“Nếu sau này tới Trường An rồi, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lương tịch, ngươi muốn làm gì thì làm đó, tự mình đứng lên.
”Đại Tranh Phủ không thích tên của mình, nương của nàng cũng chưa từng đặt tên cho nàng, khi đến nhà dượng ở, cô mẫu vẫn luôn muốn sinh một đứa con trai, nên bà ta đã tìm một người đọc sách và đặt cái tên này cho nàng.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng có người nói với nàng rằng nàng không cần tranh nhau để trở thành một nam nhân, Đại Sách ngoan cố, nàng so với hắn ta thì tốt hơn nhiều.
Tròn lòng nàng đã sớm có một hạt giống, xuyên qua lớp băng mỏng, từ dưới đất chui lênNàng ngây ngốc nhìn hắn nói: “Lan Cửu, ta có một bí mật muốn nói với ngươi….
.
Thật ra ta là ——”Nàng còn chưa nói xong, thì đã nghe tiếng chó sửa từ phía xa truyền đến, trong lòng Đại Tranh Phủ có một linh cảm xấu, trong núi làm gì có chó hoang, có lẽ là quan binh đã tìm đến đây!Dường như Lan Cửu đã biết vị khách không mời mà đến này có thân phận gì, hai người chạy như điên về phía bên kia đường thủy.
Chó săn thông minh đã sớm ngửi được mùi của hai người, chúng dẫn đầu quan binh đuổi theo sau họ!Cũng may Đại Tranh Phủ quen thuộc đường đi ở ngọn núi này, họ có thể trốn trong núi vài vòng.
Chạng vạng tối, họ cách quan binh rất xa, dù sau gần tới chân núi, nước dưới con sông vẫn chưa đóng băng, nước lạnh chảy xiết, chỉ có một con thuyền nhỏ cũ nát đang ở bên bờ.
Nhưng tuyết vẫn không ngừng rơi, trời còn rất lạnh.
Nàng dùng sức đẩy thuyền, nhưng con thuyền đã sớm chìm trong bùn, dù nàng có cố gắng thế nào thì vẫn không hề hấn gì.
“Đại Tranh Phủ, ta thấy ngươi đúng là điên rồi!” Đại Sách dẫn theo quan binh và chó săn đuổi đến bên bờ sông không lâu, cả đám đến vây quanh hai người: “Giữ ngươi cũng vô dụng, khuỷu tay quẹo ra ngoài, còn mong nhà ta chuộc ngươi về chắc?!”Nàng thật sự không chịu được cái lạnh và đối bình thường, bây giờ nàng rất yếu ớt, giọng nói cũng vậy, nhưng nàng vẫn trừng mắt và nói với Đại Sách một cái: “Đồ chó!!”“Quan gia, ngài xem xem đây có phải người mà ngày muốn tìm hay không?”Đại Sách nịnh nọt nhìn quan gia, tuy hắn ta không biết người bên cạnh biểu tỷ mình có thân phận nào, nhưng quan gia lại khăng khăng muốn tìm người này dù thời tiết có khó đi đến như nào, có lẽ là một nhân vật không tầm thường!Hắn ta nhất định phải để họ có cái nhìn khác về mình, về sau hắn ta nhất định sẽ được thăng chức!“Được rồi được rồi, không phải chuyện của ngươi, chút nữa xuống núi sẽ không thiếu ngân lượng cho ngươi đâu!” Dẫn đầu quan binh đuổi Đại Sách đi, sau đó rút đao chỉ về phía hai người đứng cạnh thuyền.
Đương nhiên Lan Cửu sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn đã rút đao ra từ sớm, hai mắt như chim ưng nhìn họ, làm cho họ sinh ra cảm giác sợ sệt.
Nhưng tiền thưởng thật sự quá hấp dẫn người khác.
Trong nhóm binh linh còn có chủ nhân của Chu phủ.
Chủ nhân Chu phủ và Đại Sách đều là kẻ ác, tâm tư của hắn ta làm sao hắn có thể không hiểu cho được?Đáng tiếc, tuy hắn ta là con trai của Đại Lý Tự Khanh, nhưng chỉ là con của vợ lẽ, không được sủng ái nên đã bị tống cổ đến Nhữ Thành.
Nhưng dù sao người trong nhà hắn ta là người của triều đình, có thể thấy người này có thân phận không bình thường, vị đại nhân kia muốn hắn chết ở chỗ này, hắn ta không thể để tên Đại Sách này giành trước được.
Dẫn đầu quan binh, lang quân Chu phủ và Đại Sách đề có bí mật, một số người đều muốn lấy đầu Lan Cửu để tranh công, chỉ sợ quan binh cầm đao.
Hai người đều có biện pháp khác.
Dù sao g.iết chết Lan Cửu cũng như lấy đồ từ trong túi, quan trọng là ai lấy trước thì mới được nhận thưởng.
Chỉ có Đại Tranh Phủ, dáng người nàng nhỏ bé, chẳng sợ mình thấp hơn Lan Cửu nửa cái đầu mà dùng cơ thể che chắn trước người hắn.
Nàng thậm chí còn không từ bỏ việc đẩy chiếc thuyền cũ rách nát kia, nàng không muốn chết, nàng muốn nói cho Lan Cửu biết thân phận thật của mình, nàng muốn cùng hắn đến Trường An, nàng muốn….
.