Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 27: Tôi sùng bái cậu rất lâu rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thời Hạ đoán chừng Lâm Vận sẽ không ngoan ngoãn đi viện tái khám đâu, quả y rằng, hai ngày sau liền không thấy bà có chút dấu hiệu nào của việc chuẩn bị đi khám cả.

Thời Hạ vờ như vô tình hỏi vài câu, Lâm Vận liền nói đấy là bệnh cũ, bác sĩ nào cũng nói chuyện nghiêm trọng hóa thế cả, bây giờ có đi khám cũng chẳng khám ra được gì đâu, cùng lắm là cho một ít thuốc bổ, bệnh dạ dày có bao giờ chữa dứt điểm được đâu.

Thời Hạ cũng không biết làm gì hơn, lần trước cô còn lấy thân mình ra mà "uy hiếp" Lâm Vận được, giờ đã ra khỏi viện rồi, có muốn đi hay không là quyền của bà, cô không xen vào nổi.

Thời Hạ căn bản không muốn nói chuyện này cho Thẩm Nhất Thành biết quá sớm, nhưng giờ xem ra nếu không có cậu, Lâm Vận chắc chắn sẽ không đi viện.

Lúc Thời Hạ kể cho Thẩm Nhất Thành cũng vừa hay là chiều thứ 7.

"Sau khi có kết quả soi dạ dày, vẻ mặt của bác sĩ kia khá nghiêm trọng, bảo dì phải đến viện tái khám, tớ nghĩ bác sĩ hẳn không nói lung tung đâu, dì vẫn nên đi kiểm tra lại thì hơn."

Chỉ mới nói vài câu, sắc mặt của Thẩm Nhất Thành đã thay đổi hẳn.

Con người Thẩm Nhất Thành, muốn kiêu ngạo có kiêu ngạo, nói vô liêm sỉ cũng vô liêm sỉ được luôn, nhưng tim cậu là một cái cột đình, chỉ cần cậu muốn làm gì, thì cậu sẽ làm cho bằng được.

Không cần quan tâm mặt mũi gì hết.

Thẩm Nhất Thành liền gọi điện thoại cho ông nổi Thẩm ở thành phố kế bên.

Sắp xếp khám bệnh cho Lâm Vận ngay sáng chủ nhật.

Thẩm Nam Bình đưa xe riêng tới đón, viện trưởng cũng đích thân làm kiểm tra.

Viện trưởng của bệnh viện huyện vốn xuất thân quân y, nhiều năm trước vì một vài lý do mà được ông nội Thẩm giúp đỡ rất nhiều, Viện trưởng nhớ ơn ông nên chỉ cần có chuyện gì liên quan đến nhà họ Thẩm, ông luôn ưu tiên hàng đầu.

Lâm Vận vốn nghĩ đây chỉ là chút chuyện bé tí, không ngờ lại dẫn tới một trận lớn như này, ngây cả người, nhưng Thẩm Nhất Thành lại bình tĩnh nói lần khám này nhất định phải đi, để cậu được an tâm.

Tuy Thẩm Nhất Thành vẫn chỉ là đứa nhóc, nhưng trong mắt Lâm Vận, tâm hồn cậu không phải là trẻ con 18 tuổi, thậm chí còn trưởng thành hơn bà rất nhiều.

Thẩm Nhất Thành chủ nhật không đến trường, sau khi kết thúc tiết tự học thứ 2, Thời Hạ lo lắng kết quả khám của Lâm Vận, tiết thứ 3 cũng không học nữa, vội vàng về nhà.

Lâm Vận hôm nay đi viện, dì giúp việc trong siêu thị cũng bận, cho nên siêu thị hôm nay đóng cửa.

Lúc Thời Hạ đến nhà Thẩm Nhất Thành, hít một hơi thật sâu, mới dám nâng tay lên gõ cửa.

Cửa mở, một mùi thuốc Đông y nồng nặc phả vào mặt, tim cô căng thẳng hẳn lên, sắc mặt tái đi trong nháy mắt.

Lâm Vận nhìn thấy cô, vội vẫy tay qua, "Nào, Hạ Hạ qua đây ngồi."

Thời Hạ khẩn trương tới mức tay đầy mồ hôi, một lúc sau mới tìm được giọng mình, "...Dì ơi, hôm nay kiểm tra không vấn đề gì chứ ạ?"

"Không có chuyện gì cả, Nhất Thành lo lắng thái quá thôi." Lâm Vận cầm táo trên bàn đưa cho Thời Hạ.

"Còn bảo không có chuyện gì." Thẩm nhất Thành đen mặt, "Viêm suy dạ dày mạn tính, bác sĩ nói không điều trị cẩn thận thì sẽ thành ung thư dạ dày ngay, mẹ còn bảo không có chuyện gì à."

Lâm Vận cười, "Bác sĩ bảo có thể dẫn tới thôi, làm gì có chuyện dễ thế được, muốn thành ung thư là ung thư được à, mấy người bị viêm dạ dày mà phát triển thành ung thư đâu?"

Thời Hạ tim vọt lên lên đến cổ từ lúc vào cửa tới giờ, nghe thấy hai mẹ con nói chuyện với nhau, vẫn còn hơi lo lắng, "Viêm suy dạ dày mạn tính là gì? Có điều trị được không?"

Lâm Vận, "Được, đang ở giai đoạn đầu nên điều trị Đông y là ổn, ăn uống thường ngày cũng phải để ý hơn, với cả thường xuyên đi viện kiểm tra nữa."

Thời Hạ thở phào nhẹ nhóm, không còn có tí hình tượng nào nữa, duỗi người ngửa ra sofa.

"Cảm ơn con nhé Hạ Hạ." Lâm Vận nói cảm ơn với Thời Hạ.

Tuy ngoài miệng Lâm Vận nói không phải bệnh gì nghiêm trọng, nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy sợ, bà chưa bao giờ nghe thấy viêm suy dạ dày mạn tính cả, mãi đến lúc viện trưởng nói cho bà biết bệnh này chính là triệu chứng của tiền ung thư, có khả năng lớn sẽ diễn biến thành ung thư dạ dày, khó trị dứt điểm, nếu không nhờ vào Thời Hạ, cũng không phát hiện ra bệnh này được."

Thẩm Nhất Thành bưng thuốc tới, đưa cho Lâm Vận, "Mẹ uống thuốc đi, sau này ăn cơm cho tử tế, đừng có để bận quá là bỏ bữa nữa."

Thẩm Nhất Thành hôm nay vô cùng lo lắng, đối với Thời Hạ mà nói, so với trước đây thì kết quả như này đã tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với Thẩm Nhất Thành, bệnh này của mẹ cậu rất nghiêm trọng, Lâm Vận không biết bệnh này nhưng Thẩm Nhất Thành thì biết, quãng thời gian về sau Lâm Vận đều phải làm bạn với thuốc Đông y.

Thẩm Nhất Thành tiễn Thời Hạ về, lúc Thời Hạ lấy chìa khóa ra mở cửa, trên hành lang tối om, Thẩm Nhất Thành đứng sau cúi đầu nói với cô, "Thời Hạ, cảm ơn cậu."

Tay Thời Hạ đang mở cửa dừng một chút, đôi mắt không hiểu vì sao lại trở nên ẩm ướt.

Cô sống lại một lần, không cầu danh cũng không cầu lợi, cô chỉ cần tất cả những người mà cô quan tâm bình an là đủ.

*

Kì 1 của lớp 11 trôi qua rất nhanh, chưa gì đã tới kì thi giữa kì rồi.

Sau khi phát sốt, Thời Hạ nhớ lại rất nhiều kiến thức, hơn nữa gần đây Thẩm Nhất Thành cứ vờ như giả vờ giúp đỡ cô học bù, Thời Hạ cũng bớt lo lắng thi cử hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa đạt được đến trình độ lý tưởng nhưng cũng không tệ như trước nữa.

Kỳ thi lần này là thi toàn tỉnh luôn, trước đây nhất trung không tham gia, chỉ tham gia thi với huyện mà thôi, đây là lần đầu tiên nhất trung thi cùng với cả tỉnh, hiệu trưởng rất để tâm lần thi này.

Kỳ thi kéo dài hết hai ngày liền, thi xong cũng vừa đến kì nghỉ hai tuần một lần luôn.

Thời Gia Hoan kết thúc chuyến công tác, sau khi về liền mời Lâm Vận ăn cơm để cảm ơn bà đã chăm sóc Thời Hạ suốt thời gian qua.

Thời Gia Hoan bảo đi khách sạn ăn, Thời Hạ lại bảo sức khỏe của Lâm Vận không hợp để ăn cơm ngoài, thế nên đành phải tự mình xuống bếp.

Thời Gia Hoan giật mình, "Hạ Hạ, con biết nấu cơm à? Sao bố lại không biết?"

Thời Hạ lẩm nhẩm, đương nhiên là bố không biết rồi, vì lúc đấy bố nhảy lầu rồi còn đâu.

Thời Hạ không phải giỏi nấu cơm lắm, mấy món phức tạp kiểu thịt viên đầu sư tử kiểu tàu*, sườn xào chua ngọt, chân giò kho tàu, đầu cá kho tiêu, cá kho dưa cô cũng không có biết nấu đâu.

*Thịt viên đầu sư tử đây



Thứ cô nấu được cũng chỉ là rau xào linh tinh mà thôi.

Mấy năm đấy vì để ăn no được, cô đã phải nghiên cứu cách nấu làm sao để có thể dùng những nguyên liệu đơn giản nhất kết hợp với mắm muối giấm tương tạo ra được hương vị tuyệt vời nhất, đến cả mì gói cũng nghĩ ra được năm sáu cách nấu khác nhau, cũng vì để mình ăn mà không bị nôn ra ngoài.

Thời Gia Hoan đứng trong bếp trợ giúp Thời Hạ, nhìn cô thành thạo thái thái xào xào, Thời Gia Hoan không nhịn được cảm thán lần nữa, "Hạ Hạ, con học nấu ăn khi nào thế?"

Thời Hạ vo gạo đặt vào nồi cơm điện, thản nhiên nói, "Lúc bố không có đây."

Thời Gia Hoan nghe thấy vậy liền cảm thấy áy náy, "Bố xin lỗi, bố bận quá không có thời gian để chăm sóc con."

Thời Hạ cúi đầu rửa nguyên liệu, không rõ cảm giác trong tim là gì, lúc không được gặp Thời Gia Hoan thì cô rất nhớ ông, nhưng lúc gặp được rồi cô lại nghĩ tới cuộc sống trước kia, lòng không thể tĩnh lặng nổi.

Lâm Vận không được ăn đồ có nhiều dầu mỡ quá, cho nên Thời Hạ chỉ xào rau với nấu cháo kê thôi.

Thẩm Nhất Thành nhìn thấy một bàn đồ ăn, cau mày, "Cậu nấu đấy à?"

Thời Hạ đắc ý nhìn cậu, "Sao nào, có phải nhìn tớ với cặp mắt khác xưa rồi không? Bắt đầu sùng bái tớ đi!"

Thẩm Nhất Thành hết gật rồi lại lắc, "Tôi không phải tới giờ mới bắt đầu sùng bái cậu đâu, tôi sùng bái cậu từ lâu rồi."

Thời Hạ híp mắt, này không giống lời mà Thẩm Nhất Thành có thể nói được.

Thẩm Nhất Thành, "Sùng bái da mặt cậu sao mà dày được như thế!"

Quả nhiên mà, đây mới là giọng điệu mà Thẩm Nhất Thành nên có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.