Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 73-1



"Các ngươi nói xem tên Thiên Nhật này rốt cuộc bị cái gì thế?" Sau khi đưa Vô Ngôn Đại Sư cùng Thiên Huyền, Thiên Kiền đạo trưởng trở lại, đoàn người ở Hoa Ngữ Lâu hội nghị tác chiến.

"Ai biết được." Nói ra cũng kỳ quái, lúc bọn họ bắt đầu phản công thì đại quân ‘người chết’ của Âm Nhật giáo lại rút đi một nửa, không thấy tung tích đâu hơn nữa uy lực cũng không có mạnh như trước, điều này đúng là thuốc trợ công cho bọn họ.

"Các ngươi nói xem có phải có người đã giúp chúng ta hay không?” Ngọc Yêu nói ra suy nghĩ của mình.

"Làm sao có thể?" Phong Nguyệt nhíu mày. Nói là có người giúp, vậy thì trên võ lâm này còn có thế lực nào mạnh mẽ hơn so với Long các chứ? Lại nói không có ai giúp, vậy theo tình hình này nên giải thích thế nào đây?

"Mặc kệ thế nào, tình huống hiện tại đối với chúng ta có rất lợi." Bách Lí Mạch cười nói. Mặc kệ sau lưng Thiên Nhật có trợ lực gì hay không, mặc kệ người nào đang làm trò quỷ, chuyện Âm Nhật giáo có thể giải quyết nhanh chóng thì chính là chuyện tốt. Về phần sau này sẽ phát sinh cái gì đó thì sau này rồi hẳn tính, bây giờ có suy đoán cũng không thể tra ra được gì.

"Ngọc Yêu, muốn đến đó không?" Vẫn cuộn người nằm ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã sâu kín hỏi một chuyện.

"Dạ?" Ngọc Yêu sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu.

"Muốn đi thì đi đi. Xử trí bọn họ như như thế nào sẽ do ngươi quyết định, nếu xảy ra chuyện gì, bổn tôn giúp ngươi.” Giật giật ống tay áo của Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương hiểu ý, ôm nàng trở về phòng. Cơ thể tiểu nữ nhân đang suy yếu không thể ở ngoài này lâu.

Đêm khuya, một mình Ngọc Yêu đứng trước cửa một tiểu viện bình thường. Bị toàn bộ võ lâm đuổi giết nhiều ngày khiến cho Âm Nhật giáo không thể chống đỡ được nữa, Thiên Nhật mang theo vài thuộc hạ đắc lực suốt ngày trốn đông trốn tây. Mà chỗ này là nơi bọn hắn ẩn nấp mấy ngày nay.

Cố ý phát ra một tiếng động, Ngọc Yêu đứng trước cửa, ánh mắt phức tạp nhìn hai cánh cửa lớn khép chặt.

"Người nào?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên kèm theo đó một thanh chủy thủ đã được đặt trên cổ Ngọc Yêu.

"Hắc Phong tả sứ, là ta, Ngọc Yêu."

"Yêu? Tại sao là ngươi? Ngươi tới làm gì?" Chủy thủ ở trên cổ Ngọc Yêu cũng chưa lấy xuống, Hắc Phong vẫn duy trì cảnh giác, không ngừng liếc nhìn xung quanh.

"Đã không tin thì thôi vậy." Ngọc Yêu ủ rũ nói khẽ một câu, nhưng Hắc Phong vẫn nghe thấy được. Hắn sửng sốt, chột dạ cúi đầu nhìn xuống đất.

"Không cần khẩn trương, chỉ có một mình ta đến mà thôi. Có thể buông vật này xuống được chưa?” Ngọc Yêu nghiêng đầu nhìn hắn khiến cho chủy thủ cách cổ nàng càng gần.

"Ngươi làm gì thế?" Hắc Phong hoảng sợ, vội vàng lấy chủy thủ ra, "Ngươi đi đi, nơi này không an toàn. Nếu chủ tử ngươi biết được sẽ không tốt."

"Tiểu thư đã biết." Ngọc Yêu ngồi xuống bậc thang trước cửa, vỗ vỗ bên cạnh nói, “Ngồi đi.”

Nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có người nào khác đang ở đây Hắc Phong mới ngồi bên cạnh Ngọc Yêu.

"Đã lâu không được ngồi bên cạnh nhau thế này rồi đấy, sư huynh.” Ngọc Yêu ngã đầu tựa lên vai Hắc Phong.

"Ừ." Hắc Phong có chút không được tự nhiên, cả người cứng đờ.

"A." Cười nhẹ một tiếng, Ngọc Yêu vỗ nhẹ lên đầu mình.

Không thèm nhắc lại nữa, Ngọc Yêu ngửa đầu nhìn lên bầu trời cùng ánh trăng tròn cô đơn lạnh lẽo. Hắc Phong cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cùng với Ngọc Yêu ngắm trăng trên trời.

Ngọc Yêu tên thật không phải là Ngọc Yêu, tên này là do Long Chiến Nhã nhất thời có nhã hứng đặt cho mà thôi, nói là vì nàng có làn da trắng nõn như ngọc thạch không chút tỳ vết, khí chất thì như yêu tinh mị hoặc thiên hạ. Thật ra thì Ngọc Yêu vốn là thiên kim tiểu thư của một chưởng môn trong võ lâm, mà Hắc Phong là một cô nhi, từ nhỏ đã cùng với Ngọc Yêu theo phụ thân nàng học tập võ nghệ. Hai người cùng nhau lớn lên, Hắc Phong lớn hơn Ngọc Yêu hai tuổi, hơn nữa nàng lại là con gái chưởng môn nên Hắc Phong vẫn luôn chăm sóc nàng. Lúc còn nhỏ, tiểu Ngọc Yêu cũng không giống với những thiên kim tiểu thư kiêu căng của những gia đình khác, cho nên quan hệ của hai người càng lúc càng thêm thân mật, gần như chưa bao giờ tranh cãi với nhau, luôn bên nhau như hình với bóng.

Dần dần trưởng thành, Ngọc Yêu cũng thương mến vị sư huynh này của mình. Phụ thân của Ngọc Yêu cũng vui vẻ thành toàn, chưa bao giờ ngăn cản hai người qua lại. Nhưng chẳng ai ngờ được trong những ngày yên bình đó lại xuất hiện một nữ tử, một người khiến cho Hắc Phong vừa gặp đã thương. Có một lần, ba người cùng lúc gặp nạn, Hắc Phong vì cứu cô gái kia mà đẩy Ngọc Yêu xuống vách núi. Cũng tại thời điểm này, lúc tinh thần đã thất vọng đến mức tuyệt vọng, Ngọc Yêu gặp được Long Chiến Nhã. Khi đó, Long Chiến Nhã đã hỏi nàng ba câu:

"Ngươi còn thương hắn sao?"

"Ngươi cam tâm sao?"

"Muốn đoạt lại hắn sao?"

Những xúc động còn non trẻ bị thôi thúc, Ngọc Yêu cứ như vậy bị Long Chiến Nhã kéo về Long các.

Tại Long các, trừ phi là nữ tử của Đặc Biệt Doanh nếu không những nữ nhân khác đều phải huấn luyện cùng một chỗ với nam nhân. Đó là đoạn thời gian gian nan nhất trong đời nàng, vô số lần bị đánh ngã, vô số lần đối mặt với tử thần, nhưng nhờ vào sự không cam tâm mãnh liệt dưới đáy lòng, nàng nhất định phải đứng lên, nàng nhất định phải đoạt về nam nhân của chính mình.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nàng được gặp Phong Hồn, Phong Lam, Phong Nguyệt cùng Phong Ly, được gặp Triển Hưng cùng Nguyên Viêm, được gặp Tứ Nương, được gặp Tần Li, quen biết với mọi người với nhiều thân phận khác nhau ở Long các. Lúc này nàng mới nhận ra những trải nghiệm của mình cũng không được xem là thống khổ gì mấy.

Lần lượt chấp hành nhiệm vụ, lần lượt đối mặt với cái chết, Ngọc Yêu mới phát hiện không có gì quan trọng hơn việc còn sống. Những thứ không phải của mình thì cuối cùng vẫn sẽ không thuộc về mình, những thứ là của mình thì nhất định sẽ trở về bên mình mà thôi. Dần dần, cái không cam tâm ở đáy lòng cũng biến mất, Ngọc Yêu có được cuộc sống mới, nàng trở thành một người tuy lòng dạ độc ác nhưng lại trọng tình trọng nghĩa ở Long các - Đường chủ Công đường.

Kỳ thật lần xuất hành này, ngay từ đầu nàng đã hiểu được chủ ý của tiểu thư, quá khứ vẫn cần phải chấm dứt, nếu như khúc mắc trong lòng vẫn luôn tồn tại thì cuộc sống mới của nàng sẽ không bao giờ toàn vẹn, cho nên nàng cũng không chút do dự gì khi đi đến đây.

"Nàng ấy, có khỏe không?" Kết thúc hồi tưởng, Ngọc Yêu thở dài.

"Nàng ấy?" Hắc Phong nhíu mày. Nàng đang nói tới ai?

Ngọc Yêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hắc Phong.

"Thôi." Ngọc Yêu lắc đầu. Nàng cũng đoán được kết quả, nữ tử kia chắc là đã rời bỏ Hắc Phong rồi.

Hắc Phong nhíu mày. Nàng thật là kỳ quái.

"Đám ‘người chết’ kia đã luyện tâm pháp gì vậy?”

Hắc Phong ánh mắt quái dị nhìn về phía Ngọc Yêu.

"Tò mò mà thôi." Ngọc Yêu nhún vai. Hắn nghĩ nàng sẽ muốn luyện thứ đó sao? Tâm pháp biến thái như vậy, Âm Nhật giáo giữ lại chính mình dùng đi.

"Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm, có người đã đưa tâm pháp cho giáo chủ.”

"Ai?"

"Không rõ." Người kia quá thần bí, chưa bao giờ xuất hiện, luôn dùng thiên lý truyền âm, ngay cả Giáo chủ cũng không biết bộ dáng của người kia ra sao, chỉ biết được bọn họ rất cường đại.

"Vậy à." Bóng đêm che khuất đi gương mặt của Ngọc Yêu làm cho Hắc Phong không nhìn rõ. Lúc này hắn mới ý thức được một chuyện, vị tiểu sư muội ngây thơ hoạt bát ngày nào đã trở nên thành thục rất nhiều, nàng xinh đẹp, bình tĩnh, cơ trí, đã không còn là cô bé lẽo đẽo đi theo sau lưng nắm lấy góc áo của hắn nữa. Từ khi nào thì bọn họ trở nên xa lạ với nhau như vậy?

Hắc Phong bắt đầu hồi tưởng lại, nhớ lại những ngày không có Ngọc Yêu ở cạnh, nhớ lại lúc bọn họ luôn bên nhau, cuối cùng cũng nhớ đến một đoạn thời gian ngắn lúc trước. Năm ấy, ngày hôm đó, hắn, Ngọc Yêu, còn có một nữ tử khác, tên cùng diện mạo của nàng ta hắn không nhớ rõ, chỉ mơ hồ rằng dáng người của nàng ta rất giống với Ngọc Yêu.

Hôm đó bọn họ lên núi để đạp thanh nhưng lại bị người chặn giết, những người đó quá đông bọn họ không thể đối phó lại, nên trong lúc hoảng ba người chạy đến sát vách núi. Lúc đó, hắn vốn muốn chạy đến bảo vệ Ngọc Yêu nhưng không nghĩ đến có người ở phía sau đẩy hắn, cứ như vậy, chính tay hắn đã đẩy Ngọc Yêu xuống vách núi, ngây ngốc nhìn bóng dáng nàng càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ. Chuyện sau đó hắn không nhớ rõ, chỉ biết khi mình tỉnh lại đã là một tháng sau, sư phụ nói hắn bị tẩu hỏa nhập ma, sư phụ còn nói không tìm thấy thi thể tiểu sư muội, dưới vách núi cái gì cũng không có. Hắn như phát điên tìm nàng một năm trời, thiếu chút nữa đã chết trên sa mạc biên giới của Long Ngự quốc và Đông Lạc quốc, là Thiên Nhật cùng Bạch Sát khi đi ngang đó đã cứu hắn, sau đó hắn trở thành Hắc Phong tả sứ của Âm Nhật giáo.

Rất lâu sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được tin tức của Ngọc Yêu nhưng lại không có mặt mũi nào để gặp lại nàng, chỉ có thể thu thập những tin tức nhỏ nhoi về nàng. Mãi đến hôm nay, nàng đã tìm đến hắn.

"Yêu."

"Cái gì?" Bị giọng nói ôn nhu của Hắc Phong làm cho sửng sốt, theo bản năng Ngọc Yêu nghiêng đầu nhìn hắn.

Giống như rất nhiều năm về trước, khi bọn họ còn là tiểu hài tử, sóng vai nhau ngồi trên thềm đá trước cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn cưng chìu gọi tên nàng, nàng liền nghiêng đầu nhìn hắn cười vui vẻ.

"Thực xin lỗi." Không kìm nén được tình cảm của mình, Hắc Phong vươn tay vén lên vài sợi tóc lòa xòa bên má của Ngọc Yêu. Ngay sau đó lại ý thức được hai người đã không còn giống như lúc trước, liền xấu hổ muốn rút tay về.

"Sư huynh." Bắt được bàn tay của Hắc Phong, Ngọc Yêu nhắm mắt lại dùng má của mình cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, "Mang theo Thiên Nhật cùng bọn họ rời đi đi, mai danh ẩn tích cũng tốt, đông sơn tái khởi cũng tốt, tóm lại trước tiên hãy rời đi nơi này. Chuyện nơi đây liền giao cho muội cùng tiểu thư giải quyết đi. Hãy để cho muội có thể làm một chuyện vì huynh. "

Kỳ thật, nàng vốn muốn khuyên hắn hãy gia nhập Long các, nhưng sau đó đã suy ngẫm lại, nếu như bây giờ Long các xảy ra chuyện lớn thì nàng có thể gia nhập Âm Nhật giáo được hay không? Đáp án chắc chắn là không. Cho nên nàng cũng không có lập trường để đi khuyên nhủ người khác làm như thế, đã vậy thì nàng lợi dụng một chút đặc quyền của mình đi, làm phiền tiểu thư giúp nàng giải quyết hậu quả.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Ngọc Yêu, Hắc Phong muốn mở miệng nhưng âm thanh giống như bị nghẹn lại. Hắn đã nghĩ nàng sẽ khuyên hắn hãy nguyện trung thành vì Long các, nhưng không nghĩ tới nàng lại muốn thả bọn hắn đi. Nhưng cho dù nàng sẵn lòng vì hắn, cho dù nàng thuyết phục được chủ tử của mình thì cả võ lâm cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ngày mai những người trên võ lâm sẽ đến lục soát nơi này, dù thế nào bọn họ cũng không tránh khỏi một kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.