Đoàn người ra sức thúc ngựa chạy 3 ngày 3 đêm để trở về phủ Chiến Vương.
"Tiểu thư."
"Lão đại."
Long Chiến Nhã vừa đến cửa phủ liền nhảy xuống ngựa, chân chưa chạm đất liền dùng khinh công chạy vội tới Thần các của Tiểu Nhược Thần, cái gì dáng mà phong cách, cái gì mà bình tĩnh ung dung, tất đều quên đi.
Từ lúc Tiểu Nhược Thần trúng độc tới nay, Phong Tuyết và Nhược Vũ vẫn canh giữ bên cạnh chưa từng rời đi, ngay cả buổi tối cũng thay phiên gác đêm, không hề buông lỏng dù chỉ một khắc.
"Các ngươi vất vả rồi." Không nhìn mặt hai người, không có nghĩa là nàng không biết sắc mặt của họ có bao nhiêu tiều tụy.
Cũng không thể trách họ được. Khi nàng mới vừa biết tin tức bảo bảo bị trúng độc, đầu tiên là tức giận, sau đó thì trách cứ phong tuyết cùng Nhược Vũ thất trách, chỉ là sau tỉnh táo lại, Long Chiến Nhã biết, nàng không có quyền trách cứ hai người kia, ít nhất họ còn canh giữ bên cạnh bảo bảo, còn nàng thì sao? Khi đó nàng đang ở đâu? Huống chi, hai người bọn thương yêu bảo bảo họ như vậy, bảo bảo xảy ra chuyện, họ cũng nhất định cũng rất lo lắng và tự trách rồi.
Trên giường, Tiểu Nhược thần 5 tuổi nằm im lăng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ khổ sở nào, nhưng mà sắc mặt tím đen, nhìn rất dọa người, làm cho người xem sợ hết hồn.
"Có biết là độc gì không?" Mặc dù không phải là con ruột, nhưng mà Tiểu Nhược Thần là do một tay Long Chiến Nhã nuôi lớn, bình thường hắn là đứa trẻ hoạt bát hiếu động, là một tiểu bất điểm tinh quái, vậy mà lúc này lại nằm an tĩnh như vậy , làm nàng nhịn không được mà thấy đau lòng, Long Chiến nhã đau lòng vô cùng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngạo.
Vẫn đi theo sau lưng Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày nhìn chằm chằm khuông mặt tím đen của Tiểu Nhược Thần, sắc mặt hắn trở nên u ám, khi nhìn tới Long Chiến Nhã thì thấy nước mắt của nàng, đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn đau long ôm lấy nàng từ phía sau.
Có lúc hắn cảm thấy thật kì là, Thần nhi rõ ràng không phải con ruột của nàng, hơn nữa có những lúc cũng rất phiền toái, chỉ là những lúc đứa bé khóc rống lên cũng đã làm cho người khác cảm thấy khó chịu, nhưng lạ là quan hệ nàng cùng Thần nhi lại tốt như vậy, bây giờ còn đau long đến rơi lệ nữa, đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Thương thấy chuyện lạ như vậy. Ở trong hoàng tộc, chỉ có mẫu bằng tử quý, liều mạng chèn ép khi dễ hãm hại con của người khác, cho dù là một đứa bé không có mẫu thân những nữ nhân kia cũng là ngoài mặt thì tỏ ra thương yêu, sau lưng lại hãm hại nó. Duy chỉ có tiểu nữ nhân trước mắt là không giống, tất cả những yêu thương đều là thật tâm, tất cả tâm tình của nàng cũng rất rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích, nàng đúng là một nữ nhân đặc biệt. Hắn thực may mắn mới hbiết được con ngươi chân thật của nàng.
Ngay sau đó, Mặc Sĩ Lưu Thương hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Nhươc Thần, đáng chết tiểu tử này ngủ ngon như vậy lại chọc cho tiểu nữ nhân của hắn khóc. Chờ hắn được trị khỏi, phải trừng tri hắn thật tốt mới được! Cho hắn biết mẫu thân là dùng để thương , chỉ có thể khiến mẫu thân vui vẻ, không thể để cho mẫu thân khổ sở!
"Thuộc hạ vô năng." Phong tuyết và Nhược Vũ cúi đầu, cắn môi, vẻ mặt ảo não cùng tự trách.
Nếu không phải là do bọn họ sơ ý, nếu bọn họ cẩn hơn một chút nữa, Tiểu Chủ Tử sẽ không xảy ra chuyện rồi. Tiểu Chủ Tử còn nhỏ như vậy mà phải trải qua chuyện này, họ thật là đáng chết! Nhìn Tiểu Chủ Tử ngủ mê mấy ngày, tâm của họ cũng nát rồi, hận mình không phải là Phong Ly, không thể lập tức chữa khỏi Tiểu Chủ Tử
"Phong Ly, ngươi xem một chút."
"Dạ, tiểu thư." Rất ít khi thấy tiểu thư chảy nước mắt, vậy mà tiểu thư giờ lại chảy nước mắt vì tiểu chủ tử, vốn tưởng rằng tiểu thư chỉ là đối xử tốt với tiểu chủ tốt là do nàng là một nữ nhân lương thiện thôi, nhưng mà bây giờ hắn mới biết tiểu thư thực sự xem tiểu chủ tử là con của mình. Không biết sau này tiểu thư có con của mình sẽ yêu thương ai hơn.
"Sao rồi?" Thấy Phong Ly cau mày, Long Chiến nhã nghĩ có lẽ nàng phải gọi Nam Phong Nguyệt tới rồi.
"Thuộc hạ chỉ có thể suy đoán, không thể xác định." Phong Ly xấu hổ. Khổ học nhiều năm như vậy, chính là vì muốn phân ưu cùng tiểu thư, kết quả lại vô dụng như vậy.
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?" Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lẽo khác thường.
"Thuộc hạ có thể bảo vệ tính mạng của tiểu chủ tử trong vòng 3 tháng."
"Phong Nguyệt, liên lạc với Nam Phong Nguyệt, nói nàng trong vòng 10 ngày phải tới đây."
"Dạ, tiểu thư." Phong Nguyệt sững sờ, rồi đáp ứng ngay sau đó. Nam Phong Cốc hình như bây giờ đang ở biên giới của Đông Lạc thì phải, muốn tới Long Ngự, chỉ có hai con đường, một là đi xuyên qua sa mạc ở giữa Đông Lạc và Long Ngự, hai là đi qua “con đường xanh”, nhưng đi từ đó tới Long Ngự phải đi qua rất nhiều rừng rậm, đây cũng phải là đường dễ đi. Cầu trời phù hộ cho Nam Phong cốc chủ thôi.
"Phong Tuyết, người hạ độc tra được chưa?"
"Hồi bẩm tiểu thư, thuộc hạ vẫn chưa tra được. . . . . ."
"Được rồi." Phong Tuyết tuy là có chữ lót là Phong, nhưng mà không phải là Tật Phong Sứ, mà chỉ là người hầu cận, cho nên mới có chữ lót là Phong, mà Nhược Vũ là Phong Ly cũng chỉ thủ hạ, hai người này cũng không có bản lãnh như bọn Phong Lam, xảy ra chuyện họ cũng chỉ có thể lo lắng. "Phong Lam, Ngọc Yêu, tra! Bổn tôn phải biết là ai có lá gan lớn như vậy, dám động con trai của của bổn tôn!” Uy nghiêm của Long Chiến Nhã toàn bộ bộc lộ ra ngoài, khiến Phong Lam và Ngọc Yêu không tự chủ được quỳ một chân trên đất nhớ lại lúc tiểu thư dẫn bọn họ đi tạo thế lực, đã lâu rồi không thấy tiểu thư như vậy, đây mới là bản chất thật sự của tiểu thư.
"Dạ, tiểu thư."
"Dẫn Phong Như An đi theo, con trai của bổn vương cũng không phải là người bọn họ có thể động vào!" Mặc Sĩ Lưu Thương híp mắt lại, hơi thở nguy hiểm nhanh chóng tỏa ra.
"Dạ, Vương Gia." Lâu rồi không thấy vương gia nổi giận, bọn họ có nên mặc niệm cho đối phương không đây? Không, đáng đời bọn họ! Ai bảo bọn họ dám động vào tiểu vương gia, bọn họ đáng bị chặt ra hàng tram mảnh!
"Nhã Nhi, nghỉ ngơi một chút đi." Buổi trưa, đi đến Thần các, nhìn thấy Long Chiến Nhã đang lau mặt cho Tiểu Nhược Thần, Mặc Sĩ Lưu Thương đau lòng.
Ba ngày rồi, tiểu nữ nhân này không chịu rời Thần Nhi đi, ăn cơm, thay y phục, xoa bóp tất cả đều tự làm, không cho ai động vào. Ngược lại đem cái tiểu tử thúi kia chăm sóc thật tốt, nhưng chính nàng thì gầy đi một vòng lớn rồi, khuyên như thế nào cũng không chịu đi nghỉ ngơi, cơm cũng chỉ ăn một miếng.
Quay đầu lại nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến nhã miễn cưỡng nở một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Long Chiến nhã! Nàng muốn làm ta đau lòng chết sao?" Bước lên hai bước, Mặc Sĩ Lưu Thương ngồi xổm xuống, Thiên Ý thô lỗ xoay thân mình của Long Chiến Nhã lại, đôi mắt tràn đầy đau lòng nhìn nàng, trong ánh mắt gcòn có một tia tức giận.
Chợt bị buộc xoay người lại, nâng ánh mắt lên nhìn thấy sự đau lòng trong ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, hơi sững sờ, đưa tay ra xoa gương mặt anh tuấn của hắn. Đúng rổi nàng quên mất, nàng không phải chỉ cần chăm sóc tốt Tiểu Thần thì mọi chuyện đều tốt, sẽ có người vì nàng mà đau lòng.
"Thương, thật xin lỗi." Long Chiến nhã bẹt bẹt miệng, giọng nói nhu nhu .
"Ừ. Không có gì." Đưa tay ra đem đầu của Long Chiến Nhã đặt lên vai mình, vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, "Ngủ một chút được không?"
"Không, ta không mệt." Long Chiến nhã lắc đầu, gò má cọ cọ lên vai của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Nhã Nhi, ta đã ba ngày không ngủ rồi." Mặc Sĩ Lưu Thương không thể không xuất ra đòn sát thủ, kéo ra khoảng cách giữa hai người, mếu máo, mặt ủy khuất nhìn Long Chiến nhã.
Long Chiến Nhã nhíu mày.
"Thần nhi trúng độc, ta đi điều tra hung thủ, ngươi không giúp ta, buổi tối ngươi còn không đến Chiến các. Ta không ngủ được." Mặc Sĩ Lưu Thương tiếp tục giả vờ yếu đuối, giọng nói mang theo tia làm nũng.
Quả nhiên, Mặc Sĩ Lưu Thương yếu đuối sức quyến rũ không thể chống đỡ, Long Chiến Nhã lần nữa bị đánh bại, bĩu môi quay đầu lại nhìn Tiểu Nhược Thần, mặt rối rắm.
Thấy Long Chiến Nhã phân vân, Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức một tay ôm lấy người nàng, trực tiếp leo lên giường của Tiểu Nhược Thần nằm.
“Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, nếu Thần Nhi xảy ra chuyện gì nàng sẽ biết ngay lập tức. Hiện tại ngoan ngoãn ngủ một chút, được không?" Thiên Ý Mặc Sĩ Lưu Thương điều chỉnh thân mình một chút, giúp cho Long Chiến Nhã nằm thật thoải mái.
"Ừ." Mặc dù không phải lần đầu tiên được Mặc Sĩ Lưu Thương ôm, nhưng Long Chiến nhã không thể không cảm thán. Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở của Thiên Ý Mặc Sĩ Lưu Thương dễ dàng giúp nàng thả lỏng, chỉ chốc lát liền ngủ mất rồi.
Nhìn nhìn tiểu nữ nhân đã ngủ, khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương cong lên, cũng nhắm hai mắt lại. Hắn thật sự đã ba ngày không ngủ rồi, nhưng không phải là vì hung thủ, mà là do không có tiểu nữ nhân ở bên người nên hắn không ngủ được. Lại nói, hai người kia gan cũng thật to, nên xử lý như thế nào đây? Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng ngủ thiếp đi.
"Giờ gì rồi?" Mở mắt ra thấy trời tối đen, mơ mơ màng màng Long Chiến nhã không tự chủ lầm bầm một tiếng.
"Không biết, chắc là giờ sửu đi." Bên cạnh truyền đến giọng nam mơ hồ.
"A, ta đánh thức chàng?" Đầu nhỏ cọ xát ở trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến nhã khẽ ngẩng đầu nhìn mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Không phải." Lúc tiểu nữ nhân mở mắt hắn liền tỉnh. Thật ra thì mỗi ngày đều như vậy, ngay lúc tiểu nữ nhân tỉnh dậy, hắn cũng tỉnh theo, sau đó nhìn tiểu nữ nhân mơ mơ hồ hồ rồi từ tử tỉnh táo lại, tình trạng này chính hắn cũng cảm thấy rất lạ, chỉ là có thể thấy nét mặt đáng yêu như vậy của tiểu nữ nhân cũng rất tốt nha. "Muốn ăn cái gì không? Ta kêu phòng bếp đi làm."
"Không cần, khuya rồi, đừng giày vò người ta." Giữ Mặc Sĩ Lưu Thương lại, Long Chiến nhã cười cười lắc đầu. Ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều, "Tra được là ai chưa?"
"Doanh Nguyệt, Nhạc Phán Nhi, và Long Chiến Bắc."
Long Chiến Nhã sửng sốt. Doanh nguyệt và Nhạc Phán Nhi muốn hại nàng chết còn có thể hiểu, còn Long Chiến Bắc là sao?
"Long Chiến Bắc bị gạt, không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc nghe được tin tức Thần Nhi trúng độc, liền núp trong phủ tướng quân không dám ra cửa. Doanh Nguyệt ở trong quân doanh leo lên giường của phó tướng, lấy cớ gửi thư cho người nhà liên lạc với Nhạc Phán Nhi đã bị đuổi khỏi phủ Bình Vương, tìm người xâm nhập vào vương phủ." Thấy Long Chiến nhã không hiểu, Mặc Sĩ Lưu Thương tỉ mỉ giải thích.
"Thật sao." Nheo mắt lại, Long Chiến Nhã giờ đây giống như là một con sói, cao ngạo mà hung tàn, "Khi nào thì xử lý?"
"Nàng quyết định đi."
"Chờ tháng tới rồi hãy xử lý."
"Tốt."
Sáu ngày sau, Nam Phong Nguyệt và Bách Lý Mạch một thân chật vật xuất hiện tại phủ Chiến Vương.
"Ta nói này tiểu Nhã ngươi gọi bọn ta tới vội vã như vậy làm cái gì?" Tẩy rửa một phen, tẩy đi một thân chật vật, Bách Lý Mạch khôi phục vẻ tà mị lười biếng, nhìn Long Chiến Nhã hỏi. Tiểu Nhã Nhĩ từ trước tới giờ chưa bao giờ sử dụng ám hiệu khẩn cấp, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên hắn và Nam Phong Nguyệt lên đường bất kể ngày đêm, lựa chọn tuyến đường “con đường xanh” để đi, trên đường chạy chết vài con ngựa, lúc đi qua rừng đều dùng khinh công, thiếu chút nữa thì đã tiêu hao hết chân khí.
"Bảo bảo trúng độc." Long Chiến Nhã tùy ý nói, nhưng Bách Lý Mạch và Nam Phong Nguyệt biết, có người dẫm lên bãi mìn của Long Chiến Nhã rồi.
"Cái gì?" Cái tiểu đáng yêu đó trúng độc? Ai gan lớn như vậy dám trêu chọc đến vợ chồng ác ma này?
"Ta đi xem một chút." Không nói hai lời, Nam Phong Nguyệt đứng dậy, mỉm cười nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã cũng cười lại một tiếng, đứng dậy, hai nữ nhân đi đến Thần các.
"Có chuyện gì xảy ra?" Bách Lý Mạch trêu tức nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương hỏi. Người đàn ông này lại để cho con trai hắn gặp chuyện ngay trong chính vương phủ của mình? Huống chi còn có Tiểu Nhã ở đây. Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy lạ.
"Ta cùng Tiểu Nhã Nhi đi Long Các." Mặc Sĩ Lưu Thương hết sức bình tĩnh mà đối diện với trêu chọc của Bách Lý Mạch.
"Hả?" Bách Lý Mạch nhíu mày, "Vậy chắc ngươi đã bị dày vò rất thảm hả?" Chậc chậc, Mặc Sĩ Lưu Thương thật đúng là rất can đảm a, phải biết rằng năm đó hắn đi huấn luyện ở Long các thiếu chút nữa là bị các loại huấn luyện đa dạng bất tận kia dày vò đến chết, nửa năm huấn luyện ở Long các mặt trong mặt ngoài gì cũng mất hết, ngày ngày bị một đám tiểu tử thúi chơi đùa chết đi sống lại.
Nghe giọng nói khẳng định của Bách Lý Mạch, Mặc Sĩ Lưu Thương giương mắt nhìn hắn một cái, có cảm giác là người cùng lưu lạc chân trời.
"Tra ra là ai chưa?"
"Dĩ nhiên." Liếc xéo Bách Lý Mạch một cái, giọng nói của Mặc Sĩ Lưu Thương cao ngạo.
"Còn không phải nhờ có Long các giúp một tay." Bách Lý Mạch bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
"Hâm mộ? Long các hiện tại cũng có phần của Bổn vương." Hắn là cô gia của Long các.
"Haizzz, cũng không biết tại sao Dạ Điện lại yếu hơn so với Long các." Bách Lý Mạch ra vẻ khó hiểu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Dạ Điện có thế mạnh của Dạ Điện, tại sao lại phải so sánh với Long các? Đều là người một nhà không phải sao?." Mặc Sĩ Lưu Thương bình tĩnh nói, vẻ mặt cũng là khó hiểu, đây là trong lúc “nói chuyện phiếm’ với Phong Lam học được.
"Ha ha." Bách Lý Mạch lắc đầu cười, xem ra hiệu quả huấn luyện thật đúng là tốt nhỉ, khiến cho nam nhân phúc hắc này càng khó đoán được rồi, "Nói thật, nói Tiểu Nhã Nhi giúp ngươi huấn luyện Dạ Điện đi, hiệu quả không tệ."
"Ngươi đã thử qua?"
"Dĩ nhiên, Minh chính là Tiểu Nhã Nhi tổ chức lại (trọng tổ - từ này theo mình nó nghĩa là như vậy, ai có ý khác hoặc từ hợp hơn thì nói với mình nhé.), bây giờ bộ phận trung tâm của Minh đều là do một tay Tiểu Nhã Nhi luyện ra." Đây chính là chỗ tốt khi làm bằng hữu với Tiểu Nhã Nhi, chỉ cần nàng có, ngươi muốn, bất luận là cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không dấu riêng.
"Không sợ một ngày nào đó nàng chiếm luôn Minh?" Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Cái loại tin tưởng giữa bọn họ - toàn tâm tin tưởng làm cho hắn khó chịu a. Tiểu nữ nhân tại sao có thể cùng nam nhân khác thân cận không đến mức phân ta - ngươi đây?
"Ha ha, nếu Tiểu Nhã Nhi thực sự muốn muốn, đưa nàng cũng không phải là không được, coi như là đồ cưới thôi." Bách Lý Mạch nhún vai, không để ý chút nào.
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt. Lực lượng của Minh như thế nào hắn không biết rõ, nhưng cũng biết được một hai, nói đưa là đưa? Là Bách Lý Mạch quá mức hào phóng, hay là địa vị của tiểu nữ nhân ở trong lòng hắn không tầm thường?
"Ngươi phải đối xử tốt với nàng, nàng là nữ nhân đáng giá để ngươi dùng tính mạng để yêu." Bách Lý Mạch đột nhiên cảm thán.
"Chuyện này không cần ngươi nói." Liếc Bách Lý Mạch một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía Thần các.
"Như thế nào rồi?" Trong Thần các, Long Chiến nhã khẩn trương nhìn sắc mặt của Nam Phong Nguyệt.
"Độc này, ta cũng chỉ mới nhìn thấy ở trong sách y của Y cốc, đây là lần đầu tiên tiếp xúc, muốn giải độc, gần như là không có khả năng ." Nam Phong Nguyệt khẽ cau mày, cũng chỉ có lúc này, Nam Phong Nguyệt mới nói nhiều.
"Có phương pháp nào không?" Nghe được lời nói của Nam Phong Nguyệt, trái tim của Long Chiến nhã chợt thắt chặt lại, sau đó lại buông lỏng xuống, bởi vì vẻ mặt của Nam Phong Nguyệt cũng không phải là đang tuyên bố tử hình.
"Còn." Nam Phong Nguyệt quay đầu, nghiêm túc khác thường nhìn Long Chiến Nhã "Nhưng mà nguy hiểm rất lớn, ta chưa từng thử qua."
"Phương pháp gì?"
"Thay máu."
"Thay máu?" Long Chiến Nhã kinh ngạc, bởi vì nàng không ngờ Nam Phong Nguyệt - một cổ nhân sẽ nghĩ tới dùng phương pháp lớn mật này.
"Ừ, dùng máu của người thân." (Nguyên bản là “chí thân máu” )
"Ừ, biết rồi. Đi ra ngoài trước đi."
"Tốt."
"Sao rồi?" Thấy Long Chiến Nhã và Nam Phong Nguyệt đi ra, Mặc Sĩ Lưu Thương vô cùng thuận tay đem Long Chiến nhã ôm vào trong ngực, để cho nàng ngôi trên đùi mình.
"Không có việc gì rồi, chuẩn bị một chút, thay máu cho bảo bảo là tốt thôi." Biết có thể giải quyết, bảo bảo không bị nguy hiểm tính mạng, Cả người Long Chiến Nhã liền buông lỏng xuống, cũng không còn lo lắng.
"Thay máu?" Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày. Hắn nhớ, Thay máu là muốn dùng máu của người thân, nhưng Thần nhi. . . . . .
"Đúng vậy, dùng máu của người thân." Long Chiến nhã cúi đầu vuốt vuốt bàn tay của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Thế nào? Chiến Vương Gia có lời khó nói à?" Ngồi đối diện với Mặc Sĩ Lưu Thương Bách Lý Mạch thấy được nét mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, liền lên tiếng cười trêu nói, nhưng mà ánh mắt thì rất nghiêm túc. Chuyện hình như có chút phiền toái rồi.
"Thương?" Nghe được lời nói của Bách Lý Mạch, Long Chiến Nhã mới ngẩng đầu nhìn về phía Măc Sĩ Lưu Thương, quả nhiên phát hiện hắn nhíu chặt lại lông mày.
"Nhã Nhi." Liếc mắt nhìn Bách Lý Mạch và Nam Phong Nguyệt một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương hơi chần chờ mở miệng, "Thật ra thì Thần nhi cũng không phải con ruột của ta."
"Cái gì?" Lúc này Long Chiến Nhã mới nhớ tới, lúc bị lần trước bị Măc Sĩ Lưu Dạ bắt đi, hình như có nghe hắn nói qua, trước đó hắn còn bắt tiền vương phi của Mặc Sĩ Lưu Thương, "Mặc Sĩ Lưu Dạ?"
Không phải, đáy mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương thoáng qua một tia ánh lạnh, vẫn lắc đầu một cái.
"Hả?" Long Chiến Nhã không hiểu.
"Nhã Nhi nếu nàng có thể nói ra khỏi Mặc Sĩ Lưu Dạ thì ta chắc chắn hắn đã nói cho nàng sự kiện kia rồi. Nữ nhân kia sau chuyện đó đúng là đã mang thai, chỉ là nàng sanh ra là một hài nhi đã chết, không lâu về sau nàng cũng chết."
"Không phải là khó sanh cái chết sao? Còn bảo bảo. . . . . ."
"Đó là trùng hợp. Đó là đứa bé của một thuộc hạ trong Dạ Điện, vừa vặn thê tử vì khó sinh mà chết , trượng phu trong lúc làm nhiệm vụ cũng chết rồi, thời gian ăn khớp, nữ nhân kia lúc đó tình trạng tâm thần lại không được tốt lắm, dù sao cũng là công chúa của một nước, không thể mặc kệ, ta liền nhận Thần nhi cho nàng nuôi." Mặc Sĩ Lưu Thương kiên nhẫn giải thích.
"Nha." Long Chiến nhã gật đầu, sau đó lại nhăn mày lại, "Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp khác sao?"
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng cau mày.
"Đôi phu thê kia huynh đệ tỷ muội gì không?"
"Có thể sao?" Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương sáng hẳn lên, hắn nhớ nam nhân kia còn có một muội muội, hiện tại hình như cũng ở trong Dạ Điện.
"Có thể." Nam Phong Nguyệt gật đầu.
"Vậy ta kêu Dạ Lăng và Phong Như An đi tìm."
"Ừ, nhanh lên, về phần bảo bảo cứ giao cho ta." Nam Phong Nguyệt trịnh trọng gật đầu.
"Ha ha, bảo bảo giao cho ngươi ta cũng yên tâm. Nếu là Y tôn cũng không trị được, thiên hạ này không còn có ai có thể trị được rồi."
"Ngươi." Nam Phong Nguyệt khẽ mỉm cười.
"Hả? Ý của ngươi là sao?" Long Chiến Nhã sửng sốt. Y thuật nàng rất kém cỏi , chỉ hiểu chút da lông mà thôi.
"Ha ha, ý của Nguyệt là, thiên hạ này chỉ có ngươi là không gì làm không được.” Bách Lý Mạch cười nói.
"Ta? Làm sao có thể?" Long Chiến Nhã lườm hắn một cái. Hắn nghĩ nàng là thần tiên à.
"Dĩ nhiên có thể, " Giọng điệu của Bách Lý Mạch kiên định, "Bởi vì tiểu Nhã nhi cho dù ra sao cũng nhất quyết không nhận mệnh, không bao giờ buông tha. Loại kiên nghị này không phải ai cũng làm được."
"Có sao?" Long Chiến Nhã nhún vai, lơ đễnh. Nàng chỉ là có kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ, hiểu biết nhiều hơn bọn họ một chút thôi, đã là người của hai thế giới, cho dù ai cũng có thể trở nên kiên nghị rồi, "Tính mạng của con ta nhờ vào hai người." Long Chiến nhã đứng lên, nặng nề bái một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương chần chờ một chút rồi làm động tác giống như vậy.
Bách Lý Mạch và Nam Phong Nguyệt sững sờ, ngay sau đó thái nhiên họ thản nhiên nhận lễ. Bọn họ không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương giao cho bọn họ , là toàn tâm toàn ý tin tưởng, mà bọn họ là bằng hữu, phải tiếp nhận. Lễ này bọn họ đáng nhận cho nên không từ chối, không kiểu cách.
"Như vậy, Thương, chàng tìm người mời Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi tới, ta đi trước xem thân ái ca ca của ta ." Long Chiến Nhã cười, cười đến vô cùng khiếp người.
Ba người còn lại đồng thời vì Long Chiến Bắc mặc niệm.
"A, thái tử điện hạ và thái tử phi cũng ở đây à.” Trong phủ tướng quân, Long Chiến Nhã đột nhiên xuất hiện làm mọi người trở tay không kịp.
"Ngươi lại tới đây làm gì?" Nghĩ có thái tử và thái tử phi làm chỗ dựa, Thanh Uyển dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Long Chiến Nhã.
Mà Long Chiến Nhã hoàn toàn không để ý tới nàng ta.
"Ăn cơm chưa?" Nhàn nhạt nhìn Thanh Uyển một cái, Long Ngự Thiên cũng coi như là hòa nhã hỏi Long Chiến Nhã.
Lần trước sau khi Long Chiến Nhã đến phủ Tướng Quân “thăm hỏi”, Thanh Uyển vì tự ý sử dụng ngân khố, địa vị ở phủ tướng quân rớt xuống ngàn trượng, Ngay cả Long Ngự Phong cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
"Ăn rồi." Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn sang Long Chiến Bắc vẫn cúi đầu: "Long Chiến Bắc, hai ngày nay ngươi có khỏe không?"
Bị điểm đến tên, cả người Long Chiến Bắc run một cái, sau đó thở một hơi thật dài, ép buộc mình ngẩng đầu lên.
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Rõ ràng là phô trương thanh thế.
"Đệ muội à, có chuyện gì mà lại về cáu kỉnh với nhà mẹ đẻ vậy?" Vừa thấy không khí không đúng, thái tử phi lập tức đi ra mà hoà giải , cười híp mắt nhìn Long Chiến Nhã.
"Bổn vương phi không phải biết là từ khi nào quan hệ của phủ tướng quân và Thái Tử Gia lại tốt đến nỗi cùng ăn cơm trưa?" Long Chiến Nhã nhíu mày.
Từ sau khi tầm bảo trở về, mặc dù nàng không có hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương tình hình trong triều, nhưng mà nàng cũng biết, huynh đệ ba người bọn họ đấu pháp càng đấu càng ngày càng kịch liệt, nhất là sự biến chuyển chuyển thái độ sau này của Mặc Sĩ Lưu Dạ. Thái Tử Gia và Thái Tử Phi đồng thơi xuất hiện ở vương phủ còn vô cùng hòa hợp cùng nhau ăn bữa trưa, xem ra phủ Tướng Quân đã ra quyết định rồi.
Sắc mặt của Thái Tử Phi lập tức cứng đờ, cúi đầu không nói thêm gì nữa. Nữ nhân này vậy mà một chút thể diện cũng không cho nàng? Thật không đáng yêu! Nhưng lạ chính là nàng, chuyện nhà của người ta nàng chen miệng vào làm gì a, là nàng tự tìm đánh không phải sao!
"Mắc mớ gì tới ngươi?" Mắt hạnh của Long Chiến Nhã trừng lên, ánh mắt lại chuyển về trên người của Long Chiến Bắc, một cỗ khí bén nhọn xông thẳng vào Long Chiến Bắc, "Ngươi tới đây cho ta!"
"Tại sao ta phải tới?" Cổ Long Chiến Bắc cứng lên, quyết định ngồi ở tại chỗ, kiên quyết không động.
"Tại sao? Tại vì ngươi là cái đồ ngu ngốc!" Vốn là trong lòng đang nén lấy một cỗ hỏa khí, lại nhìn thấy Long Chiến Bắc rõ ràng cực kì sợ hãi lại giả bộ cứng rắn, Long Chiến Nhã không nói hai lời, một cước đạp bàn cơm.
Một bàn người nhanh chóng nhảy ra xa, Thái Tử Phi được Thái Tử Gia ôm tránh ra, chỉ có một nữ nhân không hiểu biết võ công là Thanh Uyển bị các loại sơn hào hải vị bay thẳng vào mặt.
"A! Long Chiến Nhã! Ngươi là tiểu súc sinh! A!" Thanh Uyển vừa mới bắt đầu kêu gào, liền thấy một cái ghế bay tới, vội vàng tránh ra, chậc vật té xuống đất ngã ngồi trên cái bàn vừa bị đá.
"Long Chiến Bắc, bổn vương phi lặp lại lần nữa, tới đây cho ta!"
Mọi người bị khí thế bén nhọn trên người của Long Chiến Nhã dọa run, ngay cả Thái Tử Gia cũng đàng hoàng ngồi một bên, hoàn toàn không có suy nghĩ Long Chiến Nhã có bất kính với hắn hay không , tất cả đều nhìn về phía Long Chiến Bắc.
"Ta không đi!" Cả người Long Chiến Bắc run lên lần nữa, cứng cổ kêu gào, đôi mắt lại nhìn loạn chung quanh.
"Ha ha, ngươi không tới vậy ta qua." Long Chiến nhã đột nhiên cười quyến rũ.
Mọi người sợ hãi nhìn nụ cười của Long Chiến Nhã, chớp mắt đã thấy chỗ đứng của Long Chiến Nhã trống không. Long Ngự Thiên, Long Ngự Phong, Mặc Sĩ Lưu Vân và Long Chiến Nam dụi dụi con mắt, xác định vị trí kia đã không còn Long Chiến nhã, quay đầu lại, quả nhiên, Long Chiến Nhã đã đứng trước mặt Long Chiến Bắc, cười đến âm khí trận trận tỏa ra xung quanh.
"Long Chiến Bắc, ngươi biết con ta bây giờ ra làm sao rồi không?" Giọng điệu của Long Chiến Nhã hết sức dịu dàng, giống như là đang cùng tình nhân nói lời ân ái .
"Ta. . . . . . Ta làm sao biết được." Long Chiến Bắc nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhìn thẳng vào mắt của Long Chiến Nhã.
"Thế nào? Long Chiến Bắc, ngươi thật sự không biết?" Long Chiến Nhã nghiên đầu nhìn Long Chiến Bắc, "A, thật ra thì ta thật sự rất muốn biết ngươi làm thế nào để sắp xếp một người lạ vào phủ Chiến Vương?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ta. . . . . . Ta nghe không hiểu."
"Còn không chịu thừa nhận sao?" Long Chiến Nhã nheo mắt lại, "Long Chiến Bắc, ngươi quả nhiên là một tên hèn!" Nói xong, Long Chiến Nhã đánh một mạnh một quyền vào bụng của Long Chiến Bắc.
"A! Ngươi làm gì đấy?" Thanh Uyển lần nữa hét ầm lên.
"Ngươi, câm miệng cho ta!" Long Chiến Nhã đột nhiên quay đầu, sắc mặt âm u mà bạo ngược, Thanh Uyển bị dọa sợ đến mức âm thanh nuốt ngược vào trong cổ họng.
"Long Chiến Bắc, quan hệ của ngươi, Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi rất tốt?" Một đấm móc đánh vào trên mặt của Long Chiến Bắc, khóe miệng của hắn liền rịn ra một vết máu, lảo đảo một cái, té xuống đất.
"Long Chiến Bắc, ngươi muốn ta chết đến vậy sao?" Một cước đạp ở trên lưng của Long Chiến Bắc, dùng sức dẫm lên.
"Ta không có!" Khạc ra một búng máu, Long Chiến Bắc kêu rên.
"Không có?" Long Chiến Bắc phủ nhận, hỏa khí của Long Chiến Nhã càng lớn, "Không có mà ngươi giúp Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi đưa người vào trong phủ Chiến Vương của ta? Không có mà ngươi giúp hạ độc ta? Không có mà ngươi ngộ thương con ta? Con ta bây giờ còn nằm hôn mê ở trên giường kìa!" Nói một câu đá một cước, Long Chiến Bắc không có thời gian để cãi lại, cũng không còn hơi sức để cãi.
"Chiến Bắc, chuyện gì xảy ra?" Vừa nghe lời nói của Long Chiến Nhã, Long Ngự Thiên lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Con trai của Long Chiến Nhã, đó là Tiểu Vương Gia của phủ Chiến Vương đó, nếu mà Long Chiến Bắc thật sự đả thương Tiểu Vương Gia, cho dù là ngộ thương, hậu quả kia cho dù là phủ Tướng Quân của bọn họ cũng gánh không nổi đâu.
"Ta không biết, ta thật sự không biết!" Bị Long Chiến Nhã đạp vài phát, Long Chiến Bắc cảm thấy toàn thân đều đau, "Sự thật là Nhạc Phán Nhi tìm ta nói là nàng muốn đưa tin cho Chiến Vương Gia, nhưng phủ Chiến Vương đề phòng sâm nghiêm, nên nàng nhờ ta đưa dùm."
"Nhờ ngươi giúp?" Long Chiến Nhã cười lạnh, "Long Chiến Bắc, ngươi cũng thật sự là có bản lãnh đó! Người khác đều tìm không ra được khe hở trên quả trứng gà ( T.Ý: đây là cái trứng còn nguyên nhé, không phải là trứng luộc hay trứng chiên, trứng bể, trứng nứt gì đâu :bird: :bird: .), ngươi lại có thể đập ra một vết nứt, ngươi được đấy!" Nàng cầm cổ áo đem cả người Long Chiến Bắc xách lên tiêu sái vung tay Long Chiến Bắc liền bay theo một đường cong xinh đẹp ra ngoài (T.Ý: đường hyperbon đấy :)2 :)2 ).
"Có chuyện gì xảy ra?" Động tĩnh quá lớn, kinh động Long gia lão tử.
"Long lão gia." Nhìn thấy Long gia lão tử, Long Chiến Nhã thu lại khí thế, quy củ đứng thẳng.
"Cha."
"Ông nội."
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Nàng rốt cuộc có phải là một nữ nhi không? Tại sao mỗi lần thấy nàng đều đều phát sinh sự kiện liên quan đến vũ lực, không phải đánh con hắn thì là đánh cháu hắn.
"Con ta trúng độc, hôn mê bất tỉnh, cháu ngài là người tiếp tay cho hung thủ." Long Chiến Nhã khái quát sự việc vô cùng đơn giản ngắn gọn.
Những người bên cạnh bị lời tường thuật ngắn gọn dễ hiểu của nàng làm cho giật mình, nhìn ánh mắt của Long Chiến Nhã quỷ dị khác thường. Ngay cả Long Chiến Bắc cũng không ngờ chỉ qua lời nói đơn giản nàng lại có thể đem tất cả tin tức trọng tâm nói cho Long lão gia , hắn, xong đời rồi!
"Cái gì?" Quả nhiên, cặp mắt của Long lão gia đã bắt đầu phun lửa, "Ngươi nói chuyện Tiểu Vương Gia trúng độc có liên quan đến nghịch tử này?"
Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, không nói.
"Long Ngự Phong! Ngươi dạy con thật tốt đó!" Long Chiến Bắc cho là Long lão gia sẽ trừng trị hắn, không ngờ ông cụ lại quay đầu lại đem mục tiêu đặt lên người cha hắn, hắn thật may mắn, đồng thời cũng mặc niệm cho Long Ngự Phong.
"Cha. . . . . ."
"Ngươi còn dám nói!"
Long lão gia mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng mà thật đúng là trung khí mười phần a, một tiếng rống thực có lực đó. Chiến Nhã vô cùng bất nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, nhếch miệng cười một tiếng.
"Long lão gia, chuyện nhà của phủ Tướng Quân kính xin ngài đợi lát nữa hãy xử lý." Lúc nói chuyện, ánh mắt của Long Chiến Nhã nhìn hướng Thái Tử Gia và Thái Tử Phi đang yên lặng đứng ở một bên.
Ánh mắt Long lão gia chợt lóe, hiểu ý.
"Bổn vương phi hôm nay tới đây cũng không phải để truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn khuyên Long nhị công tử một câu, nếu đầu ngươi đã làm từ gỗ (T.Ý: ý là LCN chửi LCB ngu đó.:D), thì đừng có bắt chước học người ta tính kế người khác, nếu không một ngày nào đó chính mình chết thế nào cũng không biết. Chuyện lần này, bởi vì không có nguy hiểm đến tính mạng của bảo bảo cho nên ta không truy cứu, nếu như bảo bảo thật sự xảy ra chuyện, Long Chiến Bắc, ngươi cảm thấy ngươi có mấy cái mạng để bồi thường cho Chiến Vương?"
Long Chiến Bắc rụt cổ lại, không dám nói gì. Làm sao hắn biết được hai nữ nhân kia lại to gan như vậy, muốn độc hại Long Chiến Nhã. Nếu hắn biết, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám giúp một tay nha.
Long lão gia khẽ nhíu mày. Nàng tới nhắc nhở hay sao? Hắn thật sự không hiểu tiểu cô nương này. Hắn cho là lần trước nàng về thăm phủ Tướng Quân là bắt đầu công cuộc trả thù, tuy nhiên cho đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Hiện tại Chiến Bắc làm ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng chỉ đến để giáo huấn, cảnh cáo, đây là sao? Niệm tình thân? Hắn không cảm thấy nàng là người sẽ niệm tình thân.
"A, đúng rồi, còn nữa, Long lão gia cũng cần phải hướng dẫn cho hậu bối của Long gia cách chọn người trong quân doanh, dù sao cũng là chuyện nghiêm túc, chuyện liên quan đến vấn đề hưng suy của Long gia." Trước khi đi, Long Chiến Nhã cười híp mắt để lại một câu nói, không thèm để ý đến Thái Tử Gia chút nào, thản nhiên rời đi.
Trở lại phủ Chiến Vương, Đường Thạc đang ở cửa lớn đợi nàng, nói là Mặc Sĩ Lưu Thương đang ở trong địa lao. Long Chiến Nhã suy nghĩ một chút, xoay người đi tới địa lao.
Quả nhiên, Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi đều đang bị nhốt ở đây. Mặc Sĩ Lưu Thương, Nam Phong Nguyệt và Bách Lý mạch đương nhiên đang ngồi ở đối diện phòng giam.
"Thương." Sau khi trút giận xong, tâm tình của Long Chiến Nhã tốt hơn không ít, cười hì hì chào hỏi cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lười biếng ngồi lên đùi hắn.
Được mỹ nhân ôm ấp yêu thương hơn nữa còn là mỹ nhân mình yêu, khóe miệng của Mặc Sĩ Lưu Thương cong lên, lấy tay vòng qua ôm eo nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã.
"Giải quyết xong rồi?"
"Ừ, có Long lão gia trừng trị hắn."
"Xuống tay lưu tình?"
"Có cừu báo cừu." Long Chiến Nhã nhún vai.
"Vậy hiện tại Nhã Nhi có thể báo thù thật tốt rồi." Bách Lý Mạch nhìn hai nữ nhân trong phòng giam, vẻ mặt xem kịch vui.
"Cái gì?" Quả nhiên, cặp mắt của Long lão gia đã bắt đầu phun lửa, "Ngươi nói chuyện Tiểu Vương Gia trúng độc có liên quan đến nghịch tử này?"
Long Chiến Nhã khẽ mỉm cười, không nói.
"Long Ngự Phong! Ngươi dạy con thật tốt đó!" Long Chiến Bắc cho là Long lão gia sẽ trừng trị hắn, không ngờ ông cụ lại quay đầu lại đem mục tiêu đặt lên người cha hắn, hắn thật may mắn, đồng thời cũng mặc niệm cho Long Ngự Phong.
"Cha. . . . . ."
"Ngươi còn dám nói!"
Long lão gia mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng mà thật đúng là trung khí mười phần a, một tiếng rống thực có lực đó. Chiến Nhã vô cùng bất nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, nhếch miệng cười một tiếng.
"Long lão gia, chuyện nhà của phủ Tướng Quân kính xin ngài đợi lát nữa hãy xử lý." Lúc nói chuyện, ánh mắt của Long Chiến Nhã nhìn hướng Thái Tử Gia và Thái Tử Phi đang yên lặng đứng ở một bên.
Ánh mắt Long lão gia chợt lóe, hiểu ý.
"Bổn vương phi hôm nay tới đây cũng không phải để truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn khuyên Long nhị công tử một câu, nếu đầu ngươi đã làm từ gỗ (T.Ý: ý là LCN chửi LCB ngu đó.:D), thì đừng có bắt chước học người ta tính kế người khác, nếu không một ngày nào đó chính mình chết thế nào cũng không biết. Chuyện lần này, bởi vì không có nguy hiểm đến tính mạng của bảo bảo cho nên ta không truy cứu, nếu như bảo bảo thật sự xảy ra chuyện, Long Chiến Bắc, ngươi cảm thấy ngươi có mấy cái mạng để bồi thường cho Chiến Vương?"
Long Chiến Bắc rụt cổ lại, không dám nói gì. Làm sao hắn biết được hai nữ nhân kia lại to gan như vậy, muốn độc hại Long Chiến Nhã. Nếu hắn biết, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám giúp một tay nha.
Long lão gia khẽ nhíu mày. Nàng tới nhắc nhở hay sao? Hắn thật sự không hiểu tiểu cô nương này. Hắn cho là lần trước nàng về thăm phủ Tướng Quân là bắt đầu công cuộc trả thù, tuy nhiên cho đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì. Hiện tại Chiến Bắc làm ra chuyện lớn như vậy, nàng cũng chỉ đến để giáo huấn, cảnh cáo, đây là sao? Niệm tình thân? Hắn không cảm thấy nàng là người sẽ niệm tình thân.
"A, đúng rồi, còn nữa, Long lão gia cũng cần phải hướng dẫn cho hậu bối của Long gia cách chọn người trong quân doanh, dù sao cũng là chuyện nghiêm túc, chuyện liên quan đến vấn đề hưng suy của Long gia." Trước khi đi, Long Chiến Nhã cười híp mắt để lại một câu nói, không thèm để ý đến Thái Tử Gia chút nào, thản nhiên rời đi.
Trở lại phủ Chiến Vương, Đường Thạc đang ở cửa lớn đợi nàng, nói là Mặc Sĩ Lưu Thương đang ở trong địa lao. Long Chiến Nhã suy nghĩ một chút, xoay người đi tới địa lao.
Quả nhiên, Doanh Nguyệt và Nhạc Phán Nhi đều đang bị nhốt ở đây. Mặc Sĩ Lưu Thương, Nam Phong Nguyệt và Bách Lý mạch đương nhiên đang ngồi ở đối diện phòng giam.
"Thương." Sau khi trút giận xong, tâm tình của Long Chiến Nhã tốt hơn không ít, cười hì hì chào hỏi cùng Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lười biếng ngồi lên đùi hắn.
Được mỹ nhân ôm ấp yêu thương hơn nữa còn là mỹ nhân mình yêu, khóe miệng của Mặc Sĩ Lưu Thương cong lên, lấy tay vòng qua ôm eo nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã.
"Giải quyết xong rồi?"
"Ừ, có Long lão gia trừng trị hắn."
"Xuống tay lưu tình?"
"Có cừu báo cừu." Long Chiến Nhã nhún vai.
"Vậy hiện tại Nhã Nhi có thể báo thù thật tốt rồi." Bách Lý Mạch nhìn hai nữ nhân trong phòng giam, vẻ mặt xem kịch vui.
Nhìn hai nữ nhân đang tức giận nhìn chằm chằm mình ở trong phòng giam, Long Chiến Nhã nhếch miệng lên, cười trào phúng, vung tay lên, giải huyệt câm cho họ.
"Long Chiến Nhã! Ngươi là cái đồ hồ li tinh hèn hạ vô sĩ! Tiểu tiện nhân ngươi đã dùng cái gì để mê hoặc Chiến Vương? ! " Quả nhiên, Nhạc Phán Nhi vừa có thể nói chuyện liền lập tức mở miệng mắng to, "Vương Gia, Vương Gia! Người không thể bị con hồ ly tinh mê hoặc được! Chỉ có ta, chỉ có ta là thực lòng yêu người đấy!"
Nhìn Nhạc Phán Nhi có chút điên cuồng, Long Chiến Nhã nghi ngờ nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.
Điên rồi?
Không có. Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu.
Cảnh giới tinh thần quá mạnh mẽ!
Đây là tổng kết cuối cùng của Long Chiến Nhã. Đều nói một nữ không không hầu hai chồng, nàng ta bây giờ, nói yêu là sao? Tình yêu của nàng ta cũng thật là yếu ớt, yếu ớt đến mức có thể dễ dàng thỏa hiệp, có thể dễ dàng trao thân cho một người khác.
"Haizzz, nữ nhân này nha, chỉ có mấy câu này thôi nói đi nói lại hoài, lăn qua lộn lại cũng chỉ có một dáng vẻ này, thật sự là không có ý tưởng mới mà." Bách Lý Mạch bất mãn bĩu môi, trong ánh mắt nổi lên lửa giận. Dám mắng Tiểu Nhã như vậy thì cần phải làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng để gánh chịu hậu quả.
Ngoài Bách Lý Mạch ra, còn có Nam Phong Nguyệt và Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đang nổi giận, chỉ có một mình Long Chiến Nhã là tâm tình không bị ảnh hưởng một chút nào.
"Ngươi cảm thấy ta là yêu nghiệt, cho nên muốn giết chết ta?" Ngươi nghĩ mình là nữ đạo sĩ trảm yêu trừ ma sao?
"Đúng vậy, thế nào!" Nhạc Phán Nhi vẫn như cũ tin chắc Chiến Vương vĩ đại là bị mê hoặc, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo lại rồi cảm kích nàng, sau đó sẽ lấy thân báo đáp.(T.Ý: Tự kỉ vô đối.... ^:)^ )
“Vậy còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi muốn giết ta?" Long Chiến Nhã nhìn về phía Doanh Nguyệt vẫn đang an tĩnh.
"Nếu như không phải tại ngươi thì ta làm sao mà luân lạc tới tình cảnh như thế này?" Doanh Nguyệt rất bình tĩnh ngay khi bị bắt, nàng cũng biết mình hoàn toàn xong rồi, nhưng mà nàng không hối hận.
"Là bởi vì việc này?"
"Là bởi vì việc này." Rất lạ sao? Nếu như không phải do Long Chiến Nhã, nàng hiện tại vẫn là thị thiếp của Chiến Vương Gia, nếu không phải tại Long Chiến Nhã, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi phủ Chiến Vương, còn bị đưa đến quân doanh? Cái này chẳng lẽ không đáng giá để nàng trả thù sao?
"Thật sao." Long Chiến Nhã cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Rõ ràng chính là nàng trước mơ ước thứ không thuộc về mình, mới gieo gió gặt bão rơi vào kết cục như thế.
"Nam Phong Nguyệt." Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên lên tiếng.
"Chuyện gì?" Nam Phong Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Có thuốc gì có thể khiến người ta nhanh chóng già yếu không?" Nữ nhân, không phải để ý nhất là dung mạo của mình sao? Mặc Sĩ Lưu Thương vốn cũng không phải là người không phân rõ phải trái, mặc kệ vì lý do gì, hai nữ nhân này muốn hại tiểu nữ nhân chết, thì đồng nghĩa với việc muốn tánh mạng của hắn, mà đối với người muốn mạng của mình, Mặc Sĩ Lưu Thương bình thường sẽ không bao giờ nương tay.
"Vương Gia! Vương Gia người không thể làm như vậy!" Nhạc Phán Nhi vừa nghe, lập tức hoảng sợ thét lên, "Cái đồ yêu nữ nhà ngươi! Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết!"
"Nàng ta khỏe thật." Long Chiến Nhã bĩu môi, đột nhiên vui vẻ, "Yêu nữ? Ngươi đã thích yêu nữ như vậy, không bằng ta để cho ngươi biến thành yêu nữ đi, để cho ngươi trải nghiệm cảm giác làm yêu nữ thật tốt."
"Tiểu Nhã , ngươi lại nghĩ ra cái gì hay rồi hả ?" Bách Lý Mạch hứng thú bừng bừng nhìn Long Chiến Nhã.
"Một kế hoạch vô cùng thú vị." Long Chiến Nhã xinh đẹp cười một tiếng, nhìn mặt Mặc Sĩ Lưu Thương thương lượng một chút, "Doanh Nguyệt ngươi muốn tham dự không?"
"Không, cho ta sảng khoái thôi." Cả người Doanh Nguyệt run lên, theo bản năng cự tuyệt. Nữ nhân này chính là ác ma, là một ác ma không hơn không kém.
Ba ngày sau, lòng người trong hoàng thành Long Ngự hoang mang, bởi vì ba ngày qua, trong thành Long Ngự đã có hơn 20 nam tử trẻ tuổi tử vong, ở Hoàng Thành xảy ra chuyện như vậy, khiến cho không khí trong thành Long Ngự khí lập tức khẩn trương tới cực điểm, trên đường phố, sắc mặt mỗi người đều vội vã cẩn thận từng li từng tí. Theo truyền thuyết, đầu tiên là hơn 20 nam tử mất tích không hiểu lý do, sau đó ngày thứ hai có người phát hiện thi thể họ ở trong rừng cây, nhưng ai cũng không ngoại lệ, tất cả đều chết oan chết uổng, tử tướng cực kỳ quỷ dị, cả người khô quắt như cành cây khô, giống như là bị hút hết tinh khí vậy.
Đại sảnh tầng một của Trăm Vị Cư.
"A, Trương huynh, ngươi đã trở lại rồi."
"A, Lý huynh, Trương mỗ sáng nay mới vừa trở về, ngồi xuống cùng uống chung ly trà đi."
"Trương huynh, sắc mặt của huynh hình như không được tốt cho lắm."
"Có sao?" Sắc mặt của họ Trương cứng đờ, quan sát bốn phía xung quanh, sau đó cuối thấp cái đầu xuống, "Ta nói với ngươi, ta đã đụng phải yêu quái ở trong rừng cây ngoài thành."
"Yêu quái?" Họ Lý cười nhạo một tiếng, "Trương huynh đừng nói đùa."
"Là thật, Trương mỗ tận mắt nhìn thấy." Thấy họ Lý là không tin, họ Trương lập tức nhấn mạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Hả? Vậy huynh nói một chút, huynh gặp phải yêu quái dạng gì?" Họ Lý không quan tâm.
"Thật ra thì tối hôm qua là ta có thể vào thành, nhưng mà, ta gặp phải một mỹ nữ tóc trắng truyệt sắc ở trong rừng cây."
*hình minh họa ^^
images
"Mái đầu bạc trắng?"
“Đúng vậy. Lúc ta nhìn thấy nàng, trên chân nàng đang bị thương, ta thấy nàng một mình ở nơi rừng hoang núi vắng , ta liền muốn đưa nàng về nhà."
"Ta xem Trương huynh chắc là có tâm tư khác thôi." Họ Lý cười trêu nói.
"Ngươi đi chết đi! Ai biết, nữ nhân kia lại trong một căn nhà gỗ nhỏ ở vòng ngoài cánh rừng, ta cảm thấy không đúng, ngươi nói xem nhà của một nữ nhân, trong nhà cũng không có nam nhân, làm sao có thể một mình ở trong rừng đây? Nhưng sau đó không biết tại sao ta mơ mơ màng màng liền ngủ mất. Nửa đêm ta đột nhiên tỉnh dậy, liền nhìn thấy nữ nhân kia, mái đầu bạc trắng, đôi môi đỏ như máu, đáng sợ hơn là, phía sau nàng thậm chí còn có chín cái đuôi."
images
"Trương huynh chẳng lẽ huynh đụng phải hồ yêu rồi hả ?" Thấy nét mặt của đối phương hoảng sợ cùng hốt hoảng, họ Lý cảm thấy không phải là hắn đang nói láo.
"Ừ." Họ Trương uống một hớp trà, thấm giọng một cái, nói tiếp, "Vì vậy ta chỉ muốn chạy trốn thôi, nhưng mà hồ yêu có yêu pháp, may mắn là ta đụng phải một vị lão đạo sĩ, ta mới có thể chạy về. Thật đúng là làm ta sợ muốn chết."
"Ồ vậy lão đạo sĩ đó thu thập hồ yêu đó rồi?" Họ Lý khiếp đảm hỏi.
"Không có, con hồ yêu giảo hoạt đó trốn thoát rồi." Họ Trương tiếc rẻ lắc đầu một cái.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Họ Lý hoảng sợ rồi, "Trương huynh vừa mới trở về nên có thể huynh không biết, gần đây trong thành chúng ta chết hơn 20 nam tử trẻ tuổi, nhìn tử tướng giống như là bị yêu quái hút hết tinh khí, tiểu đệ cảm thấy, nhất định là do con hồ yêu này đang tác quái."
"Không thể nào!" Trong nháy mắt họ Trương sắc mặt liền tái đi.
"Trương huynh, huynh mau đi Miếu Đạo Quan Tự cầu xin cái một cái bùa bình an đi, gần đây nên ở nhà đừng ra đường."
"Lý huynh nói đúng lắm."
"Cáo từ."
"Cáo từ."
Chuyện về Hồ yêu nhanh chóng lan truyền trong thành. Đương nhiên, chuyện này cũng không thiếu công của Long Chiến Nhã.
Ba ngày sau đó, một pháp sư đến từ Thương Lộ đã bắt được hồ yêu trước mặt mọi người và giết nó.
++++++++++++++++++++++++++++++++
Trong phủ Chiến Vương, bốn người nhìn tin tức trong tay, khóe miệng của mỗi người cong lên một độ khác nhau.
"Tiểu Nhã , ngươi quả nhiên rất ngoan độc! Vở kịch này đủ đặc sắc!" Bách Lý Mạch thật lòng vỗ tay cho vở kịch của Long Chiến Nhã rồi, vở kịch này bố trí thật là khéo.
"Ha ha, " Long Chiến nhã Nhún vai, "Người nọ đã tìm được chưa?" Lời này là hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương.