Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 61: Ta chết hắn theo ta chôn cùng



“Vương phi.”

Vừa bước vào cửa phủ đã thấy ngay Đường Thạc, dường như đã đứng chờ một lúc, vừa thấy nàng trở về, liền cười như một đóa hoa hướng dương. Đây là có chuyện gì?

“Ngươi đang đợi ta?”

“Dạ, vương phi.”

“Phong Tuyết, đưa cục cưng đi nghỉ ngơi một chút, sau đó ra ngoài dùng bữa.”

“Dạ, tiểu thư.” Phong Tuyết gật đầu.

Đi ra ngoài dạo lâu như vậy, tiểu hài tử vẫn rất dễ mỏi mệt, cho nên tiểu Nhược Thần có chút nhanh chân đi theo Phong Tuyết. Nó cần nghỉ ngơi.

“Vương phi đã đi đâu vậy?” Thật ra Vương phi ra ngoài đi dạo một ngày, nhưng bọn họ ở trong vương phủ không thì không tốt chút nào a, từ sớm đến giờ sắc mặt Vương gia càng ngày càng âm trầm, tâm tình càng ngày càng nóng nảy, dọa cho bọn hạ nhân trong vương phủ kinh hồn bạt vía suốt cả ngày.

“Tùy ý đi dạo. Tìm ta có chuyện gì?” Ba người bao gồm Phong Lam đi đến thư phòng.

“Thật ra là muốn mượn của Vương phi một ít lương thảo.”

“Mượn lương thảo?” Long Chiến Nhã cước bộ dừng một chút, sau đó tiếp tục đi trước, “Quân lương đưa đi tây nam xảy ra chuyện?”

“Dạ, vương phi.” Đầu óc Vương phi xoay chuyển thật đúng là nhanh. Hắn không có đi theo tầm bảo, những chuyện về Vương Phi đều là nghe Tiêu Triết và Dạ Lăng kể lại, đến hôm nay cũng có thể chứng kiến được một ít.

“Cùng Phong Lam thương lượng đi. Nếu là mượn, chắc đã nghĩ cách hoàn trả như thế nào.”

“A?” Đường Thạc sửng sốt,“Còn phải trả a?”

“Không phải Đường quản gia nói muốn mượn sao? Không trả sao lại bảo là mượn? Đâu phải nói lấy.” Nhìn Đường Thạc lúc này kinh ngạc như tiểu hồ ly, tâm tình Long Chiến Nhã cũng tốt lên, đem sự tình giao cho Phong Lam xử lý, đẩy cửa thư phòng rồi tiến vào.

“Đã trở lại.” Ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa vào là Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cả ngày sa sầm mặt rốt cuộc cũng nhu hòa, trời đông giá rét trong thư phòng cũng nháy mắt biến thành mùa xuân ấm áp, làm cho Tiêu Triết ở trong thư phòng lạnh lẽo đã lâu này thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy Vương phi nhà mình thật vĩ đại.

“Vương phi.” Tiêu Triết cung kính chào.

“Bận việc à?” Long Chiến Nhã cước bộ dừng một chút, đang do dự có nên đi ra ngoài hay không.

“Lại đây.” Vừa thấy Long Chiến Nhã dừng bước, Mặc Sĩ Lưu Thương bất mãn. Nàng đã đi ra ngoài một ngày giờ còn muốn đi đâu?

Theo bản năng, Long Chiến Nhã cất bước đi đến Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó 囧. Từ khi nào mà nàng trở nên nghe lời như vậy?

“Làm sao vậy?” Dang tay ôm Long Chiến Nhã vào trong lòng, đặt ở trên đùi, hắn càng ngày càng thích hai người thân mật với nhau, trong lòng không có nàng liền cảm thấy không thích hợp, ngày cả nỗi nhớ trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ. Không rõ vì sao Long Chiến Nhã có vẻ rối rắm, Mặc Sĩ Lưu Thương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu hỏi.

“Không có gì.” Bĩu môi, Long Chiến Nhã cảm thấy chính mình rất nhàn rỗi mới đi rối rắm chuyện này đó.

“Hôm nay đã đi đâu ?”

“Đi dạo phố, buổi trưa ăn ở Trăm Vị cư, buổi chiều đi Túy Phong lâu.” Long Chiến Nhã thành thật khai báo. Nàng đương nhiên không cho rằng Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ điều tra nàng, hắn đơn giản chỉ là muốn biết nàng đã làm cái gì, dường như lúc mình không thấy hắn bên cạnh cũng có suy nghĩ giống như vậy.

“Đi Túy Phong lâu làm gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương phát hỏa. Sao nàng có thể đi đến những nơi đó?”

“Đó là địa bàn của ta.” Long Chiến Nhã nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Nàng thường xuyên đi đến nơi đó, nam nhân này sao lại có biểu tình muốn ăn thịt người như vậy a.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Hắn vậy mà không biết Túy Phong lâu là địa bàn của nàng, nhưng cho dù là địa bàn của nàng cũng không thể đi!

“Về sau ta đi cùng ngươi.”

Long Chiến Nhã dở khóc dở cười. Không cần phải xem nàng như một tiểu hài tử được không, tuy rằng nàng còn chưa có trưởng thành. Quên đi, không thể cùng nam nhân thảo luận vấn đề này.

“Buổi sáng còn gặp Mặc Sĩ Lưu Dạ và Phong Như An.” Long Chiến Nhã nói sang chuyện khác.

“Phong Như An?” Tuy rằng biết hắn sẽ tìm tới tiểu nữ nhân, nhưng không nghĩ nhanh như vậy.

“Vương gia đang tìm thuộc hạ sao?” Thanh âm tiêu chí của Phong Như An xuất hiện trong trong thư phòng, hấp dẫn ánh mắt ba người.

“Sao ngươi lại tới đây?” Vì che dấu thân phận, ngày thường Phong Như An sẽ không tìm đến vương phủ, trừ khi Vương gia có việc tìm hắn nhưng vẫn là buổi tối lén lút xuất hiện, hôm nay làm sao vậy? Tiêu Triết khó hiểu.

“Ta không thể tới sao?”

Phong Như An cười tủm tỉm nhìn Tiêu Triết rất là hữu hảo lại làm cho Tiêu Triết rùng mình một cái. Tử hồ ly! Tiêu Triết quay đầu, đứng sang một bên nghiên cứu cái bình hoa đã lỗi thời.

“Có chuyện gì?” Không biết hôm nay hắn ta đã nói gì cùng tiểu nữ nhân.

“Thuộc hạ chỉ là không biết nên dùng bữa tối ở nơi nào thì ngon, đó rõ ràng là vương phủ a, Vương gia sẽ không đuổi thuộc hạ đi chứ?” Phong Như An có chút không vui nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã thân mật, cho dù hắn đem hờn giận không vui giấu trong đáy mắt cũng không qua khỏi ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã không quan tâm nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ không coi như không có việc gì, bất quá hắn tin tưởng tiểu nữ nhân có năng lực thu phục thuộc hạ tâm cao khí ngạo nào đó của hắn.

“Tiêu Triết, nói với Đường Thạc chuẩn bị tốt.”

“Dạ, vương gia.”

“Đi thôi, đi dùng bữa.”

“Lão đại a...... A......” trên bàn một nhóm người đang dùng cơm, âm thanh không thục nữ của Thanh Vũ liền tiến vào, chỉ là âm lượng ngày càng nhỏ, bởi vì nàng nhìn thấy có một người lạ nơi bàn ăn, tất nhiên đó là Phong Như An.

Phong Như An này nàng biết, công tử nổi tiếng ôn nhuận trong thành Long Ngự, là người trong mộng của phần lớn các thiên kim tiểu thư, thông minh đa tài, nhưng không làm quan trong triều. Chỉ là sao hắn lại có thể ở nơi này?

“Thanh Vũ, ngươi vẫn nên dừng lại nhiệm vụ hiện tại rồi đến Long các cải tạo một chút cho tốt đi.” Động tác dùng cơm của Long Chiến Nhã không có một tia tạm dừng, hiển nhiên là đối với hành vi xúc động của Thanh Vũ đã quá quen thuộc.

“Cô gia. Lão đại, thuộc hạ biết sai rồi.” Nếu lão đại nói như vậy, chứng tỏ Phong Như An cũng là người một nhà. Khong phải Long các thì là người bên cạnh cô gia. Trước vẫn chào Mặc Sĩ Lưu Thương, đây là quy củ bên trong Long các, Thanh Vũ vẻ mặt cầu xin ngồi vào cái bàn bên cạnh duy nhất không có người ngồi, rõ ràng là lão đại chuẩn bị cho nàng, “Hơn nữa lão đại, nhiệm vụ quan trọng hơn, người thực sự muốn cải tạo thuộc hạ hay là chờ thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ đi.” Thanh Vũ cười đến đặc biệt chân chó.

Phong Như An nhíu mày. Nữ nhân hình như là thị thiếp của Vương gia, chẳng lẽ là người của Long Chiến Nhã? Như vậy tình cảm của nàng ta đối với Mặc Sĩ Lưu Thương đáng phải suy ngẫm, xem ra là một cái bẫy. Nhưng Vương gia từ khi nào thì để cho vợ mình tìm nữ nhân khác cho mình? Hiện tại hắn rất để ý đến chuyện nhỏ này, bởi vì có rất ít chuyện khiến hắn phải bất mãn mà hiện tại còn là vô cùng bất mãn

“Ngươi có thể vừa làm nhiệm vụ vừa biên cải tạo.” Dù sao nàng ta không cần học kiến thức một lần nữa, chỉ cần ôn lại lễ tiết cùng một vài dáng vẻ.

“Lão đại, tha cho ta đi.” Thanh Vũ sắp khóc đến nơi, “Hơn nữa lão đại, còn có nam nhân thích ta như vậy, ta cũng không cần phải giả dạng đoan trang dịu dàng, đó không phải đều là chính ta sao.”

“Không bàn cải.” Chính là do nàng ta quá tùy ý, quá dễ dàng buông lõng cảnh giác.

Thanh Vũ cúi đầu, không hề phản kháng.

“Long cô nương, hôm nay Phong mỗ có một vấn đề còn chưa hỏi xong.” Nhìn mọi người đều đã ăn xong Phong Như An mới lên tiếng. Chẳng qua cách xưng hô của hắn ta làm cho mọi người phải liếc mắt. Nhất là Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt nhìn Phong Như An như sắp phóng ra vài lưỡi dao băng. Nàng đã gả cho hắn nên sẽ không gọi là “cô nương”, tuy rằng không phục nhưng ít nhất cũng nên gọi là “phu nhân”.

“Hỏi đi.” Nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương lắc lắc đầu, Long Chiến Nhã đối với phản ứng của hắn quả thực là bất đắc dĩ .

“Con đường phía trước Vương gia đã đi là như thế nào tin tưởng Long cô nương đại khái đã hiểu rõ, nhưng Phong mỗ muốn nhắc nhở cô nương, trong tương lai Vương gia sẽ gặp những người nào, sẽ đối mặt như thế nào, sẽ giải quyết ra sao đó hoàn toàn không giống như những gì cô nương tưởng tượng. Cô nương muốn làm nữ nhân của Vương gia thì hãy chuẩn bị tốt việc hy sinh vì Vương gia. Cô nương hiểu rõ chuyện này sao?”

“Bổn vương......” Mặc Sĩ Lưu Thương vừa lên tiếng đã bị Long Chiến Nhã dằn xuống lại.

Phong Lam mi mắt khẽ nhấc, nở nụ cười châm chọc.

Tiêu Triết, Dạ Lăng và Đường Thạc cũng vô cùng quan tâm vấn đề này, cho nên ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã sáng quắc.

Tiểu Nhược Thần không rõ chuyện gì nhưng là hắn đang đứng bên cạnh mẫu thân cho nên kéo lấy tay áo Long Chiến Nhã nhìn nàng cười sáng lạn.

Mà Long Chiến Nhã từ khi bắt đầu vấn đề này đã nhìn Phong Như An nở nụ cười, tươi cười thực vô hại, nhưng dần dần làm cho Phong Như An cảm thấy bất an.

“Phong mỗ đã nói sai chuyện gì sao?”

“Không có.” Long Chiến Nhã lắc đầu, “Ngươi nói rất tốt, là những suy nghĩ mà thuộc hạ nên vì chủ tử mà nói ra, bản tôn thực sự rất tán thưởng sự chân thành của ngươi.”

Bản tôn? Phong Như An nhíu mày.

“Phong công tử nghĩ rằng một người đứng đầu Long các như bản tôn là một tiểu cô nương không rành thế sự sao?” Vẫn là cách ngồi đó, vẫn là biểu tình đó nhưng mà Phong Như An cảm thấy khí chất của Long Chiến Nhã đã thay đổi, tự tin, cao ngạo, cuồng vọng, bễ nghễ chúng sinh. Loại khí chất này, cho đến bây giờ Phong Như An chỉ gặp qua trên người của hai người đó là Mặc Sĩ Lưu Thương và Minh - Minh tôn, nhưng khí thế của Minh tôn so với Long Chiến Nhã kém hơn rất nhiều, còn Mặc Sĩ Lưu Thương cũng chỉ là miễn cưỡng mới cùng một loại như Long Chiến Nhã, “Hắn sẽ đối mặt với những gì? Hy sinh huynh đệ? Giết cha? Hành thích vua? Đoạt vị?”

Phong Như An có chút kinh hãi. Sao nàng có thể lớn mật dám nói ra những lời đại nghịch như vậy? Ngay cả hắn vừa nãy nói ra những lời đó đều phải lo lo lắng lắng, lựa chọn một phương thức uyển chuyển. Hơn nữa, nàng ta vậy mà lại là Long các – Long tôn? Thật đúng là ngoài ý muốn của người khác.

“Phong công tử làm sao biết bản tôn không có trải qua những chuyện như vậy?”

Nàng làm sao có thể trải qua? Tiểu thư của Tướng quân phủ, lại không được sủng ái, không có khả năng có thể cảm nhận được bi ai mà Mặc Sĩ Lưu Thương đã trải qua .

“Cho ngươi biết, bản tôn có thể đi đến vị trí cao như hôm nay, có thể làm cho cả võ lâm kính sợ, để có được những thứ đó chứng minh ta cũng không phải hiền lương đơn thuần.”

Phong Như An trầm mặc, tươi cười ôn nhuận trên mặt đã sớm không còn.

“Hy sinh? Bản tôn nói cho ngươi, bản tôn sẽ không vì bất luận kẻ nào mà hy sinh, nhất là đối với người quan tâm ta, trân trọng ta, bởi vì như thế sẽ là tổn thương với bọn họ. Phong công tử có biết hay không, đôi khi còn sống mới là một loại tra tấn, bởi vì người sống chính là mang theo nhớ thương đối với người đã chết mà sống, loại bi thương này, loại đau đớn này, Phong công tử có thể hiểu sao?”

Uống một ngụm trà, Long Chiến Nhã cho Phong Như An một lúc để hòa hoãn tâm tình.

“Bản tôn sẽ không vì hắn, Mặc Sĩ Lưu Thương mà hy sinh, nếu như ta chết, hắn theo ta chôn cùng, nếu như hắn dám không chủ động đến địa phủ tìm ta, thì chờ bị Long các đuổi giết đi.”

Tiểu Nhược Thần nghe không hiểu, chỉ ngồi im lặng.

Phong Lam tất nhiên hiểu ý tiểu thư nhà mình như thế nào nên cũng không kinh ngạc.

Mà những người còn lại, vẻ mặt đều khiếp sợ nhìn Long Chiến Nhã, sau đó theo bản năng nhìn phản ứng của Mặc Sĩ Lưu Thương.

Mặc Sĩ Lưu Thương vẻ mặt sung sướng, trái tim “thịch thịch” nhảy lên rất nhanh, ánh sáng lấp lánh tràn ngập trong ánh mắt, làm cho khung cảnh xung quanh cũng rực lên vài phần, trong đó tâm tình không áp chế được mà trút ra.

“Như ngươi mong muốn, lên trời xuống đất, ta - Mặc Sĩ Lưu Thương đều sẽ đi cùng ngươi - Long Chiến Nhã, nếu vi phạm lời thề, hồn phi phách tán.”

“Hai kẻ điên.” Bất ngờ qua đi, Phong Như An khôi phục bộ dáng ôn nhuận. Nữ nhân này đều cùng một loại người như Mặc Sĩ Lưu Thương, không hiểu cái gì là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không biết giúp người khác là gì, chỉ cần vì người mình coi trọng, liền nhất định sẽ nắm trong tay, buộc chặt bên người, mặc cho người khác là thần hay là ma cũng không thể tách rời được họ. Có lẽ chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng đáng đứng bên người Vương gia.

Tiêu Triết, Dạ Lăng và Đường Thạc nhìn nhau cười, xem ra về sau bọn họ càng thêm chú tâm bảo hộ Vương phi, bằng không Vương gia của bọn họ sẽ phải anh niên sớm thệ? (mất sớm)

“Đa tạ đã chiêu đãi, Vương gia, Vương phi, Phong mỗ cáo từ.”

“Ừ.” Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu. Xem ra tiểu nữ nhân đã chiếm được sự ưng thuận của Phong Như An rồi.

Có phải nữ nhân luôn làm việc gì cũng thoải mái như vậy? Vì sao hắn phải mất một thời gian dài, ra sức nhiều như vậy mới có thể nhận được sự tán thành của Long các, mà tiểu nữ nhân chỉ nói có mấy câu thôi. Thật không công bằng. Ngẫm nghĩ, Mặc Sĩ Lưu Thương liền xoay mặt nhìn Long Chiến Nhã ai oán, chọc cho Long Chiến Nhã dở khóc dở cười chỉ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.