Trước mặt trời lặn, Túc Mệnh cùng Lưu Quang đến một thị trấn nhỏ. Thị trấn nhỏ diện thủy kháo sơn, chìm trong ánh mặt trời lặn, đẹp như một bức hoạ.
Giữa sườn núi, hai người nhìn thêm trong chốc lát mới đi xuống núi.
Trấn khẩu có một tảng đá cỡ 7 thước (6.4m), văn bia khắc cổ vận. Túc Mệnh nhìn sơ một lát. Thì ra đây là "Lâm Tân trấn", gia hương Thừa tướng tiền nhiệm của Hoành Quốc. Vì rung động trước sơn thủy nơi đây và công ơn nuôi dưỡng nên về đây dưỡng già. Trấn nhỏ này là nơi có nhiều lão nhân trăm tuổi nhất Hoành Quốc nên hoành đế ban cho bảng hiệu "Trường Thọ Lâm Tân", còn đang treo trong từ đường của trấn.
Túc Mệnh nhìn văn bia này đột nhiên phúc tâm sở chí, đứng trước nó suy nghĩ thật lâu.
Thừa lúc Túc Mệnh ngẩn người, Lưu Quang đi vài bước nhìn thử. Đi sâu vào theo trấn khẩu là ngoằn ngoèo, cây cối hai bên đường xanh um lay động theo gió; khi đi trên con đường này ánh mặt trời sẽ chiếu vào trông có vẻ ý nghĩa ở một mặt nào đó.
Đi qua nửa đường, trước mắt có một ngã tư.
"Ngươi xem, " Túc Mệnh bảo Lưu Quang nhìn theo hướng nàng chỉ, "đường kia nhất định là đường tắt đến Ngạn Quốc."
Lưu Quang rướn cổ lên nhìn xung quanh vài lần. Đường nào cũng bình thường, nhưng đường Túc Mệnh chỉ thì có vết bánh xe sâu.
"Oh, hiểu rồi."Lưu Quang gật đầu, "Là vì nhóm thương nhân chở hàng."
"Ừ, " Túc Mệnh cười, "xuống đi, chúng ta đi theo."
Vài nam tử gánh củi ở một con đường khác đi xuống, trong đó có một người tò mò hỏi: "Công tử muốn đi đâu thế?"
Túc Mệnh hai tay ôm quyền nói: "Chúng tôi đi ngang qua đây, muốn ngủ lại một đêm, không biết trấn trên có khách điếm hay không?"
Mấy nam tử này nhìn nhau cười, có một người nói: "Nhị vị thật may. Trương lão lại có thêm chắt trai, bày tiệc ở trấn trên, các thôn lân cận xung quanh đều là tân khách, nhị vị cũng đến chúc mừng đi. Trấn trên không có khách điếm, nhưng mà tối nay phỏng chừng nhị vị có thể ở nhờ Trương phủ."
Trương lão đó là cựu Thừa tướng.
Túc Mệnh nghe xong nói "Như thế rất tốt" liền đi theo bọn họ cùng Lưu Quang.
Sau ngã tư đó là một con đường đá khá dài, không ít phụ nhân xách giỏ đi lại; một ít lão nhân nhàn tọa bên đường, nhắm mắt dưỡng thần; rất nhiều hài đồng dồn dập chạy trước chạy sau. Mấy người dẫn đường cũng tản đi, còn lại một người đưa hai nàng đến Trương phủ. Trương phủ, ngói đen tường trắng, thật nhìn không ra địa vị hiển hách xưa kia của chủ nhân. Đi qua dòng người, nam tử đó mang Túc Mệnh và Lưu Quang tới trước mặt quản gia đang bề bộn. Quản gia thấy Túc Mệnh dáng vẻ phi phàm liền cố đi ra hàn huyên vài câu dù đang bận.
"Chúng tôi vui mừng khi nghe Trương lão đón lân nhi mới sinh, đây là tâm ý nho nhỏ biểu lộ tấm lòng."Túc Mệnh xuất ra hộp gấm màu xanh biếc đưa cho quản gia.
Quản gia cúi đầu bất động thanh sắc mở ra nhìn thì hơi ngạc nhiên. Đây là khóa trường mệnh bằng vàng. Theo kinh nghiệm từng trải khi đi theo lão gia nhiều năm thì ông biết chiếc khóa tinh tế này có vật được khắc chìm, và khách nhân này tuy rằng ra tay hào phóng nhưng lễ đưa lên vừa đúng vừa đủ. Quản gia không khỏi lại nghi hoặc thêm.
Vì thế, quản gia thu hồi kim khóa hơi khom lưng hỏi: "Không biết tôn tính đại danh công tử, tôi sẽ thông báo cho lão gia."
"Vật này phải mang lên tức thời." Túc Mệnh đáp một nẻo.
Quản gia đành phải nói: "Vậy mời công tử đến thiên thính nghỉ tạm một lát trước."
Nói xong, quản gia sai người dắt ngựa cho Lưu Quang, rồi sai người mang hai nàng đến thiên thính.
Thời điểm ngồi trong sảnh chờ, Túc Mệnh thấy vẻ mặt Lưu Quang muốn nói lại thôi, nàng nói: "Có chuyện gì thì hỏi đi."
Lưu Quang hỏi: "Ngươi biết trước?"
Túc Mệnh cười khúc khích: "Thế nào, ta không có con mắt thứ ba đâu."
"Vậy sao ngươi lại vừa vặn mang theo khóa trường mệnh?" Lưu Quang hiếu kì hỏi nhỏ. Vấn đề này nàng đã muốn hỏi trước khi đến Trương phủ, khi Túc Mệnh bảo tìm nó trong hành lý. "Hơn nữa quản gia vừa nhìn đã biết ngươi muốn gặp Trương lão gia, nhưng không có chuẩn bị?"
Thật ra Lưu Quang có rất nhiều câu hỏi nhưng không thể mở miệng hỏi được. Bởi vì nàng cảm thấy một đường mình tỉnh tỉnh mê mê đồng hành đi theo Túc Mệnh như là một lộ tuyến đã được ấn định tốt. Sứ mệnh nàng với Túc Mệnh đến tột cùng là ngoài ý muốn, hay là lẽ tất nhiên? Nếu lúc trước nàng không rớt xuống giếng thì bọn họ sẽ xuất hiện bằng phương thức nào? Bất thình lình? Có tính trước? Trước mắt, nàng không rõ lắm. Huống chi trước đó Túc Mệnh đã đáp ứng không dùng phương pháp dò xét đó dạy nàng, nhưng sau đó lại tát nước để thử. Có lẽ nàng ấy đã quen, bản tính như thế sợ là không sửa được. Sau này, nàng gặp được cái gì thật sự nàng hoàn toàn không biết. Không giống Túc Mệnh như thiên địa đều trong tay, thong dong có thừa.
Mà Túc Mệnh thì suy nghĩ một lúc mới bật cười nói: "Trùng hợp... là trùng hợp thôi. Ta đến Hoành Quốc lần này nguyên bản muốn gặp cố nhân. Nàng gọi là Âm Cố, hiện tại... có thể xem như là bà đỡ đi. Nàng bảo ta làm cho nàng một khóa trường mệnh, kết quả Bảo Kiều đến trước xem thử nói tìm không thấy nàng, như là đã đi nơi khác. Về phần Trương lão, một trung thần điển hình, đã có duyên gặp lại thôi thì gặp thử thôi."
"Ừ, khi lão vẫn là Thừa tướng. Một lần đi sứ Ngạn Quốc, ta đã thấy." Túc Mệnh chớp mắt, vểnh môi cười.
"Vậy ngươi còn..." Lưu Quang hô nhỏ một tiếng, sau đó tự im bặt.
Suy cho cùng Túc Mệnh trước mắt cũng không phải Tri Ngọc đại sư.
Chốc lát sau, quản gia tự mình đến nói là lão gia cho mời. Vì thế Lưu Quang đi theo Túc Mệnh đi gặp "trung thần điển hình".
*
Trương lão đang chống trượng, tinh thần minh mẫn khỏe mạnh nói chuyện cùng lão giả đồng hương. Thấy Túc Mệnh đến, lão chỉ tùy ý nhìn lướt qua, rồi lại nhìn nữa.
Túc Mệnh cười thầm trong lòng. Không biết Trương thừa tướng có thể dựa vào đôi mắt mà nhận ra Tri Ngọc đại sư năm đó hay không.
Quản gia đi qua hồi báo cho Trương lão, Trương lão nhìn Túc Mệnh gật gật đầu, cười nói: "Khóa trường mệnh đã được đeo. Công tử hậu lễ, lão hủ đa tạ."
Túc Mệnh cũng cười nói: "Huyết mạch Trương thừa tướng, ngày khác tất là nhân thượng chi nhân."
Trương lão cười đáp: "Lão hủ đã không làm thừa tướng lâu rồi, chớ khách khí như thế."
Quản gia nói: "Tôi sẽ đi an bài sương phòng, nhưng không biết..."
Túc Mệnh thấy quản gia nhìn thoáng qua Lưu Quang, liền kéo Lưu Quang đến nói: "Đây là nương tử ta."
Quản gia ngừng lại một chút, trả lời xong liền mang Lưu Quang đi.
Trương lão hơi kinh ngạc. Tuy lão thích cái khóa trường mệnh đó nhưng không kinh ngạc mấy, mà khi nhìn tới dáng vẻ người tới thì có chút kỳ quái. Hơn nữa còn có cảm giác quen quen, nhất là đôi mắt như đã từng gặp qua ở đâu đó. Cả đời lão sống từng chứng kiến nhiều thứ, rất nhiều thứ lão không hề để ở trong lòng. Nhưng khi thấy người bên cạnh cậu công tử này vậy mà lại là phu nhân của hắn thì lão có hơi kinh ngạc. Tuy lão nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên.
Trương lão vừa dẫn Túc Mệnh đến chỗ khác nói chuyện, vừa hỏi: "Không biết tôn tính đại danh công tử là chi, hãy cho lão hủ biết để sau này nói lại với cháu."
"Ngài cứ gọi tại hạ là Túc Mệnh." Túc Mệnh nói.
Cước bộ Trương lão nhất thời dừng lại, lão có chút ngập ngừng quay người lại xem Túc Mệnh.
Túc Mệnh vẫn ung dung, sau đó đè giọng chậm rãi cười nói: "E là Trương Thừa tướng đã quên rồi."
Khó trách đôi mắt đó làm người khiếp đảm, hóa ra là nàng! Mặc dù là nam trang, lại không che lấp được quý khí của nàng. Trương lão lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, liên thanh nói: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Túc Mệnh có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Trương lão." Túc Mệnh lại nói.
Sau đó Trương lão vội vàng dẫn đường, dẫn Túc Mệnh đến sảnh lão hay đón khách.
Sai người dâng trà, rồi cho lui toàn bộ, Trương lão tự đóng cửa lại sau đó thở hắt một hơi: "Lão hủ thật sự giật mình không nhỏ đấy, sao đại sư lại đến đây?"
Túc Mệnh cũng không vội giải thích mà là chậm rãi uống trà. Uống xong, Túc Mệnh mới nói: "Thái tử Hoành Khuynh đại hôn, ta phụng mệnh đến chúc mừng."
Trương lão vuốt râu cười nói: "Hạ lễ cũng không nhỏ đâu."
"Nghe nói Yến thừa tướng hiện tại cũng là đệ tử Trương lão, ông ta không mời ngài uống rượu mừng?" Túc Mệnh cũng cười nói.
"Lão hủ đã rời xa huyên náo rồi, do cháu dâu không chịu thua kém, lúc này mới náo nhiệt một hồi thôi." Trương lão ngồi xuống, suy nghĩ một lát, "Nói ra, thì đệ tử Yến Tử Lương của ta là người cố chấp cực kỳ. Ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua đương kim Thái tử phi Lưu Quang."
Túc Mệnh nghe vậy cười ha ha, đảo mắt nói: "Sai, Trương lão, ngài đã gặp nàng rồi."