Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 74: Kết cục



Cố Duật Ninh khôi phục ký ức lại tiếp quản công ty lần nữa.

Mặt ngoài có vẻ công ty vẫn vận hành đâu vào đấy nhưng trên thực tế, báo cáo doanh thu mỗi quý đều điên cuồng sụt giảm.

Nếu anh không quay lại nữa thì chắc không đến sang năm, truyền thông Phong Ngu chắc chắn sẽ bị Cố Bình Sinh phá đổ.

Cố Bình Sinh không phải quản lý công ty nữa, Cố Duật Ninh vừa đến, không cần anh vung chân đá thì Cố Bình Sinh đã vội vàng nhường lại vị trí chủ tịch, trở về giới giải trí, tiếp tục làm siêu sao thần tượng của mình.

Sự nghiệp của Nại Nại cũng dần ổn đỉnh, trở thành nghệ sĩ tài năng hát – nhảy – diễn trong giới giải trí. Tuy rằng độ nổi tiếng không đuổi kịp Cố Bình Sinh nhưng mỗi bước chân cô đi đều luyện chắc kiến thức cơ bản của đóng phim, ca hát. Chỉ có như vậy, mới vĩnh viễn không bị sóng to ngoài biển hất thẳng về bờ.

Hình như chỉ có Lâm Trạch, vẫn trước sau như một mà phản đối quan hệ của Nại Nại với Cố Duật Ninh.

“Cậu ta là do anh mua về! Giống hệt TV, điều hòa trong nhà, sao anh có thể cho em kết hôn với TV điều hòa chứ?”

Nại Nại:........

Đối với lý do thoái thác của anh cả, cô thật sự không còn lời nào để nói.

“Có thể đừng đặt anh ấy cùng chỗ với điều hòa TV không anh!” Nại Nại thở phì phì nói: “Anh ấy là Cố Trường Sinh! Là người sống sờ sờ!”

Lâm Trạch cười: “Vậy sao? Thế anh đây hỏi em ba vấn đề: thứ nhất, hai đứa sẽ có con sao? Thứ hai, cậu ta sẽ già đi sao? Thứ ba, cậu ta sẽ chết sao? Nếu ba chuyện này đều không làm được thì cậu ta có tư cách gì nói mình là người?”

Nại Nại:.......

Cô thật sự bị Lâm Trạch chọc tức chết rồi, nhưng cố tình lại không có sức cãi lại.

Đối mặt với ba vấn đề Lâm Trạch hỏi, Dương Gia Văn đưa ra đáp án tương đối công bằng: “Thứ nhất, em bé là khẳng định sẽ không có, nhưng đây không phải vấn đề từ một phía, mà là tình trạng sức khỏe của Nại ại không thích hợp để có con, điều này chắc Lâm tiên sinh cũng rất rõ ràng.”

Lâm Trạch ngượng ngùng không đáp. Đúng là thể chất của Nại Nại yếu ớt từ bé, mặc dù không sinh con thì cũng cần phải điều trị thân thể thật tốt, huống chi việc sinh con tiêu hao sức lực lớn như nào với phụ nữ.

Dương Gia Văn lấy ra tư thế thuyết khách chuyên nghiệp, tiếp tục nói: “Ngài ngẫm lại đi, bệnh tình của Nại Nại bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn, nếu gả cho người đàn ông khác, ai có thể bảo đảm hắn ta kịp thời biết biến hóa thân thể Nại Nại?”

“Nhưng mà Cố tiên sinh của chúng tôi thì không giống, đây chẳng phải là một cái máy đo lường tiện nghi sao? Tiên sinh với Nại Nại ở bên nhau, từng giây từng phút đều có thể kiểm tra xem thân thể Nại Nại chuyển biến tốt hay xấu. Cho nên, nhìn từ góc độ này, Nại Nại và Cố Duật Ninh thật sự là trời sinh một đôi.”

Lâm Trạch không còn lời gì để nói, cẩn thận cân nhắc, thật đúng là có đạo lý.

Thay bằng bất cứ người đàn ông khác, giao Tiểu Nại cho hắn, Lâm Trạch sẽ không yên tâm, nhưng là Cố Duật Ninh.....thì thật sự có thể.

Vì để cho Lâm Trạch có bậc thang đi xuống, Cố Duật Ninh “cắt đất đền tiền”. Trong việc hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì nhường phần lớn lợi nhuận, cuối cùng cũng khiến Lâm Trạch nhả ra, đồng ý hôn sự này.

Trong hôn lễ, Lâm Trạch nắm tay Nại Nại, tự mình giao vào tay Cố Duật Ninh, lạnh mặt nói: “Tôi coi như.....gả em gái cho một cái máy kiểm tra bệnh tình, cậu phải chăm sóc con bé thật tốt đấy.”

Nại Nại tức giận dậm dậm chân: “Anh, máy kiểm tra bệnh tình là cái quỷ gì thế! Anh có thể đừng luôn dùng mấy cái so sánh kỳ quặc đó không!”

Cố Duật Ninh cười cười: “Anh cảm thấy so sánh này rất thích hợp.”

“Được rồi, hiện tại hai anh đứng cùng chiến tuyến, em nói không lại hai người.”

.........

Đúng như lo lắng của Lâm Trạch, trong cuộc sống sinh hoạt hôn nhân dài đằng đẵng, Cố Duật Ninh hình như thật sự không già đi, bởi vì anh không có sự trao đổi chất.

Nhưng mà cũng may, mỗi ngày Nại Nại đều bị Cố Duật Ninh kéo đi tập thể dục, cùng nhau rèn luyện thân thể, duy trì thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, làn da mịn màng, gương mặt không có mấy nếp nhăn, sau mấy chục năm vẫn duy trì tuổi trẻ, đứng cạnh nữ minh tinh hơn hai mươi tuổi cũng khó nhìn ra sự khác biệt của tuổi tác.

Hai người gần như có thể nói là thần thoại bất lão của giới giải trí.

Sau khi hai người về hưu, chuyển đến sống tại một biệt thự vùng ngoại ô, trải qua cuộc sống ẩn cư như thần tiên quyến lữ.

Nại Nại thu nhận mấy con mèo đi lạc, Cố Duật Ninh có hứng thú thì gieo một ít hạt giống hành trong sân, nhìn chồi non xanh mơn mởn vươn lên từ bùn đất, cảm thấy rất thú vị.

**

Đó là một buổi trưa yên tĩnh nắng đẹp, trong vườn, Cố Duật Ninh ôm con mèo, chơi cùng một con mèo quất lớn lang thang: “Bà xã, mau xem con mèo này này.”

“Nó nói muốn chúng ta nhận nuôi nó, được không?”

“Em đang ngủ trưa hả?”

.........

Bỗng nhiên, tay anh khựng lại, bắt đầu run rẩy rất khẽ.

Mèo quất lời nghiêng đầu nhìn anh, không rõ nguyên do.

Cố Duật Ninh che mắt trái, khóe miệng nhợt nhạt mấp máy, nói với mèo quất lớn: “Bà xã không đồng ý, sau này không thể thu nhận mày nữa, đi nhà khác đi.”

Hình như mèo quất lớn có thể nghe hiểu lời anh nói, cọ cọ tay anh, chậm rãi đi men theo góc tường.

Cố Duật Ninh thả mấy con mèo lang thang trong nhà ra ngoài, bọn nó thân mật cọ cọ chân anh, rời đi.

Cố Duật Ninh trở về vườn.

Nại Nại đang nằm nghỉ ngơi trên ghế bập bênh, Cố Duật Ninh đi đến bên cạnh cô, vuốt v3 khuôn mặt của người bên cạnh, dịu dàng gọi: “Tiểu Nại.”

Nại Nại không đáp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt an tĩnh của cô, ôn nhu như lúc ban đầu.

Cố Duật Ninh đặt nụ hôn lên mặt cô, sau đó gửi một tin nhắn cho Lâm Trạch:

“Anh, đáp án của vấn đề thứ ba, hiện tại em sẽ nói cho anh.”

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Cố Duật Ninh buông di động xuống, nằm cạnh cô, vùi mặt vào trong ngực cô, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Hệ thống cảnh báo ―

“Có muốn cách thức hóa toàn bộ ký ức không?”

“Có.”

Ký ức tốt đẹp trong đầu anh tựa như một thước phim điện ảnh tua chậm, sau đó chậm rãi biến mất vào hư vô bụi bặm.

Cố Duật Ninh nhìn ngắm đủ loại ký ức tuyệt vời đó, ý cười bên miệng càng tăng.

“Hệ thống tự hủy chuẩn bị khởi động, xác nhận lần cuối, có hủy diệt không?”

“Có.”

Anh hôn lên trán Nại Nại lần cuối, ánh sáng trong mắt dần dần nhạt đi.

Có lẽ, thời gian chân thật nhất trong cuộc đời của anh chính là nắm tay cô nằm trên ghế, cùng phơi nắng, sau đó cùng nhau chìm vào mộng đẹp vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.