Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 37



Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt xuất viện.

Mẹ Cố Anh Kiệt kiên trì muốn anh về sống ở nhà lớn, nói phải chăm sóc sức khỏe thật tốt cho anh, Cố Anh Kiệt không muốn. Bà Cố rất không vui, vẫn liên tục khuyên nhủ anh, nhìn Cố Anh Kiệt cố chấp không đồng ý, bà Cố mang sự tức giận của mình chuyển đến người con cả.

“Con cũng không nói với em một câu, tại sao không thể ở đây chứ, có rất nhiều phòng mà. Đi làm xa không tiện là cớ gì, sức khỏe không tốt mà còn muốn đi làm à?”

Anh cả Cố gia Cố Anh Huy thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn nói. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, A Kiệt có người chăm sóc rồi, mẹ gấp thế làm gì. Mà mẹ cũng đừng nóng nữa, nó lớn rồi, chỉ là sốt thôi, bây giờ khỏe lại rồi đúng không, chẳng lẽ còn bắt mẹ phải mỗi ngày trông chừng sao?”

“Ai chăm sóc?” Bà Cố phản ứng chậm hai nhịp, “A Kiệt con có bạn gái rồi sao?”

“Vâng.” Cố Anh Kiệt liếc anh trai, nhỏ giọng trả lời, hơi hơi ngượng ngùng, Tần Vũ Phi nói trong điện thoại với anh, hai ngày này cô không đến, bệnh viện nhiều người không tiện. Để bồi thường, sau khi anh xuất viện cô sẽ đến chỗ anh ở vài ngày.

Cố Anh Kiệt rất mong đợi chuyện này, cho nên làm xong kiểm tra lần hai, anh liền yêu cầu xuất viện. May là kết quả kiểm tra không tệ, anh hồi phục rất nhanh, cũng chắc chắn không có bệnh gì khác, cho nên bác sĩ chấp thuận yêu cầu xuất viện. Cuối cùng dựa theo yêu cầu của bà Cố, sau khi quản gia giúp anh hoàn thành thủ tục xuất viện liền đưa anh về nhà lớn Cố gia, cho nên mới có chuyện tranh cãi này.

“Những cô bạn gái của nó có người nào biết chăm sóc người khác đâu?” Bà Cố tiếp tục càu nhàu.

Cố Anh Huy cúi đầu ăn, không nói. Đại tiểu thư Tần gia thật sự không giống người biết cách chăm sóc, anh có lẽ không nên nói tiếp, để Cố Anh Kiệt tự mình giải quyết đi.

Cố Anh Kiệt quả nhiên không nhịn được, phản bác nói: “Quen bạn gái cũng không phải thuê người giúp việc đâu mẹ.”

“Cho nên con còn mong đợi bạn gái chăm sóc mình hay sao? Ở đây vài ngày đi, con nhìn  mình xem, gầy đi bao nhiêu rồi?” Bà Cố rất kiên quyết. Cố Văn Quang từ đầu đến cuối không nói lời nào rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi, đừng tranh cãi với mẹ con nữa, ở đây vài ngày đi, phòng con đã được sửa sang lại rồi.”

Đến ba cũng nói rồi, Cố Anh Kiệt không phản bác ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, bà Cố nhẫn tâm tịch thu chìa khóa xe của Cố Anh Kiệt, nhà lớn Cố gia ở ngoại ô thành phố, taxi rất ít, buổi tối lại càng ít, không có xe của mình mà đi bộ thật sự rất khó khăn. Cố Anh Kiệt giận mà không dám nói gì, ăn cơm xong lại ăn trái cây, uống thuốc, sau đó về phòng gọi điện cho Tần Vũ Phi.

Chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng Tần Vũ Phi liền bắt máy, giọng nói rất phấn khởi: “Anh ở nhà ăn cơm xong chưa? Trở về chưa? Em tới rồi, còn mua rất nhiều đồ nữa.” Trên thực tế cô chỉ xách một cái va li, gạt mẹ nói muốn ở chơi chỗ bạn bè vài ngày.

“Em đang làm gì thế? Ăn à? Muộn như vậy mới ăn sao?” Cố Anh Kiệt quan tâm chuyện này hơn, cô chạy đến chỗ anh rồi mới đói sao?

“Không kịp ăn cơm chiều, mua đồ xong là đến bây giờ luôn. Nhưng em có mua rất nhiều đồ ăn, còn có gà rán nữa.” Tâm trạng Tần Vũ Phi rất tốt.

“Đừng ăn quá nhiều sốt cà chua.” Anh dặn.

“Anh trở về nhanh đi mà.” Cô giở chiêu làm nũng, thanh âm vừa mềm vừa ngọt, âm cuối còn ngâm thật dài.

Cố Anh Kiệt lập tức căng thẳng, thế này làm sao nhịn được, nhất định phải trở về! Romeo còn có thể trèo tường, anh dĩ nhiên sẽ không thua anh ta.

Cố Anh Kiệt xuống lầu dạo qua một vòng, bà Cố đang xem ti vi trong phòng khách, quản gia đang rót trà, anh đang ở lầu hai, Cố Anh Huy và Cố Văn Quang đang nói chuyện ở thư phòng, Cố Anh Kiệt vội vàng đi tới. Cha con ba người trò chuyện công việc, Cố Anh Kiệt không hề tập trung, một lát sau Cố Văn Quang đuổi anh: “Sức khỏe không tốt thì đi nghỉ sớm một chút đi.”

Cố Anh Kiệt nhanh chóng đồng ý: “Được, vậy con về phòng đây, ba, ba cũng đừng nói chuyện lâu với anh, muộn quá lái xe không an toàn đâu.”

Cố Văn Quang nghe cũng hợp lý, chuyện bọn họ đang nói cũng không quá quan trọng, vì vậy nói: “Vậy A Huy con cũng về đi, trên đường lái xe cẩn thận.”

Cố Anh Huy đáp ứng, Cố Anh Kiệt còn nói: “Con về phòng ngủ đây, ba ngủ ngon, anh ngủ ngon.”

Cố Anh Kiệt mở cửa đi ra, Cố Anh Huy nghe tiếng em trai lên lầu, cũng không để ý, anh nói vài câu với Cố Văn Quang, xuống lầu chào mẹ rồi về.

Cố Anh Huy vào ga ra khởi động xe, xe vừa nổ máy đột nhiên có người chạy tới đập đập vào cửa xe làm anh vô cùng hoảng sợ. Nhìn kĩ một chút, lại là người vừa nói sẽ trở về phòng ngủ – Cố Anh Kiệt.

“Anh, đưa em đi một đoạn đi.” Cố Anh Kiệt vừa nói vừa không biết xấu hổ mở cửa xe ngồi vào.

Cố Anh Huy tức giận: “Mẹ mà phát hiện chắc chắn sẽ mắng chết em.”

“Đến lúc đó đi rồi hẵng nói.” Đương nhiên Cố Anh Kiệt biết hậu quả, thế nhưng nữ vương hung dữ yêu dấu của anh đang ở nhà đợi, sao anh có thể không về, đúng hơn là không thể mở miệng từ chối. Hơn nữa anh muốn gặp cô, khẩn cấp muốn gặp cô.

“Lái nhanh đi, nếu không mẹ phát hiện thì nguy to.” Cố Anh Kiệt giục anh trai. Cố Anh Huy bất đắc dĩ lái xe rời đi. Anh dặn: “Em đừng nói là anh đưa em đi đấy.”

“Yên tâm đi, em không khai anh ra đâu. Em sẽ nói có bạn gọi ra ngoài chơi rồi để hắn tới đón.”

Cố Anh Huy nghe xong: “Cho nên nếu em không đuổi kịp anh thì em tính gọi bạn tới đón đúng không?”

“Đương nhiên rồi, tình bạn bè là dùng ở thời điểm mấu chốt như thế này mà.” Cố Anh Kiệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Cố Anh Huy quay đầu nhìn em trai , “Tần Vũ Phi đang chờ ở chỗ em à?”

Cố Anh Kiệt không trả lời, nhưng nụ cười vui vẻ đã nói thay đáp án. Cố Anh Huy quay đầu lại, chăm chú nhìn đường, nụ cười của đàn ông đang yêu thật sự là buồn nôn, đặc biệt là cậu em trai này của mình, tại sao trước đây anh không biết Cố Anh Kiệt sẽ có lúc buồn nôn như thế. Cô gái Tần Vũ phi này thật sự có chút năng lực áp chế đàn ông, cứ nhìn em trai anh mà xem.

Một đường rất thuận lợi, xe nhanh chóng đến khu nhà của Cố Anh Kiệt. Cố Anh Huy dừng xe, cố ý nói: “Không mời anh vào nhà uống cốc nước à?”

“Đừng đùa nữa.” Cố Anh Kiệt nhanh chóng xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi nhanh như chớp chạy mất.

Cố Anh Huy lắc đầu, cúi đầu nhìn lịch, anh chờ, chờ xem lúc nào Tần đại tiểu thư thu phục em trai mình, có thể làm nó đưa cô về nhà ra mắt cha mẹ.

Trong thang máy, Cố Anh Kiệt bắt đầu cười ngây ngô, tim đập nhanh, rất có cảm giác đang yêu. Thang máy lên một tầng lại một tầng, anh cảm thấy quá chậm. Thật vất vả mới đến được tầng nhà, anh nhẹ nhàng cầm chìa mở cửa, muốn len lén đi vào làm cho Tần Vũ Phi kinh hỉ.

Cửa vừa mở ra anh liền nghe thấy tiếng hát của cô, ca từ bài hát không thể hiểu, thế nhưng âm thanh rất vui, tuy rằng không thành bất kỳ giai điệu nào, anh lại cảm thấy rất dễ nghe. Cố Anh Kiệt đóng cửa, cởi giày, sau đó đi theo tiếng hát,

Đi tới phòng ngủ, cô không ở trong phòng, anh nhìn sang liền thấy cô ở phòng giữ quần áo. Cô mặc đồ ở nhà, dưới chân là đôi dép lớn dành cho nam của anh, gật gù vui vẻ, đang cất nội y vào tủ đồ.

Cố Anh Kiệt mỉm cười, hoàn toàn không khống chế được độ cong khóe miệng. Anh tựa bên cửa nhìn cô, cứ như thế nhìn cô.

Không bao lâu sau Tần Vũ Phi xếp đồ xong xuôi. Cô nhìn nhìn kết quả, quần áo của anh và cô đặt ở cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng vừa lòng, xoay người lại đột nhiên thấy một người đang đứng chắn cửa chằm chằm nhìn cô, cô sợ đến mức thét chói tai, nhưng sau đó là một tiếng thét lớn hơn nữa, cô xông đến chỗ người nọ, nhào về phía trước ôm chặt lấy.

“Anh về rồi!”

Cố Anh Kiệt mở rộng tay đỡ cô, nhưng lực xông tới quá lớn, anh lui lại hai bước, thiếu chút không đứng vững. Cô kêu lớn tiếng như vậy làm đau tai anh, nhưng anh không nhịn được cười to, cùng cô cười to.

Cảm giác này thật tốt, đây chính là cảm giác yêu.

Tần Vũ Phi dán vào người anh, dùng lực hôn anh. Dép cũng không biết đã bay tới nơi nào, tóc cô tán loạn, vừa mới dọn đồ nên người đầy mồ hôi, không thể tính là bộ dạng xinh đẹp, nhưng cô chẳng quan tâm cười ha ha, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Không biết vì sao lại vui vẻ như vậy, thật ra chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng lại phấn khởi như vừa xa nhau rất lâu.

“Tần tiểu thư, rụt rè của em đâu rồi?”

“Hôm nay nó nghỉ định kỳ rồi.” Cô đáp rất ngọt.

“Lực kìm chế của anh hình như hôm nay cũng nghỉ luôn rồi.” Anh nói.

“Không được.” Cô cười ha ha, xoay từ người anh xuống. “Không được.” Anh lại đến gần ôm chặt, cô đẩy anh ra. “Bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Làm một lần là được rồi, đảm bảo trị bách bệnh.” Anh chơi xấu.

Cô vừa cười vừa đánh anh: “Lang băm!”

“Trị một lần thôi.”

“Không được làm bừa!” Cô rất kiên quyết.

“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ nghe lời làm cho cô rất vui vẻ, so với khi anh khen cô đẹp còn vui vẻ hơn.

Tối hôm nay bọn họ lên giường sớm, không làm bất cứ cái gì, ở bên cạnh ôm nhau, chỉ đắp chăn đơn giản nói chuyện. Bọn họ nói rất nhiều, nhưng không có một câu nghiêm túc. Tần Vũ Phi còn nói: “Nếu trước đây người khác nói vói em nội dung buồn chán như vậy, em chắc chắn sẽ thẳng chân đá hắn ta đi.”

“Cho nên anh không phải là người khác.” Cố Anh Kiệt nhấn mạnh, “Anh là bạn trai của em.”

“Bạn trai à, em nói cho anh chuyện này.”

“Sao? Lại nghe được chuyện xấu gì nữa rồi à?”

“Anh chột dạ nha.”

“Không phải thật sự có chuyện xấu chứ?”

“Thừa lúc em chưa nói anh mau thừa nhận đi, như vậy còn có thể được xử tội khoan hồng.”

“Dám dụ anh xưng tội à?” Cố Anh Kiệt nghiêm túc nghĩ, nhưng không thể nhớ ra cái gì, “Thực sự không có gì hết. Đúng là Shirley cùng anh trai cô ấy có đến bệnh viện thăm anh, nhưng anh không nói chuyện một mình với cô ấy nhiều, táo cô ấy gọt anh cũng không ăn. Cô ấy không có biểu hiện gì khác thường, hơn nữa còn có những người bạn khác và anh trai cô ấy ở đó, anh cũng không thể quá cường điệu. Hoàn toàn không có gì với cô ấy nên vẫn không ngả bài cái gì được hết. Sau đó ngoại trừ Abby, không có bạn gái cũ nào đến thăm anh cả. Dù sao đi nữa, anh cũng không muốn bọn họ đến thăm. Anh không nói họ biết chuyện nằm viện, chỉ là có mấy người bạn rủ ra ngoài chơi, anh thuận miệng nói đang bị bệnh nằm trong bệnh viện, từ đó ai cũng biết.”

“Hừ, tên lăng nhăng.”

Cố Anh Kiệt rất bất đắc dĩ: “Được rồi, em tuyên án luôn đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Em đi kiểm tra sức khỏe rồi.”

Cố Anh Kiệt sửng sốt, “Em có rồi?” Nhưng anh suy nghĩ lại, không thể đâu, rõ ràng lần trước dì cả cô tới bọn họ không thể làm, sau đó anh chạy ngược chạy xuôi làm việc, đến gặp mặt nhau cũng không được.

“Nói lung tung gì vậy.” Tần Vũ Phi thấy biểu tình cả kinh của anh lòng tức khắc trầm xuống, cô trở mình, lưng tựa vào anh, cố gắng điều tiết tâm trạng, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng anh lại nhắc tới chuyện đó, hơn nữa còn phản ứng như vậy làm cô rất đau đớn, bụng dưới bắt đầu không kiềm chế được cảm thấy rất đau lòng.

“Vậy em làm sao? Bị bệnh à?” Cố Anh Kiệt không phát hiện sự khác thường của cô, hỏi.

Tần Vũ Phi hít sâu một hơi cố gắng quên đi đau đớn ở bụng dưới, nói: “Chuyện anh nói em đi khám đau bụng lúc dì cả đến, hôm qua em đến phụ khoa của bệnh viện kiểm tra một chút rồi.” Cô ngừng lại, Cố Anh Kiệt căng thẳng, không phải bị bệnh thật rồi chứ? Anh đang muốn an ủi cô không sao cả, có bệnh thì chữa, không có gì đáng lo hết, ngàn vạn lần không được có áp lực, nhưng anh còn chưa mở miệng lại nghe cô tiếp tục nói: “Tất cả những gì có thể kiểm tra được bác sĩ đều làm rồi, họ nói em không có vấn đề, không bị bệnh.”

Cố Anh Kiệt liền thở ra một hơi: “Em làm anh sợ muốn chết.”

Tần Vũ Phi mím môi, anh cho rằng cô có thai nên sợ muốn chết sao?

“Cố Anh Kiệt.” Cô xoay người, nhìn anh.

“Sao?”

Cô mở miệng, muốn hỏi anh nếu như bọn họ không cẩn thận có em bé thì sao? Thật ra cô không muốn có em bé, cô rất sợ, chỉ là cô muốn thăm dò anh một chút. Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Thăm dò để làm gì, nếu anh nói “Vậy thì sinh đi”, cô không thể trả lời lại “Được”, bởi vì bây giờ cô không hề muốn. Còn nếu anh nói “Không được”, cô càng không thể chịu nổi, đau đớn lúc trước quá sâu, đau đến mức kéo dài đến bây giờ. Cô nổi điên muốn thử anh làm gì, cô hoàn toàn không dám nghe đáp án của anh, vậy nên cô cần gì phải tự mình chuốc đau khổ.

“Làm sao vậy?” Anh vỗ vỗ lưng cô rồi nhắm hai mắt lại, có chút mệt nhọc.

“Không phải anh nói muốn đưa em đi gặp bác sĩ giúp em điều trị một chút sao?”

“Em đồng ý đi sao?” Anh mở mắt ra.

“Ừm. Nếu Tây y kiểm tra không ra vấn đề gì, vậy đi trung y điều trị một chút thử xem.” Thật ra chuyện cô muốn nói là chuyện này. Cô không thích đi gặp bác sĩ, nhưng vì anh, cô hy vọng có thể điều trị hết tâm bệnh của mình.

Thật ra cô hiểu rõ, cuối cùng người có lợi vẫn là bản thân. Chỉ là vì anh thúc giục mới khiến cô nhìn thẳng vào vấn đề này, cho dù là về sinh lý hay tâm lý. Cũng không nhớ rõ cô đã thấy câu nói này ở đâu: Có một người bạn đồng hành tốt, sẽ làm bạn trở nên tốt hơn.

Cô cảm thấy anh chính là người đó.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Ha ha ha, đến đây mà xem, có một độc giả để lại bình luận rất tuyệt vời đây này.

Cố Anh Kiệt: Đâu?

Tác giả: Không phải chuyện của cậu. Là cho Tiểu Đình.

Doãn Đình: Nói tôi xinh đẹp đáng yêu đúng không? Mau cho tôi xem.

Tác giả: Đến đây đến đây, nhìn xem. Một người có ID là “Xì dầu” viết như thế này: Chặng đường tươi đẹp của Tần Vũ Phi là cắt móng chân, vậy của tiểu Đình có thể là ngoáy tai cho Cửu tổng hay không?

Tần Vũ Phi:…

Doãn Đình:…

Tác giả: Ha ha ha ha… Này, khoan đã, biểu tình của hai cô là gì vậy? Tiểu Đình, cô phải bình tĩnh, không được học tính xấu của Vũ Phi, phong độ, chú ý phong độ. Lời này không phải của tôi mà, cô đi tìm “Xì dầu” ấy. Được rồi, phía dưới còn có hai người “ha ha ha” nữa, Destine và Tinh Chi Hải_, cô tìm bọn họ tính sổ đi, không phải tôi làm, tôi hoàn toàn vô tội. Hơn nữa, cô phải nghĩ đến chỗ tốt, ngoáy tai mà thôi, cũng không phải là ngoáy mũi, chỉ cần xử lý hiệu ứng một chút là hình ảnh có thể trở nên đẹp hơn rồi. Khoan đã, khoan đã, có chuyện gì thì từ từ nói! Người ta nói không nên phóng vũ khí lung tung, cái này là ai ném?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.