Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 78-4: Nguy hiểm đến từ Sa Mạc (End)



Một chuyện kỳ quái khác đó là khi nhóm người Long Chiến Nhã ra đến bên ngoài thì đã không còn là khu vực có cát lún trước kia nữa, theo sự phán đoán từ thảm thực vật, có lẽ bọn họ đã đến biên giới của sa mạc. Đây là tình trạng gì? Đúng là chuyện kỳ quái hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều nha.

"Nghĩ không thông thì đừng nghĩ nữa, đi thôi." Vòng chặt cái eo nhỏ của Long Chiến Nhã, lần này Mặc Sĩ Lưu Thương không có ôm nàng đi nữa.

"Ừ." Chờ khi nào có thời gian mới nghiên cứu kỹ lưỡng một phen vậy.

Mặc dù bị đưa đến biên giới của sa mạc nhưng khoảng cách đến thành Kim Sa Đông Lạc quốc vẫn còn rất xa, nhất là khi thể lực của năm người cũng không còn nhiều nữa, không có phương tiện đi lại, đoạn đường đi dường như lại dài hơn. Ba ngày sau, năm người mới đến được thành Kim Sa.

Tìm được cứ điểm Túy Phong Lâu ở trong thành, năm người tắm rửa thay đổi y phục vừa xong thì cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, ngủ thẳng một ngày một đêm.

"Đã tỉnh?"

Chuyện mà Long Chiến Nhã cao hứng nhất mỗi ngày đó chính là buổi sáng khi thức dậy, còn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Ừ." Lười mở mắt. Long Chiến Nhã nhụi nhụi đầu trong ngực của Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Thật xin lỗi." Đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút gầy của Long Chiến Nhã, không tự chủ thốt ra lời xin lỗi.

"Sao vậy?" Long Chiến Nhã không hiểu, mở mắt ra nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Thật giống như từ sau khi nàng theo bên cạnh ta đến nay đã không có được một ngày nhàn nhã khoái nhạc.” Hôn lên trán Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương có chút áy náy.

"Ha hả." Long Chiến Nhã cười, đưa tay véo nhẹ gương mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, "Nói ngốc cái gì đấy. Ta vốn đã không phải là một người thích an phận, cho dù không theo bên cạnh chàng nhất định cũng sẽ không có cuộc sống dễ chịu. Huống cho, ta thích. Thích theo chàng vào nam ra bắc, thích đồng cam cộng khổ cùng chàng, chỉ cần được ở chung một chỗ với nhau, cái gì ta cũng đều thích.” Long Chiến Nhã giống như một đứa bé đang kể niềm vui thích của mình, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, cười đến vô cùng ngây thơ.

"Từ lúc nào thì Nhã Nhi biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi?” Điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của Long Chiến Nhã, tâm tình Mặc Sĩ Lưu Thương cực kỳ tốt.

"Chỉ nói với mình chàng.” Hôn nhẹ lên môi Mặc Sĩ Lưu Thương sau đó bước xuống giường.

"Phải đợi năm mươi người kia đến đông đủ mới xuất phát?" Mặc Sĩ Lưu Thương nằm nghiêng người trên giường, một tay gác đầu lên, thần thái lười biếng nhìn Long Chiến Nhã bận việc.

"Không đợi, nơi này có cứ điểm của Long các, còn có người của Minh giúp đỡ, chỉ cần có thể ra khỏi sa mạc thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta đi trước, Lục Quốc yến cũng bắt đầu rồi.

"Đã báo cho Bách Lí Linh."

"Không phải là Bách Lí Tân sao? Hiện tại hắn vẫn là thái tử Đông Lạc quốc, làm như vậy hình như không tốt lắm.”

"Thái tử? Tất cả mọi người biết hắn bất quá chỉ là một con rối, nhưng không ai biết Bách Lí Linh là người đứng phía sau mà thôi.”

"Nói vậy, chàng muốn kéo hắn ra ngoài sáng?”

"Ta cũng không có ý định này." Nhưng nếu trong lúc vô tình tạo thành kết quả như vậy thì hắn chỉ có thể nói xin lỗi.

Đô thành của Đông Lạc quốc là thành Lạc Vụ nằm ở phía đông nam, giáp ranh với Thương Lộ quốc. Nơi đó khí hậu thích hợp hơn so với trung tâm Đông Lạc. Xuất phát từ thành Kim Sa, nhanh nhất cũng phải bốn ngày ra roi thúc ngựa mới có thể đến được thành Lạc Vụ. Cho nên sau khi ăn xong điểm tâm, Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn, năm người cưỡi Mặc Hắc mã đã được Long các chuẩn bị từ trước, một lần nữa lên đường.

Khi biết được đoàn người của Mặc Sĩ Lưu Thương đã đến nơi, thái tử Bách Lí Tân, hoàng tử Bách Lí Linh cùng với công chúa Bách Lí Úy Nhiên đã đứng chờ ở trước cửa thành từ sớm.

"Tiểu Nhã Nhi."

Đoàn người Mặc Sĩ Lưu Thương vừa xuất hiện, Bách Lí Tân đã cười nhiệt tình đón tiếp, đang muốn chào hỏi với Mặc Sĩ Lưu Thương thì bị Bách Lí Mạch đột nhiên giục ngựa đến chen ngang.

"Người phương nào to gan đến thế? Dám quấy nhiễu sứ thần Long Ngự quốc, bắt hắn lại cho bổn cung!” Nụ cười của Bách Lí Tân cứng đờ trên khuôn mặt, sau đó lập tức rống giận.

"Chờ đã." Bách Lí Linh khoát tay, nhóm binh sĩ đang chuẩn bị xông lên đều dừng bước, quay sang nhìn lẫn nhau sau đó lui về chỗ.

Bách Lí Tân thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng lập tức khôi phục.

"Minh tôn, Y tôn, đã lâu không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?” Bách Lí Linh gật đầu chào Bách Lí Mạch.

"Đã làm phiền hoàng tử quan tâm." Cũng nên cho người khác một chút thể diện.

"Thì ra là Minh tôn và Y tôn, bổn cung thất lễ.” Vừa nghe đến đại danh Minh tôn và Y tôn, vẻ mặt Bách Lí Tân lập tức thay đổi, cười híp mắt chào hỏi hai người nhưng lại bị Bách Lí Mạch coi như không thấy. Nam Phong Nguyệt thì khỏi cần phải nói.

"Minh tôn chuyện gì sao?" Mặc Sĩ Lưu Thương tiến lên một bước.

"Cũng không phải việc gì lớn. Chẳng qua là lần tầm bảo lúc trước cũng đã cùng nhau đồng hành, cũng xem như có chút giao tình với Chiến vương, cho nên hôm nay gặp lại muốn xin một yêu cầu quá đáng.” Ai nha, có lẽ buổi tối nên đến tìm tiểu Nhã Nhi sau, tình huống này mà nói ra thì thật là mệt chết.

"Minh tôn xin cứ nói." Hắn lại muốn làm gì?

"Bổn Tôn cùng Y tôn vô cùng tò mò đối với hoàng cung Đông Lạc quốc, hy vọng có thể đi theo làm tùy tùng của Chiến vương để vào hoàng cung một lần, không biết Chiến vương có nguyện ý giúp đỡ hay không?”

"Chuyện này. . . . . ." Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy dường như có chút không ổn, ánh mắt liếc qua Bách Lí Linh và Bách Lí Tân, “Có lẽ Minh tôn nên thương lượng chuyện này cùng thái tử điện hạ hoặc là hoàng tử điện hạ.”

Bách Lí Mạch cũng không nói nhiều, trực tiếp ném ánh mắt lên người Bách Lí Linh.

Bách Lí Linh giật giật khóe mắt. Hắn thật sự hoài nghi hai người kia có phải đang cố ý đưa hắn tới đầu sóng ngọn gió hay không, nếu không, tại sao hắn lại có cảm giác như hai người họ đang kéo hắn lên trên mặt nước vậy?

"Đại nội hoàng cung sao có thể để cho người bình thường tiến vào.” Thấy Bách Lí Mạch không nhìn đến mình làm cho Bách Lí Tân có chút tức giận, hắn cao ngạo hất cằm lên nhìn Bách Lí Mạch.

"Hoàng tử điện hạ nghĩ như thế nào?

"Không biết tại sao Minh tôn lại có hứng thú đối với hoàng cung đến thế?”

"Cũng không có cái gì, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa đi vào cho nên muốn nhìn xem một chút. Thân là con dân Đông Lạc lại chưa từng nhìn thấy qua khí thế hùng dũng của hoàng cung, không một lần cảm thụ qua hoàng ân to lớn, chẳng phải tiếc nuối lớn nhất trong đời người sao?”

Khí thế hùng dũng? Có thể tốt hơn Minh sao? Hoàng ân to lớn? Minh tôn như hắn cần sao? Còn có tiếc nuối lớn nhất đời người, ai mà tin chứ!

Ánh mắt Long Chiến Nhã chợt lóe, nhìn Bách Lí Mạch một chút sau đó dời tầm mắt đi nơi khác. Hắn quyết định rồi sao?

"Nếu đã như vậy, sợ rằng bổn điện hạ không đồng ý cũng không được rồi. Đây là lệnh bài của bổn điện hạ, Minh tôn và Y tôn giữ lấy xem như giấy thông hành để vào hoàng cung, nếu làm mất sẽ không có cái thứ hai.” Bách Lí Linh nhìn Bách Lí Mạch, cười đến nguy hiểm.

"Bổn tôn nhất định cất giữ thật tốt.” Nói một câu không rõ ý tứ, Bách Lí Mạch cười nhạt rồi cất vào trong ngực, "Đã vậy, Chiến vương, Vương phi, chúng ta hẹn gặp lại ở hoàng cung.” Chắp tay chào hỏi xong, Bách Lí Mạch cùng Nam Phong Nguyệt đánh ngựa rời đi.

Nhìn bóng lưng tiêu sái của hai người, ánh mắt Bách Lí Linh thâm trầm, Bách Lí Tân thì nổi giận hoàn toàn. Lại là như thế, lần nào cũng đều như vậy! Rõ ràng hắn mới là thái tử! Hắn là thái tử!!

"Thái tử điện hạ." Khó trách chỉ có thể làm bù nhìn cho người khác, tâm tính lộ ra quá rõ ràng.

"Ô, ha hả, Chiến vương, Vương phi, hoan nghênh đã đến Đông Lạc quốc. Vốn tưởng rằng hai vị có thể sẽ đến trễ hơn một chút, dù sao muốn đi qua sa mạc kia cũng không phải dễ. Vương gia cùng Vương phi quả nhiên là nhân trung long phượng."

"Thái tử điện hạ quá khen."

"Đi thôi, hoàng thượng đã sớm chuẩn bị hành cung cho hai vị, tới nay còn đặc biệt làm một bữa tiệc đón gió tẩy trần đấy. "

"Nếu như thế, thật đa tạ ý tốt của hoàng thượng, cảm phiền thái tử điện hạ chuyền đạt lòng biết của bổn vương đến hoàng thượng.”

"Ha ha, Chiến vương khách khí. Đi thôi, bổn cung đưa hai vị đến hành cung.”

"Hoàng huynh, người đó là Chiến vương?” Cách xa Bách Lí Tân một đoạn, Bách Lí Linh cùng Bách Lí Úy Nhiên lẳng lặng theo phía sau.

"Ừ." Vị hoàng muội này rất yêu thích mỹ nam nhân, không phải là đã xem trọng Chiến vương rồi đấy chứ?”

"Lần tầm bảo trước, hoàng huynh cùng với Chiến vương có chút giao tình ư?"

"Rất tốt."

"Đến lúc yến tiệc huynh có thể giúp muội muội tiến cử hay không?"

"Lúc đó rồi hãy nói." Quả nhiên. . . . Hi vọng sẽ không phát sinh thêm sự cố nào. Bất quá. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.