Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 19: Con trai nhà giàu



Dịch: Mon

Tống Kinh Vũ treo tấm biển đóng cửa lên, hừ một cái: “Không bán cho loại người này cũng chả sao cả, đói ba ngày thì sẽ không vênh mặt lên trời nữa.”

Vân Phỉ cười phì: “Mặt vênh lên tới trời thì cũng chả sao cả, chỉ cần hắn ra tay hào phóng, đưa nhiều nhiều tiền là được.” Vừa nhắc đến tiền, nàng liền hớn hở chạy tới trước quầy hàng, mở ngăn dựng tiền ra, cười toe toét đến nỗi mắt nhỏ như sợi chỉ.

Tống Kinh Vũ không nhịn được mà thầm thở dài, chò dù nàng có mang mặt nạ, trở thành một người khác thì đặc điểm thấy tiền là cười tít mắt vẫn không thay đổi chút nào.

Sau khi đóng cửa, Phục Linh xuống bếp nấu mấy bát mì hành, ba người ngồi trong quán rượu ăn bữa cơm đơn giản, sau đó khóa kỹ cửa rồi ra về.

Qua giờ ngọ, Tống Kinh Vũ đánh xe ngựa, chậm rãi men theo bờ Lạc Hà để về nhà. Ánh mặt trời hơi âm u chiếu vào khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Vân Phỉ ngồi trong xe ngựa, nắm chặt túi tiền trong tay, mặc dù tiền không nhiều nhưng cảm giác nắm hiện kim trong tay thật là tuyệt vời.

Đáng tiếc, cảm giác tuyệt diệu này quá ngắn ngủi.

Vân Phỉ không cách nào ngờ tới, ngày hôm sau, sau khi tiễn A Tông, nàng đến bờ Lạc Hà, còn chưa kịp mở cửa quán rượu thì đã thấy một người đứng ngóng dưới gốc cây liễu trước cửa quán, đó chính là Ôn Trường An – ông chủ của phường rượu Ôn gia.

Vừa nhìn thấy Tống Kinh Vũ, Ôn Trường An vội vã ba chân bốn cẳng chạy qua, kêu lên với vẻ mặt đầy lo lắng: “Tống huynh đệ, quả nhiên là cậu, sao cậu không nói trước là cậu mua rượu để mở quán rượu hả.” Nói xong, ông ta vỗ đùi, quýnh đến nỗi sắp khóc lên.

Tống Kinh Vũ ngẩn ra: “Sao vậy?” Phục Linh và Vân Phỉ từ trên xe ngựa bước xuống, cũng không hiểu gì nên ngơ ngác nhìn nhau, đang yên đang lành sao Ôn Trường An lại tìm đến với vẻ mặt vô cùng khổ sở như thế?

Ôn Trường An giậm chân, nói: “Tống huynh đệ, lần này cậu khiến tôi điêu đứng rồi. Tôi cứ tưởng rằng cậu mua rượu về là để trong nhà uống, ai ngờ cậu lại đi mở quán rượu.”

Tống Kinh Vũ vội vàng nói: “Ông chủ Ôn, ông nói từ từ thôi, rốt cuộc là sao thế này?”

Ôn Trường An nói: “Tống huynh đệ, phường rượu Ôn gia chúng tôi và đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường đã ký hiệp ước là không được bán thần tiên túy cho bất cứ tưởu lâu hay tưởu điếm nào khác, chỉ được cung cấp cho đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường của Lục gia. Tối qua chưởng quầy của Kim Ngọc Đường đã tìm đến chỗ chúng tôi, lấy hiệp ước ra bắt chúng tôi bồi thường.”

Nói đến chuyện này, Ôn Trường An hối hận không thôi. Hôm ấy thấy phong thái của Tống Kinh Vũ đường đường chính chính, khí chất bất phàm, Vân Phỉ thì quốc sắc thiên hương, lại thân mật với quốc cữu gia nên ông ta mới tưởng hai vị này chắc chắn xuất thân từ nhà quyền quý. Mấy lần Tống Kinh Vũ tới mua rượu đều không mua nhiều nên ông ta cứ tưởng hắn mang về nhà để uống chứ không nghi ngờ là hắn dùng để làm chuyện khác. Nhất thời sơ suất liền gây nên lỗi lầm.

Tống Kinh Vũ ngẩn ra, lập tức nhìn sang Vân Phỉ. Vân Phỉ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc này nên trong nhất thời cũng ngẩn ngơ. Đột nhiên, nàng nhớ tới đám người vào quán rượu hôm qua. Chẳng lẽ, chàng trai đó là người của Kim Ngọc Đường?

Tống Kinh Vũ nói: “Ông chủ Ôn, chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường là ai, tôi sẽ đi thương lượng với họ, xem có thể dàn xếp được không.”

Ôn Trường An cười khổ: “Tống huynh đệ, lẽ nào cậu không biết các đại tưởu lâu Kim Ngọc Đường ở kinh thành đều là sản nghiệp của Lục Thịnh, người giàu nhất Sơn Tây sao? Lục gia vô cùng giàu có, hàng năm đều quyên cho triều đình mười vạn lượng, ngày cả hoàng thượng đều nể trọng vài phần, chúng tôi cũng không dám đắc tội.”

Bất ngờ nghe thấy tên tuổi của Lục Thịnh, Vân Phỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì tuy nàng ở Kinh Châu xa xôi nhưng từ nhỏ đến lớn đã nghe qua cái tên này không biết bao nhiêu lần. Người giàu nhất Sơn Tây này chính là thần tượng ông ngoại nàng.

Trong vòng ba mươi năm, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, từ một tiểu lại[1] quản kho thóc đã trở thành người giàu nhất Sơn tây, tích lũy được một gia sản khổng lồ không thể đếm hết. Các cửa hàng, tửu lâu, tửu điểm, ngân hàng phân bố rộng khắp Sơn Tây. Nghe nói, khi ông ta ra ngoài thì sẽ ngồi kiệu lớn tám người khiêng, rộng rãi thoải mái như là một căn phòng di động. Bên trong lót thảm lông do Ba Tư tiến cống, trên nóc kiệu khảm dạ minh châu để chiếu sáng, ngay cả cái bô trong kiệu cũng nạm vàng…

Mỗi lần Tô Vĩnh An nhắc tới ông ta đều vươn ngón tay cái ra tán thưởng: “Kỳ tài về kinh thương như thế, đúng là trăm năm khó gặp.”

Lúc ấy, nàng hết sức kích động mà tưởng tượng rằng, nếu có một ngày mình cũng trở thành người giàu nhất thiên hạ như thế thì tốt biết bao. Nàng sẽ vung tiền như rác, xây một tòa nhà bằng vàng, rồi sẽ tìm một phu quân để canh cửa cho mình. Có điều, bây giờ nàng cảm thấy xây nhà vàng cho mẹ và đệ đệ ở rồi nuôi một con chó canh cửa còn hơn, chứ mấy thể loại như phu quân này nọ quả không đáng tin.

Tối qua Ôn Trường An bị chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chất vấn, lúc ấy ông ta liền chạy tới Chiết Tẫn Xuân Phong để xem. Đáng tiếc quán rượu đã đóng cửa từ chiều, ông ta đành phải ra về, chịu đựng suốt một đêm, mới sáng sớm đã chạy tới đây canh chừng, quả nhiên nhìn thấy Tống Kinh Vũ. Lúc bấy giờ mới biết mình nhất thời sơ ý đã làm ra chuyện vi phạm hiệp ước, bây giờ quýnh đến nỗi không biết làm sao.

“Tống huynh đệ, cậu mua thần tiên túy về uống thì không sao chứ mở quán rượu là ngàn lần không được. Xin Tống huynh đệ lượng thứ cho nỗi khó xử của tôi.”

Nói xong, Ôn Trường An khom người xuống vái Tống Kinh Vũ một cái. Tuy Tống Kinh Vũ có quan hệ thân thiết với quốc cữu gia nhưng ông ta càng không thể đắc tội Lục gia. Phường rượu Ôn gia đã ký hiệp ước với Kim Ngọc Đường trước, sở dĩ thần tiên túy có thể vang danh kinh thành suốt mấy năm nay là nhờ công không nhỏ của Kim Ngọc Đường, ông ta không thể mất đi khách hàng lớn này.

Tống Kinh Vũ đỡ lấy khuỷu tay của Ôn Trường An, nói: “Tại hạ không biết phường rượu Ôn gia và Kim Ngọc Đường có hiệp ước trước, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ông chủ Ôn khó xử, xin ông chủ Ôn cứ yên tâm.”

“Đa tạ Tống huynh đệ đã thông cảm cho.” Ông chủ Ôn vui mừng khôn xiết, liên tục chắp tay xá.

Vân Phỉ đang đóng vai tiểu nhị nên không thể chen vào, lúc này mới nói một câu: “Ông chủ Ôn, chuyện này do quán rượu của chúng tôi gây ra, lát nữa chúng tôi sẽ đến giải thích một phen, xem xem có thể khiến Kim Ngọc Đường thông cảm và miễn giảm tiền bồi thường cho ông chủ Ôn hay không.”

Đương nhiên là Ôn Trường An cầu còn không được nên báo cho Tống Kinh Vũ biết vị trí của Kim Ngọc Đường xong liền cáo từ.

Ôn Trường An vừa đi, Phục Linh không nhịn được, quýnh đến nỗi nhảy dựng lên: “Kim Ngọc Đường không cho bán thần tiên túy, tiểu thư, phải làm sao đây?”

Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại: “Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong một ít không, nếu không được thì sẽ nghĩ cách khác.”


[1] Chức Lại, một vị trí nho nhỏ trong chính quyền thời phong kiến, chưa được coi là quan (ở mình có từ quan lại ý)

Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại: “Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong một ít không, nếu không được thì sẽ nghĩ cách khác.”

Tống Kinh Vũ gật đầu. Vân Phỉ lên xe ngựa thay quần áo, tháo mặt nạ xuống, bắt đầu suy nghĩ lát nữa sẽ thương lượng với chưởng quầy của Kim Ngọc Đường như thế nào.

Lúc đầu, sáu tưởu lâu lớn nhất kinh thành đều không thuộc sở hữu của Lục gia, sau đó bị Lục gia thu mua từng cái một, trang hoàng lại, thống nhất tên gọi là Kim Ngọc Đường, phân bố ở những nơi phồn hoa nhất của thành Lạc Dương. Đó là những đại tưởu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Kim Ngọc Đường mà Ôn Trường An nói chính là chi nhánh lớn nhất trong sáu đại tưởu lâu, vừa khéo nó nằm ngay trên đường Tây Phủ. Vân Phỉ phát hiện nó chỉ cách hiệu thuốc Hạnh Lâm của Chương Tùng Niên có sáu cửa hàng.

Khi nhìn thấy đại tưởu lâu lớn nhất kinh thành này, cảm giác đầu tiên của Vân Phỉ chính là quả nhiên không hổ với cái tên Kim Ngọc Đường, đích xác có khí thế của vàng ngọc khắp nơi, ngay cả bậc cửa mà cũng làm bằng gỗ trắc, bên ngoài mạ đồng màu vàng kim, sáng lấp lánh chói cả mắt. Chín bậc thềm ngoài cửa làm bằng đá cẩm thạch trắng, trải thảm màu xanh đen có hoa văn hình trúc xanh, có ý nghĩa là về nơi cao nhất, từng bước lên cao.

Điều đặc biệt hơn là người chào đón trước cửa không phải là một tiểu nhị như những quán ăn quán rượu khác, mà là mấy cô nương xinh đẹp, cùng mặc váy màu xanh biếc, chít khăn màu vàng nhạt giống nhau, vừa đoan trang thanh nhã, vừa nhanh nhẹn hoạt bát.

Khí thế như vậy đúng là không hổ với danh tiếng tưởu lâu đẳng cấp. Đừng nói là thần tiên túy, cho dù là nước ô mai, chỉ cần vào được trong này thì e là giá tiền cũng tăng gấp đôi, gấp bội.

Vân Phỉ vốn tràn đầy tự tin khi đến đây thương lượng, nhưng lúc này, khi nhìn thấy khí thế của Kim Ngọc Đường thì chân bất tri bất giác dừng bước.

Trầm ngâm trong giây lát, nàng quay người lại nói với Tống Kinh Vũ: “Chúng ta về thôi.”

Tống Kinh Vũ và Phục Linh đều kinh ngạc. Chẳng phải cố ý đến đây tìm gặp chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường sao, khẩn khoản xin cho Chiết Tẫn Xuân Phong cũng được bán thần tiên túy, sao bây giờ đến rồi thì lại muốn quay về?

Vân Phỉ ngửa đầu nhìn Kim Ngọc Đường nguy nga tráng lệ, thật lòng ca ngợi: “Nếu ta là ông chủ của Kim Ngọc Đường thì ta cũng sẽ bắt phường rượu của Ôn gia chỉ được phép bán thần tiên túy cho Kim Ngọc Đường, hơn nữa có lẽ ta sẽ làm căng hơn, cho dù là quan to quyền quý muốn mua thì cũng chỉ có thể đến Kim Ngọc Đường.”

Phục Linh nghe mà cứ mơ màng, sao tự nhiên tiểu thư lại đứng về phía của Kim Ngọc Đường thế nhỉ?

Vân Phỉ nói: “Chỉ có như thế mới có thể thể hiện sự độc nhất vô nhị, cao cao tại thượng của Kim Ngọc Đường. Nếu những quán rượu khác mà cũng có thể bán những thứ như Kim Ngọc Đường thì sẽ làm mất giá trị của Kim Ngọc Đường. Đạo lý này cũng giống như chỉ có hoàng thượng mới có thể dùng màu vàng rực. Cho nên chuyện muốn cho Chiết tẫn xuân phong có thể bán thần tiên túy, ta hoàn toàn không cần đi thương lượng nữa, tuyệt đối không thể.”

Tống Kinh Vũ ngẫm lại thì thấy đạo lý này cũng rất chính xác.

Phục Linh nói: “Em thấy hay tiểu thư đi tìm đại tướng quân đi, nhờ ngài ấy nói một tiếng với chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chẳng phải được rồi sao?”

Vân Phỉ bóp trán, đây cũng là một ý hay, nhưng vừa nghĩ đến việc phải đến cầu xin y giúp đỡ thì lòng nàng lại thấy cực kỳ không vui. Một lúc sau, nàng mới bĩu môi nói: “Cùng lắm thì chúng ta không bán thần tiên túy nữa, xem có loại rượu ngon nào khác không.”

“Tiểu thư, quán rượu của chúng ta làm ăn buôn bán được chính là nhờ có thần tiên túy, vừa mở cửa chưa được mười ngày đã đổi rượu khác, e là không được hay cho lắm.”

Vân Phỉ vẩu môi nói: “Chuyện nhỏ nhặt này chưa chắc hắn đã chịu giúp ta, ta cũng không muốn đi tìm hắn.”

“Sao đại tướng quân lại không giúp tiểu thư được chứ. Chỉ cần tiểu thư cười với ngài ấy một cái thì chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý ngay.”

Trước mặt Tống Kinh Vũ nên Vân Phỉ vô cùng xấu hổ, bực mình liếc Phục Linh một cái: “Em nói bậy bạ gì đó.”

Phục Linh nghiêm túc nói: “Thật mà tiểu thư, mỗi khi cô cười, ánh mắt ngài ấy nhìn cô trông khác lắm.”

Vân Phỉ càng thẹn thùng hơn, vờ như không nghe thấy mà cất bước đi về phía trước. Đến hiệu thuốc Hạnh Lâm, trong ấy đang có một đoàn người bước ra, dẫn đầu là một chàng trai trẻ, chính là công tử quý phái đã vào quán rượu của nàng hôm trước.

Hắn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm nhìn ai, cằm hơi hất lên, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cả người trông nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông còn mang theo một miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc lấp lánh.

Miếng ngọc phỉ thúy kia gần như to bằng lòng bàn tay của Vân Tông. Mắt Vân Phỉ sáng lên, nhanh chóng tính nhẩm xem nó có giá trị bao nhiêu. Một miếng đồ trang sức của hắn thôi mà còn hơn ngọc ngà châu báu, vàng bạc đầy đầu của người ta.

Hắn bước đi rất nhanh, sau lưng ngoài Lâu Tứ An đang kè kè bước theo còn có tám tùy tùng tráng kiện chia nhanh bảo vệ hai bên, xem ra là hộ vệ của hắn. Cho dù Úy Đông Đình là người có thân phận hiển hách nhưng khi ra ngoài cũng không mang theo nhiều hộ vệ đi nghênh ngang như thế. Rốt cuộc hắn là ai? Nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái của hắn khi nghe nhắc đến thần tiên túy trong quán rượu ngày hôm qua, Vân Phỉ không hiểu nên càng cảm thấy tò mò về thân thế của hắn.

Vì thế, đợi hắn rời khỏi đó, Vân Phỉ liền bước vào hiệu thuốc Hạnh Lâm.

Trước quầy thuốc có không ít người đang chờ bốc thuốc. Chương Tùng Niên đang kiên nhẫn hướng dẫn cách uống thuốc cho một ông lão gần bảy mươi tuổi. Ông lão tuổi già nên lảng tai, một câu mà Chương Tùng Niên phải nói ba bốn lần ông ấy mới nghe được.

Phục Linh không nén được, khen ngợi: “Chương đại phu đúng là người tốt, những người trẻ tuổi hiếm khi nhẫn nại được thế lắm.”

Vân Phỉ ngoái đầu lại cười: “Ta cũng rất kiên nhẫn vậy.” Đợi ông lão đi khỏi đó, Vân Phỉ mới bước tới, mỉm cười cúi người: “Chương đại phu.”

Chương Tùng Niên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. “Vân tiểu thư, sao nàng lại tới đây?”

“Ta đi quang qua, muốn dò hỏi Chương đại phu về một người, đó chính là vị công tử trẻ tuổi vừa từ trong này bước ra, phía sau còn dẫn theo tám tùy tùng.”

Chương Tùng Niên cười cười: “Nàng không biết sao? Huynh ấy là Lục Nguyên, thiếu chủ của Kim Ngọc Đường, con trai của Lục Thịnh – người giàu nhất Sơn Tây. Huynh ấy vừa đến kinh thành nên chưa quen khí hậu, lúc nãy đến hiệu thuốc để khám.”

Vân Phỉ chợt bừng tỉnh ra. Thảo nào mà mắt hắn để trên chóp. Bên cạnh có nhiều tùy tùng thế, chắc là sợ bị cướp. Vân Phỉ không nhịn được cơn tức cười, quả nhiên không hổ là con trai nhà giàu. Cái tên Lục Nguyên, chắc có ý nghĩa là tài nguyên ào ạt không dứt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.