"Sao bên trong không có đồ ăn, chẳng lẽ cái lẩu là nước canh?"
Bởi vì vừa mới huyết khí quá nặng, Bất Hối sai người đem nước canh tê cay toàn bộ đổi thành canh xương, nàng thực sợ những người đó nhìn đến nước canh đỏ rực sẽ trực tiếp nôn ra.
Khi mọi người đang thảo luận, tiểu nhị lại bê lên từng đĩa rau dưa, hải sản, còn các loại hạt dọn từng cái ở trên bàn.
Những người có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm người nào chưa thấy qua người chết, đại đa số đều là tay nhiễm, cho nên nhìn thấy đồ ăn kỳ vọng đã lâu tia sợ hãi trong lòng cũng chậm chậm tiêu tán .
Đồ dã dọn lên hết, một đám thiếu nữ tuyệt sắc từ bên trong nối đuôi nhau mà ra, các nàng đều mặc trang phục giống nhau, quần áo áo trắng, mặt trên thêu kí hiệu mà Bất Hối đã thiết kế, một đầu tóc đen dùng cây trâm hoa mai nhẹ nhàng vãn lên, trên trán điểm nhẹ chu sa, hơi chút trang điểm, đôi mắt đẹp lưu chuyển.
Những thiếu nữ này mỗi người đứng một bàn, sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng rau hoặc là hải sản thả vào trong nước canh đang sôi trào, nhẹ nhàng nhúng vài cái rồi chấm tới nước chấm trước người.
Lần này tất cả mọi người đã hiểu cái lẩu nên ăn như thế nào, một đám học tập phương pháp của những thiếu nữ này nhúng nhúng, sau đó bắt đầu ăn. Khi rau dưa hoặc hải sản trong tay vừa vào miệng, tiên hương không thôi! bắt đầu chen lấn ăn.
Tới lúc này Bất Hối mới bảo tiểu nhị mang thịt bò dê ra, ăn lẩu vẫn là ăn thịt ngon nhất. Tiếp theo, nàng chuẩn bị tốt mấy món đồ nhắm, đồ uống đều đưa lên từng cái.
Đại tuyết tung bay trong trời đông giá rét, cùng hảo hữu quay quần ăn lẩu trò chuyện vui vẻ, quả thực là chuyện thần tiên.
Hiện tại những người ăn cơm đã sớm quên cảnh tượng huyết tinh vừa rồi, khí thế ngất trời bắt đầu ăn.
Thấy bọn họ ăn cao hứng, thỏa mãn. Ngoài ra những người cầm dãy số bài đứng ở một bên lo lắng không thôi, hận không thể làm những người này lập tức ăn xong.
Ăn xong, một đám mãn ý tiêu sái ra ngoài, cùng những người không có dãy số bài vây xem khoe khoang mỹ vị như thế nào, trước cửa quán lẩu lại bắt đầu náo nhiệt.
So sánh với Bát Tiên lâu đối diện có vẻ dị thường vắng vẻ , ngay cả một phần mười lượng khách bình thường cũng không có, những người tới ăn đều là không lấy được dãy số bài, ngồi ở chỗ này chỉ là vì thuận tiện nhìn cảnh tượng đối diện.
Giờ phút này trong phòng ở trên lầu, Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối, Hoa Thiên Thần còn có Lý Mộc Dương cũng cùng ngồi vây quanh, Chiến Cảnh Thiên vẫn vẻ mặt phòng bị nhìn Lý Mộc Dương, làm cho Lý Mộc Dương trong lòng buồn bực không thôi. Hắn như thế nào cũng không thích ‘ nam nhân ’ .
"Lý tướng quân, nếm thử cái này. . . . . . Loại thịt này nhúng ăn ngon hơn. . . . . . Còn có cái này. . . . . ." Bất Hối cũng không ghét Lý Mộc Dương, danh tiếng hắn ở Phượng quốc rất tốt, lại vừa mới cứu nàng cho nên rất nhiệt tình chiêu đãi hắn.
"Thập tam huynh đệ về sau đưa quán lẩu đến Phượng quốc, khi đó Mộc Dương nhất định đến mỗi ngày."Lý Mộc Dương cũng rất thích Bất Hối, thấy nàng hào phóng liền muốn kết giao, hai người bắt đầu nói chuyện.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Lý tướng quân rất rảnh rỗi? Không cần đến biên cương sao?"
"Tin tưởng bằng vào năng lực của Thập Tam huynh đệ sớm muộn gì cũng có một ngày mở rộng khắp lục quốc, đến lúc đó, cho dù Mộc Dương ở biên cương cũng có thể ăn." Lý Mộc Dương hoàn toàn không để ý Chiến Cảnh Thiên, cười đối với Bất Hối nói.
"Nhờ lời lành của ngươi, về sau đến Phượng quốc vẫn còn phải nhờ ngươi chiếu cố." Bất Hối trong lòng cười trộm, Lý Mộc Dương xem ra rất ôn hòa, lại có thể để Chiến Cảnh Thiên kinh ngạc, nhìn cũng thật sảng khoái!
A!
Nàng còn chưa cười xong, trên lưng liền truyền đến đau đớn, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Chiến Cảnh Thiên làm.
Nhìn hai người nói chuyện thật vui, Chiến Cảnh Thiên sắc mặt càng ngày càng đen, mỗi câu đều nhằm vào Lý Mộc Dương.Sau khi ăn xong, Lý Mộc Dương liền ly khai.
Hắn vừa đi, Chiến Cảnh Thiên nhíu hai mắt nhìn Bất Hối, kỳ quái hỏi: "Ngươi cùng hắn rất quen thuộc?"
"Đã từng gặp một lần." Bất Hối không biết hắn nghĩ gì, còn tưởng Chiến Cảnh Thiên vì là người hay đối địch mới hỏi như vậy, cho nên liền chi tiết đáp.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên trong lòng hừ lạnh, mới gặp một lần có thể nhớ mãi không quên? Cho dù không nói, hắn nhất định sẽ điều tra ra. Tính tính thời gian, người điều tra cũng nên trở lại.
Quả nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau khi nghe được hồi báo, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị, phân phó người tới một chút, nhìn thám tử ly khai mặt nhăn mới từ từ giãn ra.
*
Trong phòng Lý Mộc Dương tại Chiến quốc, trời đã tối, đi đến trước giường nhìn trăng trên trời trong lòng lại nhịn không được bắt đầu phiền muộn.
Nghĩ lại năm đó mình bị người ám toán, rất không dễ dàng từ trong bao vây trốn thoát thoát lại trúng kỳ độc. Cho rằng lần này sẽ phải chết, khi đi ngang qua lại được nàng cứu, nàng cho mình ăn giải độc, vất vả đem mình kéo đến địa phương an toàn, cố xử lý tốt miệng vết thương lại chiếu cố mình ba ngày ba đêm mệnh này mới nhặt trở về.
Mãi đến khi về nước mới biết được, thì ra nàng là tiểu công chúa luôn ở bên ngoài vì nước cầu phúc!
Lần này từ biên cương trở về vốn là vì tham gia đại hôn của nàng, không nghĩ tới lại nghe được tin tức nàng bị ám sát, căn cứ vào manh mối một đường đuổi tới Chiến quốc. Nhưng khi đến Chiến quốc thì tất cả manh mối đều bị chặt đứt. Nếu mình có thể trở về sớm hơn, có lẽ toàn bộ sẽ không phát sinh. . . . . .
Lý Văn nhìn tướng quân nhà mình lại bắt đầu tự trách, mở miệng khuyên nhủ: "Tướng quân, chúng ta nhất định sẽ tìm được công chúa, không cần quá mức lo lắng ."
Nghe vậy, Lý Mộc Dương đem ánh mắt quay lại, tự trách nói: "Năm đó ta nói với nàng, cả đời này đều sẽ bảo hộ nàng, phò tá huynh trưởng của nàng, nhưng. . . . . ."
"Tướng quân, cũng không thể trách người, là công chúa vụng trộm chạy về, chúng ta. . . . . ." Lý Văn nhịn không được nhíu mi, tướng quân báo ân là đúng, nhưng cũng không cần tự trách như vậy, dù sao đều là lỗi của công chúa.
Một ánh mắt sắc bén quét tới, Lý Văn lập tức ngậm miệng, không cam lòng cúi đầu nhận sai: "Thuộc hạ sai lầm rồi, nhất định sẽ dốc hết toàn lực tìm kiếm công chúa trở về."
"Tướng quân, có tin tức ! Đã điều tra ra những người đuổi giết công chúa."
Ngay lúc Lý Văn mới vừa nhận sai, bên ngoài lại tiến vào một bóng dáng, người tới ở bên tai Lý Mộc Dương nhỏ giọng nói vài câu, trên người Lý Mộc Dương phát ra một đạo sát khí, lạnh giọng hạ lệnh: "Suốt đêm về nước!"
Sau cùng, nhìn thoáng qua ánh trăng phía chân trời ngầm thề: "Bất Hối, ta nhất định sẽ đem người hại ngươi bắt lại!"
*
"Vương gia, người kia kêu."
Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên ở trong thư phòng bàn bạc về thích khách, đúng lúc này bên ngoài một bóng đen chợt tiến vào, cung kính đứng trước mặt các nàng thấp giọng bẩm báo. Nàng không biết người của Chiến Cảnh Thiên dùng biện pháp gì để cho sát thủ này khai ra, hiện tại quan tâm chính là bọn hắn rốt cuộc do ai phái tới ?