Năm ấy Vương Thao và Cao Mạn Vân bị điều chuyển đến công trình trùng tu tòa nhà cổ ở Thiệu Thành, Vương Nam Thặng theo bố mẹ vào nam ra bắc từ nhỏ cũng chuyển tới trường số 1 Thiệu Thành.
Vương Nam Thặng là người cởi mở, nói nhiều, vui vẻ, hay cười, thành tích hay diện mạo đều xuất sắc. Trong vòng một tuần, anh đã trở thành hotboy của trường. Đám con trai thích rủ anh đi chơi đá bóng, mấy cô gái bạo dạn thì vây quanh anh nói đông nói tây, như thể anh sinh ra đã có sức hút đặc biệt, đi đến đâu cũng được chào đón.
Lương Minh Nguyệt cùng lớp lại là một thái cực khác.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào một ngày thứ Hai, Trần Thần cợt nhả cầu cứu anh, “Anh Nam, giúp em với.”
Vương Nam Thặng không buồn ngẩng đầu: “Nói.”
“Giúp tao thu bài.”
Trần Thần đang cầm một xấp bài kiểm tra vật lý, giơ ngón tay lên chỉ vào hàng ghế cuối gần cửa, Vương Nam Thặng nghiêng người nhìn, thì thấy một cô gái đang cúi đầu không biết viết gì.
Anh kỳ lạ nói: “Tự đi mà thu.”
“Tao không dám—” Trần Thần đau khổ, nói bằng giọng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Mấy ngày nay cậu ấy không đến trường, có lẽ còn chửa làm bài nào ấy, nhưng cô Tưởng lại bắt tớ phải thu bài của cậu ấy bằng được, đậu má, tớ làm gì có gan đấy.”
Vương Nam Thặng đứng dậy đi tới.
“Bạn ơi.” Anh gõ xuống mặt bàn cô.
Lương Minh Nguyệt dừng bút, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn lướt qua bài kiểm tra tiếng Anh mà cô đang làm, cũng như những tờ giấy thi nhiều kích cỡ khác nhau nằm ở dưới, anh nhớ ra mấy hôm nay lúc anh đi vào từ cửa sau vào có thấy một chiếc bàn trống chất đầy bài kiểm tra. Hóa ra là có chủ.
Anh nói: “Bạn làm xong bài chưa, Trần Thần nhờ tôi đến thu hộ.”
Lương Minh Nguyệt lấy ra một xấp đề trong ngăn kéo, đẩy về phía trước, “Cái nào?”
“Đưa tất đi.” Vương Nam Thặng cầm lấy. Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng Lương Minh Nguyệt đã cúi đầu tiếp tục đọc câu hỏi. Anh đành quay về.
Trần Thần hưng phấn, anh vừa ngồi xuống đã dựa sát vào hỏi, “Thế nào?”
“Đề đây.” Vương Nam Thặng lật tờ giấy thi trong tay, “Cơ bản là làm hết.” Tốc độ xem của anh chậm lại, phát hiện người này không chỉ viết đủ, mà tỷ lệ chính xác cũng cực kỳ cao. Cách trình bày ngắn gọn đơn giản, cực kỳ đẹp mắt.
Anh xem tên cô, ba từ thanh tú lại mạnh mẽ: Lương Minh Nguyệt.
“Tao không hỏi mày cái đấy, tao hỏi cậu ấy có đẹp không?”
Vương Nam Thặng ngẩn ra một lúc, chợt nhận ra: “À___ hóa ra mày___”
“Dừng, tao không dám đâu.” Trần Thần liếc thấy bóng cô Tưởng lấp ló trên hành lang, lập tức quay người lên, bỏ lại một câu, “Lần sau sẽ kể cho mày.”
Lần gặp tiếp theo là vào một ngày chủ nhật, khi anh vừa ra khỏi phòng tranh, đạp xe khắp hang cùng ngõ hẻm, thì tình cờ anh gặp người bạn cùng lớp Lương Minh Nguyệt dưới một gốc cây. Thành thật mà nói, rất khó để không nhận ra cô trong tình huống đó.
Cô đang gọi điện, có vẻ khá mất bình tĩnh, cô vô thức vặn to âm lượng, khiến người qua đường đều phải nhìn qua. Vương Nam Thặng ở rất xa cũng nhìn ra cô đang rất tức giận, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.
Đột nhiên, Lương Minh Nguyệt đập mạnh điện thoại xuống đất, cô vẫn chưa hết giận, nên đá bay nó đi.
Anh đứng đó, băn khoăn không biết có nên đi qua không, nhưng khi nhìn lại, lại thấy cô đưa tay lên lau nước mắt, lau vài cái rồi xoay người chạy lên bậc thang, bước vào một bến xe lớn.
Vương Nam Thặng nhớ lại những hành vi nổi loạn của Lương Minh Nguyệt mà Trần Thần đã ‘phổ cập’ cho anh, rồi nghĩ đến mấy tiêu đề tin tức xã hội, anh cuối cùng vẫn đi theo cô.
Bến xe theo điểm chia làm mười mấy cửa sổ, mọi người xếp hàng trước mỗi cửa sổ, người ra vào nhộn nhịp, lấy vé xong sẽ chuyển đến sảnh chờ cách đại sảnh một lan can sắt. Nói là sảnh chờ nhưng thực chất chỉ là một khoảng không gian chật hẹp với vài chục dãy ghế nhựa đủ màu.
Quạt trần quay lờ đờ trên đầu. Ngoài mấy đứa trẻ con năng động vẫn đang tích cực chạy nhảy, hầu hết mọi người đều trông khá mệt mỏi, uể oải gục mình trong không khí nóng nực, tiếng quát mắng bọn trẻ cũng chẳng còn sức lực.
Vương Nam Thặng nhìn xung quanh, cố ý chờ một lát mới xếp hàng, để một thanh niên cường tráng xen giữa anh và Lương Minh Nguyệt. Khi dòng người từ từ tiến về phía trước, Vương Nam Thặng ngẩng đầu nghiên cứu các trạm dừng trên đường đi, tên nào cũng lạ, không, toàn bộ đều lạ hoắc. Anh phớt lờ nó, đến lượt mình thì vội bắt chước lý do chống chế của Lương Minh Nguyệt.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ xuất phát, Lương Minh Nguyệt không định ở sảnh chờ, cô đi thẳng tới sân ga.
Chờ Vương Nam Thặng theo vào, anh cảm giác mình đang lạc rồi, bên trong có cả đống xe buýt nhỏ đi đến những điểm khác nhau, xe buýt không những thấp bé, tróc sơn, nhét đầy người bên trong mà còn kêu cót két như sắp rời ra.
Anh liếc nhìn chữ “Nghiên Sơn” trên tấm vé, rồi đi thẳng đến sân ga đã định sẵn, chỗ đó có ít người đang chờ sẵn, Lương Minh Nguyệt đứng ở bên phải đám đông.
Anh đứng trong đám đông một lúc, nhận thấy có điều gì không đúng lắm, sao càng lúc càng có nhiều người thế? Nhiều đến nỗi anh bắt đầu nghi ngờ không biết chiếc xe buýt nhỏ có tải nổi không.
Lúc này, một chiếc xe buýt nhỏ từ ngoài cửa đi vào, những người trên sân ga bên cạnh chăm chú nhìn theo, rồi đồng loạt chạy đến. Xe còn chưa dừng hẳn đã bị đám người chen chúc bao vây, thậm chí còn đuổi theo chiếc xe đang phóng đi. Xe buýt vừa giảm tốc độ, đám người vội đu lên cửa xe, có người còn nhảy ra từ cửa sổ.
Ồn ào một hồi, cuối cùng những người trong xe cũng xuống an toàn, đám người ở ngoài như có phép thần thông, xô nhau mà vào. Chỉ còn một nhóm khách nhỏ chậm chạp không chen vào nổi, đành buồn bã nhìn xe rời đi, thất vọng quay lại sân ga chờ xe mới đến.
Vương Nam Thặng bị một màn này dọa sợ, trong lòng khủng hoảng vô cùng.
Anh mô phỏng thử một số động tác, suy nghĩ một số chiến lược, nhưng chẳng có cái nào hữu ích trong thực chiến cả. Nhưng là một thiếu niên nhanh nhẹn, cường tráng, anh vẫn gắng sức chen vào, chờ khi mồ hôi mồ kê nhễ nhại ngồi xuống mới nhận ra mình còn tranh được chỗ ngồi.
Anh nhìn lại, Lương Minh Nguyệt đã ngồi ngay ngắn ở hàng áp chót. Thế là anh biết cô cũng nhảy xe vào.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi thành phố, càng đi đường càng vắng xe, nhà cửa cũng thấp dần đi, có gió tràn vào trong xe, không khí khẩn trương lúc nãy đã vơi bớt, mọi người dần thả lỏng.
Dọc đường đi là thôn xóm yên bình, thị trấn nhỏ sôi động, núi rừng tĩnh lặng, rồi lại một vòng thôn xóm, trang trại, rừng rậm, có người lên, có kẻ xuống, trên xe dần trở nên thưa thớt.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, người bán vé hét lên bằng tiếng địa phương: “Đến Nghiên Sơn rồi___”