“Xin chào.” Cô ta đưa tay ra với Lương Minh Nguyệt một cách hào phóng.
Lương Minh Nguyệt vừa giơ tay lên, cô ta lại lập tức thu tay, cười nói: “Ồ, suýt chút nữa tao quên mất, mày là đồ nhà quê, trên tay có thể còn dính bùn, không thể bắt tay được.” Cô ta cúi xuống nhìn chân cô, “Chắc trên chân cũng có nhỉ, có muốn rửa sạch trước không? Nếu móng tay không sạch, cứ bảo mẹ Trương mang bàn chải cho mày. Xin lỗi, tao bị dị ứng với đồ bẩn.”
Lương Minh Nguyệt nhấc chân, giày vừa cởi ra, tình cờ đâm trúng bụng Thẩm Tư Đình, bộ quần áo màu hồng nhạt lập tức in dấu bụi mờ.
Cô ả lùi lại một bước, sắc mặt xám xịt, Lương Minh Nguyệt giành nói trước: “Thật xin lỗi, giày hơi rộng.”
“Mày điên à!” Thẩm Tư Đình hung hăng đá lại giày của cô. Lương Minh Nguyệt lùi sang một bên, chiếc giày rơi xuống trước mặt Thẩm Kế Hoa. Ông ta đi cuối, giờ đang đứng ở cửa.
“Con đứng đây làm gì?” Ông hỏi như thể không có chuyện gì.
“Hừ!” Thẩm Tư Đình tức giận lên lầu thay quần áo.
Trên bàn ăn, Thẩm Kế Hoa đột nhiên thông báo một chuyện, rằng đợi khi Lương Minh Nguyệt đi trại hè về, ông sẽ tổ chức đám cưới với Lương Vi.
Thẩm Tư Đình bĩu môi, “Muốn làm gì thì làm, con không đi.”
“Bố không hỏi ý kiến con. Con phải đi.” Thẩm Kế Hoa vẻ mặt nghiêm túc.
“Con phải học piano.”
“Hoãn lại, hoặc đổi sang ca tối.”
“Buổi tối có lớp khiêu vũ.”
“Vậy thì hoãn lại.”
Thẩm Tư Đình đưa mắt sang Lương Minh Nguyệt, “Tại sao nó không phải học?” Giọng cô ta có chút nũng nịu, “Bố, chơi piano, khiêu vũ, vẽ tranh. Học nhiều như vậy thật sự rất mệt, tại sao nó không phải học chứ—— “
Giọng Thẩm Kế Hoa yếu hẳn đi, ông hỏi: “Minh Nguyệt, con muốn học không?”
“Hay quá,” Thẩm Tư Đình vỗ tay, “Học cùng lớp với con nhé? Sau này có thể đi cùng nhau!”
Lương Minh Nguyệt không trả lời, cô nhìn Thẩm Tư Đình, mái bằng, thắt bím hai bên. Đôi mắt rất to, đôi môi mọng, vẻ ngoài đáng yêu khác hẳn với cô.
Lương Minh Nguyệt lại liếc nhìn Thẩm Kế Hoa, đoán rằng có lẽ cô ta giống mẹ.
Thẩm Kế Hoa lại hiểu lầm ý tứ trong ánh mắt cô, ông suy tư: “Nếu con muốn học, bố sẽ tìm gia sư mới cho con.”
Thẩm Tư Đình: “Đúng vậy, có bột mới gột nên hồ. Chỉ là___ chả biết bao giờ mới học nổi.”
Lương Minh Nguyệt: “Mày không cần đi trại hè à?”
Thẩm Tư Đình: “Trẻ em thành phố khác với lũ nhà quê chúng mày. Bọn tao học muộn, năm sau mới vào kỳ.”
Lương Minh Nguyệt nhìn Thẩm Kế Hoa, “Mẹ nó cũng giống nó sao? Thảo nào ông lại ngoại tình.”
Thẩm Tư Đình phản ứng lại, giận xanh mặt, “Vậy thì mày cũng giống mẹ mày, sau này cũng đi dụ dỗ chồng người khác nhỉ?”
“Tao đang nói sự thật, còn mày chỉ là phán đoán.”
“Quả nhiên là ruột thịt, mặt trơ trán bóng!”
“Câm miệng!”
Một khi xé toạch mặt nạ, sau này ở chung sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đợi khi Lương Minh Nguyệt tham gia trại hè, hai người đã cãi nhau khoảng 1800 lần.
Nói “cãi nhau” cũng không đúng lắm, chỉ có Thẩm Tư Đình đơn phương nổi giận thôi, Lương Minh Nguyệt thật sự không biết mỗi ngày cô ta lấy đâu ra nhiều bực tức thế.
Mới đầu nhìn cô ả tức chậm chân còn thấy vui vui, nhưng thấy nhiều quá lại đâm ngán.
Tham gia trại hè là 120 học sinh lớp năm nhất của trường cấp 3. Lương Minh Nguyệt thuộc bộ đội hàng không. Rất nhanh đã có một cô gái nhiệt tình tiến đến bắt chuyện với cô, hỏi cô học trường cấp hai nào, sao chưa thấy cô bao giờ.
Trường học là xã hội thu nhỏ, khi mọi người còn lạ nước lạ cái đã bắt đầu chia bè kết phái. Mọi người ít nhiều đều có thể tìm thấy một vài bạn học quen mặt hồi cấp 2. Nhưng Lương Minh Nguyệt thậm chí còn không tham gia kỳ tuyển chọn trước đó, nên là gương mặt mới tinh.
Lúc đầu Lương Minh Nguyệt còn có thể kiên nhẫn trả lời, nhưng càng về sau thì mọi người cứ hỏi đi hỏi lại những câu giống hệt nhau, cô trở nên mất kiên nhẫn.
Trong số những cô gái ‘thành phố’ chủ động bắt chuyện với cô, chín trên mười người là vả thẳng vào mặt. Miệng lúc nào cũng, “Giáo viên ở đó tốt không? Ngồi xe đến Thiệu thành mất mấy tiếng?” Chắc trong lòng đang nghĩ “Nơi đó là xó nào vậy?” Mở mồm ra là “Nhà tôi… Mẹ tôi… Bố tôi…” Chỉ thiếu nước khoe toàn bộ gia phả nhà mình ra. Diễn kịch cũng chẳng nên hồn, cả đám cứ nghĩ mình diễn siêu lắm.
Đừng nói là trả lời, Lương Minh Nguyệt còn chẳng buồn mỉm cười, thầm buồn nôn trong lòng, như thế thấy vô số Thẩm Tư Đình khoanh chân trước mặt cô khoe mẽ.
Vào ngày hôn lễ của Thẩm Nghiên Hoa và Lương Vi, thời tiết tốt đến bất ngờ.
Lương Minh Nguyệt dậy từ rất sớm, cô ngồi ở dưới lầu, đợi mẹ Trương kêu Thẩm Tư Đình dậy.
Một lúc sau, rốt cục cũng có tiếng động đi xuống lầu.
Thẩm Tư Đình mỉa mai khi thấy cô, cô nói: “Mẹ Trương, mẹ coi có người dậy sớm thật đấy. Chắc hồi trước phải dậy sớm làm đồng áng, đốn củi, cho lợn ăn quen rồi, nên giờ không sửa được!”
“Mày biết nhiều ghê.” Lương Minh Nguyệt ngưỡng mộ nói: “Chắc kiếp trước mày là heo rồi.”
……
Thẩm Tư Đình kén cá chọn canh, khoa chân múa tay suốt đường đến khách sạn.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ được thiết kế riêng, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương như tuyết trắng, ai đến gần cũng tỏ vẻ cau có, không móc mỉa vài câu thì không yên.
Lương Minh Nguyệt ngồi trên chiếc bàn gần nhất với lễ đường, nhìn căn phòng kín đầy hoa tươi rượu ngon, nhìn hai nhân vật chính tay trong tay đi dưới ánh đèn rực rỡ, nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Lương Vi. Cô nghĩ liệu bây giờ bà đã thỏa ước mong chưa.
Cô nhìn xung quanh, những người xa lạ mặc vest, giày da, đeo kính đang đi dạo xung quanh. Họ đứng đó với nụ cười khéo léo trên môi, có người đứng lên thì vỗ tay, hô chúc mừng thì cạn ly rượu.
Đây là một lễ cưới long trọng, hoành tráng nhưng không hề sôi động mà giống một lễ thông báo ngầm hơn.
Điều duy nhất không hài hòa là khuôn mặt xưng xỉa của Thẩm Tư Đình và Lương Minh Nguyệt thờ ơ như người ngoài cuộc.
Giữa tháng 8, học sinh mới bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.
Thẩm Kế Hoa hỏi Lương Minh Nguyệt có muốn nghỉ học không, nhưng Lương Minh Nguyệt từ chối, nói rằng cô sẽ ở lại trường. Thái độ của cô rất cứng rắn, sống chung một mái nhà với Thẩm Tư Đình khiến các tế bào của cô ngừng phát triển, còn có xu hướng sa vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không thể học tập.
Thẩm Kế Hoa không nói nên lời, ông ta đã nhìn thấy sức chiến đấu của hai người, chỉ có thể cam chịu đồng ý.
Ngày thứ sáu của khóa huấn luyện quân sự, thầy hướng dẫn mặc đồ hoàn chỉnh rồi hỏi xem có học sinh nào muốn lên làm mẫu không thì có một cô gái cùng liên đội cô đã giơ tay và được gọi lên.
Cô gái không cao lắm, nhưng béo gấp đôi Lương Minh Nguyệt, đứng lên bục cũng chẳng tập tành gì, mà lại nháy mắt với một cô gái ngồi ở hàng bên dưới, rồi cười không ngừng.
Hôm đó mặt trời rất là nóng, Lương Minh Nguyệt đứng xếp hàng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn cô gái đang đưa tay che miệng cười không dừng được, nhưng cứ nghĩ mình xinh đẹp lắm, lửa giận bốc lên, cô nhắm mắt lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Sau khi giải tán, trùng hợp thế nào cô gái mập lại đi tới trước mặt cô, mải nói chuyện với bạn rồi chặn luôn hành lang nhỏ rời khỏi sân tập, tiếng cười ngặt nghẽo vang vọng khắp nơi, cô đợi hai giây, rất sốt ruột, một tay đẩy cô ta ra, còn ác mồm: “Béo như lợn còn chặn đường.”
“Mày nói cái gì?” Cô gái đứng bên lan can sửng sốt, sắc mặt rất không tốt, “Mày đang chửi ai đấy?”
Lương Minh Nguyệt đi về phía trước, “Điếc thì đeo trợ thính vào.”
“Mày bị bệnh đấy à?” Cô gái đuổi kịp, nắm lấy vai cô, “Mày đụng vào người ta mà không biết xin lỗi hả.”
“Đụng? Cãi tạng như mày, tao đụng cũng chẳng nổi.”
“Mày đừng tưởng người béo dễ bắt nạt nhé…”
Cuộc cãi vã giữa hai người đã thu hút một đám đông người xem.