Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 56: Cách Thẩm Nhất Thành tìm lại ký ức



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thẩm Nhất Thành nếu đã nổi ý đồ rồi thì tự nhiên sẽ không từ bỏ đâu.

Thậm chí là nóng lòng muốn thử nữa kìa.

Thời Hạ thờ ơ lạnh nhạt, "Thẩm Nhất Thành, anh nghĩ là cái kiểu mơ đấy dễ mơ lắm đấy hả?"

Thẩm Nhất Thành cong môi cười, "Bé cưng, em yên tâm, anh Thành nhà em thiên phú dị bẩm, không phải lo."

Thời Hạ, "..."

Thời Hạ nghĩ là một người đàn ông đã sắp 30 tuổi thì phải thành thục ổn trọng lắm, nhưng mà anh Thành nhà cô đã cho cột cái tát thật mạnh, nói cho cô biết, anh Thành nhà cô thì vẫn là anh Thành thôi, không ai sánh nổi!

Thẩm Nhất Thành suy tính thế nào, định làm gì cũng không nói cho Thời Hạ biết, Thời Hạ cũng chẳng quan tâm đến chuyện của anh làm gì, mấy cái chuyện này cô chỉ hận không thể cách anh càng xa càng tốt.

Thế nhưng chỉ cần mỗi sáng xuống lầu, nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành là khuôn mặt già cỗi của cô bất giác đỏ ửng.

Anh ngày nào cũng đòi được mộng xuân, thì nữ chính trong mơ còn ai vào đây nữa?

Thời Hạ vừa nghĩ tới là hận tới ngứa răng ngứa lợi.

Cậu chàng thịt tươi mơn mởn Thẩm Nhất Thành bị cô trêu một tí là mặt mày đỏ quạch chạy mất, cả đời này chắc không có duyên gặp lại nữa rồi.

Thẩm Nhất Thành mấy ngày nay cũng có thể nói là hơi bị vắt óc, anh nghĩ thì dễ lắm, cố tình ra vẻ trâu bò trước mặt Thời Hạ, kết quả là nhận ra cũng chẳng dễ ăn tới thế.

Mộng xuân có phải nói là mộng liền được đâu.

Thẩm Nhất Thành ngồi lật lật quyển sách đã ố vàng, không biết đã có bao nhiêu người từng đọc qua rồi, tên là "Sách về giấc mơ tuổi dậy thì của thiếu niên", không hề có chút cảm giác nào cả.

Thẩm Nhất Thành thực sự rất buồn bực, rốt cuộc đêm trước khi anh trở về đã xảy ra chuyện gì vậy, một giấc mộng kiều diễm triền miên như thế không thể là của một người bệnh vừa mới cắt một bên thận như anh làm được, vậy thì chỉ có thể là cái tên nhóc thối 18 tuổi kia thôi.

Quả nhiên, tuổi trẻ là vốn liếng đáng quý, đến mộng xuân cũng khác thường!

Thời Hạ nằm trên giường hồi tưởng lại lời nói của Thẩm Nhất Thành, khoảng thời gian anh quên mất hẳn là cái đêm Thẩm Nhất Thành tỏ tình với cô ở quán kara rồi.

"Wanna be your lover, wanna be your man. I will be your man, the only man."

Thời Hạ nghĩ tới lời nói hôm đấy của Thẩm Nhất Thành, mặt lại đỏ lần nữa, con người mà, mấy thứ đã ngấm vào tủy rồi thì vào lúc nào cũng thế thôi.

Cửa sổ truyền tới tiếng cộp cộp, Thời Hạ không cần đoán cũng biết là ai.

Mở cửa ra, người nọ đi vào, than thở chui vào chăn của cô, tội nghiệp nhìn cô, "Bé cưng, em phải giúp anh."

Thời Hạ chưa kịp phản ứng lại, "Giúp gì anh cơ?"

Thẩm Nhất Thành đưa tay túm lấy cô, kéo cô lên giường, tay liền chui tọt vào vào trong vạt áo ngủ, bên tai là tiếng thở dồn dập của anh.

Thẩm Nhất Thành vì bị cảm nên dạo này ít hôn Thời Hạ hẳn, chỉ có hết ngậm rồi cắn lên người cô mà thôi.

Thời Hạ bị anh xem như búp bê hơi mà nghich cả nửa tiếng, cuối cùng chịu không nổi nữa định mở miệng bảo anh tiến vào đi thì Thẩm Nhất Thành đã từ người cô đứng dậy, phủi mông đi mất.

Chỉ để lại một câu, "Bé cưng, anh về nằm mơ đây, vất cả cho em rồi." Sau đấy lo lắng "bò" đi.

Thời Hạ nằm trên giường, cảm giác sung sướng đang dâng trào nửa chừng thì không lên được, cũng không xuống được nữa, mà cái tên Thẩm Nhất Thành kia lợi dụng cô để kích thích chính mình, sau đấy phủi tay đi luôn thế à?

Hôm sau, hai người gặp nhau dưới lâu, mỗi người một đôi mắt đen như gấu trúc, quả thực là một cặp "xứng đôi vừa lứa" nhất thế gian.

Nhất là Thẩm Nhất Thành, uể oải vô cùng.

Thời Hạ mỉa mai khiêu khích, "Thận hư rồi à?"

Thẩm Nhất Thành, "Không được thỏa mãn dục vọng."

Thời Hạ "hừ" một cái thật mạnh, tự mình cưỡi xe điện của đi mất, bỏ lại Thẩm Nhất Thành phía sau.

Thẩm Nhất Thành biết mình đuối lý, tan học liền xách hai tập tranh vô cùng tinh xảo chạy tới cầu hòa, Thời Hạ nhận tranh, sau đấy lại lạnh băng nói với Thẩm Nhất Thành một câu, "Cách xa em một chút!"

Thẩm Nhất Thành dày nhất là da mặt, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, cợt nhả, "Bé cưng nè, lại giúp anh lần nữa đi mà."

Trong lòng Thời Hạ đã sớm gào thét muốn chọc cho mặt Thẩm Nhất Thành cái tổ ong từ lâu rồi!

Thẩm Nhất Thành à Thẩm Nhất Thành, kiêu ngạo bằng trời kia mà, sao không lên như diều gặp gió bay tít 9000 dặm luôn đi!

Thời Hạ còn chưa kịp nói gì thì chủ nhân của chỗ ngồi bên cạnh đã quay lại rồi.

Nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đang ngồi chỗ cô ta, Mạc Mạt sửng sốt, Thẩm Nhất Thành cũng thấy cô ta, đứng dậy vô cùng lễ phép xin lỗi, "Ngại quá, tôi đi ngay đây."

Thẩm Nhất Thành thuận tay xoa mặt Thời Hạ một cái, nháy mắt với cô, "Bé cưng, suy xét tí đi mà."

Mí mắt Thời Hạ giật kịch liệt, không thể nhịn nổi nữa sút một phát, "Thẩm Nhất Thành, anh cút đi!"

Thẩm Nhất Thành không hề có tí gánh nặng thần tượng nào, "Tuân mệnh, tiểu nhân cút ngay!"

Thấy Thẩm Nhất Thành đi rồi, Thời Hạ mới buồn bực thở hắt ra.

"Thời Hạ, cậu có cần phải thế không?

Mạc Mạt đột nhiên mở miệng, nhưng lại làm cho Thời Hạ hơi khó hiểu, "Gì cơ?"

Mạc Mạt quay người nhìn về phía Thời Hạ, ánh mắt ánh lên sự sắc bén, "Thời Hạ, cậu rõ ràng biết..." Mạc Mạt dừng một chút, "Còn quang minh chính đại khoe khoang trước mặt tớ như thế, có vui không?"

Thời Hạ tự ngẫm mất nửa phút mới hiểu được ý của cô ta, hóa ra trong mắt Mạc Mạt, cô đây là đang cố tình show ân ái cho cô ta xem.

Thời Hạ cả ngày mệt mỏi đối phó với cái tên bệnh hoạn Thẩm Nhất Thành kia thì thôi đi, lại còn thêm một cô nàng này nữa, quá tiền đình.

Thời Hạ thái độ tử tế xin lỗi, "Ngại quá, sau này tôi sẽ cố gắng chú ý hơn."

Mạc Mạt nghẹn một búng máu trong cổ họng, phun ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.

Thời Hạ lật sách giáo khoa ra, đột nhiên nói, "Nếu không phải có ai đấy tự dưng gửi tin nhắn mật báo cho chủ nhiệm khối là tôi với Thẩm Nhất Thành yêu nhau, có khi bây giờ hai đứa bọn tôi vẫn còn đang ngồi cùng bàn ấy chứ."

Thời Hạ nhìn về phía Mạc Mạt, cười cười, "Cậu nói xem có đúng không?"

Tay đang đặt trên bàn của Mạc Mạt nắm chặt lại, sắc mặt cũng biển đổi hẳn, cuối cùng hừ một tiếng, "Liên quan gì tới tôi!"

Thời Hạ cười cười, không nói.

Thẩm Nhất Thành cứ mặt dày la liếm Thời Hạ mấy ngày liền, cuối cùng, Thời Hạ cũng...quen mất rồi...

Cứ đến đêm là Thời Hạ lại nằm trên giường, tay cầm quyển từ đơn mà đọc, y hệt một con cá muối để cho Thẩm Nhất Thành muốn giở trờ gì thì giở, Thẩm Nhất Thành sờ đủ, hôn đủ, có cảm giác rồi thì liền phủi mông về phòng mình nằm mơ!

Đang ốm giở còn chưa khỏe, lại còn tự mình gây áp lực kiểu thế, sau một tuần Thẩm Nhất Thành tự tìm đường chết, mộng xuân không thấy đâu, chỉ thấy mỗi game over!

Thời Hạ nhìn dáng vẻ thất bại của anh, còn thêm dầu vào lửa, "Thẩm Nhất Thành, cứ tiếp tục như thế này, vài năm nữa là thận anh có vấn đề thật đấy!"

Đàn ông mà, cái quý nhất là thận còn gì, Thẩm Nhất Thành hiếm khi không cãi lại, chỉ làm bộ làm tịch thở dài.

Thời Hạ dễ mềm lòng, vừa thấy dáng vẻ chán nản của anh, lại mềm giọng xuống, mở miệng an ủi, "Anh, đừng có nản chí, anh xem hai mình từ đầu đến chân nè, đến cả thận cũng xứng đôi luôn đấy, nhỡ thận anh mà có vấn đề gì thì có thể giải quyết trực tiếp luôn, khỏi xét nghiệm tương thích chi cho mệt!"

Thẩm Nhất Thành "..." Giết người không thấy máu là đây!

Đến nước này rồi, giấc mộng xuân tươi đẹp coi như hoàn toàn say byebye với Thẩm Nhất Thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.