Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 49



Tần đại tiểu thư thông minh và dũng cảm cùng bà Cố đi dạo phố.

Mang theo sự mừng thầm và một chút toan tính.

Cô mua cho Cố Anh Kiệt một cái áo khoác, một đôi giày, còn có một cái cravat. Lúc cô chọn đồ có hỏi qua ý kiến của bà Cố, thật sự mắt nhìn thẩm mỹ của cô và bà ấy có chút khác biệt. Cô rất do dự, vừa muốn nịnh nọt bà Cố, vừa muốn người đàn ông của mình mặc những kiểu đồ mình thích.

Cuối cùng cô khẽ cắn môi, nói với bà Cố: “Con vẫn muốn mua cái này.” Không được mua cái mình thích, về sau Cố Anh Kiệt mặc trước mặt cô sẽ khiến cô cảm thấy bực bội, gây ầm ĩ cũng không tốt lại còn cãi nhau.

Bà Cố nhìn cô, cũng không kiên trì: “Muốn mua thì mua đi.”

Tần Vũ Phi vui mừng, giống như ăn cướp, nhanh chóng trả tiền crồi ầm lấy cái túi. Cô cảm thấy thật ra bà Cố rất tốt, lại không tranh giành mua đồ Cố Anh Kiệt với cô, cũng không đối với ý kiến của cô nói này nói kia. Sau khi mua được thứ tốt cô khoác lên cánh tay bà Cố hết sức tự nhiên.

Nhưng bà Cố không phải cái gì cũng chiều cô. Cô cố tình muốn tặng quà cho bà Cố nhưng bị từ chối. Cô đưa bà đi xem mấy thứ bà đều không nói có thích hay không, chỉ một mực nói không thiếu gì cả.

Tần Vũ Phi thở dài trong lòng, rất không biết xấu hổ nghĩ: “Bác gái, bác còn thiếu một đứa con dâu đó bác biết không?”

Buổi trưa, Tần Vũ Phi đi ăn cơm với bà Cố, lúc hai người đến nhà hàng thời gian còn hơi sớm, lúc này Tần Vũ Phi cũng có lý do để gọi cho Cố Anh Kiệt trước mặt bà Cố rồi. Cô muốn hỏi Cố Anh Kiệt làm việc đến khi nào, bữa trưa tính sao, nghe anh nói không đi được chỉ có thể ăn tại công ty thì liền dặn dò anh bận rộn cũng phải ăn cơm đàng hoàng. Sau đó lại nói cho anh biết, cô gặp được mẹ anh lúc đi dạo phố rồi, bọn họ còn cùng đi dạo phố, bây giờ đang cùng ở trong nhà hàng chuẩn bị ăn cơm.

“Mẹ ở cạnh sao?” Cố Anh Kiệt nghe thấy ngữ khí Tần Vũ Phi như vậy liền biết bên kia có chuyển biến.

“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi nói ngọt ngào đến độ làm cho Cố Anh Kiệt mỉm cười: “Em vất vả rồi.” Xem ra bây giờ không phải thời điểm thích hợp để kể chuyện chi tiết hai người gặp nhau như thế nào, lại hỏi cô vài chuyện. “Em đưa điện thoại cho mẹ đi.”

Tần Vũ Phi đưa điện thoại cho bà Cố: “Là Cố Anh Kiệt ạ.”

Bà Cố nhận lấy, trong điện thoại Cố Anh Kiệt nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại mưu mô như vậy? Sao lại đùa giỡn mấy người trẻ tụi con vậy? Muốn thử thách Vũ Phi một chút đúng không ạ?”

Bà Cố không nói lời nào, chỉ cười, rõ ràng là bà tính sai, lại bị con trai nói thành liệu sự khôn khéo như thần, coi như là nịnh nọt bà mà bà cũng có chút hưởng thụ.

Cố Anh Kiệt sau khi vuốt mông ngựa xong, nói tiếp: “Mẹ, Vũ Phi rất ngốc, còn hay thẹn thùng, mẹ đường dọa cô ấy nhé. Mẹ cũng biết đấy, cô ấy được nuông chiều từ bé, cũng là cô bé rất kiêu ngạo, mẹ là người lớn, có tình huống gì, mẹ nhường cô ấy một chút nhé.”

“Con bận rộn nhiều việc, không cần phải xen vào việc của chúng ta.” Bà Cố ôn hòa trả lời anh. Xú tiểu tử, sinh con trai thì được cái gì, kết quả không phải là trong lòng nó chỉ có bạn gái không thôi sao. Nó nói cái kia không phải bảo bà đừng bắt nạt Tần Vũ Phi, nhường cô bé một chút sao. Hừ, cũng may là đang tại trước mặt con gái nhà người ta bà cũng không tiện nói gì, đổi lại nếu là ở nhà, bà sẽ dạy cho nó một bài học.

Bà Cố cúp điện thoại rồi trả lại cho Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi muốn hỏi Cố Anh Kiệt nói gì với bà, nhưng không tiện, đành phải nói: “Cố Anh Kiệt làm việc rất chăm chỉ, biểu hiện cũng rất xuất sắc đấy ạ. Cha con cùng mấy vị quản lý cấp cao đều đánh giá cao anh ấy.”

“Ừm. Nó cũng tốt.” Trong lòng bà Cố tự nhủ con của bà đâu cần phải khen, trong lòng người mẹ lúc nào con mình cũng tốt cả.

Tần Vũ Phi cười theo, lại nhìn menu, rồi thảo luận với bà Cố xem nên ăn món gì.

Một bữa cơm coi như thuận lợi trôi qua. Bà Cố rốt cục cũng mở rộng chủ đề nói chuyện, hỏi Tần Vũ Phi lần trước Cố Anh Kiệt đến nhà cô gặp bố mẹ cô ra sao, lại hỏi về khoảng thời gian Tần Vũ Phi đi du học. Tần Vũ Phi vừa kích động vừa khẩn trương, bà chịu hỏi thăm chính là một biểu hiện tốt. Cô cẩn thận từng li từng tí trả lời bà.

Đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị của bà Cố, thái độ của Tần Vũ Phi cũng làm cho bà rất hài lòng. Lòng cảnh giác của bà Cố giảm xuống, nhịn không được trao đổi với Tần Vũ Phi vài việc nhà. Nói ba đứa con con của bà mỗi người người mỗi tính, còn nói khi còn bé Cố Anh Kiệt là đứa nghe lời nhất, kết quả lên đến trung học liền bắt đầu nghịch ngợm gây sự. Lúc bà nói được một nửa đột nhiên phản ứng kịp, cái bà gọi là nghịch ngợm gây sự chính là Cố Anh Kiệt bắt đầu kết giao bạn gái, chuyện anh yêu sớm không chịu học hành cho tốt nói cho bạn gái hiện tại có chút không phù hợp?

Bà Cố kịp thời dừng lại, chỉ kể hai ba chuyện trong nhà cho Tần Vũ Phi. Thật ra Tần Vũ Phi cảm thấy những chuyện kia không quá thú vị, cô rất muốn nghe chuyện của Cố Anh Kiệt nhưng người ta không kể, cô cũng không thể cố tình đi hỏi.

Bà Cố cảm thấy bà nói đủ rồi, bắt đầu quay qua hỏi thăm sự tình Tần Vũ Phi. Bắt đầu bà hỏi thời gian Tần Vũ Phi đi du học, lại hỏi ý định sau này của cô. Hỏi cô và Cố Anh Kiệt có dự tính gì cho tương lai không.

“Có lẽ bây giờ nói những chuyện này hơi sớm một chút, nhưng chúng ta đã ngồi một chỗ tâm sự, đứa con kia của tôi cũng rất khẩn trương, tôi nghĩ chúng ta nên hiểu rõ nhau hơn cũng tốt.” Lúc này bà Cố đã quên ý định lúc trước của bà đối với quan hệ của hai người nên có khoảng cách một chút.

“Bọn con…dạ…. bọn con hy vọng, có thể có một kết quả tốt.” Tần Vũ Phi nghĩ nửa ngày, quyết định nói thật. “Bác gái, Cố Anh Kiệt quen rất nhiều bạn gái, thời điểm vừa mới bắt đầu, con cũng không tin tưởng. Trước kia con từng bị đàn ông lừa gạt, cho nên con đối với chuyện như vậy rất để ý. Tự bản thân con cũng có vấn đề, như là tính tình không tốt lại còn rất bướng bỉnh, con cũng biết. Cho nên…”

Cô ngừng lại một chút, nghĩ xem nên nói như thế nào. “Cho nên, ngay từ đầu con đã không tin tưởng, con cảm thấy chúng con nhất định sẽ chia tay. Nhưng là, con rất thích anh ấy, muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ, nhưng lại cảm thấy loại khả năng này không có kết quả tốt. Khoảng thời gian đó con rất lo lắng. Nhưng Cố Anh Kiệt đối với con rất kiên nhẫn, con nghĩ anh ấy chắc cũng chưa từng gặp qua bạn gái nào khó chiều như con vậy.”

Tần Vũ Phi nói đến đây lại ngừng lại, ngẫm lại mặc dù nói thật nhưng cũng không thể nói mình tệ hại đến vậy, lỡ như mẹ chồng ghi nhớ lại phản đối bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ? Cô uống một hớp nước, sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thật ra trước khi hẹn hò con cùng Cố Anh Kiệt có nói qua, những gì khó nghe nhất con cũng đã nói, nhưng anh ấy vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh con. Cho nên sau khi hẹn hò hai người bọn con đều rất cố gắng, về sau con cũng đã sửa đổi, con và Cố Anh Kiệt đều cảm thấy, cái chúng con muốn là một kết quả có hậu.”

Cô nhìn bà Cố một cái, lại nói: “Cố Anh Kiệt nói anh ấy chưa từng mang bạn gái về nhà. Con nghĩ chuyện đó đối với anh ấy là nghiêm túc và quan trọng. Từ sau khi thất bại cũng không thấy con có bạn trai cho nên cha mẹ con cũng chưa từng gặp qua bạn trai con. Lần gặp mặt cha mẹ, chúng con đều thật sự rất chân thành.”

Bà Cố không nói gì, thật ra bà cũng không nhiều kinh nghiệm nói chuyện với những người trẻ, con dâu cả cũng tốt, thằng rể thứ hai cũng được, bà đều cảm thấy rất thuận mắt, hai nhà đều cảm thấy phù hợp, mình cũng có cảm tình, vì vậy hết thảy đều thuận lợi. Mấy người họ cùng hai ông bà gặp mặt, cũng rất khách sáo lấy lòng, sau đó mới chậm rãi thân thiết hơn. Sau cùng, những lời này đương nhiên bà cũng không nói.

Tần Vũ Phi này, trong lúc bà còn đang cảm thấy rất khéo léo, đã quăng con át chủ bài ra với bà, thẳng thắn tấn công bà mười phần.

“Chúng con đối với nhau rất chân thành, hy vọng có một kết quả tốt. Nếu hạnh phúc, thực sự nếu có một ngày như vậy, xin bác gái chiếu cố cho cho con, có nhiều chuyện có lẽ con chưa làm được, bác có thể dạy bảo con. Còn nếu như không được, chúng con cố gắng cũng không đi đến cuối cùng, cũng mong bác cũng đừng ghét con.” Tần Vũ Phi nhìn vào mắt bà Cố, “Suy nghĩ của con chính là như vậy.”

Bà Cố bị ánh mắt chân thành tha thiết như vậy nhìn, bà cũng không tỏ ra kiêu ngạo, bà biết mình cần cho cô gái này một đáp án, bà trầm ngâm nghĩ, nói: “Vậy các con cố gắng lên. Thật ra cách nghĩ của cha mẹ chúng ta cũng rất đơn giản, chỉ cầu mong con cái mình hạnh phúc. Bác nghĩ như vậy khẳng định cha mẹ con cũng nghĩ như vậy. Bác suy xét con như thế nào thì cha mẹ con cũng suy xét A Kiệt như vậy. Cho nên, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Bác chỉ có thể nói, bác sẽ không cản trở hai đứa tiến về phía trước.”

Tần Vũ Phi nghe được lời này, nở nụ cười. Cô nhịn không được, thật sự nhịn không được, vì vậy nói: “Con muốn gọi cho Cố Anh Kiệt bây giờ.”

“Được, con gọi đi.” Bà Cố đáp ứng.

Tần Vũ Phi lấy di động, chạy ra đứng chỗ tường thủy tinh gọi điện thoại. Bà Cố thấy cô vừa nói đến độ hưng phấn lại còn nhảy lên, bộ dạng vui vẻ cười đến đỏ mặt, cũng không phát giác cười rộ lên, thật đúng là đứa nhỏ đơn thuần. Bà có thể tưởng tượng ra cô nói cái gì với Cố Anh Kiệt, đại khái là nói bà không phản đối bọn họ.

Bà Cố uống một ngụm đồ uống, thở dài. Kế hoạch thật sự bị làm loạn lên. Rõ ràng không tính toán như vậy, rõ ràng là muốn cho con trai chậm lại một chút, xem xét rõ ràng rồi nói sau, kéo dài một khoảng thời gian, để bọn họ tỉnh táo lại một chút. Kết quả như vậy lại rất tốt, bà không bày ra vẻ lạnh nhạt xa cách, lại còn uyển chuyển tỏ vẻ ủng hộ.

Chỉ chốc lát sau Tần Vũ Phi quay trở lại, vẻ mặt hạnh phúc, cười đến mức bà Cố thật sự không dám tin cô gái này trong sự đánh giá của mọi người là một đại tiểu thư được nuông chiều đến hư.

“Bác gái, Cố Anh Kiệt nói anh ấy có thể tan tầm lúc 5h, anh ấy muốn cùng bác ăn cơm. Chúng ta quay về được không ạ, con cùng đầu bếp trong nhà có học làm qua vài món ăn, để con làm cơm tối.” Tần Vũ Phi cao hứng bừng bừng, quả thực là đắc ý quên tình hình. Vừa rồi cô nói với Cố Anh Kiệt cô bỏ ra cả buổi để thuyết phục mẹ anh, anh thiếu chút nữa không tin, sau đó còn khen cô lợi hại. Tần Vũ Phi cũng cảm giác mình rất lợi hại, cô muốn tiếp tục biểu hiện tốt một chút.

Cô biết nấu ăn? Bà Cố không tin lắm. Lúc này di động của bà vang lên, cầm lên nhìn là tin nhắn Cố Anh Kiệt gửi tới, trên đó có ba chữ đơn giản: “Cám ơn mẹ!”

Bà Cố ấm lòng, “Được.” Bà đồng ý, “Vậy qua chỗ A Kiệt ngồi một lát.”

Tần Vũ Phi vui vẻ ra mặt, hoàn toàn chưa từng nghĩ đề nghị này của cô sẽ biến thành một tai nạn nhỏ, cuối cùng còn gây ra một hồi sóng gió.

Vở kịch nhỏ:

Tần Vũ Phi: Tác giả, tác giả, bà ra đây mau!

Tác giả: Cô không cần hỏi, tôi sẽ không nói cho cô biết sóng gió là gì đâu.

Tần Vũ Phi (phát điên): Ai quan tâm là sóng gió gì!

Tác giả (kinh ngạc): Cô không tò mò sao, quá là biến thái đi.

Tần Vũ Phi (phát điên): Bà dám gây khó khăn cho tôi, bà cứ việc nói thẳng bà muốn chết thế nào!

Tác giả: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.