Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 76-1



Sẽ đi nơi nào đây? Mặc Sĩ Lưu Thương nóng lòng muốn nhìn thấy Long Chiến Nhã, thật hận chân không lướt được như bay. Phòng ngủ không có, thư phòng không có, cũng không có trong đại sảnh này, càng không có khả năng trở lại phòng bếp. Rốt cuộc tiểu nữ nhân đã đi đâu? Đứng trong vườn hoa, Mặc Sĩ Lưu Thương đã gấp đến độ xoay vòng vòng.

"Nhã Nhi, Nhã Nhi!" Mặc Sĩ Lưu Thương hô to một tiếng.

"Thương." Từ phía sau một gốc đại thụ truyền đến thanh âm yếu ớt của Long Chiến Nhã.

Mặc Sĩ Lưu Thương dừng bước, cẩn thận nghe kỹ một lần nữa, chỉ một lát đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Long Chiến Nhã, hắn vội vàng vòng ra phía sau gốc cây, quả nhiên, Long Chiến Nhã đang ngồi dưới gốc cây khóc đến thảm thương. Không biết đã khóc bao lâu rồi mà lại khiến cho đôi mắt sưng đỏ cả lên giống như quả hạch đào vậy, cái mũi cũng bị khóc đến ửng đỏ, trên mặt toàn là nước mắt chưa kịp khô, cả gương mặt đều biến thành một con mèo bông rồi.

"Nhã Nhi, tại sao lại khóc? Thật xin lỗi. Đừng khóc, đừng khóc nữa." Mặc Sĩ Lưu Thương luôn luôn trấn định cũng chỉ có những lúc đối mặt với nước mắt của Long Chiến Nhã mới khiến cho tay chân hắn trở nên luống cuống. Vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, suy nghĩ một chút lại ôm nàng vào trong ngực vỗ nhẹ lưng, sau đó vẫn cảm thấy không ổn, lại bối rối giúp nàng lau nước mắt.

"Thương, thật xin lỗi." Vì Long Chiến Nhã khóc quá lâu cho nên cổ họng khô rát, lúc này lại càng thở không ra hơi, bộ dáng nhỏ bé kia đáng thương cực kỳ.

"Đừng khóc, là ta không đúng, không nên dùng cách này để chọc nàng khóc, ngoãn nào, đừng khóc, không khóc, không khóc." Mặc Sĩ Lưu Thương cực kỳ đau lòng. Hắn đã nghĩ tới tiểu nữ nhân sẽ vì hành động của hắn mà khổ sở nhưng lại không nghĩ đến rằng nàng sẽ phản ứng lớn như thế. Sớm biết như vậy, hai người chỉ cần ngồi xuống nói rõ ràng với nhau là được rồi, hắn thực sự đáng chết mà, phương pháp gì không chọn, hết lần này đến lần khác chọn cách lạnh nhạt với nàng.

"Thương, không cho chàng không để ý tới ta." Gục đầu trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, đôi tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã siết chặt lấy y phục hắn.

"Được, không như vậy nữa." Hắn thật sự đã bị tiểu nữ nhân này ăn đến không còn xương, không nỡ nhìn nàng khóc, muốn xem nụ cười kiêu ngạo của nàng, mọi chuyện đều nghe theo lời nàng, bây giờ đến cả quyền biểu đạt sự bất mãn của mình cũng mất luôn, về sau phải làm cái gì đây? Bất quá ai bảo hắn vui lòng bị ăn như vậy làm chi, cam tâm tình nguyện làm người có lỗi.

"Thương."

"Sao vậy?"

"Ta đói bụng." Chép miệng, Long Chiến Nhã dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Đi, đi rửa mặt trước đã, sau đó đổi lại y phục rồi chúng ta cùng ăn cơm. Tại sao lại trốn ở nơi này khóc như vậy chứ, nhìn xem kìa, sắp biến thành con mèo bông nhỏ rồi.” Nhéo nhẹ cái mũi của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương bế cả người nàng đi về hướng phòng ngủ.

Lè lưỡi, Long Chiến Nhã an tâm cuộn người trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương, khóc lâu đến như vậy cũng mệt mỏi rồi, mơ mơ màng màng ngủ say mất.

Đi đến phòng ngủ Mặc Sĩ Lưu Thương mới phát hiện con mèo bông trong ngực đã ngủ rất say. Bất đắc dĩ cười cười, đặt nàng lên giường, bưng một chậu nước cùng với khăn lau mặt đến, nhẹ nhàng lau sạch sẽ gương mặt nhỏ nhắn của Long Chiến Nhã, suy nghĩ một chút sau đó cởi triều phục đã có chút xốc xếch trên người ra, leo lên giường nằm xuống, ôm tiểu nữ nhân vào trong ngực mình rồi nhắm hai mắt lại.

Long Chiến Nhã cảm giác ngủ một giấc này đã thẳng đến hoàng hôn. Khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay bóng lưng của Mặc Sĩ Lưu Thương.

Không biết là đang suy tư cái gì, Mặc Sĩ Lưu Thương đứng bên cửa sổ, một tay gác sau lưng còn trên tay kia thì cầm một phần công văn, ánh mắt miên mang nhìn lên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác thật ấm áp.

"Thương, đang suy nghĩ gì?" Long Chiến Nhã nhảy xuống giường, đến gần Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy hắn từ phía sau, cằm thì gác lên vai.

"Ngủ đủ rồi?" Đưa tay ra ôm lấy Long Chiến Nhã vào trong ngực, đổi lại thành hắn bao bọc cả người nàng từ phía sau.

"Ừ." Long Chiến Nhã nghịch ngợm lè lưỡi. Hình như nàng đã ngủ quá lâu rồi.

"Mắt còn hơi sưng, lát nữa dùng băng xoa một chút.”

"Được." Dù sao nàng cũng không cần phải tự làm, đương nhiên cái gì cũng đều được.

"Nhã Nhi."

"Sao vậy?"

"Lục quốc yến lần này, ta nghĩ nàng không nên đi.”

"Chàng có ý gì?" Long Chiến Nhã ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chiếc cằm Mặc Sĩ Lưu Thương. Không còn cách nào, Mặc Sĩ Lưu Thương đang nhìn thẳng, nàng không thể nào nhìn đến ánh mắt của hắn được.

Mặc Sĩ Lưu Thương không dám nhìn vào ánh mắt của Long Chiến Nhã, mím môi kiên trì nhìn về phía trước. Rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ nàng lại một mình, rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau đi về phía trước nhưng chuyến đi lần nay vô cùng nguy hiểm, nếu như tiểu nữ nhân xảy ra chuyện gì không may thì bảo hắn phải làm cái gì đây? Cho nên, hắn tình nguyện thất hứa với nàng cũng muốn bảo vệ toàn vẹn cho nàng, hắn không có cách nào tha thứ cho mình nếu như tiểu nữ nhân lại xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì.

"Chàng đã quyết?"

Trầm mặc một hồi lâu, Mặc Sĩ Lưu Thương gật đầu.

"Vậy sao." Đẩy tay Mặc Sĩ Lưu Thương ra, Long Chiến Nhã cúi đầu đi thẳng đến cửa phòng làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn không thấy được nét mặt của nàng.

"Nhã Nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương vội vàng kéo tay nàng.

"Ta sẽ không đi. Đói bụng rồi." Không quay đầu lại, lẳng lặng chờ Mặc Sĩ Lưu Thương buông tay, sau đó đi ra ngoài.

Suốt một đêm này, Long Chiến Nhã không về, thậm chí cho đến ngày Mặc Sĩ Lưu Thương chuẩn bị lên đường đi Đông Lạc quốc Long Chiến Nhã cũng không xuất hiện trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương.

Túy Phong Lâu, Phong Nguyệt, Ngọc Yêu cùng với Hắc Phong, ba người đứng rón rén bên ngoài cửa phòng của Long Chiến Nhã, cẩn thận đẩy ra một cái khe nhỏ trên cửa, ba cái đầu chồng lên nhau nhìn vào bên trong. Quả nhiên, Long Chiến Nhã vẫn một mình ngồi uống rượu trong phòng, rất nhiều vò rượu trống không lăn bên dưới.

"Này, các ngươi nói xem tiểu thư cùng cô gia đã xảy ra chuyện gì?" Rõ ràng có một người yêu thương tốt đến như vậy, tại sao lại thành như vầy đây? Giận dỗi rồi? Chuyện gì mà có thể khiến cho hai người kia giận dỗi đến nỗi ra ở riêng như thế? Là chuyện đến Đông Lạc quốc hay sao? Mấy ngày trước bọn họ cũng có tìm đến cô gia, ai ngờ vẻ mặt cô gia cũng rất phiền muộn chỉ phân phó bọn họ chăm sóc tốt cho tiểu thư, bộ dáng rõ ràng là lo lắng muốn chết rồi nhưng lại không đến nhìn tiểu thư một lần. Tiểu thư cũng vậy, rõ ràng bình thường sẽ không như thế này, tại sao bây giờ lại buồn bực ngồi uống rượu một mình rồi? Ngay mai cô gia sẽ lên đường đi Đông Lạc, tiểu thư đã quyết định không đi theo sao?

Có lẽ cô gia đã không để cho người đi theo… nhưng mà, từ lúc nào thì tiểu thư nghe lời như vậy rồi?

"Cãi nhau?" Khả năng này quả thực sự quá thấp, nói trắng ra là Phong Nguyệt không tin chuyện này sẽ xảy ra.

"Tiểu thư, không đi gặp cô gia một lần sao?" Hai người kia vẫn còn đang rối rắm thì Hắc Phong đã đẩy cửa đi vào.

"Này, sư huynh, huynh. . . . . ."

"Này, ngươi. . . . . ."

Ngọc Yêu và Phong Nguyệt cả kinh, vội vàng nhìn về phía Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã vẫn uống rượu như trước, chẳng qua là nhấc nhẹ mí mắt lên nhìn Hắc Phong một cái. Chậc, nàng lại để cho người khác lo lắng rồi. Vì sao gần đây lại luôn làm cho người ta lo lắng thế này? Tình trạng hiện tại của nàng thật sự đáng lo đến như vậy sao? Không tranh cãi cùng với Thương là bởi vì nàng biết Thương suy nghĩ cho sự an toàn của nàng. Vẫn biết là như thế nhưng nàng lại không kìm được tức giận. Rõ ràng lúc trước đã cùng nói bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể đối mặt với chuyện gì cũng đều ở bên cạnh nhau, nhưng mà bây giờ hắn lại muốn bỏ lại nàng một mình, cho dù là vì muốn tốt cho nàng cũng không được.

"Ngày mai cô gia đi rồi, chuyến đi lần này ít nhất cũng đến một tháng mới trở về, nếu lỡ như ở Đông Lạc quốc bị người khác tính kế thì làm thế nào? Tiểu thư thật sự mặt kệ sao?"

Long Chiến Nhã dừng động tác trên tay lại một chút, sau đó lắc đầu, cười nhạt.

Hắc Phong cau mày, xoay người rời khỏi phòng.

Ngọc Yêu và Phong Nguyệt liếc mắt nhìn nhau lại chỉ thấy được trong mắt đối phương cũng toàn mờ mịt, nhìn Long Chiến Nhã lần nữa, lại nhìn đến Hắc Phong sau đó đi theo hắn ra ngoài.

"Sư huynh, làm sao bây giờ?"

"Muội lo lắng như vậy làm cái gì, không phải trước kia tiểu thư vẫn luôn một mình hay sao? Chẳng lẽ trước kia mọi người đều lo lắng như vậy?"

Thế thì không phải. Ngọc Yêu bĩu môi. Đúng vậy, trước kia tiểu thư luôn một mình một người, tâm tình không tốt sẽ uống rượu giải sầu, lúc đó bọn họ cũng không có lo lắng như thế này. Kể từ khi gặp được cô gia, tiểu thư đã thay đổi rất nhiều. Cô gia rất yêu tiểu thư, đi theo tiểu thư, cưng chiều tiểu thư, phần yêu thương kia không hề giấu đi chút nào. Dần dần, tiểu thư cũng thay đổi, càng trở nên giống một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi hơn, biết làm nũng ăn vạ, biết tùy hứng mà càn quấy, biết nói đùa với mọi người, rồi biết lệ thuộc vào cô gia hơn, không cần phải chuyện gì cũng đều tự mình làm lấy, cười nhiều hơn, ít phiền não, tuy rằng yếu ớt hơn nhưng lại không còn cô đơn nữa, tiểu thư càng giống như một cô bé bình thường. Cho nên bây giờ tiểu thư lại trở thành một người như trước kia nên mới khiến cho bọn họ lo lắng nhiều hơn.

"Tiểu thư tự có cân nhắc." Cầm lấy tay của Ngọc Yêu, Hắc Phong cười dịu dàng, "Không gặp mặt thì có phần tức giận, nhưng lại sợ nhiều hơn vì không nỡ cách xa nhau.”

"Làm sao huynh biết?" Vừa rồi ở bên trong hắn rõ ràng không có cùng tiểu thư thảo luận cái vấn đề này nha.

"Nụ cười của tiểu thư nói lên tất cả.” Hắc Phong đắc chí cười.

Ngọc Yêu đen mặt. Người khác sẽ thiên về việc chăm sóc, không ngờ Hắc Phong vậy mà lại nhìn ra ý nghĩa của nụ cười.

Phong Nguyệt ấm ức rồi. Tại sao hôm nay hai người này lại đến Túy Phong Lâu? Phong Lam đâu rồi? Tại sao lại muốn hắn nhìn người ta tình chàng ý thiếp cơ chứ? Lam! Ta rất nhớ ngươi!

Trước cửa thành Long Ngự tụ tập rất nhiều văn võ bá quan cùng dân chúng của toàn thành, bởi vì hôm nay Chiến vương gia của bọn họ sẽ làm đại biểu cho Long Ngự đến Đông Lạc quốc tham gia Lục quốc yến.

Cưỡi ngựa đứng đầu đội ngũ, Dạ Lăng, Tiêu Triết một trái một phải, đằng sau là một trăm tinh binh, trước mặt là văn võ bá quan cùng dân chúng của thành Long Ngự.

"Thương Nhi, đi đường cẩn thận." Long Ngự Đế mỉm cười nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Đứa con trai này, càng ngày càng khiến hài lòng, không ai lạ gì vị trí của hắn nữa, nếu không sẽ không có Long Ngự quốc trăm năm yên ấm như hôm nay.

"Tam ca, ca thật sự không muốn đưa tam tẩu đi cùng sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ vùng vẫy giãy chết hỏi một câu.

"Không cần." Trợn mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Vũ một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lùng trả lời. Đã bốn ngày hắn chưa được thấy tiểu nữ nhân rồi, không biết những ngày này nàng ăn có ngon không? Buổi tối không có hắn có thể ngủ được không? Có bị cảm lạnh hay không? Hắn lo lắng sắp điên lên rồi, nhưng lại không dám đến gặp tiểu nữ nhân, hắn sợ sau khi nhìn thấy nàng lại không nỡ cách rời.

"Cô gia!" Phong Lam và Phong Hồn cưỡi ngựa đi đến, "Ra mắt hoàng thượng, Thanh vương."

"Có chuyện gì?" Nhìn về phía sau lưng của hai người nhưng lại không thấy bóng dáng người hắn muốn gặp.

"Tiểu thư phân phó Phong Hồn dẫn người đến theo ngài đi chuyến này, Nguyên Viêm sẽ đi trước đến sa mạc chờ cô gia." Phong Lam cười cười, "Còn một chuyện khác, lễ vật mà tiểu thư muốn tặng cho Đông Lạc quốc đã chuẩn bị xong, đến hoàng thành Đông Lạc cô gia cứ bảo Phong Hồn đi lấy là được.”

"Nhã Nhi nàng, có khỏe không?"

"Rất khỏe." Phong Lam ngạc nhiên một chút, "Cô gia yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.” Mấy hôm trước tiểu thư vừa về tới Túy Phong Lâu là lại bắt đầu uống rượu, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, đến tối ngày hôm qua mới ra khỏi cửa phòng, sau đó lại liên tiếp ra nhiều lệnh cũng vì bố trí những việc vặt dọc đường cho cô gia, bây giờ vẻ mặt của cô gia muốn nói lại thôi như thế kia, từ lúc nào thì hai người này hàm súc như vậy rồi?

Gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua trong thành lần cuối, Mặc Sĩ Lưu Thương giục ngựa, giơ roi rời đi, một trăm kỵ binh cùng năm mươi người Phong Hồn đã mang đến chỉnh tề theo sát phía sau.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

"Chậc chậc, Chiến vương gia tư thế oai hùng như thế thật là cảnh đẹp ý vui mà.” Trên tầng cao nhất của Trăm Vị Cư, một tiếng nói của nam nhân đột nhiên vang lên.

Hai mắt Long Chiến Nhã rét lạnh, vứt ly trà nóng ra phía sau.

"Ha hả, vị hôn thê này của ngươi thật thú vị.”

Hai người? Long Chiến Nhã kinh hãi, vội vàng làm tư thế phòng vệ đứng đối mặt với hai người. Bọn hắn vào đây từ lúc nào? Làm sao vào được đây? Nàng đã bố trí một vài thủ vệ của Long các gác ngoài cửa, bọn họ sẽ không để cho những người khác tiến vào dễ dàng như thế, vậy mà hai người này còn có thể ngồi đây nhìn mình trầm mặc lâu như vậy. Thế tức là hai người này đã không đi vào bằng cửa chính, chẳng lẽ vào từ cửa sổ? Công phu tốt đến thế nào đã có thể nhảy đến cửa sổ lầu năm mà không phát ra bất kỳ tiếng động gì?

Đứng bên trái là một nam nhân toàn thân bạch y, một mái tóc dài ánh lên dưới ánh sáng mặt trời những tia sáng màu lam, vẻ mặt đang rất dịu dành nhìn Long Chiến Nhã. Bên phải là một nam nhân áo lam, tóc ngắn đỏ như lửa, bên lỗ tai phải còn đeo một cái khuyên tai. Hai người kỳ quái này đến từ đâu? Thật ra thì phục trang của hai người đối với Long Chiến Nhã cũng không có gì kỳ lạ, nhưng bọn họ lại ở một bối cảnh lịch sử khác, cho nên tất cả đều trở nên rất quái lạ.

"Các ngươi là ai?" Vị hôn thê? Từ khi nào thì nàng đã biến thành vị hôn thê của người khác rồi? Nói đùa gì vậy!

"Chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn dẫn nàng đến một nơi.” Giọng nói của bạch y nam tử dịu dàng vô cùng, giống như đang nói chuyện cùng với người yêu của mình vậy.

"Tại sao bổn vương phi lại phải đi cùng các ngươi?"

Vương phi? Ánh mắt bạch y nam tử khẽ nheo lại, hơi thở nguy hiểm lan tràn ra bốn phía.

"Uyển Nhi, ta không muốn dùng biện pháp mạnh."

Uyển Nhi? Đó là ai?

"Bổn vương phi. . . . . ." Long Chiến Nhã còn định tiếp tục cường ngạnh nói thì đã ngửi thấy một mùi hương là lạ bay đến, vừa định nín thở nhưng đã không kịp, cho nên Long Chiến Nhã thật hoa lệ ngã xuống ngất đi, trước khi mất ý thức còn hung hăng trừng mắt nhìn nam tử áo lam một cái.

"Lôi." Tiếp được thân thể của Long Chiến Nhã, bạch y nam tử không vui nhìn về phía nam tử áo lam.

"Ha hả, Huy không nên tức giận. Chỉ dùng một ít thuốc mê mà thôi, là mê dược mà chỉ có dược sư nơi đó mới có, tuyệt đối không tổn hại đến thân thể.” Lôi cười hắc hắc, "Như vậy bớt việc hơn nhiều nếu không cứ mè nheo mãi đến bao giờ đây. Đi thôi Huy, lát nữa sẽ có người đến.”

"Ừ."

Một trận gió thổi qua, trong phòng đã không còn một bóng người nào, trên bàn chỉ có một ly trà nóng vẫn đang bốc hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.