- Cho anh một lí do. – Lạc Quân sững người, ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu nhưng dường như lại mang cả sự khiêu khích.
- Vì anh đã hết tình cảm nên em không cần níu giữ
Và tôi bước nhanh về phía trước, không đủ can đảm để xem gương mặt anh tuấn đằng sau bối rối như thế nào, hoặc giọng nói trầm ấm kia sẽ tắc nghẹn thế nào nơi cổ họng.
Tôi là một cô gái kiên cường trong tình yêu. Có lẽ vậy.
Tên tôi là Đỗ Bình Tâm. Khi mẹ sinh tôi, thường mong muốn có một đứa con gái phong thái nhẹ nhàng, ung dung. Chỉ tiếc là tôi thường nóng tính và dễ mất bình tĩnh.
Tôi hai mươi mốt tuổi. Cao một mét năm mươi tám, nặng bốn mươi tám kí lô, làn da trắng không tì vết, sóng mũi khá cao và miệng không rộng như Julia Robert. Điều đó có nghĩa là so với tiêu chuẩn phương Đông thì tôi được gọi là xinh xắn.
Tôi vừa trải qua một cuộc tình đầy nước mắt, và mệt mỏi với cuộc sống đầy những bon chen, với những nấc thang danh vọng. Tôi theo đuổi Quân từ những ngày đầu tiên bước vào trường đại học Bentley. Quân đẹp trai một cách nam tính, lại thường xuyên nằm trong danh sách sinh viên giỏi nhất khóa máy tính. Có thể nói rằng anh là mẫu người tôi thường mơ ước khi còn tuổi mơ mộng. Tôi bất chấp tất cả, kể cả lòng tự trọng của mình để đổi lấy trái tim của anh, và tôi luôn cho rằng sự trao đổi đó hoàn toàn xứng đáng. Sau hai tháng quen nhau, tôi dọn đến sống chung với anh trong một căn hộ yên tĩnh luôn thoang thoảng mùi oải hương. Căn hộ có cái ban công bé bé, xinh xinh, là nơi tôi thường nằm trên chiếc ghế dài, nhâm nhi một cốc café nóng và thưởng thức ánh nắng ban mai mượt mà trên những kẻ lá.
Như người ta thường bảo rằng, yêu nhau lâu quá thì cảm giác yêu dần dần sẽ mất đi, chỉ còn lại những thói quen, những cũ kĩ, những lỗi nhỏ thường ngày tích tụ lại thành một bức tường ngăn cách lớn. Ngày trôi ngày, tôi có thể nhận thấy sự khác lạ ở Quân. Anh thường xuyên lơ đãng khi tôi nói chuyện, và đôi lúc khóe miệng cong lên một nụ cười để rồi lại giật mình tự xua đi.
Tôi lẳng lặng rời xa Quân.
Hạnh phúc nên là một vòng tròn khép kín, và tôi là người phải bước chân ra khỏi vòng tròn đó. Người con gái không còn được yêu thương là người nên ra đi trong những cuộc tình nhàn nhạt.
Sau những ngày tháng ủ ê, chán nản trong nước mắt, tôi cảm thấy mình cần phải sống tiếp. Thỉnh thoảng, gặp Quân trên trường, gương mặt rạng rỡ với tình yêu mới, tôi thấy trái tim đau nhức nhối. Tôi tránh mặt Quân ở tất cả các hội hè, lớp học. Tâm lí của một kẻ thất tình bao giờ cũng muốn trốn chạy khỏi những kỉ niệm và vứt bỏ mọi muộn phiền ở chốn cũ. Boston thật yên bình với những hàng cây xanh rì rào, nhưng có lẽ lòng tôi lại chưa bao giờ bình yên. Và đó chính là lí do đã đẩy tôi lên hai chuyến máy bay tám giờ đến Utah. Tôi nộp đơn làm nhân viên ở một khu nghỉ mát cao cấp ở Utah, một tiểu bang ở miền Tây Hoa Kì.
Máy bay đáp xuống sân bay nội địa Utah vào giữa đêm khuya. Sân bay nhỏ bé, nằm chơ vơ trên một ngọn đồi xa cách thành phố. Không gian ảm đạm với nhiều bụi cây rậm rạp xung quanh dễ tạo cảm giác gai gai khó ở cho những kẻ tha hương lẻ loi, sợ hãi những thứ ko hình dạng. Tôi bước ra khỏi sân bay, chợt thất vọng nhận ra chưa bao giờ trong đời mình lại có thể ở xa cách thế giới hiện đại đến vậy. Không taxi, không điện thoại, không hàng quán. Cảm giác hoảng sợ xâm chiếm mặc dù tôi vốn là một đứa khá gan dạ. Giả như lúc ấy có một toán cướp đi ngang thì có lẽ tôi cũng bỏ mạng nơi này rồi. Tôi cứ kéo chiếc vali đi tới đi lui, và nước mắt thì chỉ chực trào ra. Đúng giữa lúc tôi tuyệt vọng gần như sắp khóc thì một đoàn phi công đi ra, bước về phía chiếc xe duy nhất trong bãi đổ xe. Một bà tiếp viên gương mặt đầy phấn son đúng chuẩn tiếp viên hàng không của một hãng nội địa Mỹ, và hai người phi công đứng tuổi ngồi ở băng ghế đầu. Tôi mừng rỡ chạy lại gần:
- Xin lỗi ông bà, cho cháu hỏi ở gần đây có khách sạn nào không?
- Tôi cũng không biết. Nhưng nếu cháu muốn, cháu có thể đi cùng chúng tôi đến khách sạn của chúng tôi. Ở đó có lẽ sẽ còn phòng dành cho cháu. – Viên phi công già ngồi ở ghế lái nhìn tôi cười, ra vẻ thông cảm.
- Vậy thì tốt quá. Cảm ơn ông bà – Tôi cảm thấy cuộc đời bớt ngang trái một chút.
- Ồ, không có gì. Cháu lên xe đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế là tối nay không phải ngủ gục ở một cái sân bay xơ xác nhỏ bé không bóng người qua lại. Mà nếu như có người qua lại, có lẽ tôi sẽ càng sợ hơn. Tuy vậy, chỉ đến khi đã ở trong phòng khách sạn, khóa chặt cửa lại, bật tivi lên, và nằm trên giường sau khi đã ngâm đến nửa tiếng đồng hồ trong bồn tắm nước nóng, tôi mới yên tâm tin rằng chẳng còn gì đáng sợ có thể xảy ra cho mình được nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, khách sạn cho người đưa tôi ra tận bến chờ xe buýt. Nói là một bến chờ xe buýt nhưng thực ra đó chỉ là một cái quầy bán vé nhỏ nằm khiêm nhường trong một góc của tiệm thức ăn nhanh McDonald, biểu tượng không thành văn của nước Mỹ, và hành khách có thể vừa đợi xe buýt vừa nhấm nháp một chiếc bánh hamburger. Đến giờ tôi mới có dịp nhìn rõ quang cảnh Utah qua khung cửa kính còn đọng vết sương sớm. Khác hẳn với Boston phồn hoa với đủ thứ âm thanh sôi động của cuộc sống dường như không bao giờ ngơi nghỉ, Utah hẻo lánh với những ngôi nhà be bé xinh xinh nằm giữa những vườn cây rộng thênh thang thiếu bàn tay người chăm sóc, cỏ mọc um tùm, yên lặng một nỗi buồn hiu hắt. Tôi chợt thấy hối hận, tự hỏi không hiểu mình đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì. Cuộc sống ở đây không có và dường như đã hoàn toàn miễn nhiễm với sự sôi động của thế giới hiện đại. Tất cả trôi qua từ từ chậm chạp như trêu ngươi những tên trẻ tuổi đã quen cuốn mình theo dòng chảy ồn ào của cuộc sống hỗn tạp như tôi. Tôi nhìn quanh, thở dài lần thứ bảy, tính từ lúc ngồi xuống cái ghế nhỏ trong góc tiệm.
Đúng mười một giờ. Một chiếc xe của khu nghỉ mát đến đón tôi lên khu nhà hàng khách sạn chính trên núi. Tôi lên xe, chọn cho mình một chỗ cạnh cửa sổ, lặng lẽ quan sát những hàng thông rì rào dọc con đường quanh co vắng vẻ. Tôi được phân công ở cùng với một cô bạn người Malaysia, làn da ngăm rám nắng, miệng rộng và cao khoảng một mét sáu. Có nghĩa là so với tiêu chuẩn phương Tây, cô ấy đẹp.
- Xin chào. Tên tớ là Jess. Tớ là người Malay. Còn cậu?
- Cậu có thể gọi tớ là Tâm. Tớ là người Việt Nam.
- Ồ, thế ư? Tớ đã đến Việt Nam một lần rồi. Rất ấn tượng. À mà này, cậu có muốn đi dạo một vòng không?
- Thế thì tuyệt quá. Chúng ta đi thôi – Tôi vui vẻ trả lời, hài lòng vì đã kiếm ngay được một người bạn gái ở nơi xa lạ này.
Jess có vẻ là một người thân thiện, liên tục cười nói và bình luận về khung cảnh quanh khu chúng tôi ở. Khu khách sạn bao gồm mười hai tòa nhà, được xây dựng theo lối kiến trúc kiểu Gothic thời kỳ Phục Hưng. Sau khi dạo một vòng quanh khu nghỉ mát, chúng tôi quay lại sảnh chính, vừa lúc gặp bốn cô gái châu Á đang khệ nệ khiêng vali vào quầy tiếp tân, í ới gọi nhau. Hóa ra mình không phải là người Châu Á duy nhất ở đây, tôi tự nhủ, hơi thất vọng khi cảm thấy mình không còn là “của hiếm” nữa.
Hôm đầu tiên như vậy là ổn. Sau những thất vọng về một thành phố vắng vẻ ít người, tôi bắt đầu cảm thấy thích Utah. Quang cảnh nơi đây đẹp một cách kì lạ. Giữa màu vàng rực của hoàng hôn rọi sáng những dãy núi đá đỏ, tôi có cảm giác như đang đứng giữa chốn thần tiên. Những dãy núi được tạo từ đá qua sự xâm thực của nước mưa, không khí và gió sau thời gian hàng nhiều triệu năm đã hình thành nên một kì quan mà chỉ cần một lần được ngắm nhìn, bạn sẽ có cảm giác cuộc sống thật vô thường. Chỉ bằng trở về với thiên nhiên, gột bỏ những mệt mỏi đời thường và dành tặng mình một buổi chiều đầy nắng và gió lộng, tôi đã thấy thật thanh thản đến kì lạ. Bỗng chốc tôi thầm cám ơn Quân đã giúp tôi hiểu được trên đời thế nào là yêu, thế nào là sự đau khổ tột cùng, và thế nào là sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong mỗi con người. Tôi không còn cảm thấy ghét anh, chỉ còn lại một chút nhói đau nhẹ tựa như mây khi nghĩ đến anh. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới đầy niềm vui. Nhất định là vậy.