Chiêu Diêu

Chương 77-1



Cố Hàm Quang dứt lời suy đoán, Mặc Thanh ngồi yên lặng hồi lâu, không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ bình tĩnh đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Đối với thân thế của mình, hắn không bộc lộ bất kỳ thái độ gì, căn bản không thèm bận tâm, tiếp tục xử lý chuyện của Vạn Lục môn. Mà với ta, hắn vẫn đối xử vô cùng tốt, chỉ có điều vào ban đêm, khi chỉ còn hai người với nhau, trong lúc dây dưa trên giường, ta có thể cảm nhận được sự kịch liệt của hắn tăng lên từng ngày; thậm chí còn hành động thô lỗ, dùng sức khiến ta có chút đau đớn.

Nhưng so với trước kia thì sự đau đớn mà Mặc Thanh gây ra này đâu có là gì.

Hắn đoạt lấy ta hết lần này đến lần khác, có một lần hắn liều chết triền miên, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào cần cổ, thanh âm khàn khàn hỏi: “Chiêu Diêu, nàng có sợ ta không?”

Ta vòng tay ôm lấy lưng hắn, trong lúc hắn vẫn đang dây dưa, ta biến ngón tay thành những lưỡi dao sắc bén, cứa rách da lưng hắn. Giọng nói của ta cũng có chút khàn khàn, ta hỏi hắn: “Mặc Thanh, nếu hiện tại ta muốn giết chàng, chàng có sợ ta không?”

Hắn hôn vành tai của ta: “Cái mạng này đã sớm tặng cho nàng rồi.”

Làm lưỡi dao sắc bén biến mất, ta nhẹ nhàng vuốt ve chỗ da bị cứa rách: “Ta lại cảm thấy không phải thế.”

Cái mạng này của ta, vốn là vì chàng mà sống lại.

Hắn cắn tai ta một cái, khiến ta thấy hơi đau đau; mà sự đau đớn đó bỗng hóa thành một luồng điện, chạy từ vành tai lan ra khắp cơ thể. Toàn thân ta từ mũi chân lên đến đỉnh đầu nhất thời tê dại.

Ta cuốn lấy hắn, một đêm này gần như là sự điên cuồng cuối cùng.

Điên cuồng muốn ăn hết đối phương để hòa vào thân thể mình, không cho người khác dòm ngó, không bị những kẻ bên ngoại hãm hại, vĩnh viễn thuộc về nhau hoàn toàn.

Sau trận cuồng hoan, Mặc Thanh nặng nề ngủ.

Cả một đêm quá sức, cả người ta rã rời, không còn khí lực.

Ta mở to mắt, nhìn hư không tối đen trong chốc lát, một thân mồ hôi cùng mệt mỏi. Nhưng ta còn có việc phải làm, ta đẩy tay Mặc Thanh ra, muốn xuống giường. Vốn tưởng rằng hắn đã ngủ say, nhưng hắn lại lập tức vung tay, ôm cả người ta kéo vào trong ngực, giữ thật chặt.

Hắn cọ cọ trán ta, không có tỉnh, chỉ là theo bản năng giữ lấy thứ thuộc về mình. Dù đang ở trong mộng cũng không cho phép ta cách xa.

Nghe tiếng tim đập trong ngực hắn, ta lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ sự yên bình trong chốc lát. Cuối cùng vẫn xuống giường, đi ra ngoài, bấm một cái quyết làm sạch thân thể, sau đó dùng thuật di chuyển đi tới Chợ quỷ.

Luồng khí âm u vẫn còn đó, chỉ là hiện giờ ta đã sống lại, hoàn toàn không nhìn thấy những quỷ hồn ở nơi này. Tuy vậy, ta vẫn có thể dựa vào hình dáng cây cối tìm tới vị trí của tửu lâu nằm trong rừng, ta gọi một tiếng: “Trúc Quý, ta biết quỷ hồn các ngươi nhìn thấy ta. Nếu Trúc Quý không có ở đây thì quỷ hồn nào đấy chuyển lời đến hắn giúp ta; bảo hắn mua một viên đan báo mộng vào trong giấc mơ của ta. Ta có chuyện muốn nói với Tào Minh Phong, nhờ hắn gửi lời.”

Nói xong, ta xoay người rời đi, quay về Vô Ác điện. Nhưng vừa định vào tẩm điện ngủ tiếp lại thấy Mặc Thanh đã khoác hắc bào, chân không đứng ở cửa điện, lẳng lặng chờ ta.

Vẻ mặt ta bình tĩnh, hỏi hắn: “Sao lại không ngủ nữa vậy?”

Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng đi đâu thế?”

“Ra ngoài ngắm trăng một lát thôi.”

Ánh trăng trên trời mờ ảo, Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn trăng một cái, bước tới nắm lấy tay ta, dùng thuật di chuyển một cái đã đưa ta lên trên nóc của Vô Ác điện.

“Vậy thì ngắm cùng ta đi.” Hắn nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Ta chỉ chỉ lên bầu trời: “Chàng không nhìn trăng sao?”

“Ta đang ngắm rồi đây.”

Tâm trạng của ta ấm áp: “Miệng ngọt quá nhỉ, để ta nếm thử xem sao.” Ta cúi đầu, ngậm lấy cánh môi hắn, môi lưỡi quấn quýt, quả thật hương vị rất ngọt ngào. Nhưng vào đúng lúc này, hắn đột nhiên nói, “Đã rất nhiều lần, ta cho rằng từ nay về sau, đêm tối của ta không còn ánh trăng nữa.”

Ta đau lòng, hôn môi hắn, không muốn để hắn suy nghĩ nhiều.

Một đêm ở trên nóc điện nhìn trăng sáng, ta ngắm trăng được một lúc thì ngủ thiếp đi ở trong ngực Mặc Thanh.

Trúc Quý hành động khá nhanh, ta vừa chìm vào giấc mộng đã bước vào trong sơn động sâu thẳm. Chỗ này thì ta biết, trước kia lúc báo mộng cho Cố Hàm Quang và Cầm Thiên Huyền, ta cũng đã từng tới đây. Chẳng qua lần này đổi thành hướng ngược lại, ta trở thành người được báo mộng mà thôi.

Bước qua một chỗ quặt tối đen, trước mặt xuất hiện một cái bàn đá. Trúc Quý một thân áo bào màu xanh, ngồi bên bàn đá nhàn nhã châm trà. Quả nhiên không hổ là ông chủ của tửu lâu, đến hành động trong mơ cũng phải có phẩm vị một chút.

“Thời gian của báo mộng đan không nhiều lắm, ta nói thẳng vào vấn đề đây…” Ta vừa lên tiếng được một câu, Trúc Quý đã cắt lời ta.

“Thôi thôi, không cần phải vội, ta có nghèo như ngươi hồi trước đâu mà chỉ có thể mua được viên báo mộng một canh giờ. Ta không quan tâm đến thời gian, ngươi cứ ngồi xuống uống chút trà đi. Chậm rãi mà nói chuyện.”

Ta liếc hắn một cái, nhưng cũng không có rảnh mà uống trà, ngồi xuống một cái ghế, nói thẳng: “Ta muốn nhờ ngươi đi hỏi Tào Minh Phong giúp ta một chuyện. Những tiên nhân trên trời như bọn họ có cách nào trừ được sự tàn nhẫn trong thân thể của người tu đạo không?”

Trúc Quý liếc ta một cái: “Tâm ma?”

“Đúng… Nhưng không thể giết tâm ma này được, chẳng qua chỉ là giúp hắn không còn thô bạo nữa thôi, trong thân thể của hắn…”

“Lệ Trần Lan?”

Ta sửng sốt: “Ngươi biết hắn?”

“Dĩ nhiên là ta biết tâm ma của mình rồi.”

Ta ngây dại, không tin vào tai mình: “Ngươi nói cái gì?”

Trúc Quý đẩy một chén trà tới trước mặt ta: “Hiện tại có thời gian rảnh để uống trà trò chuyện với ta rồi chứ?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân mang theo vẻ mặt ôn hòa vui vẻ này, ngay cả rót cho ta chén trà cũng tự lẩm bẩm đến nửa ngày, lại dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh nói với ta… Mặc Thanh chính là tâm ma của hắn?

Nếu như hắn nói như vậy không phải chỉ để dọa ta, vậy thì hắn… chẳng phải là lão Ma vương đã chết từ ngàn năm trước, phong ấn Mặc Thanh, đồng thời giam hãm tộc nhân của ta hay sao?

Ma vương mà lại có phong cách như thế này à?

Hay thật! Cứ mỗi lần có chuyện dính líu đến Chợ quỷ là y như rằng ta chẳng bao giờ có thể hiểu nổi!

Hơn nữa, tại sao ngàn năm trước hắn là Ma Vương, sống ở Chợ quỷ ngàn năm sau còn được lên làm ông chủ; còn ta đây xém chút nữa lên làm Ma vương mà vẫn phải chật vật vất vả như vậy? Ông trời thật quá bất công đi!

“Ta biết Lệ Trần Lan đã chạy ra khỏi phong ấn đến núi Trần Tắc, vậy nên ta mới mở tửu lâu ở dưới chân núi, tiện cho việc thường xuyên quan sát hắn.”

“Ngươi chờ một chút.” Ta kêu lên một tiếng, “Nói lại một lần nữa xem, ngươi chính là Ma vương ấy hả?”

Trúc Quý nhướng mày: “Sao ta không thể là Ma vương? Ta dùng chính tính tình tràn đầy mị lực của mình mới leo lên được vị trí Ma vương này đấy. Lúc đó, thuộc hạ kính yêu ta, đối thủ sùng bái ta, Ma vương là ta rất có uy phong nha.”

“…”

Ma tu của ngàn năm trước đều có phong cách này sao?

“Chỉ có điều…” Trúc Quý khẽ thở dài, “Trong một lần bất cẩn, bởi vì nghi kỵ thuộc hạ bên người mà nảy sinh tâm ma. Đến thời điểm ta nhận ra, tâm ma đã ở trong lòng ta phát triển lớn mạnh, ảnh hưởng đến từng phán đoán của ta. Vì vậy ta kiên quyết dứt tâm ma ra khỏi cơ thể, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, ta sợ nếu để hắn đi ra ngoài thì sau này xử lý không được, liền lập phong ấn trong núi, giam hắn ở đó. Mượn sinh khí của đất trời, ngày qua ngày bào mòn sự tà ác cố chấp trong cơ thể hắn, sau đó để cho hắn hoàn toàn tiêu tan.”

Bởi vì nghi kỵ nên sinh ra tâm ma…

“Ta ra lệnh cho một tộc nhân trông giữ, để bọn họ hằng năm gia cố thêm sức mạnh cho phong ấn, cũng để Khuy Tâm Kính trên người hắn, thời thời khắc khắc theo dõi.”

Thì ra … Khuy Tâm Kính trên người Mặc Thanh lại có tác dụng như vậy…

“Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sức mạnh của ta bị suy yếu, đám Tiên môn nhân cơ hội đó giết chết ta. Sau nhiều năm gian khổ ở Chợ quỷ, rốt cuộc …”

“Ta không muốn nghe kể về chuyện quá khứ của ngươi.” Ta cắt ngang lời hắn, “Lệ Trần Lan đã bị ngươi phong ấn ngàn năm, nhưng lúc hắn từ trong phong ấn đi ra không giống như hiện giờ…” Ta dừng lại một chút, “Hắn cũng không có dáng vẻ của tâm ma gì đó.”

So với Khương Vũ, năm đó tiểu quái dị đơn giản giống như một thánh nhân vậy. Từng ấy năm tới nay, hắn vẫn kiên trì dùng sự nhân từ để quản lý Vạn Lục môn. Trên người hắn không có một chút nào giống dáng vẻ của một tâm ma, nếu không phải là Khương Vũ…

Ta khẽ cắn răng.

Lại nghe thấy Trúc Quý nói: “Đúng thế, việc đó ta cũng không ngờ tới. Thời gian hắn ở trong phong ấn, sự tà ác trong thân thể đã được trời đất hút sạch, khiến cho mảnh đất đó không mọc nổi một ngọn cỏ, cây cối chết héo, mà chính hắn lại trở nên giống như một người bình thường. Bình thường đến nỗi khiến thê tử của ta cũng không nỡ ra tay giết hắn.”

“Thê tử của ngươi?”

“Ừ, vì đề phòng Lệ Trần Lan có thể chạy thoát khỏi phong ấn, ngoài tộc nhân của ngươi ta cũng để cho thê tử của mình trông chừng hắn. Dù ta có chết, cũng không thể để Lệ Trần Lan ra ngoài hút hết cảm xúc của mọi người trên thế gian, giống như hắn cắn nuốt cảm xúc của ta được. Như vậy, kể cả tâm ma có lớn lên, hắn cũng không thể đi ra ngoài. Ta là Ma vương, nhưng cũng không ác độc đến nỗi hại cả nhân thế, chỉ có điều, thê tử của ta lại không chịu giết hắn, thậm chí còn vì bảo vệ hắn mà bị đám người tu tiên giết chết.”

Người mà Trúc Quý nhắc tới, hẳn là “mẫu thân” đã chết ở trong ngực Mặc Thanh lúc ta cứu hắn lần đó rồi …

Trúc Quý bĩu môi một cái: “Sau khi thê tử của ta chết, tới được Chợ quỷ nhìn thấy ta, vẫn còn mắng ta xối xả. Khi còn sống không cho nàng sinh đứa bé, đến khi chết để lại mỗi một đứa nhỏ là tâm ma, khiến cho nàng không thể động thủ…”

Ta day day trán: “Ngươi nói vào trọng điểm là được rồi. Ta không muốn nghe quá nhiều chuyện về hai phu thê các ngươi.”

“Vậy ngươi muốn nghe trọng điểm là cái gì đây?”

“Khi đó Lệ Trần Lan không hề thô bạo, thậm chí cũng không hút nỗi thống khổ sợ hãi của mọi người, mà dường như hắn không có năng lực đó. Vậy sao gần đây hắn lại… giống như được thức tỉnh.”

“Ta biết, quỷ hồn mà ta phái đi đã về báo lại cho ta nghe. Tâm ma gọi là Khương Vũ kia đã đem năng lực bị trời đất cướp đoạt ngàn năm qua của Lệ Trần Lan trả lại cho hắn rồi.”

Ta ngẩn ra: “Ngươi nói thế là có ý gì? Khương Vũ… dùng sức mạnh cuối cùng của mình để thức tỉnh Lệ Trần Lan?”

“Có thể nói như vậy.” Trúc Quý sờ sờ cằm, “Ta cũng đang sầu não đây, tâm ma này xuất thế, nếu ngươi muốn để ta đi nói cho Tào Minh Phong biết thì đám tiên nhân suốt ngày nhàn rỗi như bọn họ vốn đã chẳng có gì làm, chỉ chờ có kẻ như Lệ Trần Lan xuất hiện thôi. Nguy hại trăm họ, làm hại thế gian, tất nhiên sẽ muốn diệt trừ. Chuyện của ngươi trước kia ta đã nghe qua. Hai chúng ta cũng không khác nhau là mấy. Nhưng hành động của chúng ta ở trong phạm vi chấp nhận được, không ai quản, mà Lệ Trần Lan thì khác. Chỉ với việc ta phong ấn hắn, xét theo thể lệ phát xét ở Chợ quỷ, tự dưng lại trở thành người có đại công đức.”

Ta xiết chặt tay, thảo nào…

Trúc Quý nói tiếp: “Hiện giờ không được để cho đám người trên trời kia biết đến hắn, nếu không…”

Ta nghiêm túc hỏi: “Không có cách nào khiến hắn trở về với dáng vẻ như trước kia sao?”

“Sửa chữa lại phong ấn của ta, đưa hắn giam lại trong đó, về phần phải mất bao lâu mới khiến hắn quay lại như trước kia, cũng chỉ có thể chờ vào vận may thôi.”

Phong ấn thêm ngàn năm nữa sao?

Vậy chờ đến lúc hắn tỉnh lại, chả biết ta đã ở nơi nào rồi?

“Có biện pháp khác không?”

“Nói cho Tào Minh Phong biết, để đám tiên nhân bọn họ xuống giết hắn?”

Ta yên lặng không nói gì.

“Ây, thời gian cũng tương đối rồi. Ta phải thu dọn ấm trà rồi đi đây.” Trúc Quý vừa bưng khay đựng chén vừa nói, “Ta biết Lệ Trần Lan thích ngươi, nếu ngươi đồng ý thì khuyên hắn một câu, để hắn sửa lại phong ấn rồi tự mình đi vào đó. Đỡ phải làm hại thế gian, người khác cũng không phải chịu khổ.”

Nói thì dễ lắm…

Sự tồn tại của ngươi chính là sự nguy hại của nhân thế, ngươi tự đóng quan tài rồi nằm vào đó đi, đừng đi ra nữa —— Những lời như vậy, sao ta có thể thốt ra khỏi miệng mà nói với Mặc Thanh đây.

Chỉ nghĩ một chút thôi cũng biết, ánh mắt bi thương của hắn lúc đó sẽ khiến người ta đau lòng đến nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.