Từ Tử Kỳ đã ngồi trên ngựa của mình, tên là Ferrari.
* Biểu tượng của Ferrari là hình con ngựa.
Thắt dây an toàn, nhìn lại Nguyên Họa tay chân vụng về, nửa ngày cũng chưa thắt được dây an toàn, thật sự là lãng phí thời gian.
Thả dây an toàn của mình ra, vươn người qua giúp Nguyên Họa cài dây an toàn.
Trong lúc nghiên người qua, mùi thơm trên người Từ Tử Kỳ lại bay tới.
Nguyên Họa nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, tim đập bang bang, trong lòng thầm mắng yêu tinh này.
Từ Tử Kỳ không phát hiện Nguyên Họa khác thường, vừa lòng nhìn đai an toàn mình vừa cài, lại cài dây an toàn cho mình. Vù ~một tiếng xe liền chạy ra ngoài, dọa Nguyên Họa thiếu chút nữa gọi má ơi. (ngươi thật là ko khí phách =.=!)
Quay qua trừng mắt mỹ nữ một cái, Từ Tử Kỳ còn đang bận lái xe không phát hiện Nguyên Họa đang nhìn nàng bằng vẻ mặt khó chịu, xe chạy nhanh như đi ăn cướp. Nguyên Họa ngồi suy nghĩ, thời buổi này cảnh sát giao thông đi đâu hết rồi, sao còn chưa thu phục yêu tinh này.
Thời điểm đến công ty, Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ sắp xếp văn kiện, mệt chết Nguyên Họa, ghét nhất là phải chỉnh lý lại văn kiện cũ kỹ, còn phải thẩm tra đối chiếu, không bị điên cũng bị số liệu này làm cho điên mất.
Đến năm giờ rưỡi, Nguyên Họa khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, vội vàng cầm túi xách nhỏ của mình chạy ra cửa công ty, tốc độ này Lưu Tường* đều phải cuối đầu chịu thua.
* Lưu Tường: là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.
Từ Tử Kỳ bận rộn công việc của mình, cũng không có thời gian quản thư ký mới kia của mình.
Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, chỉnh sửa lại văn kiện trên bàn, liền cầm túi xách đi ra cửa, ánh mắt tùy ý lia nhanh đúng nghĩa. Cố ý lia đến trên bàn công tác của Nguyên Họa, nhìn trên bàn khỏi nói có bao nhiêu loạn.
Là một đống rác, Từ Tử Kỳ xem không vừa mắt, đi đến bàn của Nguyên Họa, đem tài liệu phân loại sắp xếp hoàn tất, mới vừa lòng đi xuống lầu. Từ Tử Kỳ nghĩ muốn về nhà tắm rửa ăn cơm rồi đi ngủ, nhưng người ta là mĩ nữ a, lại là đại mĩ nữ phẩm chất cao quý, đương nhiên là người hẹn không ngừng nghỉ.
Này là thiếu gia Lý thị, Lý Đông Hải ôm cây đợi thỏ* chờ Từ Tử Kỳ trước cửa công ty, Từ Tử Kỳ vốn là tiếp nhận giáo dục phương Tây, đối với quan hệ nam nữ rất cởi mở, cũng không cự tuyệt, ngồi lên chiếc Mercedes của Lý Đông Hải. Lúc cài dây an toàn đột nhiên nhớ đến bộ dáng ngốc nghếch của Nguyên Họa, khóe miệng tươi cười. Nụ cười này làm Lý Đông Hải hồn bay mất, đẹp, quá đẹp. Nếu để Nguyên Họa thấy, chắc chắn sẽ nói Từ Tử Kỳ là yêu tinh.
* ôm cây đợi thỏ: Thành ngữ được dùng để ám chỉ những kẻ ngốc nghếch không chịu làm việc mà “há miệng chờ sung”, hay ung dung đứng đó mà làm lợi trên lưng người khác.
Từ Tử Kỳ thấy Lý Đông Hải nhìn mình chằm chằm, trong lòng liền mất hứng, càng khinh thường. Mấy tên công tử này toàn là nhắm trúng dung mạo của mình, nhíu nhíu mày. Thanh âm có chút lạnh nhạt nói: “Lý Đông Hải, có thể lái xe.”
Lý Đông Hải nghe thế mới xấu hổ đáp lại, lúng túng gãi đầu.
Nghe Từ Tử Kỳ kêu tên mình đầy đủ có chút không được tự nhiên, đương nhiên không được tự nhiên chỉ có hắn, Từ Tử Kỳ người ta tất nhiên biết không được tự nhiên.
Chở Từ Tử Kỳ đến một quán bar, chính là quán bar lần đầu chạm mặt Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cũng không chán ghét không khí quán bar này, rất nhanh liền dung nhập vào bầu không khí xa hoa trụy lạc.
Về đến nhà, Nguyên Họa đơn giản tắm rửa một chút, cầm di động đầu tiên là gọi cho Từ Kiều.
“Kiều nhi của ta a, nàng rãnh không, tối nay đi bar không?”
Nguyên mẹ không ở nhà, Nguyên Họa liền muốn trải qua thời gian tươi đẹp trong những ngày này, hôm nay lại bị sếp mĩ nữ chọc giận không ít, quán bar là nơi thả lỏng thể xác lẫn tinh thần tốt nhất, nhưng bình thường Nguyên Họa cũng không thích đi những nơi như vầy, nàng không thích không khí xa hoa trụy lạc ở đó, cái này hoàn toàn tương phản với Từ Tử Kỳ.
Từ Kiều nghe được lời nói ghê tởm muốn chết giống như tú bà chuyên dùng để dụ dỗ con gái nhà lành của Nguyên Họa, chấn động đến nổi da gà đều rơi đầy đất, hét vào điện thoại: “Nguyên Họa, mày có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, muốn bị chém phải không? Đem âm thanh biến thái của mày khôi phục bình thường, bằng không tao sẽ là người đầu tiên đại diện cho mặt trăng tiêu diệt mày.”
Nguyên Họa sớm có chuẩn bị đem di động để ra xa, đợi Từ Kiều rống xong mới đặt lại bên tai: “Kiều Kiều, nàng sao có thể tiêu diệt ta chứ, không có ta buổi tối nàng sẽ rất cô đơn, chúng ta gặp mặt ở quán bar. Cúp.”
Nguyên Họa không đợi Từ Kiều phát huy sư tử hống*, cúp máy, thật là hành động sáng suốt a.
*Sư tử hống: gầm 1 tiếng làm chấn động khắp trời, 1 trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm. Google để biết thêm chi tiết
Đối với sư tử hống của Từ Kiều, ngay cả Nguyên Họa đều cảm thấy mặc cảm, quỳ bái, thành kính quỳ lại.
Từ Kiêu trừng mắt nhìn di động, hung hăng ném đi, tức giận thay đồ, liền hướng quán bar đi.
Từ Kiều chính là mặc kệ Nguyên Họa chọc giận nàng cỡ nào, cũng không từ chối Nguyên Họa hẹn mình, Nguyên Họa từng cho rằng Từ Kiều yêu mình.
Sau khi bị Từ Kiều tẩm quất vài lần, ý tưởng trên có thể cho qua.
Thời điểm Nguyên Họa bắt xe đến quán bar, Từ Kiều còn chưa đến, vì thế đứng ở cửa chờ Từ Kiều.
Người có thể làm cho Nguyên Họa chờ thật sự là ít đến đáng thương, chủ yếu trên cơ bản là người ta toàn phải chờ Nguyên Họa, Nguyên Họa rất có năng lực mười lần hẹn, chín lần muộn.
“A Kiều, nè nè.” Nguyên Họa kiễng chân, chủ yếu là muốn cao một chút, tiện cho Từ Kiều nhìn thấy mình, nhưng vẫn bị người tới lui che mất thân hình nho nhỏ. (đáng iu =)))
Nguyên Họa lửa giận ngút trời chạy đến bên cạnh Từ Kiều, kỳ thật lúc Nguyên Họa kêu Từ Kiều, Từ Kiều đã sớm thấy đứa nhỏ màu vàng kim này.
Từ Kiều thật sự muốn bỏ lại nàng, đâu ra một tên không để ý hình tượng kêu loạn vẫy loạn ở chỗ đông người, Từ Kiều chưa từng có ý nghĩ giống như vừa rồi, hi vọng mình không quen biết Nguyên Họa, thậm chí cực kỳ hi vọng mình tàng hình.
“A Kiều, tao gọi mày như vậy, sao mày không nghe a?” Nguyên Họa nắm tay Từ Kiều bắt đầu oán giận vừa rồi mình bị ngó lơ.
“Không nhìn thấy, mày nhỏ như vậy, tao làm sao thấy được a?” Từ Kiều nghiêm túc nói, một cái cớ hoàn mĩ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của Nguyên Họa, nhưng cũng là nói thật.
“Nhưng hôm nay tao còn đặc biệt mặc áo vàng, để mày có thể đầu tiên nhìn thấy tao.” Nguyên Họa ủy khuất giống như con dâu bị mẹ chồng ngược đãi làm cho Từ Kiều người ta tim gan đều run rẩy.
“Ách... kêu gì uống đi.” Từ Kiều chuyển đề tài, nàng thật sự không muốn nói tiếp tục đề tài vô nghĩa này với một tên ngu ngốc.
Nguyên Họa vui vẻ cầm mấy chai bia đến bàn Từ Kiều ngồi xuống, Từ Kiều cũng là một mĩ nữ, nhưng không phải là một hình tượng mĩ nữ khoa trương quyến rũ như Từ Tử Kỳ.
Từ Kiều có vẻ hướng nội, hình tượng thanh thiết. Lúc còn đi học, không biết nắm giữ bao nhiêu trái tim của nam sinh a? Những vẫn không nhìn trúng một ai, nói đến chuyện yêu đương của Từ Kiều, ngay cả bạn bè như Nguyên Họa đây cũng cảm thấy đáng tiếc.
Lúc trước không ít nam sinh điều kiện tốt theo đuổi Từ Kiều, Từ Kiều người ta đều không nhìn lấy một cái.
Nguyên Họa vừa ngồi xuống, liền có không ít người đến bắt chuyện với Từ Kiều, Từ Kiều lại lạnh lùng lầm lì, giống như con người không đếm xỉa con ruồi. Cho nên nhiều người đến bắt chuyện đều bị 'đóng cửa đuổi khách', Nguyên Họa ngồi một bên nín cười, Từ Kiều là dạng người gì mình còn không biết sao, những người này cũng không tốt hơn so với những nam sinh theo đuổi Từ Kiều lúc ở trường, Từ Kiều làm sao có thể để mắt đến a.
Nguyên Họa cũng muốn làm sứ giả bảo vệ đóa hoa, nhưng thân hình nhỏ bé như vậy, hay là thôi đi, để Từ Kiều người ta tự giải quyết đi.
Nguyên Họa uống hai chai bia cảm thấy bụng hơi căng, vì thế bỏ lại một mình Từ Kiều chạy đi WC.
Giải quyết xong, đi đến đại sảnh, lúc đi ngang gia phòng, Nguyên Họa nghe được âm thanh quen thuộc, do lòng hiếu kỳ, Nguyên Họa đi đến tựa vào nhìn vào khe cửa bên trong.
Này không xem thì thôi, xem xong liền dọa Nguyên Họa sợ hết hồn, bên trong không phải sếp mĩ nữ chết tiệt Từ Tử Kỳ thì là ai? Nhìn xem một đám nam nhân vây quanh cô, mắt mù cũng thấy đây là một đám háo sắc, huống chi Nguyên Họa không bị mù.
Nguyên Họa thấy Từ Tử Kỳ có chút say, còn tên nam nhân cọ cọ người Từ Tử Kỳ đang say, tay khoát lên hông cô, tay khác sắp sờ lên ngực Từ Tử Kỳ.