Chiếu Áng Mây Trôi

Chương 19



“Hở?”

“Em hỏi vậy bọn chị muốn tìm người như nào kết hôn?”

“Kết hôn thì phải tìm người kiên định và đáng tin cậy, giống như anh chị ấy. Tóm lại là không phải dạng như cậu.”

“Sau này chị sẽ ngoại tình chứ?”

“Hả?” Trình Văn Toàn hoảng sợ, “Cậu nói chị?”

Vương Tùng Tuấn cúi người lại gần, nhìn kỹ biểu cảm của cô, “Nếu sau này kết hôn sinh con rồi, chị lại gặp được người đàn ông trẻ tuổi mình thích, chị sẽ ngoại tình chứ?”

“Điên à!” Trình Văn Toàn đẩy anh ra, “Cậu nói vớ vẩn gì thế?”

“Thực sự không hả? Nếu chị ở ngoài một mình, con cũng lớn rồi—”

“Không là không.” Trình Văn Toàn ngắt lời anh, “Dù có thêm bao nhiêu cái nếu nữa thì vẫn vậy. Chị là chị, không có nhập nhằng gì hết. —— Ví dụ của em giống như kiểu bắt chị tin chị dâu chị sẽ ngoại tình ấy, em thấy nó có khả năng không?”

Trong đầu Vương Tùng Tuấn hiện lên dáng vẻ ân ái của Trình Văn Viễn và Phương Tuyền, anh ngậm miệng lại.

Sao một cặp vợ chồng êm ấm lại có thể dễ dàng ngoại tình được?

Suy ra Lương Minh Nguyệt và Ngô Tĩnh Văn không yêu nhau.



Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lương Minh Nguyệt cũng không thể ngờ rằng con đường này lại có thể bị đào thành thế này.

Đá to, đá nhỏ nối đuôi nhau gập ghềnh, dù có lái xe cẩn thận đến đâu cũng không tránh khỏi xóc nảy lên xuống.

Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sau, nắm chặt tay nắm cửa, bị lắc đến mơ màng, cậu cảm thấy hơi say say.

Rất may chỉ có một đoạn đường xấu, sau khi vượt qua cái hố lớn sâu nửa mét, con đường đã thông thoáng trở lại.

Cuối cùng cũng đến được nhà ở Nghiên Sơn, hai mẹ con xuống xe, ngồi xổm bên cạnh bãi cỏ nôn ọe một lúc.

Phía trước ngôi nhà phủ đầy cỏ dại vì bị bỏ hoang lâu ngày.

Lương Minh Nguyệt mở cửa ra vào và cửa sổ, lau chùi qua loa, rồi dọn những vật dụng cần thiết hàng ngày đã mua sẵn ở ghế sau vào nhà.

Rồi cô nhìn xung quanh, lấy bộ chăn ga trong tủ ra, cẩn thận trải giường.

Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh anh, đôi mắt nhỏ đảo quanh, cậu rất thích ngôi nhà này. Thích từ viên gạch sặc sỡ lát nền nhà, đến cả bức tường sơn nhẵn, và bàn ghế nhỏ dễ thương.

“Ngôi nhà này đẹp quá!” Cậu lại trầm trồ.

“Đúng vậy, đây vốn là nhà của cụ ngoại. Bố mẹ cùng nhau sửa sang lại đấy.”

“Bố mẹ giỏi quá!”

“Chủ yếu là bố giỏi thôi.”

Nghỉ hè năm hai đại học, họ nhận được một khoản tiền thưởng, bèn tân trang lại ngôi nhà ở Nghiên Sơn, thiết kế bản vẽ, gọi nhân công đến, lắp lại mạch điện, ống nước, đồng thời thay hết phần cứng nội thất đẹp và thiết thực hơn.

Những năm sau đó, cô sẽ dành vài ngày quay lại nơi đây, ngay cả sinh Tiêu Tiêu cũng về đây.

“Tiêu Tiêu, sau này con có muốn trở thành kiến ​​trúc sư và thiết kế một ngôi nhà giống như bố của con không?”

“Bố là luật sư mà.”

“Còn có bố khác nữa.”

“Vậy cho con suy nghĩ đã.”

Bận rộn một buổi, Lương Minh Nguyệt kéo Tiêu Tiêu, cầm theo rượu, thịt, nến hương, đi đến ngọn núi phía sau.

Mấy nay trời nắng nhẹ, đường quê khô ráo, dễ đi. Tiêu Tiêu nhìn trái ngó phải, mặc dù bước chân của cậu vẫn rất ổn định nhưng tâm trạng của cậu đã bay bổng lên trời rồi.

Lương Minh Nguyệt thắp nến hương, đặt thịt, rót rượu rồi cùng Tiêu Tiêu cúi đầu cung kính vái ba lần.

“Ông ngoại.” Cô ngồi xổm trước bia mộ, cẩn thận lau bức ảnh thật sạch sẽ, khuôn mặt bình thản mà kiên quyết của ông lại hiện rõ. Ông dịu dàng nhìn cô.

Tiêu Tiêu cũng đưa tay lên, “Cụ ngoại ơi, chắt và mẹ đến thăm cụ nè.”

Chạng vạng tối, bỗng trở trời.

Trời bỗng tối sầm lại, Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc chõng tre nhỏ, nhìn ra cửa sổ.

Phía sau ngôi nhà là một vườn rau hoang phế, bị những bức tường gạch đỏ vuông vắn nhà bà nội Ngô vây quanh. Khoảng giữa có một cánh cửa gỗ nhỏ, dẫn đến rừng trúc xanh tốt ở ngọn núi đằng sau. Đêm nay rừng trúc gộp thành từng cụm cao vút, rung rinh như những bóng người.

Trong rừng tiếng gió rít ngày một to, khi thì xào xạc, lúc thì vun vút, Tiêu Tiêu mê man, cậu ngẩng đầu lên, “Mẹ ơi, bên ngoài nhiều gió quá.”

Mãi cho đến lúc họ rời đi, thời tiết vẫn không tốt lên.

Lương Minh Nguyệt chọn một con đường khác, tuy hơi xa nhưng bằng phẳng hơn nhiều. Đi được nửa đường thì mưa càng nặng hạt, đập lộp bộp vào cửa kính xe.

Tiêu Tiêu lại mơ màng, cậu chỉ tay lên tấm kính, uốn lượn theo đường nước chảy.

Cách đó hàng ngàn dặm, Đường Thành vốn chìm trong gió tuyết, bỗng có một ngày trong, tuyết bắt đầu tan, nên trời lạnh thấu xương.

Khi Vương Tùng Tuấn ra ngoài, anh tình cờ đụng phải Trình Văn Viễn đang về.

Nhìn thấy anh, Trình Văn Viễn có vẻ hơi ngớ ra, nhìn chằm chằm anh vài giây rồi hỏi: “Cậu lấy chiếc mũ này ở đâu thế?”

“Em lấy bừa. Sao không ạ?” Anh vẫn chưa cắt tóc, muốn ra cửa chỉ đành túm mũ đội lên.

“Không có gì,” Trình Văn Viễn cười, “Xinh lắm.”

Hai người im lặng nhìn nhau hai giây.

Vương Tùng Tuấn giơ tay giật mạnh mũ, “Cho anh?” Anh nhìn bộ vest chỉnh tề cùng mái tóc ngắn gọn gàng của Trình Văn Viễn, không biết ý anh ấy có phải thế này không. Nhưng anh không đưa thì có vẻ keo kiệt quá.

Chiếc mũ dệt kim được giơ trước mặt Trình Văn Viễn, phong cách càng trở nên kỳ quái.

“…” Trịnh Văn Viễn dở khóc dở cười, “Anh lấy mũ của cậu làm gì?”

Vương Tùng Tuấn cũng cười, anh đội mũ lại.

“Sắp đến bữa rồi, cậu còn đi đâu đấy?”

“Em có việc, chắc không về đâu. Anh Viễn thưa bà nội giúp em nhé.”

Vương Tùng Tuấn nhấc chân bỏ đi.

“Này,” Trình Văn Viễn giữ anh lại, “Tiểu Tuấn, dì Cao gọi điện cho anh, hỏi sao cậu không thi cuối kỳ.”

“Hỏi ‘em’?” Vương Tùng Tuấn như nghe thấy câu chuyện cười.

“Dì bảo cậu không nghe điện thoại.”

Vương Tùng Tuấn cười lạnh, “Có giỏi thì bà ấy vác mặt về đây.”

Trình Văn Viễn thở dài, anh ấy nói: “Cậu với Tiểu Khải ấy, có điên đến đâu cũng đừng đi xa quá. Tiểu Khải trả thù, Tiểu Tuấn, hồi nhỏ cậu đâu…”

“Anh Viễn, em đi trước…”

Tần Hoan Địch là một cô bé có tính khí thất thường, cô bé và Tiêu Tiêu đang ngồi chơi xếp gỗ, thích thanh gỗ nào là cướp thanh gỗ đó. Đã thế còn ngang ngạnh, sản phẩm cuối cùng cũng do cô bé quyết định luôn, cô bé nói xây cầu là xây cầu, nói xây nhà tức là xây nhà.

Nhưng có xây gì thì cũng chỉ mình Tiêu Tiêu lụi cụi làm.

Trước tiên Tiêu Tiêu sẽ nhìn chằm chằm vào đống gỗ xếp toán loạn trước mặt, rồi không ngần ngại bắt tay vào làm, như thể có một khe nước trong lồng ngực mình vậy.

Đợi khi cậu xếp sắp xong, Tần Hoan Đình sẽ háo hức giật lấy, dù sao cũng phải góp sức một tí, sau đó cô bé vỗ nhẹ vào tay Tiêu Tiêu, bày tỏ sự hợp tác vui vẻ.

Các tác phẩm do hai người “hợp tác” sản xuất đều rất chỉn chu, đẹp mắt và chắc chắn.

“Giống hệt bố thằng bé.” Cô giáo Tần đứng bên cạnh, xúc động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.