Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 57: Boss cuối



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Ngạn ngữ nói, mọi con đường đều thông tới La Mã, nhưng mà ở chỗ Thẩm Nhất Thành mà nói thì đường tịt hết cả rồi, không thông nổi qua La Mã nữa.

Bị bệnh lâu như thế, Thẩm Nhất Thành gầy một búi thịt, lại trải qua lễ rửa tội độc miệng của Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành coi như hoàn toàn nín thinh luôn.

Đường to không đi được thì phải bò lối đất bụi gai thôi, đấy là học hành cho cho tốt, mỗi ngày phải nỗ lực tiến lên thôi.

Người học giỏi vốn học giỏi không phải là bởi vì người ta dồn sức học như nào, mà là người ta đủ thông mình để biết được phương pháp học tập nào với họ, cộng thêm với trí thông minh trời sinh nữa, thì lập tức vứt người ta cách xa bốn nghìn dặm trái đất luôn.

Tựa như tiên nữ trên trời rơi xuống ấy, mặc dù người đầy bùn đầy đất nhưng vẫn không thể che đậy được sự khác biệt với người phàm, khí chất như tiên vờn quanh thân.

Thành tích của Thẩm Nhất Thành phi lên như bay, tốc độ mắt thường nhìn thấy được.

Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ 2, Thẩm Nhất Thành xếp thứ 30, Thời Hạ xếp thứ 18 trong lớp.

Lần thi tháng thứ 2, Thẩm Nhất Thành xếp thứ 19, Thời Hạ vẫn là 18.

Thi giữa kì, Thẩm Nhất Thành xếp thứ 3, Thời Hạ xếp thứ 17.

Lần thi tháng cuối cùng trước khi thi cuối kì, Thẩm Nhất Thành một lần nữa quay trở về vị trí đứng nhất toàn trường, tuy rằng không chênh lệch với người đứng thứ 2 lắm, nhưng cũng coi như là quay lại được bệ thần.

Còn Thời Hạ thì xếp thứ 16.

Mỗi lần Thời Hạ nhìn thấy Thẩm Nhất Thành chân bắt chéo, vừa lẩm nhẩm hát vừa đọc sách, tim cô rất mệt.

Cô ngày nào cũng liều mạng mà học, đọc không hết sách làm không hết đề.

Thế mà người nào đấy vừa ngã khỏi bệ thần đã có thể đọc hết lại tất cả sách giáo khoa từ hồi cấp 2 tới giờ một lượt rồi.

Thẩm Nhất Thành dùng hành động thực tế để chứng minh với Thời Hạ, khoảng cách giữa người với người có thể vĩ đại tới nhường nào.

Kì thi cuối kì 2 năm lớp 11, cả tỉnh thi chung, Thẩm Nhất Thành lần này không hề sai lầm gì, lấy được vị trí thứ nhất toàn tỉnh.

Lần trước Thẩm Nhất Thành được thứ 2 toàn tỉnh, cả trường sôi trào, đáng nhẽ được thứ nhất toàn tỉnh thì phải như nổ bom mới đúng.

Nhưng cả chủ nhiệm khối lẫn chủ nhiệm lớp đều vô cùng trầm mặc.

Chủ yếu là Thẩm Nhất Thành quá mức nhiễu sách, cả một học kì, hai người bị Thẩm Nhất Thành hành cho mất nửa cái mạng rồi.

Nhìn thấy "tin vui" trước mặt, hai người theo bản năng không dám hưng phấn chi nhiều, sợ tới giây tiếp theo, Thẩm Nhất Thành lại cho bọn họ một cú kinh hoàng nữa, nổ cho họ đầy thân thương tích luôn!

Các bạn đã nghe chuyện "Sói đến" bao giờ chưa?

Lặp đi lặp lại quá nhiều lần, ai mà dám tin Thẩm Nhất Thành không giở trò nữa?

Vì chúc mừng Thẩm Nhất Thành quay về đỉnh núi, Thời Hạ với Bồng Dương và Thịnh Thác Lý phải chọn ngay một cái nhà hàng để ăn mừng cho Thẩm Nhất Thành.

Thẩm Nhất Thành híp mắt nhìn khách sạn tráng lệ, cộng thêm mấy cái món ăn trên bàn hoa hoa cỏ cỏ các thứ, cuối cùng đành miễn cưỡng nhếch mắt, "Trước khi ăn tôi phải hỏi trước đã, ai trả tiền thế?"

Bồng Dương ho nhẹ, "Trước khi ăn ai lại bàn đến chuyện tiền bạc bao giờ, ảnh hưởng khẩu vị."

Thẩm Nhất Thành cau mày, ngón tay cong lại gõ gõ lên bàn, "Đúng thế, quả là ảnh hưởng tới khẩu vị thật, thế nên, ai trả tiền vậy?"

Bồng Dương sờ mũi, nháy mắt với Thịnh Thác Lý, Thịnh Thác Lý không phụ sự mong đợi của mọi người, "Anh Thành, không phải trường vừa trao học bổng cho anh à?"

Thẩm Nhất Thành sau khi thi được thứ 2 toàn tỉnh liền lưu lạc tới mức thành người đứng thứ nhất từ dưới lên, cuối cùng quay trở lại vị trí thứ nhất toàn tỉnh một cách ngoạn mục, người của Nhất Trung cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, thay đổi xoành xoạch, thật sự không thể chịu đựng nổi nữa. Thế nên để cổ vũ Thẩm Nhất Thành, cũng là vì khích lệ toàn bộ học sinh Nhất Trung mới trao cho Thẩm Nhất Thành một cái học bổng 1000 đồng.

Hy vọng Thẩm Nhất Thành nể mặt tiền bạc, yên tĩnh một tí.

Thẩm Nhất Thành hừ một tiếng, "Mấy anh em cũng coi trọng tôi thật đấy!"

Bồng Dương khoát tay, "Tạm thôi, tạm thôi."

Thẩm Nhất Thành không nhịn được cười cười, "Thế được, hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, không cần tiết kiệm, muốn ăn gì thì ăn nấy, tôi thanh toán."

"Anh Thành, hào phóng!" Thịnh Thác Lý vỗ bàn, "Phục vụ, cho chúng tôi 5 con tôm hùm Úc không vận, ờ, còn cả 2kg cá ngừ Hokkaido, cả lẩu nữa..."

Mí mắt nhân viên giật loạn xạ, vẫn vô cùng có trách nhiệm mà nói, "Ngại quá, có tôm hùm, nhưng mà không phải là tôm hùm Úc, cá ngừ thì cũng có, nhưng mà cũng không phải là của Hokkaido đâu..."

Thịnh Thác Lý, "..." Mãi mới giả vờ ngầu lòi được tí thì đã bị vả mặt ngay sau một giây.

Ở nơi như Cẩm Thành, cũng chỉ là một huyện thành tuyến dưới thôi, sân bay còn chẳng có, lấy đâu ra tôm hùm Úc không vận, tôm sú bản địa thì còn may ra...

Mấy con Tôm Úc không vận đến sân bay, xong lại chuyển xe lửa tới Cẩm Thành, cách biển sâu núi xa như thế, ai còn muốn ăn nữa?

Thịnh Thác Lý vẫn chưa chịu từ bỏ, "Thế bào ngư hạng 1 thì sao, cho bọn tôi 10 con đi."

Bào ngư hạng 1?

Bồng Dương vỗ vai Thịnh Thác Lý, "Thằng nhóc này có tiền đồ thật đấy, anh em coi trọng cậu!"

Nhân viên phục vụ cúi đầu nhịn cười, vẫn phải thật lòng khuyên, "Không có bào ngư hạng 1, nhưng bào ngư hạng 20 thì có, hay mỗi người gọi dăm ba cân nhé?"

Thịnh Thác Lý, "..."

Thời Hạ với Lý Hoàn không khỏi cười vang.

"Anh Thành, hôm nay tốn máu đấy." Thời Hạ vui sướng nhìn người ta gặp họa.

Thẩm Nhất Thành hất cằm nhìn cô, "Bé cưng à, em phải hiểu rằng tiền của anh chính là tiền của em, đáng lẽ tiền này đều được em tiêu đấy, nhưng mà giờ thì tốt rồi, cứ thế mà tuột mất."

Thời Hạ suy tư một lát, đột nhiên cảm thấy cũng hợp lý ra phết, nghĩ tới mấy năm rồi cô cơm còn không có mà ăn, không khỏi đau hết cả gan.

Nhưng cô vẫn phải tự an ủi bản thân lẫn Thẩm Nhất Thành, "Lúc em bị bênh, Bồng Dương người ta còn quyên tiền chữa bệnh cho em mà..."

Thẩm Nhất Thành lạnh lẽo liếc cô, "Đấy đều là tiền của anh hết!"

Thời Hạ, "..."

Thẩm Nhất Thành vừa nói xong, đột nhiên dừng một chút, nhìn về phía Thời Hạ, "Em vừa nói gì cơ?" Chuyện Bồng Dương thay anh quyên tiền chữa bệnh sao cô lại biết được?

Thời Hạ nắm lấy bàn tay đang để dưới bàn của anh, nhẹ nhàng vuốt, không nói gì.

Tuy là nói thế nhưng Thẩm Nhất Thành vẫn vô cùng nghĩa khí, cầm menu trên bàn lên gọi một lượt.

Thịnh Thác Lý dựng ngón tay cái với Thẩm nhất Thành, "Anh Thành nhà em đúng là anh Thành nhà em, chưa làm em thất vọng bao giờ."

"Cút..." Thẩm Nhất Thành cười mắng cậu ta một câu, thuận tay sờ sờ hộp thuốc lá của Bồng Dương, nói với Thời Hạ, "Anh đi toilet, em ngồi đây ăn nhiều vào, tiền của anh cả đấy, em ăn nhiều là anh lời rồi."

Thời Hạ, "Cút..."

Thẩm Nhất Thành đi ra cửa, vừa nhấc mắt đã thấy hai người đứng ở cầu thang trôn ốc ngoài căn phòng phía đối diện, một nam một nữ đứng ở đấy, người phụ nữ mặc váy dài đen chiết eo, dáng người thướt tha lả lướt, tay ở dưới người đang khều khều lấy tay của người đàn ông bên cạnh.

Nam nữ trưởng thành cả rồi, kiểu ám chỉ thế này, nhìn mãi cũng thành quen, Thẩm Nhất Thành không phải chưa thấy kiểu này bao giờ, nhưng lần này anh lại dừng bước, nhìn lâu thêm vài lần.

Bởi vì người đàn ông đang bị người phụ nữ kia câu dẫn, có cùng một họ với bé cưng nhà anh.

Thời Gia Hoan rút tay lại, vô cùng galant đỡ lấy vai của Quan Đồng, "Cô Quan, cô uống say rồi."

Quan Đồng thuận thế dựa vào lồng ngực của Thời Gia Hoan, vỗ trán, "Thời Tổng, đầu tôi hơi đau."

"Tôi đưa cô ra ngoài hóng gió, tỉnh rượu." Thời Gia Hoan đỡ Quan Đồng ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Nhất Thành.

Thời Gia Hoan gần như là rút bàn tay đang đặt bên hông Quan Đồng lại theo bản năng, phần lớn cơ thể của cô ta đều đang dựa vào người của Thời Gia Hoan, ông buông tay ra, cô ta liền lảo đảo chút nữa là ngã sấp xuống.

Thời Gia Hoan cũng không biết vì sao nhìn thấy Thẩm Nhất Thành ông lại bị hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng đỡ lấy Quan Đồng sắp ngã sấp mặt lại vào trong ngực.

Thời Gia Hoan, "Nhất Thành, sao con lại ở đây?"

"Ăn cơm ạ."

Thẩm Nhất Thành rút một điếu thuốc ở hộp ra bỏ lên miệng.

Đôi mắt nửa híp nửa nhướng lên, đánh giá Quan Đồng một cách không hề che giấu.

Váy dài đen chiết eo càng làm cho dáng người quyến rũ của cô ta trở nên rõ ràng hoàn mỹ, một người phụ nữ hơn 30, làn da lại mịn màng cứ như gái 18 vậy, không có tí nhăn nào ở khóe mắt cả.

Tay nhỏ chân nhỏ, dính trên người đàn ông, chỉ sợ là chẳng có người đàn ông nào mà không tê cả người.

Thẩm Nhất Thành cụp mắt, lông mi thật dài che đi ánh mắt của anh, khóe miệng đang ngậm thuốc lá đột nhiên cong lên, cười vài cái.

Dáng vẻ là thiếu niên 18 tuổi rõ rệt, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng trong trẻo, đôi mắt đen như mực nhìn về phía cô ta, lại không có vẻ hồn nhiên như cậu trai 18, mà là một người đàn ông trưởng thành thuần thục vô cùng, ánh mắt ấy sâu hun hun hút, lại còn pha lẫn sự tìm tòi nghiền ngẫm không hề che đậy.

Quan Đồng khó hiểu nhìn Thẩm Nhất Thành vài lần.

Đôi mắt trong trẻo tựa thiếu nữ, nhưng lại có thêm vài phần lả lơi của phụ nữ, nếu là thiếu niên không rành sự đời thật, e là cũng bị mê hoặc tới thất điên bát đảo mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.