Sáng hôm Liễu Thương Lĩnh rời đi, ta ở Trạc Trần Điện cùng Chỉ Yên. Ta không phải người sẽ đi an ủi, mà nàng ấy cũng không cần an ủi, vì thế ta nằm bò trên cửa sổ, để nàng ấy ở trong sân luyện một ít công phu ngoại gia.
Giờ không sợ Mặc Thanh phát hiện, ta yên tâm dạy nàng ấy.
Trước đó vài ngày, lúc ở trong thân thể này ta giúp nàng ấy ngồi thiền, tranh thủ thời gian chốc lát mà tu luyện, cũng đã ăn mấy viên hồi nguyên đan nên tu hành cũng được nâng cao không ít. Ta dùng thân thể của nàng ấy đánh ra sức mạnh vượt quá giới hạn của nàng ấy vài lần, mặc dù có làm thân thể nàng ấy bị chút thương tổn, nhưng cũng bởi vậy mà đẩy giới hạn tu vi của nàng ấy lên cao hơn.
Nếu như nói hồi mới vào Vạn Lục Môn, tu vi của nàng ấy ước chừng cũng chỉ đứng trong đám ma tu cấp thấp thì hiện tại ta có thể bảo đảm, nếu Chỉ Yên gặp lại Bắc Sơn chủ mà đánh trong tình trạng này, nàng ấy cũng sẽ không kém hơn ta.
Ta để nàng ấy đặt hết tâm tư lên việc luyện công, nàng ấy cũng phối hợp, cả ngày mệt đến không còn sức mà nghĩ tới chuyện của Liễu Thương Lĩnh.
Dạy đến chạng vạng, ta thấy mặt trời xuống núi, có thể chạy đi thong dong rồi liền thương lượng với Chỉ Yên, ta đi trả nợ ở Chợ Quỷ trước, đợi đến giờ Tý, Chỉ Yên sẽ mang theo thân thể của nàng ấy đi tìm ta. Như vậy đến lúc ta trả hết nợ xong là có thể trực tiếp mang thân thể của nàng ấy quay lại.
“Còn ta thì sao?” Chỉ Yên có chút tủi thân, “Ngươi bỏ ta lại Chợ Quỷ à?”
Ta nghiêm trang nhìn nàng ấy: “Bận rộn một ngày, ngươi nhất định muốn yên lặng...”
“Ta không muốn.”
“... Không được cãi.” Ta nói, “Ngươi nhất định muốn yên lặng, ta cho ngươi thời gian đúng một canh giờ, ngươi tới chỗ nào để hóng gió cũng được, chờ một lúc sau sẽ tự động hồi hồn, đừng sợ.”
Nàng ấy cắn môi, rốt cuộc vẫn nghe lời: “Được rồi...”
Ta không chút khách khí bay đi hướng Chợ Quỷ.
Một mạch không ngừng đến giờ Hợi cuối cùng cũng miễn cưỡng xem như tới được Chợ Quỷ, còn hơn nửa canh giờ mới đến giờ Tý, vậy cũng đủ để ta xử lý cục diện rối rắm ở đây.
Trước tiên ta muốn đi Cửa hàng Địa Phủ để kiểm tra sổ sách xem có bao nhiêu tiền, sau đó thuận đường tìm mẹ của Tào Ninh Hòa, trả tiền rồi viết lục thư luôn. Nhưng chưa cần ta đi tìm, Chu thị đã tìm ra ta trước.
Bà ta lùn hơn ta, lại còn liếc mắt trừng ta. Ta biết bà ta nhìn ta khó chịu, trong mắt bà ta, ta là một kẻ đi dụ dỗ lừa gạt con trai mình. Ta biết bà ta tức giận mình, vì thế ta cố ý vuốt vuốt tóc làm ra vẻ càng thêm quyến rũ: “Nợ trả xong rồi, mau đưa con bà đến đây viết lục thư.”
“Viết cái gì mà viết!” Ta vừa mở miệng, Chu thị đã bùng nổ, “Con ta thăng tiên! Hắn thăng tiên! Còn viết lục thư cái gì!” Bà ta đi lên muốn tóm lấy ta, lại như trước xuyên qua cơ thể của ta, bà ta nhào vào trên mặt đất, lớn tiếng khóc rống, “Ngươi trả con cho ta!”Hả?
Cái gì?
Ta có chút mông lung.
Vì sao mỗi lần ta gặp bà già này lại cứ luôn phát sinh mấy chuyện không thể lý giải nổi? Cái gì mà thăng tiên? Ta hỏi: “Hắn đã chết lâu rồi còn có thể thăng tiên? Thăng tiên là chế độ gì? Hắn thăng tiên đâu có liên quan gì tới ta, ta trả lại cho ngươi thế nào?”
“Tại ngươi đốt chỗ vàng mã đấy!” Chu thị vừa lau nước mắt, vừa chỉ vào người ta trách cứ, “Đều tại ngươi đốt cho hắn nhiều tiền! Tiền nhiều thế, công đức liền viên mãn, hắn trực tiếp phi thăng, lên trời, không trở lại nữa!”
Hả? Đốt thêm chút vàng mã tích công đức cho các ngươi vậy mà có thể đốt đến mức thăng tiên?
Từ trước giờ ở Chợ Quỷ chưa từng có kẻ nào nói cho ta biết cái quy củ này!
“Ta tận mắt nhìn con ta lên trời, chính mắt thấy hắn bay đi!” Bà ta khóc đến bi thương, không hiểu sao ta lại cảm thấy... buồn cười?
Vì bà ta kêu khóc tranh cãi ầm ĩ, càng lúc càng lớn tiếng, đám Quỷ hồn xung quanh liền bắt đầu nhìn chăm chú.
Trong lòng ta sợ hãi, không muốn lại bị gán cho cái tội danh gì lại phải đi địa lao nằm ba ngày, đang muốn can ngăn bà ta thì bỗng có Quỷ hồn xuất hiện bên cạnh, là Tử Du bay tới, kéo Chu thị đang nằm trên đất đứng lên: “Bà lão này, thật đúng là không biết tốt xấu, a tỷ nhà ta giúp con bà phi thăng thành tiên, bao nhiêu kẻ cầu mà không được, là phúc đức mấy đời, ngươi lại còn nổi giận với a tỷ ta!”
Chu thị nức nở khóc mãi vẫn không thốt nên lời nào.
“A tỷ, chúng ta đi.”
Tử Du chìa tay, kéo ta qua một bên, muốn để ta tránh bà già này, rời chỗ thị phi, ta biết ý tốt của hắn, cơ mà...
“Lục thư đâu?” Ta nhìn Tử Du, lại nhìn Chu thị, “Lục thư của ta đâu? Ta đi viết cùng ai bây giờ?”
Tử Du cười nhìn ta: “'Tướng công' đã phi thăng rồi, ngươi còn cần đến lục thư làm gì nữa, bây giờ ngươi là quả phụ của tiên nhân, khôi phục tình trạng độc thân rồi.”
Vậy cũng... Nói cách khác...
Vì hai viên Hoàn Dương Đan, ta nhận lấy danh hào quả phụ?
Ohh...
Ta vuốt cằm cân nhắc, nếu ta không nói chuyện này cho Mặc Thanh, hẳn là hắn cũng không tra ra nổi, chi bằng ta giấu hắn cả đời, dù sao chờ đến khi cả hai đều chết, cũng không hơi đâu mà so đo ta đã làm... quả phụ của tiên nhân.
Cơ mà, cho dù hắn biết, hẳn là cũng chẳng sao đâu.
Ta vừa trầm tư, vừa bay theo Tử Du hướng tửu lâu, bất chợt mới kịp phản ứng: “Thế còn ta?”
Tử Du bị ta đột ngột phun ra một câu làm cho váng đầu: “Làm sao vậy?”
“Còn ta?” Ta nhìn hắn chằm chằm, “Ta được đốt cho nhiều vàng mã vậy, không lẽ cũng sẽ bị đốt đến thăng tiên?”
Tử Du như là bị ta chọc cười: “A tỷ à, ngươi lo thừa rồi, ngươi không thăng tiên được đâu.”
“Vì sao?”
“Người phạm tội giết chóc là không thăng tiên được.” Hắn giải thích tỉ mỉ, “Thực ra như vậy vẫn chưa đủ, phải thăng tiên giả, mười kiếp không sát sinh, sống nhân từ, lập công đức lớn. Thư sinh kia mới vừa rồi có thể thăng tiên là mệnh số hắn ta vừa tới, chẳng qua a tỷ giúp hắn một đoạn đường thôi.”
Ahh...
Trong lòng ta vẫn còn sợ hãi vài phần: “Đốt vàng mã còn có thể được thăng tiên, sao lúc trước không ai nói với ta?”
Tử Du có chút dở khóc dở cười: “Quỷ hồn đón nhận vàng mã, thật ra là đón lấy tâm ý của người còn sống, tâm ý càng nhiều, chứng tỏ khi còn sống người này làm nhiều việc thiện, một phần vàng mã, một phần công đức, đến lúc công đức tích lũy tới mức độ nhất định, tự nhiên sẽ tạo ra biến hóa. Nhưng vì được đốt thật nhiều vàng mã, ta cũng là... lần đầu nghe nói có người được hóa vàng đến thăng tiên. Chuyện này người bình thường đều không ngờ, dĩ nhiên cũng không thể nói với ngươi.”
Nói đến đây, vẫn là ta còn nợ....
Điều này cũng không thể là tại ta! Là Mặc Thanh, tự dưng thu nhiều môn đồ như vậy, một đám môn đồ của Bắc Sơn mới đốt hai ngày đã đốt cho người ta thăng tiên!
“A tỷ, ngươi cũng đừng phiền lòng, bây giờ ngươi là quả phụ của tiên nhân, hắn lên trời nhất định quan tâm tới ngươi nhiều.”
Ta mím mím miệng, thăng tiên rồi có quan tâm cũng được, Lộ Chiêu Diêu không có cái quan tâm ấy vẫn cứ sống khỏe mạnh lành lặn... A, không đúng, ta cũng nửa sống nửa chết đến bây giờ.
Ta theo Tử Du, ngồi trên lầu hai tửu quán của bọn hắn, Tử Du ngồi xuống bên cạnh ta, ta nhìn hắn, gõ cái bàn: “Vậy chúng ta nói chuyện của ngươi trước.” Tay đỡ đầu, ta nhìn hắn, “Sao ngươi bỗng nhiên biết khi còn sống ta đi giết chóc này nọ, trước đó ta cũng chưa từng nói với ngươi chuyện này?”