Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 76-2



Bốn ngày sau, Mặc Sĩ Lưu Thương ra roi thúc ngựa vừa đến ranh giới sa mạc thì nhận được thư do phi ưng truyền đến từ Phong Nguyệt, sau khi đọc xong sắc mặt hắn lập tức xanh mét.

"Một người sống sờ sờ như vậy mà các ngươi cũng không bảo vệ được?” Nhìn chằm chằm Phong Hồn đang đứng trước mặt hắn, Mặc Sĩ Lưu Thương tức giận mắng nhiếc bừa bãi. Hắn biết chuyện này không có liên quan gì với Phong Hồn, dù sao bốn ngày này Phong Hồn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nhưng vì lửa giận cùng nỗi sợ hãi trong lòng hắn cần phải phát tiết. Bốn ngày, tiểu nữ nhân đã mất tích bốn ngày rồi, những người này dám kéo dài tới bây giờ mới nói cho hắn biết, thật quá to gan! Nếu bốn ngày này tiểu nữ nhân đã xảy ra chuyện gì thì một người bọn họ cũng đừng nghĩ có thể sống!

Phong Hồn chỉ cau mày đứng ở đó, cúi đầu chờ Mặc Sĩ Lưu Thương phát tiết xong. Hắn có thể lý giải tâm trạng bây giờ của cô gia, dù sao hắn cũng đang rất lo lắng, hiện tại đã không giống như xưa nữa, tiểu thư không có nội lực để phòng vệ, cơ thể lại chưa hồi phục tốt, tình trạng như vậy rất dễ bị người gây khó dễ.

"Tìm! Tìm cho ta!" Vứt thư trên tay qua mặt của Phong Hồn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy còn chưa đủ, vỗ một chưởng vào cái bàn bên cạnh.

Nhìn một bên của cái bàn vỡ vụn bị một cơn gió thổi qua chỉ còn lại nửa cái, Tiêu Triết cùng Dạ Lăng rụt cổ lại. Quả nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến an nguy của Vương phi sẽ khiến cho Vương gia kinh khủng khác thường.

"Vương gia bảo trọng thân thể, Vương phi là người hiền lành sẽ được trời đất phù hộ.” Tiêu Triết nhỏ giọng an ủi một câu.

"Ít nói nhảm! Bố trí đi, Bổn vương chỉ cho hai người các ngươi một canh giờ tìm Nhã Nhi về đây, nếu không, các ngươi cũng không cần đi theo Bổn vương nữa!”

Nhận lệnh, ba người lặng yên lui ra khỏi gian phòng, ai cũng không dám nói thêm một câu.

Mọi người đều rời đi, bên trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Sĩ Lưu Thương. Chán chường ngã ngồi trên mặt đất, hai tay hắn ôm lấy đầu mình.

Chết tiệt! Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn chỉ muốn bảo vệ tiểu nữ nhân nhưng rồi lại đặt nàng vào vòng nguy hiểm, rốt cuộc hắn đang làm cái gì thế này? Chết tiệt! Tại sao hắn lại để tiểu nữ nhân một mình ở lại thành Long Ngự? Tại sao hắn cảm thấy đặt nàng ở một nơi khác lại an toàn hơn khi ở bên cạnh mình chứ? Rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ nàng thật tốt, rõ ràng đã tự hứa rằng sẽ không để cho nàng có bất kỳ bị tổn thương nào nữa, nhưng cuối cùng thì như thế nào? Hắn đã thất hứa. Nhã Nhi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, đừng như thế, nếu không hắn sẽ điên mất .

"Vút", một mũi tên âm thầm cắm trên mặt đất bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, chỉ chừa lại một nửa thân tên nhô lên, trên đuôi gắn một mẩu giấy.

"Ngoài thành, nhà hoang."

Nhà hoang? Phía ngoài thành quả là có một nơi như vậy, lúc đến đây bọn họ có gặp qua một lần, dường như là ngôi nhà của một vị đại gia nào đó nhưng đáng tiếc, bây giờ đã hoang vắng tiêu điều, chỉ còn lại vách tường đổ nát. Là người nào tìm hắn? Có thể có liên quan đến tiểu nữ nhân hay không? Không suy nghĩ nhiều, Mặc Sĩ Lưu Thương cửa chính cũng không đi, trực tiếp bay từ cửa sổ ra ngoài, nhảy lên xuống qua vài cái nóc nhà ra khỏi thành.

Đến địa điểm đã chỉ định, Mặc Sĩ Lưu Thương cẩn thận đứng trên vách tường đổ nát, vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

"Nên nói ngươi dũng cảm hay là không có đầu óc đây?" Một giọng nói châm chọc từ phía trên truyền đến.

Mặc Sĩ Lưu Thương ngẩng đầu lên liền thấy ngay hai nam và một nữ đang đứng trên mái nhà cao nhất, trong đó, nữ tử áo đỏ bị nam tử áo trắng ôm trong ngực, nàng đang đưa lưng về phía hắn nên không thể nhìn thấy mặt, nhưng đầu tóc trắng như tuyết thế kia tuyệt đối là độc nhất vô nhị chỉ thuộc về một người.

"Nhã Nhi!" Mặc Sĩ Lưu Thương kinh ngạc hô lớn, nhưng không nhận được đáp trả lại.

Nam tử áo trắng đứng trên cao híp mắt, siết chặt lấy eo Long Chiến Nhã, một tay khác vươn tay vuốt ve mái tóc bạc trắng mềm mại.

Mặc Sĩ Lưu Thương đứng ở phía dưới, nheo mắt lại, vẻ mặt ác liệt nhìn hai cái tay của nam nhân kia, tuy là ngẩng đầu lên nhìn nhưng khí thế cũng không thua nửa phần.

"Ngươi đã làm gì với Nhã Nhi?" Từ nãy đến giờ, tiểu nữ nhân vẫn chưa nhúc nhích một cái nào. Tóc của tiểu nữ nhân không phải ai cũng có thể vuốt.

"A, làm sao ngươi biết ta đã làm gì Nhã mà không phải là Nhã tự nguyện đây?”

"A, bổn vương có thể xem đây là ngươi tự mình đa tình hay không?” Không thể để ý đến sự khiêu khích của đối phương, Mặc Sĩ Lưu Thương cười lạnh.

"Lôi." Môi đỏ khẽ mở, thanh âm dịu dàng như gió tháng ba.

"Đã rõ." Vẫn ôm kiếm đứng bên cạnh, Lôi nhận lệnh, lập tức từ trên mái nhà lao xuống, kiếm trên tay đâm thẳng về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.

Khóe miệng Mặc Sĩ Lưu Thương mím lại, né qua một bên, đáy lòng cũng rét lạnh. Người này, rất mạnh, có lẽ mạnh hơn so với hắn rất nhiều.

Đương nhiên Lôi không có ý tứ giết hắn, từng chiêu thức giống như đang thử dò xét. Mặc Sĩ Lưu Thương cẩn thận ứng phó.

"Cũng tạm được." Mấy hiệp trôi qua, Lôi chào hỏi cũng đã xong, rút kiếm lại sau đó bay lên mái nhà.

"A, chỉ tạm được mà cũng dám sống bên cạnh Nhã?" Ánh mắt lạnh như băng của Huy nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

"So với người võ công cao cường nhưng lại không thể sống bên cạnh Nhã Nhi thì đương nhiên là rất tốt.” Người nam nhân này từ đâu đến? Thật muốn chém hắn một kiếm! Nhưng mà bây giờ tiểu nữ nhân còn đang ở trong ngực hắn.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Huy cúi đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Long Chiến Nhã, không hề nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương nữa. Mặc Sĩ Lưu Thương chết tiệt, hắn lại tự vạch áo cho người xem lưng.

"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?” Buổi tối gió rất lạnh mà hắn lại ôm tiểu nữ nhân đứng ở nơi cao như thế, muốn khiến cho nàng ngã bệnh sao?

"Chúng ta tới đưa người đến." Liếc mắt sang bên cạnh, Lôi đối với biểu tình như đang ghen của Huy vô cùng khinh thường.

"Đưa người đến?"

"Sao ngươi lại có thể một người quan trọng như Nhã ở lại một mình trong thành Long Ngự? Nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao? Ngươi cũng đã biết Nhã sắp uống sạch tất cả rượu bên trong Trăm Vị Cư rồi.” Ánh mắt của Huy dịu dàng như nước.

Mặc Sĩ Lưu Thương híp mắt, không trả lời.

"Cho nên ta đưa Nhã tới đây."

Tốt như vậy? Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Hắn đã sâu sắc ý thức được sai lầm của mình, đang ước gì có người đưa tiểu nữ nhân về bên cạnh hắn đây.

"Hừ!" Thật không muốn giao nữ nhân trong ngực mình đưa cho hắn. Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy khổ sở, rõ ràng là nữ nhân mình thích, rõ ràng là vị hôn thê của mình, chưa nói đến việc không biết vì cái gì nàng lại biến thành thê tử của người khác, bây giờ còn muốn hắn giao người đến cho nam nhân đáng ghét kia, nếu không phải bởi vì. . . . . . Hừ! Thật là làm cho người ta tức giận, "Cho nên, xin hãy chăm sóc tốt cho vị hôn thê của tại hạ, nếu lại xảy ra chuyện gì, tại hạ nhất định sẽ đến hỏi tội!” Nói xong, Huy nhắm mắt lại, trực tiếp đẩy Long Chiến Nhã từ trên mái nhà xuống.

"Nhã Nhi!" Mặc Sĩ Lưu Thương kinh hãi, vội vàng vận khởi khinh công nhảy tới giữa không trung tiếp lấy Long Chiến Nhã, lúc này mới từ từ đáp xuống.

Ngẩng đầu, muốn cho nam tử áo trắng kia một kiếm nhưng lại phát hiện hai nam nhân kia đã biến mất.

"Nhã Nhi, Nhã Nhi tỉnh lại!" Mặc Sĩ Lưu Thương vỗ nhẹ má của Long Chiến Nhã, vẫn không có phản ứng.

Thăm dò mạch tượng của Long Chiến Nhã, không phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Cuối cùng Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy Long Chiến Nhã chạy nhanh về khách sạn.

"Phong Hồn." Vừa về tới khách sạn, Mặc Sĩ Lưu Thương trực tiếp đến phòng của Phong Hồn. Y thuật của người ở Long các sẽ tốt hơn người của hắn.

"Chuyện gì vậy?. . . . Tiểu thư?" Vừa thấy Long Chiến Nhã, Phong Hồn lập tức tránh người sang một bên cho Mặc Sĩ Lưu Thương vào phòng.

"Mau nhìn xem, tại sao ta gọi mãi cũng không phản ứng, mạch tượng vẫn bình thường." Đặt Long Chiến Nhã trên giường, Mặc Sĩ Lưu Thương kéo Phong Hồn qua.

Đưa tay đặt lên mạch của Long Chiến Nhã, Phong Hồn vừa gật đầu rồi lại nhăn mày, Mặc Sĩ Lưu Thương thấy vậy, trong lòng hỗn loạn vô cùng.

"Chẳng qua chỉ là bị chuốc một loại mê dược nào đó, khi dược tính hết sẽ tỉnh lại.” Tuy là nói như vậy, nhưng hắn lại không thể nhìn ra được đó là loại dược nào, hay là do vẫn chưa học hết tài nghệ của Nam Phong cốc chủ đây.

"Thật sao." Đây là dược gì mà ngay cả người của Long các cũng không biết. Cảm giác có người ở chỗ tối quan sát nhất cử nhất động của mình thật đúng là khó chịu.

Ôm Long Chiến Nhã trở lại gian phòng của mình, Mặc Sĩ Lưu Thương tìm một cái ghế ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt của Long Chiến Nhã khi ngủ.

Người nam nhân kia là ai? Tại sao lại gọi tiểu nữ nhân là vị hôn thê? Điều này làm sao có thể, nếu như tiểu nữ nhân đã có vị hôn phu…… vậy làm sao phủ Tướng quân lại dám gả nàng vào phủ Chiến vương? Mặc dù là tái giá gả đến nhưng cũng là do hoàng thượng ban hôn, khi quân là tội rất lớn, Long Tướng quân sao có thể biết rõ còn cố phạm phải chứ? Như vậy người nam nhân kia là ai? Nam nhân áo lam võ công cao đến thế còn phải nghe lời của hắn vậy chẳng phải nói hắn còn mạnh hơn thế nữa sao? Nếu như mình lại cùng hắn đối chiến, có thể thắng được sao? Hắn nói mình không xứng với tiểu nữ nhân vậy hắn thì như thế nào? Xứng ư? Văn thao vũ lược, mưu trí tài tình hắn cũng thể thắng mình sao? Nếu như trên Vạn Dạ có một nhân vật như thế tại sao không có ai biết đến? Hay hắn chính là lá bài tẩy của quốc gia nào đó? Hoặc là cũng giống như Mộ Thanh? Trong đầu Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên hiện lên một gương mặt làm cho người ta chán ghét. Khi đó Mộ Thanh cũng muốn đoạt tiểu nữ nhân với mình đấy thôi, bọn họ nhất định là đến từ nơi đó, nếu không tại sao cũng làm cho người ta có cảm giác chán ghét như vậy đây?

Buồn rầu vuốt ve mái tóc mềm mại trắng như tuyết, Mặc Sĩ Lưu Thương cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Chiến Nhã.

"Nhã Nhi, nàng sẽ không thể rời khỏi ta. Nàng nhất định không được rời khỏi ta, ta cũng không rời khỏi nàng, sẽ không buông tay của nàng ra nữa.”

"Đương nhiên rồi." Long Chiến Nhã mấp máy môi, trong đôi mắt trong suốt một mảnh, “Nếu như đã không muốn buông tay, vậy thì đừng buông.”

"Đã tỉnh bao lâu rồi?" Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười, không hề để ý đến sự yếu ớt của mình đã bị tiểu nữ nhân nhìn thấy chút nào. Sự thật chính là như vậy, hắn sợ nàng sẽ rời đi, chuyện này không có gì phải mất mặt cả, cũng không cần phải che giấu.

"Không lâu." Dù sao khi nàng len lén mở mắt ra thì đã nhìn thấy ngay vẻ mặt rối rắm của hắn, mãi cho đến khi hắn nói ra câu nói trẻ con kia, làm sao nàng biết là đã qua bao lâu chứ.

"Đói bụng không?"

"Nơi này là chỗ nào? Sao chàng lại ở đây?” Mới vừa rồi chỉ lo vui vẻ, bây giờ Long Chiến Nhã mới để ý đến khung cảnh xung quanh. Sao nàng lại ở cùng một chỗ với Thương rồi?

"Nàng không nhớ cái gì sao?” Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày. Phải hôn mê bao lâu mới có thể khiến cho tiểu nữ nhân không còn cảnh giác được xung quanh? Hy vọng mê dược kia sẽ không có tác dụng phụ gì, tình trạng của nàng bây giờ không thể chịu đựng nổi những giày vò. Hiển nhiên, Mặc Sĩ Lưu Thương đã quá lo lắng mà đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Long Chiến Nhã, không phải thân thể mà là tinh thần.

"Ta chỉ nhớ đã bị hai nam nhân chết tiệt đánh lén sau đó vừa mở mắt ra thì nhìn thấy chàng.” Long Chiến Nhã chớp chớp đôi mắt to vô tội rất thuần khiết.

"Nhớ không rõ thì không cần nhớ nữa. Nơi này là một thành nhỏ gần biên giới sa mạc. Có muốn ăn cái gì không?”

"Ta không đói bụng." Long Chiến Nhã sờ sờ bụng, sau đó lắc đầu.

"Muốn ngủ tiếp?”

"Ta không. . . . . . vậy thì ngủ một chút đi." Thật ra thì Long Chiến Nhã không buồn ngủ, nhưng nàng chú ý tới sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương không được tốt lắm, chắc chắn là nghỉ ngơi không đủ, nhưng nếu nàng bảo hắn ngủ, nhất định hắn sẽ không chịu, đã vậy thì hai người cùng ngủ đi, dù sao một mình nàng thức cũng không ý nghĩa gì.

"Được." Làm sao hắn lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng chứ, Mặc Sĩ Lưu Thương cười dịu dàng, cởi ra áo ngoài rồi nằm bên cạnh Long Chiến Nhã, Long Chiến Nhã thì vô cùng tự giác rút vào trong ngực của hắn.

Lên đường đã được bốn ngày, hắn vẫn chưa ngủ một lần nào, luôn luôn lo lắng cho tiểu nữ nhân, một lòng nhớ đến nàng, cuối cùng nàng đã ở bên cạnh hắn. Hắn không dám tưởng tượng rằng nếu tên nam nhân đó không muốn đưa nàng đến bên cạnh hắn mà cứ mang nàng rời đi như vậy thì chẳng phải hắn sẽ không có cách nào tìm được nàng nữa hay sao? Chẳng phải bọn họ sẽ không bao giờ gặp được nhau? Thật sự, hắn không dám tưởng tượng.

"Thương, ngủ đi, ta vẫn ở đây, sẽ không rời đi, vĩnh viễn không rời." Cảm nhận được tâm trạng suy sụp và khẩn trương của nam nhân bên cạnh, Long Chiến Nhã đành phải sử dụng thuật thôi miên. Trong thời gian nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cảm xúc của hắn lại dao động lớn như vậy?

Giọng nói của Long Chiến Nhã có tác dụng an ủi lòng người khiến cho mí mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, tiến vào mộng đẹp.

Long Chiến Nhã nằm ngây ngốc như vậy cảm thấy rất nhàm chán, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.

Hai người ngủ một giấc thẳng đến ngày hôm sau.

"Vương gia." Giờ Tỵ, Dạ Lăng căng thẳng đi đến trước cửa phòng Mặc Sĩ Lưu Thương. Mấy ngày nay, tâm trạng của Vương gia không tốt lắm, không chừng đã sắp đến giới hạn rồi, hy vọng hắn sẽ không đụng vào họng súng. Nhưng mà hôm nay dường như Vương gia ngủ rất ngon,” Vương gia? Vương……”

"Ưm!" Dạ Lăng đang định hô tiếp thì đột nhiên bị Long Chiến Nhã bịt miệng lại, “Đừng hô, Thương còn chưa thức!”

"Dậy rồi." Bên trong truyền ra một tiếng cười vui vẻ của Mặc Sĩ Lưu Thương.

Long Chiến Nhã lập tức ỉu xìu. Trợn mắt nhìn Dạ Lăng rồi trở vào trong phòng. Nam nhân của nàng khó có khi ngủ ngon giấc đến vậy đâu, đều do Dạ Lăng!

"Thương, ngủ có ngon không?"

"Ừ." Có lẽ cả đời cứ như vậy trôi qua cũng tốt, không cần chấn động trời đất, không cần thật oanh oanh liệt liệt, chỉ cần mỗi sáng sớm mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là người mình yêu, chỉ cần mỗi khi khuya về nhà, người đầu tiên nhìn thấy cũng chính là người mình yêu, chỉ cần sống chung với người mình yêu không phải chính là hạnh phúc sao?

"Vậy thì ăn điểm tâm thôi, ăn xong ta sẽ chọn mười người trong đội mà Phong Hồn mang đến cùng trở về, chàng không cần lo lắng, ta……” Long Chiến Nhã còn chưa nói xong thì đã bị Mặc Sĩ Lưu Thương dùng miệng chặn lại.

Nụ hôn vừa xong Mặc Sĩ Lưu Thương bá đạo siết chặt cả người mềm nhũn của Long Chiến Nhã, lực đạo rất lớn làm cho Long Chiến Nhã có chút đau.

"Nhã Nhi, có lẽ ta rất ích kỷ cho nên bắt đầu từ hôm nay, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta. Cùng ăn cũng được, cùng ngủ cũng tốt, nàng chỉ có thể đến những nơi có ta ở đó, sợ là dù lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng muốn mang nàng theo cùng. Ta sẽ không bao giờ chịu đựng được cuộc sống mà không có nàng bên cạnh nữa."

"Ha ha, ta cho phép chàng ích kỷ." Mặc dù nàng rất thích sự dịu dàng và săn sóc của Mặc Sĩ Lưu Thương nhưng thỉnh thoảng bá đạo chuyên quyền như thế cũng khiến nàng yêu thích không thôi, “Thương, ta đã từng nói, thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền*, đời này không xa không rời. Là chàng chỉ muốn cách xa ta mà thôi.”

(Câu này được trích trong “Trường hận ca” của thi hào đời Đường Bạch Cư Dị: “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền/ Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến” được nhà thơ Tản Đà dịch thành: “Đạp mây cưỡi gió đi liền/ Thanh thiên rồi xuống Hoàng tuyền thấy đâu”)

"Thật xin lỗi, Nhã Nhi, sau này sẽ không để nàng một mình nữa.”

"Lần này không cho chàng nuốt lời nữa.” Long Chiến Nhã bĩu môi, chỉ nhẹ vào cái mũi của Mặc Sĩ Lưu Thương, nói.

"Sẽ không, lần này nhất định giữ lời."

"Như vậy, ăn điểm tâm thôi."

"Được."

Nhìn hai người Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã tư thái giống hệt nhau như hai đứa trẻ song sinh, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra sau cơn mưa trời lại sáng rồi, rốt cuộc bọn họ cũng không cần phải chịu đựng không khí lạnh lẽo đến từ Vương gia nữa.

"Đi thôi, đi xem một chút các ngươi đã chuẩn bị cái gì." Long Chiến Nhã vui vẻ nói.

"Chuẩn bị cái gì?" Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng cùng Tiêu Triết đồng loạt nhìn về phía Long Chiến Nhã.

"Đồ đến sa mạc.” Long Chiến Nhã chớp chớp mắt.

"Chúng ta chỉ cho chuẩn bị nước và thức ăn.” Tiêu Triết cũng chớp mắt nhìn lại, "Còn cần chuẩn bị thêm cái gì nữa hay sao?"

"Vậy thì đi xem Phong Hồn đã chuẩn bị cái gì rồi." Nếu như Phong Hồn cũng chỉ chuẩn bị nước và thức ăn thì không bằng đều tự sát cho xong!

"Tiểu thư." Trước cửa khách sạn, Phong Hồn đang kiểm kê vật liệu.

"Ừ, không tệ." Lạc Đà, da trâu túi nước, quần áo, thức ăn đầy đủ, biểu hiện của Phong Hồn coi như cũng rất tốt.

"Tiểu thư, đây là tất cả Lạc Đà trong thành rồi, tổng cộng bảy mươi con.”

"Ừ." Long Chiến Nhã cúi đầu suy tư một chút, "Thương, để cho những tinh binh kia đi vòng từ Thương Lộ đến Đông Lạc đi."

"Được." Trầm ngâm một lúc, Mặc Sĩ Lưu Thương đồng ý.

"Năm mươi lăm người, mỗi người một con Lạc Đà cùng một ít thức ăn và nước. Còn lại mười lăm con Lạc Đà, tất cả đều dùng để vận chuyển thức ăn và nước.”

"Đây là y phục gì? Thật kì quái." Lúc Long Chiến Nhã đang ra lệnh, Tiêu Triết đi “tuần tra" vật liệu một vòng, tò mò kéo ra một bộ y phục, sau đó lại cảm thấy khó hiểu.

Dạ Lăng và Mặc Sĩ Lưu Thương cùng quay đầu đi, không để ý tới hắn. Quả là mất mặt, không biết thì cũng không sao nhưng cũng không cần phải nói cho người ta biết rằng mình thiếu hiểu biết như vậy.

Long Chiến Nhã lại càng lười nói, đi tới mặc bộ y phục đó vào trên người, dùng hành động thực tế giải thích sẽ bớt được rất nhiều chuyện.

Chỉ chốc lát sau, Long Chiến Nhã đã biến thành một cô nàng Ả Rập, trừ đôi mắt ra thì toàn thân đều được bao phủ bên trong quần áo. Cũng may, y phục này cũng có độ mát nhất định, nếu không, Long Chiến Nhã hoài nghi mình có thể sẽ vì nhịn nóng mà chết mất. Tại sao người Ả Rập lại chịu đựng được loại quần áo như vầy cả ngày chứ? Mặc dù có tác dụng bảo vệ rất tốt nhưng cũng quá nóng nực rồi.

"Xế chiều nghỉ ngơi cho tốt đi, khuya hôm nay sẽ lên đường."

Thật ra thì Tiêu Triết còn muốn hỏi tại sao phải xuất phát vào buổi tối, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Dạ Lăng xách cổ áo lôi đi.

Buổi tối, năm mươi lăm người hóa trang thành một thương đội tiến vào sa mạc.

Không đến nửa canh giờ, đoàn người đã hoàn toàn tiến vào khu vực sa mạc. Đi sâu vào bên trong, mọi người lại một lần nữa kìm lòng không đậu muốn bái Long Chiến Nhã một lạy. Tiểu thư (Vương phi) quá sáng suốt rồi, có thể nói là học rộng tài cao, thông kim bác cổ. Rõ ràng buổi chiều lúc còn ở bên trong một trấn nhỏ, bọn họ mặc y phục này đều oán trách nó quá dày, nhưng khi đến bên trong sa mạc mới cảm nhận được nơi đây lạnh tới thấu xương, hoàn toàn không giống với lúc chiều. Nếu không phải tiểu thư (Vương phi) đã mạnh mẽ ra lệnh cho bọn họ không được cởi bỏ y phục này ra thì nói không chừng bọn họ đã chết rét ở nơi này.

"Lạnh không?"

"Không lạnh."

Cả đội ngũ này, người thích ý nhất đương nhiên là Long Chiến Nhã đang nằm trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương rồi, có người sưởi ấm cho còn có thể ngăn được bão cát, nàng chỉ việc hướng dẫn đoàn người đi đến đâu là được.

"Uống ít nước." Nghe thấy tiếng mở túi nước không ngừng ở phía sau, Long Chiến Nhã nhíu mày.

Trong đội ngũ đa số đều là thủ hạ của Nguyên Viêm, một số khác là người của thành Long Ngự. Xem ra, một chút kỹ năng và kiến thức phổ thông từ Long các cũng chưa hiểu rõ, nàng phải lên kế hoạch huấn luyện các bộ môn từ Long các cho bọn hắn một lần nữa.

Vẫn là người của Long các đối với chỉ thị của Long Chiến Nhã luôn luôn phục tùng vô điều kiện, rất lâu sau cũng không có nghe thấy âm thanh uống nước của mọi người.

Bởi vì chỉ đi dọc theo mép ngoài của sa mạc, lại là ngày đầu tiên tiến vào cho nên trạng thái hiện tại của năm mươi người cũng đều rất tốt, bình an chạy cả một đêm.

Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên lộ ra ở phía chân trời, tất cả mọi người đều bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động. Tia nắng đầu tiên xua đi màn đêm lạnh lẽo, mang theo ánh sáng phủ xuống cả một vùng trời, nhóm người Mặc Sĩ Lưu Thương lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng phiến sa mạc rộng lớn trước mắt. Nhìn lại bốn phía cũng đều là sắc vàng óng ánh, những gò cát như ngọn sóng nhấp nhô liên tục, ánh nắng mặt trời chiếu lên sa mạc hoang vu một vầng sáng nhu hòa. Đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên khỏi đường chân trời, tất cả những người ở đây mới cảm thấy được rằng mặt trời cách bọn họ gần đến như thế, dường như đã có thể cảm nhận được lửa nóng như thiêu đốt từ nó.

"Đi một đoạn nữa là có thể nghỉ ngơi.” Ban ngày không thể đi bên trong sa mạc quá lâu.

"Vương phi." Tiêu Triết đột nhiên mở miệng.

"Chuyện gì?" Long Chiến Nhã nghiêng người, quay đầu về phía sau.

"Tại sao lại chọn những sườn núi đón gió mà đi? Đi từ chỗ khuất gió sẽ dễ dàng hơn mà.”

"Ngươi có thể đến những nơi khuất gió để đi thử.”

Tiêu Triết nhìn Long Chiến Nhã một chút, lại nhìn những gò cát hoang vu trước mặt, cuối cùng quyết định đi theo Vương phi nhà mình, từ trước đến nay Vương phi chưa quyết định sai lầm bao giờ.

"Tại sao Vương phi lại biết đi đến những nơi có sườn núi đón gió?”

"Kinh nghiệm." Lời vừa ra khỏi miệng, Long Chiến Nhã liền xoay người đi. Quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương cầu cứu.

"Kinh nghiệm? Vương phi đến đây từ lúc nào?" Quả nhiên, Tiêu Triết ngu ngốc đã hỏi một vấn đề mà Long Chiến Nhã không muốn nghe nhất.

"Nói nhiều." Mặc Sĩ Lưu Thương trực tiếp sử dụng cường quyền, đảo mắt nhìn qua, Tiêu Triết lập tức biết điều ngậm miệng lại.

Long Chiến Nhã cuộn người trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương cười trộm, còn giơ một ngón tay cái về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.

Chưa đến giờ Tỵ (9 - 11 giờ trưa) thì Long Chiến Nhã đã hô dừng lại, chia đội ngũ thành mấy tổ, núp ở những sườn đá đón gió ít ỏi trong sa mạc, lấy lương khô bên người ra ăn.

"Có khỏe không?" Không nghĩ tới bão cát ở nơi này lớn như vậy, hơn nữa buổi tối rất lạnh, ban ngày lại quá nóng, bây giờ còn chưa đến buổi trưa mà hắn đã cảm thấy có chút khó chịu, tiểu nữ nhân sẽ chịu đựng được sao? Nhưng hắn cũng không muốn cùng nàng tách ra. Tâm tình của hắn bây giờ có thể nói là cực kỳ rối rắm.

"Không có chuyện gì." Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã có chút bất đắc dĩ. Nàng hiểu rõ nơi này hơn bọn hắn nhiều đương nhiên là điều tốt, từ sau khi nàng mất đi nội lực, Thương càng ngày càng thích lo lắng.

Thời gian kế tiếp, mọi người nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, mãi đến giờ Tuất (7 – 9 giờ tối) đoàn người tiếp tục lên đường.

Cứ như vậy, ban ngày nghỉ ngơi ban đêm xuất hành, đi liên tục ba ngày, đập vào mắt bọn họ vẫn là cát vàng đầy trời, không có một chút màu sắc nào khác, đều cùng một cảnh như nhau khiến cho người ta hoài nghi có phải mình vẫn luôn đảo quanh một chỗ.

"Huynh đệ, đỡ giúp ta xuống, mắt bị chói sắp mù cả rồi.”

"Này, ngươi còn nước không? Cho ta xin một ít, của ta đã hết rồi.”

"Cái nơi chết tiệt này, hoặc là nóng đến điên, hoặc là lạnh đến chết, ta chịu đủ rồi!!”

". . . . . ."

Thời tiết nóng bức dễ khiến cho tính tình của người ta phát bạo, lúc nghỉ ngơi đã có rất nhiều người bắt đầu oán trách, cũng may bọn hắn vẫn nhớ kỹ lời Long Chiến Nhã đã nói, cho dù là nóng bức khó chịu cũng không cởi bỏ y phục Ả Rập ra hay thay đổi tạo hình gì đó. Chỉ sợ rằng nước đã sắp cạn kiệt rồi.

Ngẩng đầu nhìn trời, Long Chiến Nhã thở dài, vừa muốn dời đi tầm mắt thì lại bị một biến hóa rất nhỏ từ hướng khác hấp dẫn đến.

"Cái này, xong đời rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.