Chiêu Diêu

Chương 79: Ngoại truyện về Mặc Thanh (1)



Sau khi ở cùng một chỗ với Lộ Chiêu Diêu, Mặc Thanh rất ít khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ, bởi vì đối với hắn mà nói, tất cả đã trôi qua rồi, không có gì sánh bằng sự yên lòng của hắn đối với cuộc sống hiện tại.

Rất nhiều về năm sau, có một ngày hắn dẫn theo Lộ Chiêu Diêu cùng hai đứa nhóc trong nhà đến Phong Châu thành du lịch. Lộ Chiêu Diêu đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đến thăm Tư Mã Dung, cả nhà bọn họ liền tới tiểu viện của Tư Mã Dung làm khách.

Tư Mã Dung vẫn độc thân như cũ, mà khả năng sử dụng Cơ Quan Thuật của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, tạo ra được những Mộc Đầu Nhân không khác gì người thật.

Bọn họ bước vào trong viện, thấy một nữ tử đẩy xe lăn của Tư Mã Dung ra ngoài. Chiêu Diêu nhìn thấy nàng kia, nhất thời chớp mắt sửng sốt: “Tiểu Viên Kiểm…”

Qua Khuy Tâm Kính có thể biết rõ suy nghĩ trong lòng của Chiêu Diêu, nhờ đó Mặc Thanh cũng biết được đầu đuôi của chuyện này. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Mộc Đầu Nhân có dáng vẻ của Tiểu Viên Kiểm do Tư Mã Dung tạo ra, dắt hai đứa bé vào trong sân chơi đùa.

Chiêu Diêu sinh được một nam một nữ, con gái lớn là Lệ Minh Ca, con trai nhỏ là Lệ Minh Thư. Tính tình hai chị em nhà này một người giống cha, một người giống mẹ, chẳng qua là giới tính bị đảo ngược một chút. Tỷ tỷ trầm mặc ít nói, cách xử sự với người ngoài thì tương tự như Mặc Thanh; mà đệ đệ thì hoàn toàn là phiên bản nhỏ của Lộ Chiêu Diêu, lên trời xuống đất khắp nơi gây họa. Phàm là con cháu nhà ai bị đánh, không cần nghĩ cũng biết là do thằng nhóc đó làm.

Hiện tại hai chị em được Mộc Đầu Nhân Tiểu Viên Kiểm dắt đi, nhưng chỉ một lát sau đã thấy Lệ Minh Thư rút một vài cơ quan ở trên mu bàn tay của Mộc Đầu Nhân ra. “Lạch cạch” hai tiếng, ngón tay của Mộc Đầu Nhân Tiểu Viên Kiểm liền biến thành mấy đoạn gỗ nhỏ thi nhau rơi xuống đất.

Lệ Minh Thư “Ồ” lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, còn Lệ Minh Ca thì khẽ nhíu mày. Tiểu Viên Kiểm cũng không tức giận, chỉ cúi xuống nhặt lại cọc gỗ của mình. Lộ Chiêu Diêu nổi giận: “Thằng nhóc nghịch ngợm kia, mới rời mắt đi một chút thôi mà đã gây ra họa rồi! Mau tới đây!”

Nàng xắn tay áo muốn dạy dỗ con trai một trận, Lệ Minh Thư vội vàng núp ở sau lưng tỷ tỷ.

Tư Mã Dung ngồi trên xe lăn thấy thế thì cười khẽ: “Sư huynh thật có phúc. Ta ở trong tiểu viện đã lâu không còn được thấy niềm vui thú nhân gian như thế này nữa rồi.”

Trong viện có rất nhiều Mộc Đầu Nhân nhưng liệu có thể xoa dịu được nỗi tịch liêu hay không? Chỉ e người ngoài không bao giờ có thể hiểu được cảm giác trống vắng của hắn.

Mặc Thanh bước đến phía sau Tư Mã Dung, giúp hắn chậm rãi đẩy xe lăn đi dưới hàng cây bên cạnh tiểu viện: “Chiêu Diêu đã từng nhìn thấy nữ tử của Nam Nguyệt giáo kia ở trong viện của ngươi.”

Tư Mã Dung nghe vậy, mạnh mẽ giữ lại bánh xe lăn, hắn lặng lẽ hồi lâu, khói lửa nhân thế trong nháy mắt dường như cách hắn thật xa. Hắn quay đầu lại, nhìn Mặc Thanh hỏi: “Cái gì?”

Chiêu Diêu chưa từng kể chuyện này cho bất cứ ai, nói gì đến Tư Mã Dung. Mặc Thanh đọc được suy nghĩ của Chiêu Diêu, biết nàng cảm thấy hiện giờ hai người đã âm dương cách biệt, vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau được nữa, chi bằng để Tư Mã Dung không biết đến sự tồn tại của người kia, tránh cho hắn nhớ thương khổ sở.

Nhưng Mặc Thanh lại nghĩ, cho dù Tư Mã Dung không bao giờ có thể chạm vào, thậm chí không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nữ tử Nam Nguyệt giáo đó, nhưng nếu biết nàng ấy vẫn còn đang ở bên cạnh cũng đủ khiến cho Tư Mã Dung vui vẻ rồi.

Đã đến lúc này, Tư Mã Dung chẳng còn ôm hy vọng gì xa vời, chỉ cần biết đến sự tồn tại của nàng cũng đủ để an ủi linh hồn cô tịch của hắn.

Mặc Thanh hiểu rõ nỗi lòng này.

Bởi vì trước kia, đó cũng chính là nỗi lòng của hắn.

Thật ra thì từ lần đầu gặp gỡ Lộ Chiêu Diêu, hắn không hề nghĩ tương lai sẽ có ngày này, hắn được cùng nàng trải qua cuộc sống như hiện tại. Nàng bất chợt mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất; buổi tối hiểm nguy đó đã để lại trong sinh mạng hắn một hình ảnh … không thể nào quên.

Nàng tựa như thiên thần xé gió mà đến, chặn lại đao kiếm của đám người tiên môn, cứu mạng hắn, dẫn hắn chạy thoát khỏi tuyệt cảnh. Sau đó còn làm bạn với hắn, tuy mang trên mình một thân đầy thương tích, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều che chở cho hắn.

Khi đó hắn còn nhỏ, bản thân lại không biết mình từ đâu đến. Thế nhân nói hắn là con trai của Ma vương, cho nên hắn cũng nghĩ như vậy. Một đường lang bạt không ngừng bị ám sát, gặp nguy hiểm, chưa bao giờ hắn biết đến cảm giác an tâm là như thế nào.

Nhưng Lộ Chiêu Diêu lại cho hắn cơ hội cảm nhận được điều đó.

Khi nàng bảo vệ hắn thoát ra khỏi hiểm cảnh bị mất mạng, khi nàng quyết không buông tay hắn dù máu có rơi đầy đất, khi nàng cõng hắn đi lên ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi Trần Tắc, rốt cuộc hắn cũng có được thời điểm biết đến sự an toàn.

Bởi vì sự tồn tại của Lộ Chiêu Diêu mà hắn cảm thấy vững tâm theo bản năng.

Mặt mũi hắn xấu xí, từ nhỏ đã sống hèn mọn không dám dùng mặt thật để gặp người ngoài, vậy mà nàng lại nói ánh mắt của hắn xinh đẹp giống như ánh sao trên bầu trời. Thật ra chính Lộ Chiêu Diêu lại không biết, nàng mới là ánh sao lấp lánh trong cuộc đời tối đen của hắn, mang theo tốt đẹp vô ngần, làm hắn say đắm lại mê muội.

Nhưng hắn cũng tự hiểu rõ, tới một ngày nào đó Lộ Chiêu Diêu sẽ ra đi. Bởi vì nàng không ngừng nói cho hắn nghe về việc nàng muốn trở thành một người tốt, muốn đi tìm Kim Tiên Lạc Minh Hiên xa tận chân trời nào đó.

Đối với Lộ Chiêu Diêu khi ấy, Lạc Minh Hiên giống như một ngôi sao dẫn đường, nàng không ngừng hướng đến việc đi tìm hắn.

Nhìn dáng vẻ của nàng mỗi lần nhắc đến Lạc Minh Hiên, nhìn ánh mắt lấp lánh tràn ngập sự mong đợi của nàng, Mặc Thanh chỉ biết trầm mặc.

Cho đến buổi sáng ngày hôm đó, Lộ Chiêu Diêu ngắm mặt trời mọc, vận động duỗi cái lưng mỏi, dưới ánh bình minh, lúc nàng phất tay một cái nói với hắn nàng muốn rời đi, hắn vẫn duy trì sự trầm mặc nhìn nàng. Hắn nhịn lại sự lo sợ, khổ sở cùng đau đớn, nuốt xuống tất cả tâm tình, cố gắng ra vẻ thờ ơ chín chắn đưa mắt nhìn nàng thoải mái rời đi.

Đối với Lộ Chiêu Diêu mà nói, hắn chỉ là người qua đường nàng tiện tay cứu mạng mà thôi.

Người qua đường là hắn cũng chỉ biết đè lại tâm tình của chính mình, từ đó ở lại trong ngôi miếu đổ nát mà nàng dẫn hắn tới. Giữ lại hồi ức về nàng, lau đi giọt nước mắt bất lực vì hắn vẫn còn nhỏ. Hắn sống một mình trên núi Trần Tắc, làm bạn với gió với trăng.

Có cách nào khác đâu, Lộ Chiêu Diêu muốn một cuộc sống như thế, nghĩ đến việc nàng có thể đang vui vẻ càn rỡ ở một nơi nào đó trên thế gian này, hắn có thể chúc phúc cho nàng.

Nhưng hắn không thể ngờ, sau khi Lộ Chiêu Diêu chạy về hướng ngôi sao dẫn đường kia, sẽ có một ngày nàng mang theo một thân đầy máu cùng hận ý ngút trời trở lại núi Trần Tắc một lần nữa.

Gặp lại nàng, hắn cực kỳ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tràn ngập hận ý của Lộ Chiêu Diêu, từ đáy lòng hắn cũng bùng lên sự hận thù đối với Kim Tiên Lạc Minh Hiên, người mà thậm chí hắn còn chưa từng gặp mặt.

Kim Tiên cái gì chứ? Sao hắn có thể làm Lộ Chiêu Diêu bị thương ra nông nỗi này; nàng tốt như vậy, tốt đến mức hắn còn không dám động vào.

Hắn muốn giúp Chiêu Diêu báo thù, nhưng thân thể của hắn lại không có một chút thiên phú tu hành pháp thuật nào.

Năm đó, Mặc Thanh không biết bởi vì quanh thân đều là phong ấn của Ma vương cho nên hắn mới không có cách nào điều động khí tức trong cơ thể. Hắn có thể lĩnh ngộ được những chỉ dẫn, phương pháp của sư phụ, nhưng thân thể lại không thể làm theo.

Vì vậy vị sư phụ mà Chiêu Diêu chỉ định cho hắn liền ấn định rằng hắn là một ma tu không có thiên phú. Ngay chính Mặc Thanh cũng nghĩ như vậy.

Hắn bị đẩy đi trông coi cửa sơn môn cũng là hợp tình hợp lý, hắn chưa từng trách móc bất cứ ai. Đối với Mặc Thanh mà nói, có thể là người đầu tiên nhìn thấy và nghênh đón Chiêu Diêu mỗi lần nàng về núi cũng đủ lắm rồi.

Đoạn thời gian hắn canh giữ trước cửa sơn môn đó là sự vui vẻ âm thầm trong lòng hắn.

Hắn thích nàng, thích đến mức chỉ cần thi thoảng nhìn thấy nàng thôi cũng đủ để hắn vui mừng sống tiếp chờ đến lần nhìn thấy tiếp theo.

Tuy nhiên… từ sau khi Lộ Chiêu Diêu lên làm Môn chủ Vạn Lục môn, bước chân của nàng chưa bao giờ dừng lại bên cạnh hắn dù chỉ một khắc, ánh mắt nàng cũng chưa từng bố thí cho hắn dù chỉ một giây.

Còn hắn chỉ cần nhìn thấy nàng khi nàng ở phía sau núi Trần Tắc luyện công, ở trước sơn môn lúc đi lướt qua vạt áo hắn, hay khi đứng trên đỉnh núi gió thổi tóc mai bên trán nàng, thế là đủ.

Sở dĩ vận mệnh khó lường là bởi nó không bao giờ có thể dự đoán trước được.

Sau khi gặp gỡ Lộ Chiêu Diêu, có rất nhiều điều xảy ra Mặc Thanh không hề ngờ tới, mà trong đó điều không tưởng nhất chính là việc hoang đường mà hắn và Lộ Chiêu Diêu làm ở trước cửa sơn môn kia.

Đó là bí mật của một mình hắn, bí ẩn đến mức ngay cả Lộ Chiêu Diêu, hắn cũng không muốn để cho nàng biết.

Lộ Chiêu Diêu quyết chiến với Lạc Minh Hiên, gần như là liều chết để phong ấn hắn ta. Thời điểm được Ám La Vệ đưa về núi, rất nhiều người cho rằng Lộ Chiêu Diêu không thể sống nổi nữa.

Hắn ở dưới chân núi lòng như lửa đốt, chỉ mong ngóng đợi Tư Mã Dung mang tin tức đến. Sau khi biết được Cố Hàm Quang đã giúp nàng tỉnh lại, việc đầu tiên mà nàng làm lại là mở yến tiệc thật lớn, Mặc Thanh chỉ biết dở khóc dở cười.

Nhưng cũng may, nàng không sao là tốt rồi.

Đêm hôm đó, bầu trời đầy sao, núi Trần Tắc đón rất nhiều khách khứa, trận pháp trước sơn môn được mở ra, là trận pháp băng tuyết lẫn với lửa mạnh mà hắn vẫn nhìn thấy hằng ngày.

Trên Vô Ác điện ăn uống linh đình, tiếng đàn sáo vang lên không ngừng. Hắn có thể tưởng tượng được khung cảnh đang diễn ra trên đỉnh núi, mọi người ai nấy đều mặc sức điên cuồng. Ngôi miếu đổ nát năm xưa hắn và Lộ Chiêu Diêu từng ở giờ đã không còn nữa. Hắn đưa mắt nhìn lên đỉnh núi trong chốc lát, sau đó ngồi xuống bậc thang tiếp tục trông cửa sơn môn.

Khi ánh trăng mọc lên thật cao, Mặc Thanh quay đầu lại nhìn xung quanh, bỗng trông thấy Lộ Chiêu Diêu dùng thuật di chuyển mà đến, đang lung la lung lay đứng trên bậc thang.

Trên tay nàng còn cầm bầu rượu, khuôn mặt say rượu ửng hồng, ánh mắt mơ màng phản chiếu ánh sáng của trận pháp phía sau lưng hắn. Nàng không biết, sự xuất hiện khi đó của nàng ở trong mắt hắn chính là sự kinh hỉ trời ban.

Nếu nói chuyện này cho Lộ Chiêu Diêu nghe, có thể nàng sẽ không tin, nhưng Mặc Thanh có thể coi là người hiểu rõ cảm xúc của nàng hiện giờ nhất. Đối với Lộ Chiêu Diêu mà nói, phong ấn Lạc Minh Hiên có cảm giác như thế nào, người khác không hiểu nhưng hắn hiểu được.

Ma đạo trong thiên hạ cùng ngàn vạn khách khứa đều đến chúc mừng Lộ Chiêu Diêu, chỉ có hắn lại cảm thấy đau lòng vì nàng.

Đau lòng cho nữ tử đã từng có ánh mắt sáng ngời, nhưng hôm nay bị số mệnh trêu cợt, chính nàng đã tự tay xóa đi ánh sáng trong mắt đó.

Hắn nhìn Lộ Chiêu Diêu lảo đảo trên bậc thang, chẳng thể làm gì, tuy vậy hắn vẫn muốn nói với nàng một câu an ủi, khuyên nàng uống ít rượu đi một chút, bảo trọng thân thể. Hắn biết có thể Lộ Chiêu Diêu sẽ chẳng nghe lọt tai, nhưng nếu thốt được những lời quan tâm này ra khỏi miệng cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của hắn.

Được nói chuyện với Lộ Chiêu Diêu là một việc thần thánh đến cỡ nào. Trong lúc hắn đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ thì Lộ Chiêu Diêu lại bất chợt lên tiếng: “Này, mau đỡ ta.”

Nàng vừa dứt lời đã giống như cánh bướm lao đến, một thân hoa phục, “bộp” một tiếng ngã nhào vào ngực hắn.

Mang theo cả gió đêm lạnh buốt cùng hương rượu làm say lòng người khiến hắn trở tay không kịp, cả người lảo đảo một cái, hắn không giữ vững được thân thể, chỉ ôm lấy Lộ Chiêu Diêu lui dần ra sau. Khó khăn lắm mới dừng lại được ở trước đền thờ bên ngoài trận pháp.

Chỉ quá thêm một chút nữa thôi, hắn đã bị Lộ Chiêu Diêu vô ý đẩy vào trận pháp giết người vô hình này rồi.

Mà nhìn nữ tử mềm mại đang ôm trong ngực, Mặc Thanh lại không thể sinh ra một chút suy nghĩ trách cứ nào. Hắn chỉ nhắc nhở nàng: “Môn chủ, ngươi say rồi.”

Lộ Chiêu Diêu lập tức khoát tay đè lại môi hắn: “Suỵt…” Hương rượu từ miệng nàng thổi vào vành tai, tựa như cọng cỏ đuôi chó mềm mại phe phẩy làm hắn nhột đến tận xương tủy. Nàng mơ hồ nói không rõ tiếng: “Đừng ầm ĩ, ta cố tình đến tìm ngươi để thỏa mãn dục vọng đây.”

Nàng nói cái gì?

Mặc Thanh bắt đầu hoài nghi thính giác của chính mình.

Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, Lộ Chiêu Diêu liền cậy mạnh túm lấy cổ áo hắn, cưỡng ép hắn ngẩng đầu lên, sau đó… hôn hắn.

Thật ra thì cái này căn bản không gọi là hôn, mà là nàng đang cắn hắn.

Cắn đến mức khiến hắn cảm thấy đau đớn, đồng thời đau đớn đó cũng đúng lúc đánh mạnh vào lý trí khiến hắn lập tức tỉnh lại.

Không được.

Hắn có thể cảm nhận được dục vọng của mình đối với Lộ Chiêu Diêu, thứ cảm xúc vốn luôn được đè nén thật sâu dưới đáy lòng. Chỉ cần nàng nói một câu thôi, hắn sẽ nguyện ý vì nàng làm tất cả.

Nhưng chỉ riêng chuyện này… Hắn nhất định phải khống chế bản thân.

Nàng đã say rồi. Tuyệt đối không được.

Sau này nàng tỉnh lại, nhất định sẽ hận hắn.

Hắn cố gắng đẩy nàng ra, nhưng vị Môn đã uống say này, lúc ấy tu vi cao hơn hắn rất nhiều đã dùng sức đè hắn lại. Nàng nói: “Ngoan nào. Nghe lời.”

Nàng nghĩ hắn là động vật nhỏ mà dụ dỗ sao?

Hắn không có cách nào từ chối Lộ Chiêu Diêu, bất luận nàng nói cái gì, hắn đều không thể cự tuyệt. Bao gồm cả lúc này, lý trí của hắn lại gõ lên một tiếng chuông cảnh tỉnh thật lớn ở trong đầu, hắn tự nói với mình, không được, không được, không được!

Nhưng Lộ Chiêu Diêu lại giống như yêu tinh trong truyền thuyết, cắn nuốt đôi môi hắn, vuốt ve lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, còn khẽ dùng đầu lưỡi liếm qua. Xúc cảm nhẵn nhụi, hấp dẫn mê hồn; phòng ngự của hắn bị đánh cho tơi bời, tan tác.

Hắn không nhịn được đón nhận sự nhiệt tình của nàng, nàng đã chủ động cám dỗ, lại thêm sức hấp dẫn trí mạng vốn có, dần dần hắn cũng bắt đầu đáp lại. Dục vọng ham muốn đã cẩn thận che giấu nhiều năm bây giờ giống như núi lửa thoát khỏi cấm chế không ngừng phun trào ra dung nham nóng bỏng, tựa như có thể phủ kín cả bầu trời.

Mà sau một chốc không thể khống chế đó, dường như Lộ Chiêu Diêu có chút không ứng phó được thế công của hắn. Nàng đẩy hắn ra, nằm úp sấp trên ngực hắn rồi ngước mắt lên nhìn.

Dưới ánh sáng của trận pháp, con ngươi đen nhánh của nàng phản chiếu gương mặt xấu xí của hắn.

Những thứ ấn ký màu đen kia giống như những con sâu ghê tởm đáng sợ, bò đầy mặt hắn.

Đôi mắt Lộ Chiêu Diêu tựa như một chiếc gương, đồng thời phản chiếu cả sự chán ghét bản thân của chính hắn. Hắn lập tức nghiêng đầu, tránh né cái nhìn chăm chú của nàng. Hắn sợ dọa đến nàng… hơn nữa… còn sợ nàng ghê tởm, ghét bỏ hắn.

Vậy mà nàng lại nói, ánh mắt của hắn giống như ánh sao xinh đẹp trên bầu trời. Giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sức mạnh rung động cả linh hồn hắn.

Nàng vươn tay ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên từng dấu ấn ký đáng sợ.

Tựa như đang cứu rỗi hắn.

“Ngươi biết ta là ai không?”

“Mặc Thanh.”

Cái tên này từ miệng nàng thốt ra, sau đó tất cả liền mất khống chế.

Hắn không có cách nào khống chế được tâm tình dâng trào cùng tình yêu mãnh liệt trong tim nữa.

Hắn ôm lấy nàng, lật người, áp nàng dưới thân; mà Lộ Chiêu Diêu lại giống như người xấu thực hiện được gian kế, trêu chọc hỏi lại hắn: “Ngươi biết ta là ai không?”

“Chiêu Diêu… Lộ Chiêu Diêu.”

Là ân nhân cứu mạng của hắn, là lương duyên trời ban cho hắn, là gió là trăng duy nhất của hắn trong cuộc đời này, tình và ái, cứu rỗi cùng chờ đợi.

Mặc Thanh vĩnh viễn không thể quên được khoảnh khắc ở trước sơn môn ấy, bên cạnh trận pháp, tất cả những điều đáng sợ đáng hận đáng kinh hãi của thế gian đều lùi lại phía sau, mà những thứ tốt đẹp nhất đều có ở đó, bên dưới người hắn.

Nàng là cuộc sống, là dục niệm duy nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.