Diễm Trì rất nhanh đã trở về. Đối với nàng mà nói mấy người kia chỉ là một bữa ăn sáng. Về đến, Diễm Trì khẩn cấp hỏi Túc Mệnh ra khỏi phủ như thế nào.
Túc Mệnh thấy mấy đôi mắt đều nhìn mình nên kể lại.
Bảo Kiều nghe được chậc chậc ra tiếng, hỏi: "Tại sao ổng tin tưởng tiểu thư như vậy? Thậm chí ngay cả ngài là ai cũng không biết."
Túc Mệnh mỉm cười: "Ngoại trừ tin ra, ổng không còn cách nào khác."
"Kỳ quái, ổng làm sao có thể bịt miệng được cả phủ? Một chút phong thanh cũng không lọt?" Diễm Trì lại đặt câu hỏi.
"Có gì mà lạ, nhìn phủ thừa tướng đổi thân phận Thái tử phi Lưu Quang là biết. Theo ta điều tra, phủ thừa tướng cấp dưỡng toàn bộ người nhà của hạ nhân, nếu ai tiết lộ, ta phỏng chừng tánh mạng của cả nhà bọn họ sẽ bị tác động. Dần dần, hạ nhân phủ thừa tướng đều toàn là người trung thành, có cạy miệng cũng vô ích." Bảo Kiều giải thích.
Khi Bảo Kiều nói, mọi người nhìn sắc mặt Lưu Quang trắng bệch mà chiếm được đáp án.
Vì sao bọn họ biết nhiều như vậy? Trong lòng Lưu Quang có rất nhiều câu hỏi. Họ là ai? Mục đích là gì? Nàng như đang bị bịt mắt, không thấy gì.
"Cái nhà này cổ quái quá..." Cuối cùng, lấy tiếng than thở vô lực của Diễm Trì mà chấm dứt đề tài này.
Túc Mệnh nhìn Yến Tê Đồng nằm dưới đất, sau đó vỗ tay nói: "Nghe lệnh! Bảo Kiều, em lập tức mang Yến Tê Đồng đi tìm Tang Tử. Vừa lúc một số dược liệu của chúng ta gần hết rồi, em bảo Tang Tử bổ sung đầy đủ cho ta. Còn Diễm Trì, Lưu Quang theo ta hồi cung, chúng ta phải mau ly khai Hoành Quốc."
"Cái gì?" Lưu Quang đột nhiên thốt lên, phải rời khỏi Hoành Quốc? Bọn họ không phải người Hoành Quốc? Rốt cuộc bọn họ là ai? Nàng đi rồi mẫu thân phải làm sao? Chỉ trong sát na đó, rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu Lưu Quang. Thậm chí nàng còn có xúc động muốn chạy trốn.
Diễm Trì sờ tóc, le lưỡi.
"Sớm biết ta sẽ đi đón tiểu thư. Nếu không phải sợ để lại hai người các ngươi ở lại cãi..." Bảo Kiều dậm chân nói.
"Cãi? Cãi cái gì?" Túc Mệnh tò mò.
"Không có gì!" Hai người kia rất có ăn ý đồng loạt trả lời.
"Lưu Quang, " Túc Mệnh nhìn nàng lãnh đạm nói, "Diễm Trì là ân nhân cứu mạng của ngươi."
Lưu Quang rũ mắt xuống không nói gì. Diễm Trì vội xua tay, thật có chút ngượng ngùng. Vốn nàng sẽ không cãi nhau với Yến Lưu Quang nhưng tại tính nàng nóng.
"Nguyên nhân quan trọng nhất không điều Diễm Trì đi là, " Túc Mệnh thở dài, tay bất giác để ở bên hông, "ngọc bội của ta rơi ở phủ thừa tướng rồi."
"Cái gì?!!" Bảo Kiều cùng Diễm Trì thất thanh kêu lên, vội tiến đến trước mặt Túc Mệnh tập trung nhìn vào, quả nhiên không thấy Lang mặc.
"Hiện tại có hai khả năng. Một là Lang mặc đã bị đưa đến tay Thái tử; hai là trong tay Thừa tướng. Nếu là một, chúng ta trở về cũng chỉ có chờ Thái tử truyền tới. Rơi vào tay Hoành Khuynh, ta không biết sẽ như thế nào đâu." Túc Mệnh nghĩ nghĩ, "Nếu là hai, hiện tại Yến thừa tướng đã vào cung, chờ ổng trở về cầm được Lang mặc nhất định sẽ giao cho Thái tử xem như là lời giải thích. Cách duy nhất không để chuyện tiếp theo có cơ hội phát sinh cũng chỉ có nước ngăn chặn giữa đường."
"Giao cho em đi." Diễm Trì cầm kiếm nói.
"Vô luận như thế nào, kết quả là gì, mức độ đã tới đây, chuyến này coi như ta đạt thành mục đích." Túc Mệnh cũng không quá để ý mà chỉ cười một cách cổ quái. Nàng nhìn nhìn Lưu Quang, lại nhìn nhìn Yến Tê Đồng dưới đất, càng cười càng sâu.
Túc Mệnh cười khiến cho hai người biết tính tình của nàng toàn thân run lên. Xem ra lần này tiểu thư bọn họ rất hứng trí muốn chơi một vố thật lớn. Còn Lưu Quang, tuy rằng không biết Túc Mệnh đánh mất cái gì nhưng mơ hồ có thể cảm giác được nguyên nhân do đi cứu mẫu thân của nàng. Cứ như vậy, hai chân Lưu Quang như bị trói, lại bị Túc Mệnh nhìn như vậy thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Định xong, bọn họ tách ra hành động. Bảo Kiều mua xe ngựa, mang Yến Tê Đồng đi tìm dược si Tang Tử. Lúc này, cổng thành dĩ nhiên cấm nghiêm, bất quá thuật dịch dung của Bảo Kiều đã đạt được bản lĩnh lừa thần gạt quỷ, muốn ra khỏi thành cũng không tính đại sự.
Bên kia, Túc Mệnh cùng Diễm Trì dẫn Lưu Quang ăn diện đơn giản đường đường vào cung. Đây là lần đầu tiên Lưu Quang tiến cung. Nàng và hoàng cung có quan hệ chặt chẽ lại mới lạ. Có người ở đây từng cưng chiều nàng tận trên trời nhưng những ngày tháng chúng tinh phủng nguyệt đó đã trở thành ký ức không thể chạm tới. Mộng đẹp mỹ lệ xa hoa bị hắc ám ăn mòn sau năm tháng, cuối cùng bị chính tay nàng phá hủy. Mỗi lần nhìn vào gương, thấy đã không còn tiên diễm như xưa nàng như bị lăng trì, mỗi ngày một dao máu chảy đầm đìa. Nguyên bản không biết hoàng cung như thế nào, Thái tử như thế nào, Thái tử phi như thế nào nhưng đến khi biết đến cũng đồng thời hiểu được hoàng cung là thánh địa, Thái tử là cao quý, mà Thái tử phi với nàng là vô vọng. Và khi một gương mặt khác nhìn vào trong gương bắt đầu thấy ngày càng đẹp thì nàng cũng đã bị bức bách đến ngày càng thành thục. Buông tha cho mới có thể sinh tồn. Quên đi mới có thể đổi chác. Cho nên khi đứng trước cửa hoàng cung, Lưu Quang không có tâm tình quan sát cảnh trí nơi thần thánh mà tràn ngập uy nghiêm này. Nàng cơ hồ xem như chết lặng theo sát phía sau Túc Mệnh.
Ở một nơi khác, một quan văn một quan võ chờ ngoài biệt viện, cho đến khi nhìn thấy Túc Mệnh trở về vội vàng tiến lên đón.
"Hạ quan Tiêu Viên bái kiến Tri Ngọc đại sư."
"Hạ quan Lê Thanh bái kiến Tri Ngọc đại sư."
"Chờ lâu đi?" Trước khi trở về, nàng đã thay trang phục ứng với thân phận. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng biểu lộ tâm tình nàng giờ phút này có vẻ tốt.
Lê Thanh vội đưa lên mảnh giấy, thấp giọng nói: "Hoàng thượng sai người đưa mật hàm tới."
Túc Mệnh nhận lấy: "Hoàng thượng?"
Tiêu Viên nói: "Đây là tin khẩn cấp mới đưa đến."
"Đã biết."
Tất cả cùng nhau đi theo vào. Lưu Quang cơ hồ trố mắt tại khoảnh khắc kia.
Tri Ngọc đại sư... Cho dù nàng không ra khỏi cửa nhưng một ít giáo dưỡng của mấy năm trước cũng biết thế gian có tồn tại những từ này. Hoàng đế Ngạn Quốc có mấy người thì Tri Ngọc đại sư có mấy người đó. Trên có thể khai đàn thông thiên cầu quốc phúc, dưới có thể phất tay lo liệu dân khó khăn. Là người được thần hóa ở Ngạn Quốc có địa vị gần với hoàng đế. Chính là người trước mắt gọi là Túc Mệnh! Vốn còn khó hiểu vì sao nàng phải đeo khăn che mặt, hiện tại Lưu Quang mới hiểu được bởi vì Tri Ngọc đại sư nổi danh nhất chính là thần bí.
Nàng biết bí mật của mình, nàng có năng lực biết hết thảy! Lưu Quang hít vào một hơi thật sâu, khiếp sợ còn tại bên trong, nghĩ.
Khi Tiêu Viên đi vào nhìn thấy Lưu Quang, dù sao cũng là nha đầu lạ mắt, nhưng ngẫm lại đi theo đại sư nên không có lý do gì hoài nghi.
Túc Mệnh xem tin xong, nhịn không được cười ra tiếng. Những người khác cũng không dám nói gì. Chỉ thấy Túc Mệnh cười xong thì đi qua ngồi xuống chống đầu nhắm mắt suy nghĩ.
Trên đời này ai là người hiểu nàng nhất? Tuy rằng nàng rất không hy vọng nhưng tựa hồ vẫn là Hoàng thượng thoáng biết tâm tư của nàng. Bảo nàng rằng, vô luận như thế nào sau hôn lễ phải trở về với tốc độ nhanh nhất, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn có thể nhận thấy nàng đã không muốn làm Tri Ngọc đại sư nữa.
Ở trong mắt người khác, đại sư là tùy theo hoàng đế mà sinh tử. Nhưng trên thực tế là không có khả năng. Cái gọi là Tri Ngọc đại sư, cái gọi là thông linh bất quá chỉ là chuyện xưa hư cấu. Nàng là người làm việc cho hoàng đế ở bên ngoài khi hoàng đế không rảnh, khi có chuyện hoàng đế không thể làm, khi sau lưng hoàng đế vẫn là ánh sáng thì nàng vẫn dẫn một số người làm chút chuyện âm u...
Đáng tiếc, thông tin của hoàng đế vẫn tới chậm. Sau một lúc lâu, Túc Mệnh từ từ mở mắt, nói: "Diễm Trì, em có thể xuất cung."
Diễm Trì sửng sốt, lập tức gật đầu, xoay người bước đi.
"Nếu đã nắm được điều kiện, em có thể nói cho hắn biết Tang Tử ở nơi nào." Túc Mệnh bổ sung thêm, nói.
Diễm Trì chớp mắt, Túc Mệnh mỉm cười đáp lại. Không ai dẫn đường, cũng là không tìm ra đi. Diễm Trì hiểu rõ, nói tiếng "Vâng" rồi đi.
Tiêu Viên, Lê Thanh không hiểu nhưng Lưu Quang đã hiểu. Nếu Thái tử đã cầm được ngọc bội thì đã sớm bao vây nơi này.
Túc Mệnh miễn cưỡng gấp mật hàm của Ngạn Tập, nói: "Hoàng thượng lệnh chúng ta trở về sớm, sẽ không nán lại Hoành Quốc, hai người trở về chuẩn bị đi."
Tiêu Viên, Lê Thanh cung kính trả lời, hành lễ rời khỏi.
Sau đó gió vẫn êm sóng vẫn lặng. Trong cung không có gì khác thường.
Tới trưa, có vài cung nữ vui mừng đầy mặt bưng ngọ thiện tới, trong đó có một người không được nhìn nói: "Đại sư, vì sao không đi uống rượu vậy ạ? Thái tử phi đã tiến cung, tiệc vẫn còn dài mà."
Tim Lưu Quang chợt nhói. . Truyện Nữ Cường
"Hủh?" Túc Mệnh chọn mi, ngửi đồ ăn thơm hỏi, "Có thấy được Thái tử phi không? Tuyệt sắc giai nhân sao?"
"Tuyệt sắc giai nhân còn giả được sao?" Một cung nữ khác nói, "Nhưng mà nghe nói Thái tử phi thân kiều thể yếu, Thái tử không nỡ để nàng đi ra gặp người."
"Thật vậy?" Túc Mệnh cười càng vui vẻ.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc chưa đủ dài nhưng cũng đủ để Lưu Quang nhìn ra đó là một nụ cười ý vị thâm trường. Nàng không hiểu, không hiểu Thái tử phi tiến cung đó là ai.
Đang ăn cơm, Diễm Trì trở lại. Diễm Trì vừa đến, Túc Mệnh phất tay cho cung nữ lui xuống. Cung nữ mới ra đi, lại gõ cửa. Nguyên lai Hoàng thượng biết Tri Ngọc đại sư chuẩn bị buổi tối cầu phúc nên ban cho ba món ăn đưa đến. Chờ xong màn này, Diễm Trì mới bắt đầu nói tiếp.
"Yến gia kì cục thì thôi, em thấy hoàng cung này còn kì cục hơn, toàn quốc đều kì cục." Diễm Trì ha ha cười vài tiếng sau mới nói, "Em đợi Yến thừa tướng xuất cung là đi theo ổng đến phủ Thừa tướng, nhưng mà ổng về rồi không có đi ra nữa. Em định trà trộn vào phủ nhưng xung quanh đều có người, cũng không nhiều, mà nhìn thì lỏng lẽo nhưng thực chất là tăng cường. Cho nên em mới chen vào dân chúng xem náo nhiệt. Tiểu thư, ngài đoán đi?"
"Phượng loan đúng hẹn tới, Thái tử phi lên kiệu xuất phủ, một đường vô cùng náo nhiệt tiến cung." Túc Mệnh gỡ hắc sa xuống, che miệng ho nhẹ một tiếng, "Hoàng gia hôm nay phải ăn ấm ức thật lớn."
"Còn có cái gì tiểu thư đoán không được không." Diễm Trì nén giận nói.
"Tân khách các nước không ít, Thái tử phi mất tích, hoàng đế không thể bỏ cho nên chỉ có thể chống đỡ." Túc Mệnh mỉm cười, "Mà Thừa tướng cũng không dám nói giao dịch với ta, rõ ràng mắt nhắm mắt mở, dù sao cỗ kiệu vẫn là từ phủ nhà ổng nâng đi ra ngoài."
"Em thấy nè, " Diễm Trì cũng ăn đồ ăn, một hồi lâu sau mới nói, "lúc Thái tử nhìn thấy bức họa gần như rớt mắt ra ngoài. Em thấy cho dù mặt bị thương có chút xíu hắn cũng không sợ. Tuy rằng hôm nay hắn nhịn, nhưng ngày mai e là hắn sẽ tự mình ra trận tìm Thái tử phi về, sau đó giúp nàng trị thương. Tang Tử nổi danh, lại từng là ngự y trong cung, có lẽ hắn sẽ đi tìm nàng. Phỏng chừng toàn bộ mật thám trong cung đã điều động đi rồi. Không biết Bảo Kiều đến nơi chưa." Diễm Trì nghĩ, ừ, đại khái là Bảo Kiều đi rồi không có ai cãi nhau cũng có chút buồn. Nàng lại nhìn xem Lưu Quang yên lặng nghe yên lặng ăn mà nhíu mày.
"Nếu mục đích cuối cùng đều là Tang Tử thì đây không phải vừa lúc sao." Túc Mệnh gắp cho Lưu Quang một đũa, hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"
"Bình thường đã sớm không bình thường, hỗn loạn đã sớm hỗn loạn, " Lưu Quang dừng một chút, "càng không bình thường càng hỗn loạn."
Túc Mệnh, Diễm Trì nghe vậy đều nở nụ cười.
"Đúng rồi, Lang mặc không có tăm tích ạ." Diễm Trì suy sụp cuối mặt nói.
"Thời điểm nó nên xuất hiện sẽ tự nhiên xuất hiện." Túc Mệnh thu lại nụ cười trầm ngâm nói, "Nếu chúng ta có thể thuận lợi trở lại địa giới Ngạn Quốc thì đại khái là thần linh nghe được thỉnh cầu của ta, thành toàn cho ta."
Diễm Trì không dám hỏi tiểu thư rốt cuộc đang tính toán cái gì nhưng mơ hồ có thể cảm giác được.
"Sau khi trở về đều tập trung hết đi, đã bao lâu chúng ta không có tụ họp rồi." Túc Mệnh lại nói.
Diễm Trì cúi đầu, khẽ hừ một tiếng, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Lưu Quang không biết hai người đang nói gì, mà nàng cũng không muốn biết.
Trời dần tối, Túc Mệnh chuẩn bị kỹ càng đến Kỳ Phúc Điện. Trước khi đi, nàng nói Lưu Quang: "Ngươi đi cùng ta đi."
Lưu Quang nhìn Túc Mệnh, tâm tình phức tạp. Đi làm gì? Xem nàng cầu phúc cho Thái tử Thái tử phi? Ở trong mắt nàng, mình đại khái giống một con khỉ đi.
Treo quả lớn trên cao nơi nàng không với tới, nhìn nàng nhảy lên nhảy xuống?
Quả nhiên những người quyền quý đều giống nhau, lấy việc chà đạp lòng người làm thú vui. Nói cái gì giúp nàng, cho dù đúng như thế thì cũng ích kỷ hưởng thụ quá trình. Lưu Quang cau mày, không nói gì. Nếu lúc trước việc này phát sinh, nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy Thái tử, nàng nhất định sẽ xuất ra hổ phách ước định của bọn họ. Sau đó đập nát âm mưu của Yến gia... Nàng hận bọn họ! Nhưng cục diện trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, nàng không biết sẽ có bao nhiêu hậu quả nếu làm bừa. Hoặc sẽ chỉ có nàng mới trở thành người không hay ho. Cho nên, thời cơ vẫn chưa tới. Nhịn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa phải lúc.
Đối với Lưu Quang trầm mặc, Túc Mệnh tựa hồ đang chờ đợi.
Một hồi lâu sau, Lưu Quang rốt cục ý thức được điểm ấy, nhìn thấy Túc Mệnh, Diễm Trì đều yên lặng nhìn mình, nhất thời mặt đỏ lên. Nàng không có kinh nghiệm kết giao với người khác, cuộc sống của nàng chính là phong bế trong bốn bức tường... Vì thế nàng không ngừng lung tung gật đầu, cũng đã quên định trả lời cái gì.
"Vậy đi thôi." Túc Mệnh mỉm cười gật đầu.
Dọc theo đường, Lưu Quang rốt cục kịp phản ứng mình muốn đi gặp ai. Nếu hỏi nàng, năm mười tuổi nhìn Thái tử trông như thế nào, nàng tất nhiên sẽ lắc đầu. Trí nhớ tám năm trước cũng không tính xa xôi nhưng vẫn sẽ vô tình quên đi. Thế cho nên giờ phút này có cố gắng nhớ gương mặt đó vẫn sẽ không có kết quả. Nàng chỉ nhớ hắn nói tám chữ kia, và, để lại viên hổ phách. Tám chữ từng đánh bóng nàng. Nhưng sau đó đổi lại là những lời nhục mạ nàng; hổ phách cũng khiến nàng bị Tê Đồng bức bách thiếu chút nữa điên loạn. Nàng rất muốn đem hết những thứ đó toàn bộ trả lại cho Thái tử, trở lại thời điểm tám năm trước... nếu như không gặp hắn thì cuộc sống của nàng ít nhất sẽ không bị giam cầm đến nước này. Trộm nhìn Túc Mệnh trước mắt, nàng không rõ ý nghĩa của việc mình đi làm gì nữa, cũng không thấy lo lắng bởi vì hôm nay nàng đã thấy được rất nhiều.
Ngoại điện Kỳ Phúc thập phần vắng vẻ. Ngoài trừ đèn đuốc lay động ra thì chỉ có tiếng người từ xa xôi truyền tới.
Ngoại điện chỉ có vài người canh chừng, thấy Túc Mệnh đến, bái thật sâu nói: "Thái tử chờ đã lâu, đại sư, mời."
Túc Mệnh dẫn Diễm Trì cùng Lưu Quang vào điện. Nội điện, đèn đuốc cháy sáng. Túc Mệnh đi đến án, Diễm Trì Lưu Quang chia ra hai bên đứng thẳng. Diễm Trì lấy cái đỉnh ba chân đặt ở giữa, cắm hai nén hương, ngón tay nhặt lấy ngọn lửa xanh lập lòe. Túc Mệnh ở một bên viết xuống hai đạo phù. Rồi sau đó Túc Mệnh ngẩng đầu hỏi:
"Thái tử chuẩn bị xong chưa?"
Thái tử chớp mắt. Nếu Tri Ngọc đại sư không hỏi hắn còn tưởng nàng chưa từng nhìn thấy hắn. Hắn bật cười hỏi lại: "Đại sư không hỏi vì sao chỉ có một mình ta đứng đây sao?" Đích xác ở đây chỉ có hắn mặc hỉ phục mà không có Thái tử phi.
"Nàng đến hay không không quan trọng, thân là Thái tử, ngài mới là trọng yếu." Túc Mệnh nói.
"Vậy cũng chỉ có mình ta thụ phúc thay." Thái tử cung kính khom người, lại mang bức họa tới ôm vào lòng.
Diễm Trì ở phía sau nhìn muốn rớt mắt, âm thầm muốn cười. Xem ra Thái tử thật sự trúng độc quá sâu, không biết là nặng tình hay là ngốc.
Túc Mệnh thật không thèm để ý, lấy lá bùa đốt ra tro. Diễm Trì đưa chuông qua. Túc Mệnh bắt đầu phất tay khởi vũ.
Thái tử quen nhìn tiên y diễm vũ, bây giờ nhìn thấy pháp sư khởi vũ thì là thập phần tò mò. Túc Mệnh vũ từ chậm tới mau, trong miệng thì niệm chú ngữ. Chỉ thấy mặt nàng ẩn giấu dưới hắc sa, hai mắt khép hờ, di tới di lui, nhiếp hồn nhân tâm dưới hương khí lượn lờ.
Vũ kết thúc, Túc Mệnh quỳ xuống mở hai tay ra dập đầu thật sâu về hướng Đông. Đáp tạ xong thần minh, Túc Mệnh đốt lá bùa khác, để tro vào tờ giấy gói lại. Diễm Trì tiếp nhận bọc giấy đưa cho Thái tử. Thái tử giật mình hoàn hồn. Vừa rồi nhìn Tri Ngọc đại sư xoay tròn mà suýt nữa không thể tự hoạt động.
"Đặt phù ở trên điện lương - xà nhà trong cung điện, Thái tử nhớ lấy." Túc Mệnh nói, "Mặc dù đã thỉnh thần minh bảo hộ, nhưng Thái tử cũng phải hiểu tự quý trọng mới phải."
"Hoành Khuynh nhớ kỹ." Thái tử hành lễ, nói, "Nếu lễ đã dứt, vậy xin mời đại sư dời bước đến Đông Cung, ngài còn phải uống thêm một ly mới được."
"Đó là tự nhiên." Túc Mệnh khẽ gật đầu, "Bất quá xưa nay ta không thích nơi nhiều người. Chỉ là muốn ẩm chén rượu mừng thôi."
"Đã chuẩn bị tốt, sẽ không có ai quấy rầy ngài." Thái tử cười nói. Ôm bức họa, nghiêng người nói, "Mời!"
Túc Mệnh gật đầu.
Để lại tế đỉnh cùng hương, tất cả đi ra ngoài. Đi ở cuối cùng là Lưu Quang. Không bởi vì nàng bước chậm, mà là trong lòng nàng trống rỗng.