Đông Tâm Ngữ như trút được gánh nặng mở to mắt, nàng chậm rãi ngồi dậy, suy yếu gọi: "Diêm Quýnh…."
"Tâm Ngữ, em cảm thấy thế nào? Còn đau không?" Hắn muốn tới gần nàng, nhưng hai tay bị khống chế, không thể động đậy.
Đầu óc nàng thoát khỏi hỗn độn, dần thanh tỉnh, vừa ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện hắn bị bắt, lập tức run rẩy đứng lên la to: "Sao lại thế này? Anh sao lại bị……"
"Hắn dùng bản thân đổi lấy một liều thuốc giảm đau cho em, Tâm Ngữ, xem ra hắn thực yêu em đó……" Lâm Kiệt Sinh thong thả đi tới trước mặt nàng, cười châm chọc.
"Cái gì?" Nàng trừng to mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khẽ nói với Diêm Quýnh: "Sao anh ngốc như vậy? Em đã nói rồi, đừng cầu xin hắn, chỉ một liều thuốc có thể giúp em cầm cự bao lâu? Chỉ một tháng mà thôi!"
"Chỉ cần tạm ngừng được nỗi đau của em, cho dù một giây anh cũng tình nguyện." Diêm Quýnh vui vẻ nói, nàng có hơi sức nói to như vậy, chứng tỏ thân thể đã không còn đau.
"Tốt lắm, hai người cũng nên nói xong rồi." Lâm Kiệt Sinh chắn giữa họ, quay đầu hạ lệnh: "Đưa Diêm Quýnh đến phòng thí nghiệm thứ ba."
"Không!" Đông Tâm Ngữ hét lớn, muốn chạy về phía Diêm Quýnh, lại bị Lâm Kiệt Sinh một tay ngăn lại.
"Đừng nóng vội, em theo anh đi gặp Minh Nhật tiên sinh, hắn chờ trái tim này của em đã một năm……" Hắn âm hiểm cười.
"Đợi chút, ngươi muốn làm gì?" Diêm Quýnh kinh hãi hỏi.
"Hôm nay là ngày hoàng đạo, Minh Nhật tiên sinh muốn làm phẫu thuật thay tim." Lâm Kiệt Sinh nói xong chỉ về hướng Minh Nhật Võ Tàng đang được Nhật Liên Quỳnh Tử đẩy ra từ phòng theo dõi.
"Thực sự can đảm, Minh Nhật Võ Tàng, chẳng lẽ ngươi không phát hiện bộ dáng thống khổ vừa rồi của Tâm Ngữ sao? Trái tim nàng có vấn đề, ngươi cũng muốn ư?" Diêm Quýnh lạnh lùng thốt.
"Kiệt Sinh từng giải thích cho ta, trước mắt trái tim nhân tạo vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn một điểm đáng ngờ, chỉ có thể tạm thời lấy dược vật khống chế, Đông Tâm Ngữ trong một năm này được cố định bằng dịch tế bào, cũng không có gì không khoẻ, hơn nữa còn sống rất tốt. Để có được trái tim khỏe mạnh, mỗi tháng một lần tiêm ta có thể chịu được." Minh Nhật Võ Tàng từ hôm qua đã bị Lâm Kiệt Sinh tẩy não, nhận định rằng dịch tế bào α chỉ là thứ để bổ sung cho việc trái tim nhân tạo hoạt động bình thường mà thôi.
"Chẳng lẽ ngươi không sợ Lâm Kiệt Sinh lấy dịch tế bào α khống chế ngươi?" Diêm Quýnh không nghĩ Minh Nhật Võ Tàng lại dễ bị lừa như vậy.
"Hắn không dám, bởi vì ta sẽ làm thế này……" Minh Nhật Võ Tàng vung tay lên, một gã hạt tử xoay mình chĩa súng bắn Lâm Kiệt Sinh.
"A!" Tay Lâm Kiệt Sinh trúng đạn, kêu lên một tiếng sợ hãi, vẻ mặt kinh ngạc trộn lẫn khó hiểu. "Minh Nhật tiên sinh…"
"Đây là đạn có độc mà trung tâm nghiên cứu của ta chế ra, Kiệt Sinh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mỗi nửa năm ta sẽ cho ngươi thuốc chống độc, chỉ cần có thuốc này, đầu đạn sẽ không hoành hành trong cơ thể ngươi, đạo lý đơn giản tựa như dịch tế bào α của ngươi vậy." Minh Nhật Võ Tàng âm hiểm cười lạnh.
"Ngươi……" Lâm Kiệt Sinh nghẹn họng trân trối, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới lão hồ li này đã sớm đề phòng hắn.
Kế hoạch chu toàn của hắn, kết quả chẳng qua giống như trò khôi hài……
"Quỳnh Tử, đưa tiến sĩ Kiệt Sinh cùng Đông tiểu thư vào phòng thí nghiệm số một." Minh Nhật Võ Tàng cười phân phó thê tử.
Hết thảy đều trong lòng bàn tay hắn, loại kết quả này thật quá vẹn toàn!
"Vâng." Nhật Liên Quỳnh Tử đi về chỗ Đông Tâm Ngữ.
"Không! Trái tim của nàng, bất cứ ai cũng đừng vọng tưởng!" Diêm Quýnh gầm lên, ra sức muốn thoát khỏi kiềm chế.
"Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên an phận chút, ta thấy ngươi còn có giá trị nghiên cứu nên mới tha chết cho ngươi, nếu không ta đã sớm dùng đạn độc tiễn ngươi về Tây thiên." Minh Nhật Võ Tàng âm ngoan ngăn Diêm Quýnh lại, hắn nói hết câu, họng súng liền nhắm ngay mi tâm Diêm Quýnh.
"Đừng như vậy…… Diêm Quýnh, quên đi……Trái tim này cũng chỉ là em mượn được! Em sớm nên theo ba mẹ chết đi từ một năm trước, một năm này chính là ông trời cho thêm……" Đông Tâm Ngữ thương cảm hô.
"Thật sự là cảm động quá! Chỉ tiếc ta không thể không chia rẽ các ngươi, trái tim nàng ta không thể không lấy, chỉ cần ta khôi phục tinh lực, như vậy bọn tử tôn của ta ai cũng đừng vọng tưởng chia cắt Tập đoàn tài chính Minh Nhật, ta lại cầm quyền hai mươi năm…… Ha ha ha……" Minh Nhật Võ Tàng đắc ý nói.
Nhưng mà, khi hắn cười đến vui vẻ, Nhật Liên Quỳnh Tử bỗng nhiên nói: "Nếu ngài cầm quyền, ta làm sao bây giờ?"
Minh Nhật Võ Tàng sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nàng, chỉ thấy nàng chậm rãi lấy từ tay áo kimônô ra một khẩu súng, nhắm ngay hậu tâm Đông Tâm Ngữ.
"Dừng tay!" Lâm Kiệt Sinh cùng Minh Nhật Võ Tàng đồng thời sợ hãi rống.
"Ngài sao có thể hồi phục hả? Thưa ngài, nếu ngài quay lại thâu tóm quyền hành, thế lực ta thật vất vả thành lập không phải sẽ bị hủy sao? Ngài cứ nằm ở xe lăn hoặc trên giường, để ta trông coi tất cả đi!" Gương mặt xinh đẹp của Nhật Liên Quỳnh Tử bao phủ nét cười lạnh làm người ta phát run.
Biến hóa này làm cho mọi người đều choáng váng!
"Quỳnh Tử! Ngươi đang nói cái gì?" Minh Nhật Võ Tàng bị đả kích lớn nhất, vợ bé thứ năm mà hắn sủng ái nhất lại là người dụng tâm kín đáo?
"Trái tim này là của ta, không phải của ngài, chồng yêu à, là ta lấy nhiều tiền mời người tìm cho ta." Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu nói.
"Có ý gì?" Minh Nhật Võ Tàng trừng mắt nhìn nàng.
"Ha ha…… Còn chưa biết? Ta mới là người nhờ "Bắc Đẩu Thất Tinh" tìm trái tim nhân tạo về, mà hiện tại, bọn họ quả nhiên giúp ta tìm được, còn tự mình đưa đến trước mặt ta……"Bắc Đẩu Thất Tinh" quả nhiên lợi hại, ta giấu diếm thân phận thuê bọn họ, bọn họ vẫn biết ta chính là người ủy thác, ngày hôm qua ta nhận được tin "Thiên Xu" truyền đến, hắn nói cho ta biết "Hàng đã được đưa tới", thực rất giỏi!" Nhật Liên Quỳnh Tử đột nhiên cười to.
Minh Nhật Võ Tàng nghe được thiếu chút nữa trái tim phát bệnh, cô vợ nhỏ của hắn đã trở nên tâm cơ sâu xa từ bao giờ? Nàng lại ngầm ngăn cản kế hoạch của hắn?
Diêm Quýnh còn khiếp sợ hơn, giật mình hiểu được vì sao "Thiên Xu" không cho hắn đưa Đông Tâm Ngữ cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, mà là mang về đảo Bắc Cực Tinh……
"Thiên Xu" đã sớm hiểu rõ tất cả, mà hắn lại bất tri bất giác hoàn thành nhiệm vụ, đem Đông Tâm Ngữ ủy thác người trước mặt!
Chết tiệt! Cái tên quái nhân máy tính tim đen kia!
"Đủ rồi! Nếu ngươi không cần trái tim kia, hãy giao Tâm Ngữ lại cho ta!" Hắn cắn răng quát.
"Trả lại cho ngươi? Không, ta không hy vọng trái tim này còn tồn tại trên đời, như vậy chồng ta sẽ luôn nghĩ tới nó, cho nên……" Nhật Liên Quỳnh Tử dừng một chút, lộ ra ánh mắt ngoan liệt. "Không bằng để ta hủy nó!"
Nói xong, nàng không cho mọi người có thời gian phản ứng, xoay mình nhắm ngay ngực Đông Tâm Ngữ nã một phát súng!
"Pàng!"
Âm thanh bạo liệt kinh người quán nhập tai Đông Tâm Ngữ, toàn thân nàng chấn động một chút, vẫn chưa cảm thấy đau đớn, người cũng đã chậm rãi ngã xuống.
"Không ──" Diêm Quýnh sợ hãi rống một tiếng, chạy về phía Đông Tâm Ngữ, ôm lấy thân hình mềm mại mà vô lực của nàng, trái tim tựa hồ cũng theo âm thanh này mà vỡ ra.
"Diêm…… Quýnh……" Nàng muốn vươn tay, nhưng mặt Diêm Quýnh lại trở nên càng lúc càng xa, làm sao cũng cấu với không đưcợ.
Thế giới, thành một mảnh tối đen……
"Tâm Ngữ…… Tâm Ngữ!" Diêm Quýnh gắt gao ôm nàng, thì thào gọi.
Lâm Kiệt Sinh ngây ra như phỗng, mặt Minh Nhật Võ Tàng một trận xanh một trận trắng, sau tất cả mọi chuyện người thắng không phải ai trong số hai người, mà là Nhật Liên Quỳnh Tử!
Nhưng hết thảy còn chưa chấm dứt, tình cảnh kế tiếp mới là sự kiện kinh hoàng nhất, bọn họ rốt cục phát hiện, hậu quả khi khiến Đông Tâm Ngữ chết, cho dù bọn họ có được nhiều trái tim cũng không gánh nổi……
Sát khí lành lạnh tràn ngập toàn bộ đại sảnh, một cỗ hương vị của máu theo hô hấp trầm giận của Diêm tỏa ra bốn phía, mỗi người đều không tự giác mà run rẩy, đơn giản là bọn họ nghe thấy tiếng bước chân của tử thần.
Diêm Quýnh một tay ôm Đông Tâm Ngữ, cánh tay phải vì tức giận mà biến hình, "Lách cách" tiếng kim chúc nhọn mà sắc bén, trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn đã biến thành một cỗ máy móc ma quỷ rất lớn, nhóm người cầm súng chĩa vào hắn sợ tới mức run run lùi liên tiếp, ngay cả Lâm Kiệt Sinh lần thứ hai thấy toàn bộ quá trình cũng sợ hãi toàn thân tê liệt.
Đương nhiên, sợ hãi nhất hẳn là Nhật Liên Quỳnh Tử, nàng giết Đông Tâm Ngữ, người đầu tiên Diêm Quýnh khai đao chính là nàng, hắn xoay mình bước về phía nàng, nàng thét chói tai hướng hắn nổ súng, nhưng tất cả đều bị cánh tay sắt của hắn chắn lại, cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hơi thở bức người tới rất gần, hô hấp cứng lại, cự trảo đảo qua, đem thân thể nàng xé rách, bay về phía sau, ngã ở chân tường, trước khi tắt thở, thậm chí nàng thấy bụng của chính mình bị phá thành một lỗ lớn……
"Nổ…… Súng! Mau nổ súng!" Minh Nhật Võ Tàng hoảng sợ kêu, lấy đôi tay gầy yếu cố gắng lùi xe lăn lại, nhưng tay hắn sớm run run vô lực, còn chưa kịp né tránh, cả nhân cùng xe lăn liền bị Diêm Quýnh lại gần giơ lên cao.
Lúc này, nhóm hạt tử sợ hãi bắn đạn độc lung tung, vừa vặn bắn trúng thân thể hắn, hắn đau đến há to miệng, nhưng không thể phát ra tiếng âm, trái tim suy kiệt đã làm cho hắn chết trước.
Diêm Quýnh quăng hắn và cái xe lăn đi, thân hình nhỏ gầy của hắn dây dưa thành một đống với cái xe lăn.
Tiếp theo, Diêm Quýnh chuyển mục tiêu sang Lâm Kiệt Sinh, Lâm Kiệt Sinh thừa dịp chạy ra đại sảnh, hắn đuổi theo, cự trảo ngoan độc chuẩn xác đánh vào giữa lưng Lâm Kiệt Sinh, Lâm Kiệt Sinh ngay cả kêu cũng không kịp, thân thể đã bị xé thành mấy mảnh.
Cánh tay cứng rắn lạnh lẽo của Diêm Quýnh nhiễm đỏ máu tươi, nhưng ý thức hắn đã lâm vào tàn bạo điên cuồng, cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy……
Khi năm người kia đuổi tới (năm thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh trừ Thiên Xu), chỉ phát hiện hắn ôm thi thể Đông Tâm Ngữ quỳ rạp trong vũng máu, ngửa đầu kêu tê tái thê lương, thanh âm mờ nhạt xuyên tới bầu trời.
"Run rẩy" không chỉ là một quyển tiểu thuyết, nó viết về sự thật thế giới âm ngoan!