Chiết Ánh Trăng

Chương 47: Chương 46



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trái tim như ngừng đập nửa nhịp, Vân Li ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong vài giây, vẻ mặt kiềm chế mà bình tĩnh của anh có chút thay đổi.

Tay phủi bông tuyết cho cô dừng một chút, bỗng nhiên ấn nhẹ cái gáy cô.
Vân Li còn chưa phản ứng lại, liền bị anh nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Không khí lại ướt lại lạnh, hơi lạnh thấm vào da thịt trần trụi, gương mặt vốn dĩ bị đông lạnh mất đi tri giác.

Nhưng giờ phút này, Vân Li như được bao quanh bởi một ngọn lửa ấm áp, hơi nóng thân thể của người kề sát truyền tới.
Cô nâng cằm lên, có thể thấy đường cong vành tai rõ ràng của anh.
Bên tai là tiếng tim đập của anh.
Hình như......!Cũng khá nhanh nhỉ.
Vân Li vùi đầu vào ngực anh, ôm anh trở lại.

Cảm nhận được cô đáp lại, Phó Chí Tắc siết chặt vòng tay của mình, như thể đang ôm lấy một bảo vật vô cùng quý giá.
Cũng không để ý qua bao lâu, khi buông nhau ra, phẩn đỏ trên má đông lạnh của Vân Li dường như lan ra sau tai.
Phó Chí Tắc rũ mắt nhìn cô, bàn tay di chuyển theo cánh tay cô một cách tự nhiên.
Mặc dù là mặc một áo khoác dày, Vân Li cũng có thể cảm nhận được ngón tay anh chuyển động, sau đó, tay phải bị anh nắm giữ.
Anh quen thuộc sân bay Nam Vu, nắm tay Vân Li đi đến bãi đỗ xe, mở cửa ghế phụ cho Vân Li.

Anh ngồi trở lại ghế lái, thuận theo tự nhiên mà tới gần thắt dây an toàn cho cô.
"ANh muốn về thẳng nhà không?"
Phó Chí Tắc mở miệng: "Còn sớm."
Nghe có vẻ như chuẩn bị ở cùng cô một hồi, tâm tình cô rất vui vẻ, ngồi phó lái lướt điện thoại, nhiều người trong vòng bạn bè đã đăng video về tuyết đầu mùa của Nam Vu, phần lớn chụp chỗ mình.
Cô thuận miệng hỏi: "Nhà ngươi đang ở đâu vậy?"
Phó Thức Tắc: "Ba mẹ anh ở Bắc Sơn Phong Lâm, anh thường ở Giang Nam uyển."
Bắc Sơn Phong Lâm?

Khi Vân Li lướt trạm E thì thấy bảng đánh giá phòng ốc của Bắc Sơn Phong Lâm, là tiểu khu cao cấp nổi tiếng ở thành phố Nam Vu.

Cô yên lặng mà mở điện thoại, tìm kiếm Giang Nam Uyển, ở trung tâm thành phố Nam Vu, là nhà cổ từ thập niên 90, nhưng vị trí địa lý đặc biệt với nguồn tài nguyên giáo dục và y tế cũng làm nó trở nên có giá trị.
"......"
Cô im lặng một lúc, nghĩ đến bản thân khi còn nhỏ, điều kiện tài chính trong nhà không tốt, sau khi Vân Vĩnh Xương mở trường dạy lái xe mới dư dả rất nhiều.
Dù vậy, căn hộ kia ở Tây Phục, chỉ mới trả hết khoản vay vài năm trước.
Vân Li không có cái loại cảm giác thích thú tìm phú nhị đại, trái lại, sự chênh lệch điều kiện kinh tế giữa hai gia đình tạo ra một chút áp lực cho cô.
Cô không muốn khoảng cách của bọn họ chênh lệch quá lớn.
Nhưng có vẻ như không thể tránh né.
Cô bắt đầu tính toán thu nhập của mình khi làm Uploader, tuy rằng không nhiều, nhưng theo xu hướng hiện nay thì khi tốt nghiệp cô cũng có thể tiết kiệm được một khoản.

Sau khi tốt nghiệp rồi đi làm hai năm, khi mua phòng ở mới miễn cưỡng trả đủ một phần đầu.

Không tính là nhiều, nhưng cũng không đến mức chẳng thấm vào đâu.
......
Sân bay ở một nơi tương đối hẻo lánh, hai bên đường phủ đầy tuyết trắng xóa.

Những hạt tuyết rơi trên kính chắn gió, lại bị cần gạt nước mang đi, Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm con đường phía trước, đặt điện thoại lên chân Vân Li.
"Xem nhiệt độ ngày mai đi."
Vân Li nhấp vào phần mềm thời tiết trên điện thoại của mình, Phó Chí Tắc nói: "Dùng di động của anh."
"?"
Cô hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghi ngờ lời anh nói, cầm điện thoại anh lên, mở màn hình.
Màn hình khóa là ảnh chụp chung của bọn họ.
Vốn dĩ muốn xem không phải là dự báo thời tiết.
Cô cong khóe môi, mở khóa điện thoại.
Chiếc xe đậu ở dưới lầu chung cư, Phó Chí Tắc cùng cô lên lầu, hơi nóng từ căn hộ đa ập vào mặt.
Trước khi Vân Li rời đi, lo lắng Phó Chí Tắc sẽ cảm thấy lạnh khi đến nơi, liền mở điều hòa.

Giờ phút này cô cũng cảm thấy oi bức, nới lỏng khăn quàng cổ treo lên giá treo áo khoác.
Cô cởi áo khoác ra, để lại một cái váy màu đen cao.

Cô mua cái này khi mới đến Nam Vu, eo cô nhỏ, lúc ấy vòng eo trên quần áo rất hợp, nên mua luôn.
Người bên cạnh an tĩnh mà nhìn cô.
Vân Li đi đến trước cửa sổ, muốn mở khe để thông gió, tay cô còn chưa đụng tới khóa cửa sổ, phía sau đột nhiên bị nguồn nhiệt bao vây.

Phó Chí Tắc dán phía sau lưng cô, ôm cô từ phía sau.
Anh cởi áo khoác, bên trong cũng còn sót lại một áo đơn, so với hai lần ôm trước đó, giờ phút này Vân Li cảm giác ngăn cách dày năng hai người rút đi kia dày nặng, thậm chí cô có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp của anh.
Cô không dám nhúc nhích, ngơ ngác mà nhìn cửa sổ, nhịp tim đập tùy tiện tăng nhanh một cách tự nhiên.
Hình bóng mờ của họ được phản chiếu trên tấm kính, bông tuyết bay theo hướng gió, nghiêng sôi nổi rơi xuống, bầu trời đằng xa là một màu đen tuyền, Vân Li nhìn xuống, chỉ để ý đến hai người tuyết mini mà cô đã tạo sẵn trước khi rời đi.
Trên bệ cửa sổ, nương tựa lẫn nhau.

Cô đan hai sợi tơ hồng để làm khăn quàng cổ của người tuyết, người tuyết nửa người dưới phụ cận chồng chất sau lại rơi xuống tuyết.

Phó Chí Tắc nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt anh dịu đi, siết chặt tay cô hơn một chút.
Anh tựa cằm vào vai cô, khuôn mặt anh khẽ chạm vào mặt cô.
Vân Li cảm thấy chỗ chạm vào như điện giật, ngưa ngứa, cô vừa định tránh đi, mặt bên cạnh lại nhẹ cọ cô.
Dùng tốc độ cực chậm.
Lên, xuống, lên, xuống.
Tuyết vĩnh viễn không ngừng, tình cảm không bao giờ thay đổi.
Rõ ràng vào sau khi vào nhà chưa từng nói qua một câu, nhưng trong nháy mắt kia, Vân Li cũng hiểu được.

Hắn là trở về cùng cô đi ngắm tuyết đầu mùa, tuyết đầu mùa ở Nam Vu, cũng là tuyết đầu mùa đầu tiên trong đời cô.
Hành động này kéo dài vài phút, kết thúc ôn chuyện, Phó Chí Tắc dựa vào ghế sô pha, trên bàn trà còn bể cá mà anh để lại khi rời đi, Vân Li cũng mua một máy bơm oxy và đèn trang trí, mấy con cá chạy tán loạn xung quanh.

Vân Li không quên dâu tây tối hôm qua anh đã dặn dò, rửa sạch sau đó để lên đĩa đặt trước mặt anh.
"Em mua của người bán rong kia, hình như người đó có vườn dâu tây riêng, nên rất tươi." Vân Li ngồi bên cạnh anh.
Có lẽ anh cũng không phải đặc biệt muốn ăn, không vội mà nhìn một hồi, duỗi tay cầm lấy một cái, lại chỉ đặt lên cái khác.
Chờ anh dời những quả dâu tây tầng thứ nhất, Vân Li mới ý thức được là anh đang nhìn vào những quả dâu tây ở lớp dưới cùng.
Sau khi xem xong, anh trầm mặc.
"Anh tìm đồ sao?" Vân Li khó hiểu, cầm một miếng lên ăn, vị giòn ngọt, Phó Chí Tắc nhắm mắt, không bướng bỉnh, tùy tiện cầm lấy một cái ăn.
Anh hiếm khi có chút tâm sự, đột nhiên hỏi nói: "Khăn quàng cổ đâu?"
Vân Li sửng sốt, hai ngày cô đẩy nhanh tốc độ, bởi vì đan quá xấu, liền qua loa kết thúc thành khăn quàng cổ ngắn, nghĩ mang về cho Vân Dã, sau đó tìm thời gian khác đan cho Phó Chí Tắc một cái mới.
"Đan ổn, nhưng có chút xấu, em chụp cho Vân Dã nhìn." Vân Li vào phòng lấy khăn quàng cổ, là màu xám, đường đan không đồng đều.

Cô đưa cho Phó Chí Tắc, anh nhìn, liền đặt ở một bên.
Giọng điệu của cô không có gì ngạc nhiên: "Quả nhiên em ấy nói xấu."
Vân Li không quên cho Phó Chí Tắc xem lịch sử trò chuyện của hai chị em, con ngươi anh chuyển động lên xuống một lúc rồi nhắm lại.
Anh không ăn nhiều dâu tây, lấy hai quả để ăn, cố gắng phân tán lực chú ý của mình.
Trong nhà gọi cho anh mấy cuộc, Phó Chí Tắc không ở lâu với Vân Li, hắn khi anh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nói với cô: "Anh muốn trang trí dâu tây mang về."
Vân Li đứng dậy đi vào bếp lấy cho anh một cái túi kín, mơ hồ nghe được âm thanh Phó Chí Tắc thu dọn đồ đạc.
Còn lại hơn một nửa hộp dâu tây, sau khi Vân Li đóng gói rồi đưa cho anh bỏ vào túi.
Sau khi rời đi, Vân Li nhận được tin nhắn của Vân Dã, khẩu khí còn của cậu có chút miễn cưỡng: 【cũng ổn, tuy rằng có chút xấu, nhưng chị vẫn mang về đây cho em đi, miễn cưỡng chấp nhận vậy.


Vân Li: 【 muốn thích hay không.


Thức đêm đan khăn quàng cổ không đạt được hiệu quả mong muốn, vẻ mặt Vân Dã lại ghét bỏ, trong lòng Vân Li có chút buồn bực, liền nghĩ đến việc vứt bỏ.

Cô đứng dậy tìm tìm khăn quàng cổ, lại không thấy bóng dáng nó đâu.
Không biết lúc nãy để ở đâu,Vân Li lại lục tung tìm một trận.
Sau vài phút, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Phó Chí Tắc--
【 không cẩn thận bỏ khăn quàng cổ vào túi rồi.


Vân Li: "......"
......
Ngày hôm sau là ngày làm việc cuối cùng của năm 2016.

Sau khi Vân Li đến EAW, trong hội trường trải nghiệm vẫn co nhóm học sinh Nhất Trưng ở Nam Vu, ước chừng hôm nay là ngày trải nghiệm cuối cùng.
Học sinh cao trung chưa thoát khỏi tính trẻ con dã nhuộm hội trường trải nghiệm bằng tinh thần phấn chấn, âm nhạc luôn được phát trong hội trường trải nghiệm cũng bị bao phủ bởi tiếng ồn.
Vân Li bị phái đến hội trường nghiệm như thường lệ, cô đứng trên hàng rào kính ở tầng 5 nhìn xuống, phía dưới đều chi chít học sinh, giống một khối pixel vận động không có quy tắc.

Vừa chuyển mắt, Vân Li nhìn thấy trong đám đông có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cao hơn so với các bạn cùng trang lứa, trên mặt không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn cũng xinh đẹp xuất chúng.

Trò chuyện với một nhóm nữ sinh, thái độ nói chuyện nghiêm túc chuyên chú, ôn nhu có lễ phép.
Vân Li nhìn chằm chằm trong chốc lát, cảm giác cũngcó thể hiểu được Vân Dã tâm động.

Trộm chụp một tấm ảnh gửi cho Vân Dã.
Bây giờ vẫn còn là ban ngày, Vân Dã có lẽ vẫn chưa thể nhìn di động.
Cũng không biết nhìn bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Thật là trùng hợp."
Vân Li quay đầu lại, phát hiện là Doãn Dục Trình.
Cô sửng sốt: "Anh đến đây chơi à?"
Doãn Dục Trình đi tới bên cạnh cô, nhìn theo ánh mắt vừa rồi của cô: "Em gái tôi và bạn của em ấy đến dạo chơi, tôi cũng tới xem náo nhiệt."
Doãn Dục Trình cẩn thận nhìn nhìn, cũng thấy được Doãn Vân Y: "Cô đang nhìn em gái tôi sao?"
Vân Li không muốn thừa nhận, nói: "Không có."

Doãn Dục Trình không vạch trần lời nói dối của cô, mà chỉ về một hướng: "Ở đó."
"Quả thật là một cô gái rất dễ thương." Vân Li chân thành nói.
Doãn Dục Trình cười nói: "Còn được." Anh ta nghĩ nghĩ nói:" Có lẽ Vân Dã cũng không tồi, dù sao cậu ấy cũng khá đẹp."
"......"
Lần đầu tiên bị chàng trai không thân quen khen trực diện, Vân Li cảm thấy không biết theo ai.

Có tới có lui, cô khó xử nói: "Tôi thấy hình như em gái anh đến hỗ trợ lấy đồ lại hỗ trợ xếp hàng, dáng vẻ rất tốt bụng."
Doãn Dục Trình không phủ nhận: "Ba mẹ tôi từ nhỏ đã dạy chúng tôi trở thành người thích giúp đỡ mọi người, cho nên tôi cũng như vậy."
Loáng thoáng cảm thấy đối phương tự khen mình, Vân Li phụ họa nói: "Xem ra ba mẹ anhđã dạy tốt."
Doãn Dục Trình: "Nếu đã gặp nhau, không bằng cô gọi Vân Y đi với nhau."
Vân Li sợ gặp mặt không biết nói cái gì, đang muốn cự tuyệt.

Doãn Dục Trình khuyên nhủ: " "Không sao, gặp mặt đi, chắc hẳn em ấy cũng rất muốn gặp cô."
"Được." Vân Li đành phải đồng ý.
Hai người đi xuống lầu để gặp Doãn Vân Y, phát hiện trên người khoác của cô ấy đã cởi ra.

Còn lại một chiếc áo len và áo sơ mi.

Doãn Vân Y nhìn thấy Vân Li, mỉm cười gật đầu nói: "Chào chị." Khóe môi cô ấy cong lên, "Vân Dã rất giống chị."
Vân Li: "Nhiều người nói chúng tôi giống nhau."
Doãn Dục Trình nhìn dáng vẻ gầy gò của cô ấy, hỏi: "Tại sao em không mặc áo khoác?"
Doãn Vân Y nhìn quanh, xác nhận bạn học không có ở đó, nhỏ giọng nói: "Cho bạn học mượn ạ."
Anh ta nhíu nhíu mi: "Vậy thì em chỉ mặc hai cái, không thấy lạnh sao?"
Doãn Vân Y: "Trong đây có khá nhiều người, không lạnh mấy ạ."
Lần trước nhận được lắc tay của cô ấy, hơn nữa đối phương là người Vân Dã thích, Vân Li cũng không thể làm ngơ.

Chủ động mở miệng nói: "Chị còn có một áo khoác trong phòng nghỉ, nếu em không ngại thì chị đi lấy?"
"Không cần đâu chị," Doãn Vân Y cười cười, lễ phép nói: "Em không ngại, chị cũng mặc không nhiều, đừng để bản thân bị cảm lạnh ạ."
"Không sao, chị đặt ở phòng nghỉ để dự phòng thôi." Vân Li không thường xuyên nói chuyện như vậy, vẫy vẫy tay, "Chị lấy cho em."
Trở lại phòng nghỉ, Vân Li mở tủ lấy quần áo ra, kiểm tra cẩn thận một lần, xác nhận quần áo sạch sẽ.
Xoay người muốn quay lại hội trường trải nghiệm, phát hiện Phó Chí Tắc đang ở phía sau
Anh nhạt nhạt nói: "Đi đâu vậy?"
"Đối tượng thầm mến của Vân Dã là học sinh Nhất Trung Nam Vu tới đây." Vân Li quơ quơ quần áo trên tay, "Cô ấy cho người khác mượn áo, em sợ cô ấy lạnh, liền lấy quần áo cho cô ấy."
"Ừ," Phó Chí Tắc dựa vào cạnh cửa, "Một mình cô ấy sao?"
"Không, anh trai cô ấy cũng ở đó, trước đó em có gặp anh trai cô ấy trước.

Sau đó mới đi theo chào hỏi cô ấy."
"Ừ."
Vân Li thấy hắn xử tại cửa chặn đường, cô cười lôi kéo tay anh: "Không có gì nói, em đi trước nhé?"
"Ừ." Phó Chí Tắc nhường nhường.
Sau khi Vân Li đi ra ngoài, nghe thấy phía sau thanh âm truyền đến: "Anh đi với em."
========================
T2072028022022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.