Ta vẫn nằm ở trong ngực Mặc Thanh. Trên cao, bầu trời đã hửng sáng. Hơi thở của ta vừa động, Mặc Thanh liền nhẹ giọng nói bên tai ta: “Chiêu Diêu, mặt trời mọc rồi.”
Một câu nói bình thản như vậy những chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy, ta lại không khống chế được có chút khổ sở.
Mặt trời mọc, Mặc Thanh, những năm tháng sau này ta muốn ngày nào cũng sẽ cùng chàng ngắm mặt trời mọc, nhưng…
Chúng ta có thể hay không?
Thân hình Mặc Thanh khẽ cứng lại, ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Hắn cười yếu ớt, cúi đầu nhẹ giọng trả lời ta: “Tay đã tê lắm rồi.” Giọng nói của hắn dịu dàng như vậy. Dịu dàng khiến ta mê luyến, cũng làm cho suy nghĩ tàn nhẫn nhen nhóm trong lòng ta.
Tâm ma thì tâm ma, con mẹ nó ta chẳng quản. Ta muốn sống cùng Mặc Thanh, không cho hắn đi vào phong ấn chết tiệt kia, cũng không cần quan tâm đến đám tiên nhân thiên giới gì đó. Thần tiên nào dám đụng đến Mặc Thanh của ta, ta sẽ giết hắn; Phật nào dám động, ta liền giết Phật. Cả thiên hạ này, không kẻ nào có thể ngăn cách ta và hắn.
Cùng lắm thì chọc thủng bầu trời này, để cho cả thiên hạ cùng chết với hai chúng ta, có gì mà phải sợ!
Suy nghĩ ác độc đó vừa nảy sinh, tâm trạng ta tốt hơn rất nhiều.
Tay Mặc Thanh nhè nhẹ vuốt tóc ta, ta quay đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn lại nhìn ánh bình mình mới ló dạng phương xa, dường như thoáng cười yếu ớt, ẩn giấu tất cả ý định đè nén dưới đáy lòng.
Sau khi trời sáng hẳn, Mặc Thanh lại bắt đầu bận rộn đi xử lý công chuyện của hắn.
Ta cũng trở về phòng, Thập Thất đến tìm ta. Nàng vừa vào cửa đã hăm hở nhào tới ôm chầm lấy ta, lúc này ta lại đang bận lòng suy nghĩ đến chuyện của Mặc Thanh, bị bất ngờ nên đứng không vững, thắt lưng đập vào cạnh bàn phía sau. Ta nghe thấy “keng” một tiếng, có đồ rơi trên mặt đất, ta cúi đầu xuống nhìn thì nhất thời sửng sốt.
Khuy Tâm Kính… từ phía sau người ta rớt xuống.
Lúc trước sau khi diệt trừ Khương Vũ xong, ta sợ Mặc Thanh biết được suy đoán trong lòng ta về thân thế của hắn, nên vẫn giả bộ quên không đeo Khuy Tâm Kính lên người, mặc dù ta biết Mặc Thanh đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó về cho ta.
Mà ít nhất là ngày hôm qua, ta không hề đeo nó trên người. Là lúc nào…
Mặc Thanh đã lặng lẽ đặt Khuy Tâm Kính ở sau lưng ta…
Trúc Quý nói Mặc Thanh là tâm ma được sinh ra bởi sự nghi kỵ, cho nên, ngay cả ta hắn cũng nghi ngờ sao? Nhưng dù biết như thế, ta cũng không thể tức giận với hắn. Hiện tại Mặc Thanh đã biết hết tất cả ý định của ta rồi, cũng biết rõ ràng thân thế của hắn…
Ta khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới lúc ngắm mặt trời mọc sáng nay, Mặc Thanh có một vài hành động nhỏ kỳ quái. Nhất thời nội tâm ta chợt lạnh.
Hắn im lặng, là có ý gì?
Liệu hắn có thể …
Ta đẩy Thập Thất ra, dùng thần thức dò khắp núi Trần Tắc, xác định vị trí của Mặc Thanh đang ở chỗ của Cố Hàm Quang, liền dùng thuật di chuyển lập tức tới đó. Thấy được Mặc Thanh, ta vội kéo người hắn: “Chàng đã biết rồi có đúng không? Chàng sẽ không tự mình đi sửa lại phong ấn đó chứ? Chàng…”
Mặc Thanh và Cố Hàm Quang đều lẳng lặng nhìn ta, Cố Hàm Quang nhíu mày: “Cái gì mà sửa chữa phong ấn?”
Mặc Thanh không bận tâm đến hắn, chỉ nhìn vào ta: “Không đâu.” Hắn nói, “Ta muốn được ở bên cạnh nàng.”
Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, mong muốn duy nhất chính là ở bên cạnh ta.
Đây là … ý của hắn sao?
Mặc Thanh giúp ta vén lọn tóc mai tán loạn ra sau tai: “Chiêu Diêu, đừng sợ.” Hắn nói, “Ta sẽ không rời khỏi nàng.”
Ta ngẩn người nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Rõ ràng ta cũng muốn như vậy, cũng không muốn rời khỏi hắn. Nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt chăm chú lại mang theo một chút cố chấp của Mặc Thanh, ta lại thấy nội tâm mình lạnh đi vài phần.
Hắn khiến cho ta có cảm giác … hắn đang lặng lẽ thay đổi.
Sau ngày đó, Mặc Thanh bắt đầu dùng thuốc mà Cố Hàm Quang chuẩn bị cho hắn để thanh tâm tĩnh thần. Ta nhiều lần chạy đến Thiên Trần các xem có tìm được biện pháp nào từ chỗ Cầm Thiên Huyền hay không; nhưng đối với việc chữa khỏi cho tâm ma thì Cầm Thiên Huyền cũng hết cách.
Trong lúc ta và Mặc Thanh không ngừng cố gắng tìm cách giải quyết thì tính tình của hắn càng ngày càng trở nên âm trầm, dễ nổi giận.
Ta không biết làm sao, chỉ có thể cùng Cầm Thiên Huyền ngày ngày nghiên cứu kinh thư có trong Thiên Trần các, hy vọng có thể tìm được phương pháp phá giải.
Thời gian ta đi Thiên Trần các, Thập Thất thường theo ta cùng đi. Trong khi ta và Cầm Thiên Huyền thảo luận, nàng liền ngồi ở bên cạnh ta, chỉ toàn là những nội dung khô khan, chẳng mấy chốc mà nàng ngủ gà ngủ gật. Thỉnh thoảng có lúc nàng ngủ thiếp đi, Cầm Thiên Huyền liếc nhìn một cái, sử dụng pháp lực kéo áo tơ trắng trong phòng hắn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Thập Thất. Hành động lơ đãng tự nhiên, thậm chí ngay cả ta có lúc cũng không nhận ra.
Ta nói bóng nói gió hỏi Cầm Thiên Huyền mấy lần: “Tiểu Thập Thất nhà ta có phải rất đáng yêu hay không?”
Hắn liền trả lời ta: “Người có bản tính thuần khiết như vậy hiện giờ có rất ít.”
Ta không hiểu tâm tư của mấy người tu đạo Bồ Tát này lắm nhưng lại hiểu rất rõ con người của Thập Thất. Cứ coi như một ngày nào đó Cầm Thiên Huyền có thích tiểu Thập Thất thật thì vấn đề lớn nhất của hắn chỉ sợ không phải là chính hắn, mà là… ở trong mắt Thập Thất, người nàng thích nhất … là ta nha.
Muốn giải thích cho Thập Thất về quan niệm nam nữ cách biệt hay sự khác nhau giữa tình yêu và tình bằng hữu là một việc … cực kỳ khó khăn.
Ta đồng tình liếc nhìn Cầm Thiên Huyền một cái, đã là người từng trải cho nên ta có chút lo lắng cho tiền đồ của hắn.
Ngày hôm đó trở lại Vạn Lục môn, ta cũng hỏi Thập Thất: “Ngươi cảm thấy Cầm Thiên Huyền là người như thế nào?”
“Là người rất tốt.” Thập Thất trả lời ta như vậy, sau đó lại ôm chặt lấy eo ta, ở trong ngực ta cọ cọ, “Nhưng Môn chủ còn tốt hơn hắn gấp một trăm, một nghìn lần.”
Ta vỗ vỗ đầu Thập Thất rồi cười.
Đúng lúc này, tiếng nói của Mặc Thanh từ phía sau đột ngột vang lên: “Nhứ Chức, buông tay.”
Thập Thất đang cọ đến là vui vẻ, quay đầu nhìn Mặc Thanh le lưỡi: “Môn chủ là của ta, đừng hòng ta buông tay.”
Nàng vừa dứt lời, ta cảm nhận được khí tức xung quanh trầm xuống. Ta sửng sốt, Thập Thất cũng ngẩn ra, ngay sau đó một lực đẩy lớn hất Thập Thất từ trong ngực ta ra ngoài. Thập Thất lảo đảo lui lại hai bước, bắt đầu xắn tay áo: “Tiểu quái dị, ngươi muốn đánh nhau có phải không?”
Ta quay đầu lại nhìn Mặc Thanh, che chở cho Thập Thất: “Nàng…” Nhưng vừa mới nói được một chữ, một luồng kiếm khí sạt qua đầu vai ta. Lực đạo tàn nhẫn, tốc độ kinh người, nội tâm ta rét lạnh, sợ rằng Thập Thất khó mà kháng trụ được! Ta lập tức dùng thuật di chuyển xuất hiện trước người Thập Thập, đồng thời rút Lục Hợp kiếm, xuất khí lực chống đỡ luồng kiếm khí đó.
Vậy mà ngoài dự đoán của ta, thế của kiếm khí bị ta cản lại, nhưng lực đạo của nó lại lớn đến mức làm tay cầm kiếm của ta chấn động. Lục Hợp kiếm phát ra những tiếng “ong ong”, rồi “choang” một tiếng thanh thúy, Lục Hợp kiếm vỡ ra từng mảnh. Luồng khí của Kiếm Vạn Quân đập thẳng vào ngực ta, đau đớn tê liệt tức khắc truyền đến.
Ta kêu lên một tiếng, cắn răng muốn chống đỡ thân thể, nhưng cuối cùng vẫn phải quỳ xuống. Thập Thất ở sau lưng ôm lấy ta, gào to: “Môn chủ? Môn chủ!” Giọng nói của nàng tràn ngập kinh hoảng, hung tợn chất vấn Mặc Thanh, “Ngươi điên rồi? Ngươi điên rồi sao?!”
Trước mặt không có ai trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy trong mắt Mặc Thanh là sự sợ hãi chưa từng có. Hắn nhìn ta, cũng nhìn mặt đất đầy máu, cứ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, giống như đang bị ai đó dùng định thân chú; như thể người vừa bị kiếm khí gây thương tích vừa rồi là chính hắn vậy.
Sắc mặt ta nhanh chóng tái nhợt.
Hắn nhẹ buông tay, Kiếm Vạn Quân rơi trên mặt đất.
Trong tiếng mắng chửi không ngừng của Thập Thất, ta nhìn thẳng vào mắt Mặc Thanh, vươn tay, cố gắng trấn an hắn: “Mặc Thanh, đừng sợ, ta không sao.” Ta khiển trách Thập Thất một câu, “Đừng quấy rầy.” Dùng pháp lực che lại lồng ngực đầy máu, cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, ta bước từng bước tới trước mặt Mặc Thanh, bắt lấy y phục của hắn, “Đừng sợ, đừng sợ.”
Hắn vươn tay, chạm vào dòng máu đang chảy xuống trên tay ta, trong đôi mắt đen của hắn dường như đang có một cuộc đấu tranh nội tâm đến long trời lở đất.
Ta chỉ hận không có cách nào dùng Khuy Tâm Kính để thấy được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ hận không thể chạm vào được cảm xúc thực sự ẩn sâu trong nội tâm hắn. Lời nói vô lực, ta chỉ biết đưa tay ôm lấy Mặc Thanh, nhưng khi nhào vào trong ngực hắn, ta mới biết, thì ra hắn run rẩy khổ sở đến vậy.
“Mặc Thanh… Ta không sao.”
Hắn cắn chặt răng, cuối cùng đưa tay ôm lấy ta, dùng thuật di chuyển đưa ta đến viện của Cố Hàm Quang. Cố Hàm Quang thấy thương thế của ta, nhất thời giật mình kinh ngạc, bật thốt lên: “Là ai làm? Sao lại bị thương nặng như vậy?”
Ánh mắt Mặc Thanh khẽ run lên, yên lặng không nói gì, ta lập tức cắn răng nói: “Có nặng gì đâu, ta không đau một chút nào!” Ta làm bộ muốn nhảy một cái, bàn tay Mặc Thanh run rẩy ngăn cản ta: “Chiêu Diêu… Ngoan.”
Thoáng chốc ta cảm thấy thật khổ sở, ta và Mặc Thanh, đều để ý cẩn thận như vậy chỉ là vì muốn bảo vệ lẫn nhau…
Cố Hàm Quang thấy thế liền không nói gì thêm, giúp ta cắt bỏ phần xiêm áo trên vai bị dính máu. Toàn bộ quá trình, Mặc Thanh đều đứng sát bên cạnh ta, nhìn Cố Hàm Quang giúp ta rửa sạch vết thương, đắp thuốc rồi quấn băng.
Xử lý xong xuôi, Cố Hàm Quang rời đi, ta liền trấn an Mặc Thanh: “Năm đó khi ta còn là Môn chủ của Vạn Lục môn đã từng bị thương rất nhiều, cái này chẳng qua chỉ là gãi ngứa thôi, không đau đâu.”
“Là ta làm nàng bị thương.”
Vấn đề không phải là bị thương có nặng hay không, mà là vì chính hắn đã đả thương ta, cho nên…
Hắn không có cách nào tha thứ cho chính mình.
Ta kéo ống tay áo của Mặc Thanh, rốt cuộc cũng thấy được khuôn mặt tái nhợt của mình ở trong mắt hắn. Ta mở miệng hỏi, thanh âm cũng không nhịn được run rẩy vài phần: “Đồng ý với ta, bất luận như thế nào chàng cũng phải ở bên cạnh ta.”
Mặc Thanh không nói gì.
“Mặc Thanh, đồng ý với ta.”
Hắn vuốt ve gương mặt ta, hơi cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn: “Được, ta đồng ý với nàng.”
Buổi tối ta ngủ thiếp đi, xung quanh là màn đêm yên tĩnh, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta mơ hồ cảm giác được có người đi tới bên cạnh. Ta muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng đến nỗi khiến ta không tài nào nhấc lên nổi; còn thân thể lại giống như bị thuật pháp trói chặt ở trên giường, không thể cử động.
Người mặc hắc bào ngồi xuống bên cạnh ta, là Mặc Thanh tới.
Biết là hắn, thân thể ta thoáng thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Chiêu Diêu, ngày hôm đó ở Kiếm mộ, nàng nói, ta có thể vì nàng mà vứt bỏ tất cả là bởi ta vốn chỉ có hai bàn tay trắng.” A, đúng rồi, ta đã nói như vậy, tiểu quái dị vẫn còn ghi thù sao, những lời này còn nhớ đến tận bây giờ. Tay hắn lại lướt qua ngũ quan của ta: “Lúc ấy đã muốn giải thích, nhưng quả thật ta chỉ có hai bàn tay trắng nên chẳng giải thích được gì. Hiện tại…”
Hắn cúi người, khẽ khàng chạm vào môi ta, ôn nhu nhẹ nhàng làm cho lòng người lưu luyến: “Ta có tất cả, cũng có thể vì nàng mà vứt bỏ hết thảy.”
Như vậy là có ý gì?
Ta muốn mở mắt ra nhưng lại không làm được, ta muốn giữ lấy hắn nhưng lại không thể nhúc nhích.
Ta cảm nhận được hắn đang rời đi, cũng cảm giác được hơi thở của hắn biến mất, nhưng ta không thể động đậy nổi dù chỉ một chút.
Ta nằm ở trên giường, cảm thấy mỗi một khắc thời gian trôi qua là một lần chịu đựng khổ sở. Ta muốn phá bỏ cấm chế quanh thân nhưng làm cách nào cũng không thể hóa giải được.
Ta biết, đây là cấm chế của Mặc Thanh tạo ra. Hiện tại ma lực của hắn đã thức tỉnh, sớm đã không còn là một người tu đạo bình thường mà ta có thể đối phó nữa. Ta không thể phá được cấm chế của hắn, trừ phi… hắn biến mất.
Trời sáng, ta nghe được có người tới phòng ta thăm dò, thấy ta vẫn ngủ liền lập tức đi ra ngoài.
Không, mau mau đi ngăn cản Mặc Thanh, gọi hắn quay trở lại. Đừng để cho hắn đi.
Đừng để cho hắn …
Lại phải một thân một mình đi đối mặt với những lựa chọn tàn nhẫn kia. Cả đời này của hắn đã phải đeo trên lưng quá nhiều gánh nặng rồi, đến cuối cùng đừng để hắn phải gánh chịu những tổn thương đó nữa, hứng lấy trách nhiệm nặng nề rồi một mình chịu chết.
Ta nguyện ý đi cùng hắn, vì sao hắn không hỏi qua ý kiến của ta, ta nguyện ý đi cùng hắn mà!
Ta nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng mở được mắt ra. Bên ngoài lại là đêm tối, bốn phía tĩnh lặng không có ai, ta ngồi dậy, lập tức dùng thuật di chuyển đi về quê cũ. Ở nơi huyệt động sâu trăm trượng, ánh sáng chói mắt giống như ban ngày, phong ấn trên vách đá đã được sửa chữa. Mà nằm giữa luồng ánh sáng bỏng mắt đó, hình ảnh nam nhân tóc đen mặc hắc bào thật quá bắt mắt. Hắn đứng ngay giữa ánh sáng, tay cầm Kiếm Vạn Quân đang tự sửa chữa lại mộ phần cho mình.
Ta vừa tới chỗ này được một lát, ánh sáng trên mặt đất đột nhiên bùng nổ, một cột sáng cao ngất trời vụt lên, bao trùm bóng dáng của hắn. Mà theo luồng ánh sáng rơi xuống huyệt động, thân thể Mặc Thanh tựa như lá rơi cũng bị cuốn vào theo. Ta liều mạng, cắm đầu cắm cổ xông vào cột sáng đó.
Trong ánh sáng, cơ thể ta dường như bị xé rách, đau đớn dữ dội. Ta kìm nén nỗi thống khổ như đang dời núi lấp biển, lội ngược dòng tìm được Mặc Thanh, bắt lấy vạt áo của hắn.
Mặc Thanh mở mắt, không dám tin nhìn ta: “Nàng tới làm gì!” Hắn vô cùng tức giận, “Quay về!” Rồi vung tay muốn đẩy ta ra.
Ta sống chết ôm chặt lấy cổ hắn, cùng hắn chịu đựng đau đớn giống như thân thể đang bị đập vỡ: “Không được ra lệnh cho ta!” Ta quát hắn, “Cũng đừng thay ta quyết định. Ta biết như thế nào mới là lựa chọn tốt nhất!”
Ta biết lựa chọn nào là tốt hơn, ta biết trên cõi đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với ái tình, nhưng ta cũng biết khi đã yêu quá nhiều thì nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Có thể có được tình yêu này, là phúc khí của ta.
“Hoàng Tuyền Vong Xuyên, chỉ cần có chàng, ta sẽ đi theo.”
So với việc sống một mình, ta càng muốn đi cùng chàng.
Cổ họng Mặc Thanh nghẹn lại, cuối cùng hắn không đẩy ta ra nữa: “Lộ Chiêu Diêu, đời này có nàng là may mắn lớn nhất của ta.”
Thật tốt, đến một khắc cuối cùng, chúng ta đều nghĩ rằng mình là người may mắn, hạnh phúc nhất.
Trong nỗi thống khổ tột cùng, tất cả cảm xúc trong ta đều vỡ nát, duy chỉ có sự ấm áp trong ngực là vĩnh viễn không tiêu tan …