Chiêu Đường Như Mộng

Chương 4: Chương 4



Tiêu Thừa Ngật đứng một bên, mặt lạnh như băng, không rõ đang nghĩ gì. Thấy ta và Tiêu Tịch đến, Tạ Nhược Hành lao đến ôm lấy Tiêu Tịch: "Phu quân, là do thiếp và muội muội đổi nhầm khăn voan, nên mới lên nhầm kiệu hoa, bị đưa đến phòng Thế tử. Phu quân, chàng phải làm chủ cho thiếp!"

 

Hầu phu nhân Vương thị và Bình Dương Hầu cũng lên tiếng: "Đúng vậy, Tịch nhi, chuyện hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, mau chóng nhân lúc chưa ai biết mà đổi lại đi!"

 

Tiêu Tịch nghe vậy, nhìn Tạ Nhược Hành từ đầu đến chân, vẻ mặt khó dò. Lòng ta bỗng dưng rối loạn, vội vàng nói: "Không được! Con và Nhị công tử... đã thành thân rồi. Con đã là người của Nhị công tử."

 

Nghe ta nói, Tạ Nhược Hành kinh ngạc tột độ: "Muội muội, muội và Nhị công tử? Không! Không thể nào!"

 

Nói rồi, nàng ta ôm mặt khóc nức nở: “Muội muội, nếu muội đã lòng mến Nhị công tử, sao không sớm nói rõ với phụ thân mẫu thân?_Sao lại nhẫn tâm vào ngày đại hôn mới bày kế đổi khăn voan?"

 

Lời nói vừa dứt, nàng ta liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Quả nhiên, vừa nghe nàng ta nói vậy, Tiêu Thừa Ngật lập tức lộ vẻ giận dữ: "Tạ Chiêu Đường, lời nàng ta nói có phải sự thật?"

 

Ta giờ đã là người của Tiêu Tịch, tuyệt đối không thể có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Thừa Ngật nữa. Nhưng Tạ Nhược Hành và Tiêu Thừa Ngật lại chưa động phòng, nếu nàng ta trở về, vậy ta còn có chỗ đứng nào? 

 

Ta vội vàng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa: "Thế tử, ngày trước chúng ta gặp nhau ở hậu hoa viên phủ Thượng thư, cũng là tâm đầu ý hợp, đã hứa hẹn trọn đời. Huống chi, ta đường đường là đích nữ Tạ gia, sao lại từ bỏ vị trí Thế tử phu nhân cao quý, để đi tranh đoạt phu quân của thứ tỷ?"

 

Tiêu Thừa Ngật tuổi trẻ tài cao, danh tiếng lẫy lừng, rất tự tin vào bản thân. Nghe ta nói vậy, hắn ta đã tin đến bảy tám phần. Nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi: "Vậy nàng nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/4.html.]

 

Ta nghe vậy, liếc nhìn Tạ Nhược Hành một cái, muốn nói rồi lại thôi, nhanh chóng cúi đầu: "Chuyện này... thiếp thân không dám nói."

 

Hầu phu nhân Vương thị là con gái nhà võ, tính tình nóng nảy, nghe vậy liền sốt ruột hỏi dồn: "Con ơi, đến nước này rồi, con còn giấu giếm gì nữa, biết gì thì mau nói ra đi!"

 

Ta mím môi, có chút ủy khuất nói: "Con và Thứ tỷ vốn là xuất giá từ sân riêng của mình, nhưng Thứ tỷ lại nói, chúng ta vốn là tỷ muội, sau khi gả đi lại thành tỷ muội dâu, là duyên phận lớn lao, nhất định phải cùng xuất giá từ một sân. Lại còn trước khi lên kiệu hoa còn lấy rượu ra mời con cùng uống. Con uống rượu Thứ tỷ đưa, mới hồ đồ nhận lầm Nhị công tử thành Thế tử. Giờ nghĩ lại, có lẽ Thứ tỷ đã tính toán vị trí Thế tử phu nhân này từ lâu, chỉ không biết vì sao lại đổi ý..."

 

Tiêu Tịch đứng một bên, không rõ đang suy nghĩ gì, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Chuyện này, con có thể làm chứng. Tạ nhị tiểu thư quả thật hôm qua... có dấu hiệu trúng thuốc. Con chưa từng gặp Tạ đại tiểu thư, chỉ tưởng nàng là Tạ đại tiểu thư, nên mới động phòng cùng nàng."

 

Lời nói này xem như chứng minh ta bị hạ độc hãm hại. Tiêu Tịch vừa nói xong, sắc mặt Tiêu Thừa Ngật lập tức thay đổi.

 

"Đồ tiện nhân, ngươi dám mưu đoạt vị trí Thế tử phu nhân, không tiếc hãm hại cả muội muội ruột!"

 

Tạ Nhược Hành nước mắt đầm đìa, trăm miệng cũng không thể biện bạch: "Thế tử minh giám, thiếp thân không có! Thiếp thân tự biết thân phận hèn kém, không bằng muội muội xuất thân đích tôn quý, sao dám mơ tưởng vị trí Thế tử phu nhân? Kế sách bây giờ, chỉ có thể ủy khuất muội muội làm thiếp..."

 

Nàng ta vừa nói xong, ta liền tối sầm mặt mũi, suýt chút nữa ngất xỉu. May mà Tiêu Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, ta mới không ngã xuống đất. Ta dựa vào người Tiêu Tịch, ánh mắt đầy ai oán nhìn Tạ Nhược Hành, khóc đến nấc nghẹn, suýt chút nữa không đứng vững: "Con và Đại công tử kết duyên, lại sai lầm động phòng cùng Nhị công tử, tự nhiên là có lỗi. Thứ tỷ đã là người của Thế tử, sao còn muốn tranh đoạt Nhị công tử với muội muội, còn muốn muội muội làm thiếp… Thứ tỷ hại muội muội còn chưa đủ sao?"

 

Ta chỉ là sợ nàng ta tranh đoạt vị trí chính thê của Nhị phòng với ta, nói bừa mà thôi. Ai ngờ, lời này vừa ra, như đ.â.m trúng nỗi đau của hai người. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.