong Ly một bộ dạng thực buồn rầu, giải khai huyệt đạo ba người.

Thi châm? Ba người sửng sốt, cũng không dám phát ra tiếng, nhất là khi đang nhìn đến sau lưng Long Chiến Nam kim châm lòe lòe sáng, ngay cả bước đi đều nhẹ, chỉ sợ quấy rầy Long Chiến Nhã, tay cũng đều run lên. Phải biết rằng, Long Chiến Nam chính là trụ cột tương lại của Long gia, ngay cả Long Chiến Bắc cũng biết điều, chính mình là quả thật không bằng đại ca, nếu đại ca xảy ra chuyện gì, Long gia nhất định xuống dốc.

Hai mươi ba kim đều châm xong, Long Chiến Nhã trán đã kín tinh mịn mồ hôi, Phong Ly tiến lên rất nhanh lau khô, hiển nhiên là đã làm rất nhiều lần. Sau đó Long Chiến Nhã vận khởi nội lực, dùng một ngón tay đặt trên lưng Long Chiến Nam chạy một đường đi xuống, đến cuối cùng, dùng thêm lực, đem hai mươi ba kim châm nhất tề phóng ra.

“Tốt lắm.” Long Chiến Nhã quay người lại, ở bên giường Long Chiến Nam ngồi xuống, làm giảm chút mệt nhọc.

Long Chiến Nam đứng dậy mặc áo vào, Phong Ly nhanh chóng thu hồi hai mươi ba kim châm, lấy ra một lọ thuốc trị thương quăng cho Long Chiến Nam.

“Đó là thuốc trị thương dùng một ngày ba lượt, ba ngày.”

“Sao lại thế này?” Long lão gia tử không vui, tôn tử bị thương, thế nhưng hắn lại không biết.

“Không có gì, một chút vết thương nhỏ.” Long Chiến Nam lơ đễnh.

“Bị thương khi nào?” Long Ngự Thiên nhíu mày, hắn thế nhưng không biết con mình bị thương.

“Một năm trước.”

“Lâu như vậy? Vẫn không khỏi?” Long Ngự Thiên kinh ngạc hỏi. Đó là vết thương gì, sao đã một năm cũng chưa khỏi.

“Vâng, có chút vấn đề, hiện tại đã không có việc gì.” Nhìn thoáng qua Long Chiến Nhã an tâm tựa vào đầu giường hắn nhắm mắt dưỡng thần, Long Chiến Nam trong lòng ấm áp. Có lẽ có một muội muội cũng không tệ đi, đại khái là vậy.

“Ngươi biết y thuật?” Lão gia tử hỏi Long Chiến Nhã.

“Ừm.” Nửa mở mắt nhìn lão gia tử một cái, Long Chiến Nhã lại nhắm mắt lại.

Lão gia tử khó chịu. Trước kia chán ghét nha đầu này đó là bởi vì...... Nhưng lúc này, như thế nào cảm đã thay đổi đâu? Châm huyệt cũng không phải là cái mà đại phu sơ cấp dám sử dụng. Hơn nữa tính tình kia, quả thật hợp khẩu vị của ông, chẳng qua...... Lão gia tử rối rắm .

Vụng trộm nhìn lão gia tử một cái, Long Chiến Nhã vô cùng thích biểu tình kia của ông.

“Không có chuyện gì khác không cần gọi bổn vương phi, bổn vương phi đến tiểu viện trước kia một lát.” Nàng muốn xem có manh mối gì không.

“Ừm.” Lão gia tử không tự nhiên một chút, quyết định rời đi chỗ này.

Lão gia tử lên tiếng, Long Ngự Thiên và Long Chiến Bắc cũng rời đi.

Long Chiến Nhã lắc đầu bật cười, mang theo Phong Ly đi đến tiểu viện lúc trước đã từng ở.

Dựa theo trí nhớ trước kia, Long Chiến Nhã thuận lợi tìm được cái tiểu viện kia.

Mặc dù đã dự đoán hoàn cảnh sẽ gặp, nhưng khi thực sự nhìn thấy một trận gió thôi cũng có thể thổi bay “cơ thể” nhỏ bé của tiểu viện này, khóe miệng Long Chiến Nhã vẫn hung hăng run rẩy một chút. Đây là nơi người ở? Gió lùa tường, mưa lậu nóc nhà, giường nhỏ, đệm chăn đều có thể bị nước lũ cuốn trôi, chân bàn lắc lư. Căn phòng này trong Tướng quân phủ vẫn để đó không dùng đến, trừ bỏ Long Chiến Nhã trước kia và mẫu thân sống ở đây, nơi này không có chủ nhân nào khác nữa. Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh nà, trách không được lúc trước nàng tiếp nhận thân thể lại kém như vật, do nàng lo lắng điều trị, hơn nữa sau đó còn được Nam Phong Nguyệt chữa trị mới không xuất hiện thêm nhiều bệnh.

Có thể tưởng tượng, cuộc sống của mẫu thân nàng trước kia có bao nhiêu vất vả, bà vì sao lại chết sớm. Có lẽ là do lúc trước hòa hợp rất tốt với nơi đây, bây trở về chỗ cũ, Long Chiến Nhã có loại xúc động muốn khóc.

Điều kiện sống ác liệt như vậy, còn bị người cao kẻ thấp trong quý phủ bắt nạt, cần tình yêu mãnh liệt cỡ nào mới chấp nhận được tất cả? Nên đồng tình với bà sao? Không, Long Chiến Nhã biết bà không cần người khác đồng cảm. Hết thảy đều là bà lựa chọn, tình yêu bị khinh thường, tình yêu lấy đi tôn nghiêm của bà, tất cả ủy khuất và nước mắt bà đều nuốt vào trong lòng, chỉ vì chờ một ngày nào đó nam nhân kia sẽ nhớ đến bà, nhìn bà một cái. Hạnh phúc đến cỡ nào. Chờ đến khi, người bà yêu thực sự hung hăng vứt bỏ bà, hoàn toàn lãng quên, hơn nữa không cảm thấy hối hận. Có lẽ tính cách “nàng” trước kia không được di truyền từ mẹ, mà Long Chiến Nhã với “nàng” cũng không khác gì mấy, cho nên Long Chiến Nhã không thể hoàn toàn lý giải được tôn nghiêm tình yêu của bà. Tình yêu của bà là cao ngạo, thà làm ngọc vỡ. Cho nên Long Ngự Phong chỉ có thể vì yêu nhưng lại gây tổn thương bà mà cảm thấy tiếc hận.

Trong phòng những thứ của mẹ con nàng cũng đều bị vứt bỏ, Long Chiến Nhã tìm kiếm xung quanh một chút, nhìn xem có cơ quan bên trong nào linh tinh không, kết quả, nàng đã đánh giá cao vị mẫu thân kia. Chẳng lẽ thực sự chưa từng oán trách sao?

Tháng năm, thời tiết vô cùng sáng sủa, gió thổi cũng vô cùng thoải mái, cho nên Long Chiến Nhã liền tùy tiện ngồi trong căn phòng nhỏ ở trước cỏ dại, ôm chân ngồi ở chỗ kia, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, ngẩn người. Phong Ly đứng ở nàng phía sau, xem nàng ngẩn người.

“Ngươi tới làm gì?” Đây là giọng nói của Long Ngự Phong, tràn đầy chán ghét, dù sao những nam khác trong Long gia đối với nàng thái độ đều ác liệt, nhưng người này nói cho cùng vẫn là cha nàng.

Tới làm gì? Hôm nay là lần thứ mấy được nghe câu này? Long Chiến Nhã không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nơi này, nói như thế nào cũng coi như là nhà mẹ đẻ của nàng đi.

“Bổn vương phi đêm qua mơ thấy mẫu thân, trở về nhớ lại một chút.” Đứng dậy, Long Chiến Nhã thản nhiên mà đối diện với sự chán ghét của Long Ngự Phong.

Khi nghe Long Chiến Nhã nhắc tới mẫu thân, biểu tình của Long Ngự Phong trong nháy mắt mờ mịt cùng hoài niệm, sau đó đáy mắt chán ghét càng sâu sắc.

Người này hẳn là có yêu nữ nhân kia đi. Đột nhiên, Long Chiến Nhã không muốn tìm hiểu sự việc này nữa, dù sao cũng không phải là Long Chiến Nhã kia, lại nói không tiếp tục truy cứu sẽ đỡ phải phiền não, hơn nữa nhìn tình hình trước mắt, lúc chân tướng rõ ràng cũng sẽ là lúc nhiều người thống khổ hối hận. Có phải cứ như hiện tại sẽ tốt hơn không? Dù sao những này hẳng là bị che mắt đi. Long Chiến Nhã có chút phiền chán, lướt qua Long Ngự Phong muốn rời đi.

“Này, Nhã nhi nhà chúng ta đây là làm Vương phi rồi liền lên mặt sao? Một tiếng cha cũng không gọi? Thật sự là không có giáo dưỡng.” Nghe nói Long Ngự Phong tìm đến Long Chiến Nhã, Thanh Uyển lập tức liền mang theo Long Chiến Bắc đến đây, câu đầu tiên mở miệng liền âm dương quái khí.

“Aiz, trông chờ ta gọi một cái thiếp thất một tiếng phu nhân, Tướng quân phủ này thật đúng là không có quy củ.” Khóe miệng nâng lên ba mươi độ, Long Chiến Nhã trực tiếp đến trước Thanh Uyển, chân giẫm chân.

“Ngươi!” Bị giẫm đến đau chân, Thanh Uyển mặt vốn quyến rũ lập tức trở nên vặn vẹo, “Ngự Phong, chàng xem nàng ta, đây là nữ nhi tốt mà nữ nhân kia dạy dỗ. Thật sự là nương không giáo dưỡng, nữ nhi cũng không được dạy dỗ.” Không có chú ý tới thần sắc hờn giận của Long Ngự Phong, Thanh Uyển lắc cái eo thon nhỏ đi đến trước mặt Long Ngự Phong, ôm hắn cánh tay làm nũng, nhân tiện chửi bới mẹ con Long Chiến Nhã.

Long Chiến Nhã không nhúc nhích, nhưng thật ra Phong Ly ở phía sau Long Chiến Nhã bóng dáng đã chợt lóe, lúc Long Ngự Phong và Long Chiến Bắc còn chưa kịp phản ứng lại, một cái tát hung hăng in lên vẻ mặt đắt ý của Thanh Uyển. Phong Ly cũng không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, nhất là đối với một đại thẩm, cho nên xuống tay cực ngoan (độc), Thanh Uyển ngay cả hô đau cũng không có, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi!” Long Ngự Phong giận dữ, tức giận đến cả người phát run. Đây rõ ràng là không nể mặt Tướng quân phủ mà khiêu khích, “Dám ở Tướng quân phủ giương oai, không nhìn đến mặt mũi người khác, ngươi cho là mọi người ở Tướng quân phủ đều chết cả sao?” Tuy rằng trong cơn giận dữ, nhưng Long Ngự Phong còn bảo trì chút lý trí, hắn nhìn không rõ tu vi của Phong Ly, cho nên ra tay công kích Long Chiến Nhã.

Làm một thủ thế, ngăn cản động tác của Phong Ly, Long Chiến Nhã quyết định tự mình giáo huấn người cha không có đầu óc này một chút.

Long Ngự Phong phóng ra một chưởng, mục tiêu là đỉnh đầu của Long Chiến Nhã. Đáy mắt Long Chiến Nhã hiện lên một tia bi ai, thân mình hụt xuống, bước sang bên cạnh, đẩy bàn tay Long Ngạo Phong sang một bên, sau đó đấm ra một quyền vào bụng Long Ngự Phong. Không dùng nội lực nhưng vẫn khiến cho Long Ngự Phong thét lớn một tiếng, đau thẳng đến thắt lưng không dậy nổi.

“Cha!” Long Chiến Bắc cả kinh, tiến lên đỡ lấy Long Ngự Phong, “Sao ngươi có thể xuống tay đối với cha mình? Ngươi không phải là người à?”

Long Chiến Nhã cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt để nhìn một kẻ ngu xuẩn liếc nhìn Long Chiến Bắc.

Long Ngự Phong điều chỉnh tốt hô hấp, hòa hoãn lại cơn đau ở bụng, đẩy Long Chiến Bắc ra, tiếp tục hướng về phía Long Chiến Nhã đánh úp, hai bóng dáng lại dây dưa với nhau.

Tiếng đánh nhau đến tai lão gia tử, Long Ngự Thiên và Long Chiến Nam.

“Sao nhị thúc lại hạ thủ với con của mình?!” Nhìn chiêu thức tàn nhẫn của Long Ngự Phong, Long Chiến Nam khó tin mở to hai mắt nhìn. Chuyện của nhị thúc và nhị thẩm hắn không rõ lắm, vì lúc đó hắn còn nhỏ, nhưng mặc kệ như thế nào thì Long Chiến Nhã đều là con của nhị thúc, sao có thể hạ thủ được đâu? Long Chiến Nam vẻ mặt lo lắng nhìn hai người dây dưa một chỗ, nhị thúc tuy rằng là thương nhân, nhưng nam nhân Long gia, có người nào võ công không cao? Tuy rằng biết Long Chiến Nhã lợi hại, nhưng Long Chiến Nam vẫn chưa chính mắt gặp qua Long Chiến Nhã ra tay, cho nên đều cảm thấy lo lắng.

Mà lão gia tử và Long Ngự Thiên còn lại thì kinh ngạc thân thủ của Long Chiến Nhã. Tuy rằng thoạt nhìn Long Chiến Nhã bị vây ở thế hạ phong, không có cơ hội trở tay, hơn nữa trốn tránh vô cùng chật vật, nhưng có thể nhìn ra được đó là Long Chiến Nhã cố ý, cố ý trêu chọc Long Ngự Phong.

“Lão gia tử,” Long Chiến Nhã nheo mắt, cùng lão gia tử nói chuyện phiếm, “Tuy rằng Long Chiến Nhã ta không phải là đứa nhỏ mà Long gia thừa nhận, nhưng tốt xấu gì cũng là Chiến vương phi đi? Đây là đạo mà Long gia đãi khách?” Nói xong, lập tức phản thủ công kích, đá ra một cước, chính giữa bụng Long Ngự Phong, làm cho Long Ngự Phong vừa vất vả giảm nhịn xuống đau đớn lại càng thêm đau.

Sắc mặt Lão gia tử có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Long Chiến Nhã ngày càng hoang mang. Nó biết chính mình không là đứa nhỏ mà Long gia thừa nhận vì sao còn muốn trở về? Có thật là vì nhớ mẫu thân? Lão gia tử không tin. Bời vì ông nhìn thấy được, đó là đứa nhỏ bạc tình, tâm đều lạnh, có lẽ đến ngay cả máu đều lạnh. Hơn nữa lúc nàng nhắc đến mẫu thân, tron mắt không có cảm tình, giống như nói cái bàn cái ghế đều như nhau. Đứa nhỏ như vậy, làm sao có thể vì nhớ đến mẫu thân mà đến một nơi căn bản không chào đón nó.

Hơn nữa đứa nhỏ này rất khác. Lúc trước nó xuất giá, ông cũng gặp qua nó, nho nhỏ gầy teo, rõ ràng là tiểu thư Long gia, ăn mặc còn thua cả hạ nhân, yếu đuối, nhát gan, trên mặt luôn có nước mắt chưa kịp khô, làm cho ông càng thêm chán ghét nó, bởi vì Long gia không chấp nhận có một đứa nhỏ yếu đuối như vậy. Nhưng mà hiện tại, tự tin, cuồng ngạo, sự tình gì cũng không để vào mắt, có thể ở trước mặt ông thản nhiên uống trà, có thể chuyên tâm thi châm cho nam nhân, hiện tại còn có ẩu đả với phụ thân của mình, nhưng ánh mắt ngay cả nửa điểm biến hóa cũng không có.

“Dừng tay!”

Long Chiến Nhã ra chiêu tất cả đều đánh vào giữa bụng Long Ngự Phong, Long Ngự Phong đau đớn càng thêm giận dữ nhưng lại không chạm được vào nàng nữa điểm chỉ có chính mình bị đánh, cảm giác ruột như cũng nhanh chóng gãy rời, nhưng kiêu ngạo từ xương tủy không cho phép hắn cúi đầu trước một tiểu cô nương, hơn nữa tiểu cô nương này lại chỉnh là nữ nhi hắn từ bỏ, vì thế hắn liền cắn răng gắng gượng, một sau liền hộc máu.

Thấy Long Ngự Phong hộc máu, lão gia tử vội vàng ra tiếng ngăn lại hai người, bằng không ông không chắc chắn được Chiến Nhã có thể hay không trực tiếp giết Long Ngự Phong.

Long Chiến Nhã mỉm cười thu tay lại, lắc lắc cổ tay, đi đến trước mặt lão gia tử.

“Lão gia tử, ta không biết nương ta đã làm chuyện gì khiến người người oán trách, nhưng là ta tin tưởng, nữ nhân dùng cả sinh mệnh cùng tôn nghiêm để yêu sẽ không có khả năng phản bội nam nhân mà người yêu quí. Sự tình ra sao ta sẽ điều tra rõ. Lấy việc cứu Long Chiến Nam làm thù lao, ta hy vọng lão gia tử có thể đáp ứng ta một việc này.”

“Ngươi quả nhiên cùng tiện nữ nhân kia giống nhau!” Vừa nghe đến lời Long Chiến Nhã, Long Ngự Phong lập tức rít gào nói.

Ánh mắt Long Chiến Nhã híp lại, vung tay, một cỗ chân khí cường đại nhắm thẳng vào Long Ngự Phong, trực tiếp đem hắn đánh bay đi xa hơn, đụng trên tường.

“Mẫu thân thật sự là mắt bị mù mới có thể coi trọng nam nhân không đầu óc này!” Nói xong, Long Chiến Nhã chống lại tầm mắt lão gia tử, chờ lão gia tử trả lời.

“Sự tình gì?” Ánh mắt lão gia tử lóe lóe.

“Đến lúc đó lão gia tử sẽ biết, sẽ không ảnh hưởng đến Long gia .” Long Chiến Nhã cười khẽ.

“Được.”

“Lão gia tử thật sảng khoái. Như vậy bổn vương phi liền cáo từ .” Đạt được ý muốn , Long Chiến Nhã mang theo Phong Ly nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn bóng dáng Long Chiến Nhã, lão gia tử đột nhiên cảm thấy, đứa nhỏ mới là huyết mạch của Long gia, có lẽ có thể nghe nó kêu một tiếng gia gia cũng tốt lắm. Có chút đăm chiêu nhìn Thanh Uyển còn đang choáng váng, lão gia tử xoay người rời đi.

Long Ngự Thiên cùng con liếc nhìn nhau, đi theo lão gia tử rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.