Vương Nam Thặng lặng lẽ đi theo Lương Minh Nguyệt, thấy cô rẽ vào một con đường quê, đi một đoạn rồi biến mất sau bức tường gạch đỏ của một tòa nhà.
Anh vẫn bước đi một cách bình tĩnh, quả nhiên Lương Minh Nguyệt đang đợi anh ở đó. Cô khoanh tay trước ngực, dựa vào tường, sốt ruột hỏi anh: “Cậu theo tôi làm gì?”
Vương Nam Thặng lấy chiếc điện thoại Nokia cô đập tan tành cũng chỉ mất một cái nút ra, giao lại, “Trả cho cậu.”
Lương Minh Nguyệt nhận lấy, cười một tiếng, vung tay ném nó xuống cái ao gần đó.
Vương Nam Thặng: “Ô nhiễm môi trường.”
“Liên quan chó gì đến cậu.”
Lương Minh Nguyệt cảm thấy thư thái hơn một chút. Cô cố gắng kiên nhẫn nói: “Giờ cậu quay ngược lại có khi vẫn bắt kịp cái xe vừa nãy đấy, muộn thêm tí nữa thì đừng hòng về được nhà.”
“Cậu không về à? Mai phải đi học mà.”
Lương Minh Nguyệt không hiểu nổi, cũng chẳng muốn đôi co với anh nữa, nhấc chân rời đi.
Vương Nam Thặng lại hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Về nhà hả?”
Không ai trả lời. Anh thấy cô đi quen đường như vậy, chắc là về nhà thật. Anh nên quay về thôi. Nhưng không hiểu vì sao anh lại nhìn theo bóng lưng của cô, không muốn rời đi như thế. Anh do dự đến ngẩn ngơ, không để ý loạng choạng ngã xuống thửa ruộng bên cạnh.
Lương Minh Nguyệt quay đầu lại, Vương Nam Thặng tay chống bùn đứng lên, nhìn cô, đối diện với cô, thì thấy cô phì cười.
Vương Nam Thặng sờ sờ mũi___ thật ra lúc ngã xuống anh muốn lật ngược tình thế, nào ngờ bùn trơn quá, nên bị ngã dúi dụi.
Lương Minh Nguyệt đi tới, cười nói: “Cậu bao tuổi rồi, đường thẳng thế này còn ngã?”
Vương Nam Thặng mặt không đổi sắc, cũng không ngại xấu hổ, giang hai tay nói: “Bạn học, cho tôi mượn quần thay nhé?”
Lương Minh Nguyệt ném một chiếc quần tây của Ngô Tĩnh Văn cho anh, đợi anh thay quần xong thì ra lệnh đuổi khách: “Sau cửa có túi nilon đấy, bọc quần rồi đi đi.”
Khi Vương Nam Thặng rửa tay trong ao nhỏ trước nhà, anh đã quan sát bốn phía. Chỗ này dân cư rất thưa thớt, ruộng lúa cũng cách rất xa, anh đi theo cô cả đoạn đường mà thỉnh thoảng mới bắt gặp một ngôi nhà nhỏ.
Cuối cùng cũng đặt chân lên mặt đất bằng phẳng, không cần Lương Minh Nguyệt nói anh cũng biết tới nơi rồi. Rốt cuộc, ngoài hai ngôi nhà gạch đỏ nằm cạnh nhau trước mặt, xung quanh bốn phía đều là núi rừng bát ngát.
Nhà chỉ có một tầng. Vương Nam Thặng nghĩ thầm trong lòng. Bố cục nhìn thoáng đã rõ, ba gian sáu phòng, gian giữa trước mặt là phòng khách, lúc này Vương Nam Thặng đang ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ bên cạnh chiếc bàn vuông trong “phòng khách”.
Trên bàn có ấm chén, một cái đèn, và một tờ kiểm tra mà Lương Minh Nguyệt vừa lấy ra. Vương Tùng Tuấn liếc qua, là bài thi tiếng Anh cô đã làm được nửa.
Khi Lương Minh Nguyệt đi vào, thấy anh vẫn còn ngồi đây, cô cau mày định nói, Vương Nam Thặng đã vẫy tay với cô, “Bạn học, câu này cậu làm sai rồi.”
“He is a man of few words, and seldom speaks until…”
Anh liến thoắng chỉ vào câu hỏi, Lương Minh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thực ra rất là đơn giản, until spoken to là câu rút gọn của until he is spoken… Trong ngữ pháp tiếng Anh, một số mệnh đề trạng ngữ biểu thị thời gian, điều kiện, phương thức,… nếu cùng chủ ngữ với mệnh đề chính…”
Lương Minh Nguyệt đã hiểu. Vương Nam Thặng giải thích cho cô thêm mấy câu nữa, được một lúc thì anh dừng lại, gõ vào cuộn giấy, “Bạn học, cậu không định rót cho tôi chén nước à?”
Lương Minh Nguyệt cầm cốc xoay người đi ra ngoài, mở vòi nước lấy một cốc nước, đặt trước mặt anh, giọng khá thân thiện: “Nước giếng, có thể uống được.”
Vương Nam Thặng không nhúc nhích, hồi lâu mới nói: “Không được uống nước lã.”
Lương Minh Nguyệt bực mình, lấy ấm điện ra đổ đầy nước, cắm phích rồi bấm nút đun.
Trong khi chờ nước sôi, Lương Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi tiếc nuối nhìn Vương Nam Thặng.
“Gì thế?”
“Giờ cậu không đi được nữa rồi.”
“Hả?”
“Hết xe rồi.”
“À.” Vương Nam Thặng không quan tâm lắm, anh hỏi: “Cậu ở đây một mình à?
“Làm sao?”
“Có thể ngủ nhờ một đêm không?”
“Không.”
Vương Nam Thặng im lặng, “Ừ.” Anh nói rồi xách túi nilon trên mặt đất, bước ra ngoài. Mãi đến khi anh bước ra cửa, đang muốn xuống núi, mới nghe thấy Lương Minh Nguyệt cất lời: “Cậu muốn đi đâu?”
Anh quay đầu lại, Lương Minh Nguyệt dựa vào cạnh cửa, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, tựa hồ biết anh đang suy nghĩ gì. Anh trả lời rất thẳng thắn: “Ra đường cái, kiểu gì chẳng có xe về thành phố.” Chỉ cần đưa tiền thôi.
“Đi xe không rõ lai lịch không sợ bị bán à?”
Vương Nam Thặng nhún vai, “Test nhân phẩm.”
“Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”
“Tò mò, tôi muốn biết cậu đi đâu.” Anh không ngờ cô lại về nông thôn, cũng không ngờ nhà cô ở nông thôn. Qua lời kể của Trần Thần, Lương Minh Nguyệt rõ ràng là một cô chiêu đỏng đảnh, thích gì làm nấy.
“À___ Cậu thấy tôi gọi điện thoại, tưởng tôi dỗi vặt bỏ nhà đi.”
“Ừ.” Vương Nam Thặng thành thật thừa nhận, “Loại bốc đồng ấy.”
Lương Minh Nguyệt chế nhạo, “Ai bốc đồng cơ?”
“Là tôi.” Vương Nam Thặng sải bước trở lại, “Tôi đã ngẫm ra mình liều lĩnh rồi, bạn học, cho tôi ngủ nhờ một đêm đi. Tôi sợ bị bán đi lắm.”
“Cậu muốn ăn hạt dẻ không?”
“Hở?”
Lương Minh Nguyệt chọn trong đống cọc tre, lôi ra một cái, rồi ném nó sang một bên, sau đó lấy ra một cái liềm dài từ sau đống cọc, lấy vạt vải buộc hai người lại với nhau.
Vương Nam Thặng ở bên cạnh quan sát, cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.
“Cậu đeo cái đó vào lưng đi.” Lương Minh Nguyệt sai anh.
Vương Nam Thặng đứng bên cạnh cái rổ cao bằng nửa người, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ngồi xổm xuống.” Lương Minh Nguyệt không chút khách sáo, “Giống như đeo cặp sách ấy, luồn hai quai vào vai.”
Vương Nam Thặng làm theo, đứng lên, không nhìn cũng biết trông mình buồn cười lắm. Lương Minh Nguyệt một tay cầm cọc tre, một tay cầm hai chiếc kẹp dài, đi lên núi dọc theo con đường mòn.
Đi được một đoạn ngắn, Lương Minh Nguyệt đẩy một bụi cây ra, đi vào trong rừng. Trên đất là lá rụng xen lẫn cành khô, chất thành một lớp dày, dẫm qua nghe xào xạc.
Lương Minh Nguyệt đưa anh đi vòng vòng đến một cây hạt dẻ rất to.
Cô đứng bên thân cây hai người ôm không xuể, bảo anh chạy khỏi tán cây, nhưng cái cây có tán rất lớn, bóng mát rộng, Vương Nam Thặng vừa ngẩng đầu vừa đi lùi, dưới chân gồ ghề lồi lõm, suýt nữa thì trượt chân.
Lương Minh Nguyệt ghét bỏ: “Khả năng cân bằng của cậu thật sự quá kém.”