Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 59: Xứng đôi vừa lứa



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Thời Hạ với Lý Hoàn hẹn nhau đi KFC làm đề, trong đấy vừa có điều hòa lại vừa có đồ ăn thức uống các kiểu, là chỗ mà học sinh thích tới nhất.

Thành tích của Lý Hoàn trước đây cũng nhàng nhàng Thời Hạ, nhưng kể từ hồi Bồng Dương đi học lại, Lý Hoàn cũng bắt đầu học hành tử tế hơn rồi.

Mục tiểu của cô ấy là được học chung đại học với Bồng Dương, nhưng xem tình hình hiện tại, mục tiêu này tương đối hão huyền.

Lý Hoàn cắn bút, mơ hồ hỏi, "Thời Hạ, cậu có muốn học chung đại học với Thẩm Nhất Thành không?" Lấy thành tích kia của Thẩm Nhất Thành, kiểu gì cũng đầu quân cho mấy trường kiểu Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng mà thành tích của Thời Hạ thì khó mà được.

Thời Hạ chống má suy ngẫm đề toán, nghe thấy thế, không thèm để ý mà trả lời, "Tớ có ngốc đâu, sao mà học cùng trường với anh ấy được, trừ khi là tớ bị ma nhập ra."

"Thế hai người cậu sau này thế nào bây giơ?"

"Thế nào là thế nào cơ?" Thời Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Lý Hoàn thở dài, "Cậu có nghe qua chưa? Bọn mình yêu lúc trẻ quá, tốt nghiệp cấp 3 chia cách một lần, tốt nghiệp đại học lại chia thêm lần nữa, không lâu dài được, câu không lo à?" Thẩm Nhất Thành lại còn hại nước hại dân như thế, thả ra ngoài thì ai biết có bao nhiêu tai họa nữa cơ chứ?

Thời Hạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng phun ra được một cậu, "Đúng là không lo thật, thật ra mà nói, cậu đừng nghĩ Thẩm Nhất Thành đẹp trai nứt trời như thế thôi, chứ mấy ai mà chịu được tính của anh ấy, nếu tớ mà không yêu anh ấy thì anh ấy khả năng cao sẽ thành chú cô sinh mất."

"Chú cô sinh có nghĩa là độc thân cả đời đấy." Thời Hạ còn phải bổ sung thêm.

Lý Hoàn, "..." Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành đúng là tuyệt phối, từ đầu tới chân, đến cả da mặt cũng phải xứng đôi vừa lứa, không phải xứng bình thường luôn ấy.

Thời Hạ đi với Lý Hoàn ra khỏi KFC, định vào trung tâm thương mại, mới đi được hai bước, thì tay đã bị một người phụ nữ lôi lại, Thời Hạ hoảng sợ, chưa kịp nói gì thì người kia đã khóc nức nở, "Cháu gái, cháu có nhìn thấy bé này không?"

Thời Hạ nhìn tấm ảnh mà người phụ nữ kia cầm, trên anh là một cô nhóc mặc váy công chúa, tóc buộc hai bím, trông rất đáng yêu.

Thời Hạ nhìn thật kĩ, lắc đầu, "Chưa thấy bao giờ ạ."

Người phụ nữ kia trông rất tiều tụy, đưa ảnh cho Lý Hoàn nhìn, vô cùng kỳ vọng mà nhìn cô ấy, hy vọng là cô ấy có thể nói ra một đáp án mà bà ấy mong đợi.

Nhưng đáng tiếc, Lý Hoàn cũng chưa gặp bao giờ.

Người phụ nữ kia hai mắt đẫm lệ chạy đi hỏi người khác.

Thời Hạ cau mày, "Cô nhóc ấy bị lạc à?"

Lý Hoàn, "Đêm qua tớ xem thời sự, hình như là gần dây có 3 đứa bé bị mất tích rồi, làm cho các bậc phụ huynh hoảng sợ vô cùng, Cẩm Thành chỗ bọn mình bé tí, nhiều năm rồi mới có tin liên quan tới bắt cóc, nói đi nói lại, mới 5 ngày đã mất tích 3 đứa rồi, thật sự sợ hãi."

Thời Hạ vẫn hơi có ấn tượng với chuyện này, thời đấy chưa có Wechat, đến người dùng Weibo cũng hiếm, mọi người tiếp thu thông tin chủ yếu là qua TV báo đài, nguyên khoảng thời gian đấy, trên TV liên tục phát thông báo tìm trẻ mất tích, đường lớn ngõ nhỏ gì đều xì xào chuyện mấy đứa bé hết cả.

Sau đấy vụ án này ồn ào huyên náo Cẩm Thành cả một thời gian dài vẫn không tóm được hội buôn người, cũng không tìm lại được mấy đứa trẻ, nhưng cũng không có thêm đứa nào bị bắt cóc nữa. Chuyện này không được giải quyết thêm gì.

Trong ấn tượng của Thời Hạ, hình như vụ án này không được phá.

Mấy người bắt cóc ấy đổi địa bàn liên tục, rất khó tóm được.

Đến lúc Thời Hạ về nhà, người đến siêu thị rất đông, đã xếp hàng thanh toán, hình như hôm nay ở siêu thị có hoạt động gì đấy.

Thời Hạ đi vào, không nói gì, tiếp lấy máy quét mã trong tay Lâm Vận, "Dì ơi để con làm cho."

Lâm Vận thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn con nhé Hạ Hạ."

Thời Hạ vừa giúp thu ngân, vừa nhìn xung quanh một chút, Thẩm Nhất Thành ngày thường cũng phụ giúp ở bên này, nhưng hai hôm nay cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy.

Thời Hạ giúp bên siêu thị tới tận đêm muộn, sau khi đóng cửa, cô liền chán nản ngồi ở sân dưới lầu.

Ngày mùa hè nóng kinh hoàng, đã hơn 9h rồi, người hóng mát ở sân trước đây rất đông, sân nhỏ truyền tới tiếng đùa giỡn nô nức của mấy đứa nhỏ, nhưng mấy hôm nay chỉ có người lớn tụ tập trên sân, còn con nít chẳng thấy mấy nữa, trong lòng mọi người đều thấy sợ hãi, con cái là báu vật trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì cả nhà xong mất.

Thời Hạ nâng tay xem đồng hồ, 9 rưỡi rồi mà Thẩm Nhất Thành vẫn chưa về.

Lệ Lệ nhà bà Vương lầu dưới cũng đã lên cấp 2 rồi, đang nghịch ván trượt, Thời Hạ nhịn không nhịn được chạy qua xin nghịch ván cùng.

So với lần trước lên ván của Thời Hạ, thì lần này cô tiến bộ nhiều rồi, tuy là vẫn lắc la lắc lư chưa vững nhưng cũng coi như là giữ được cân bằng, có thể trượt được bảy tám bước.

Đang lúc Thời Hạ cảm thấy hình như cô đã nắm được bí quyết trượt ván rồi thì không hiểu vì sao ván trượt lại đột nhiên ngưng lại, Thời Hạ lảo đảo ngã sang một bên, đập ngay vào lồng ngực quen thuộc.

Thời Hạ ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy chân Thẩm Nhất Thành đang giẫm lên ván trượt còn chưa kịp rụt lại.

Thời Hạ cấu anh một cái, "Em biết ngay là anh giở trò mà."

Thẩm Nhất Thành cúi đầu cười, "Lệ Lệ, trả ván cho em này, chị Hạ Hạ nhà em ngốc quá mất thôi."

Lệ Lệ lắc đầu, "Không phải đâu, chị Hạ Hạ lợi hại hơn lần trước nhiều rồi đấy, anh Nhất Thành quên rồi à, lần trước chị Hạ Hạ còn ngã sấp nữa cơ mà."

Thẩm Nhất Thành nhìn thoáng qua Thời Hạ.

Thời Hạ đột nhiên nhớ tới câu mà cô nói lúc trước, "Thẩm Nhất Thành, anh có biết em thích điểm gì nhất ở cậu không?"

Thẩm Nhất Thành ôm eo cô đi ra khỏi tiểu khu, nghe thấy vậy, nhìn thoáng qua đôi mắt giảo hoạt của Thời Hạ, thản nhiên nói, "Thích anh ở gần em nhiều hơn à? Âm 18cm có được không?"

Lần này đến lượt Thời Hạ sửng sốt, mãi đến khi Thẩm Nhất Thành dắt cô đén quán ăn đêm rồi cô mới kịp tỉnh ngộ, Thẩm Nhất Thành đang đùa giỡn lưu manh cô đây mà!

Thời Hạ vừa đánh vừa căn anh, "Thẩm Nhất Thành, anh có biết xẩu hổ là gì không thế, có tí liêm sỉ nào không thế hả?!!!!"

Thẩm Nhất Thành ôm lấy cổ cô, cắn lên miệng cô một cái, "Anh không biết xấu hổ như thế nào nào?"

Thời Hạ do dự một chút, nhỏ giọng nói thầm, "...Anh làm gì có 18cm?"

"Em nói gì cơ?" Thẩm Nhất Thành véo nhẹ lên eo cô một cái, ngữ khí nguy hiểm, "Thời Hạ, em lặp lại lời vừa nãy lần nữa đi?"

Eo Thời Hạ mềm nhũn, cười ngã vào ngực anh, có thách cô cũng không dám nói lại lần nữa.

Thẩm Nhất Thành cắn cắn vành tai cô hai cái, thả câu "Em chờ đấy cho anh" vô cùng ác độc sau đấy mới buông cô ra gọi món.

Hai người gọi thịt xiên nướng với tôm hùm đất, với vài món ăn kèm nữa.

Thời Hạ ăn tôm hùm đất không thích đeo bao tay, cứ thế bóc luôn, vừa dễ bóc lại ngon.

Đột nhiên, Thẩm Nhất Thành nói một câu xa xôi, "Lần trước hai người chơi ván trượt với nhau à?"

"Đúng thế." Lúc đầu Thời Hạ nghĩ là anh nhắc tới cô với Lệ Lệ, không do dự gì trả lời ngay.

Thẩm Nhất Thành buồn bực cầm cốc bia làm một ngụm, "Vui không?"

Thời Hạ bất giác nghe ra âm điệu có vẻ kỳ quặc của anh, không khỏi quay đầu lại nhìn một cái.

Lại nữa rồi.

Chưa có xong mà!

Thời Hạ nhét con tôm vừa mới bóc xong và miệng Thẩm Nhất Thành, "Đúng thế, lần trước em cũng hỏi cậu ấy câu y hệt vậy."

Thẩm Nhất Thành sửng sốt, Thời Hạ đã thu tay lại bóc con thứ hai rồi.

"Cậu ta trả lời thế nào?" Thẩm Nhất Thành hung tợn nhai tôm, chua loét mà hỏi.

Thời Hạ "hừ" một cái, "Em bảo em thích cậu ấy tránh xa em một chút."

Thẩm Nhất Thành nghe vậy, đột nhiên không biết nên tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa hay nên thương cảm với bản thân khi đấy mới phải nữa.

Thẩm Nhất Thành chống má nhìn cô chuyên chú bóc tôm hùm đất, đôi mắt không tự chủ được toát lên vẻ ôn nhu.

Thời Hạ một lần nửa ngẩng đầu lên đút tôm cho anh, vừa lúc chạm phải ánh mắt ấy.

Tay Thời Hạ ngưng lại, chậm rãi đút tôm cho anh, chần chừ nói, "Thẩm Nhất Thành, sao anh lại nhìn em như thế?"

Thẩm Nhất Thành vừa nhai tôm, cũng thuận miệng ngậm lấy ngón tay cô, đầu lưỡi nhẹ liếm.

Mặt Thời Hạ đỏ bừng lên, cuống quít nhìn bốn phía chung quanh, thấy không ai để ý mới quay lại trừng anh một cái.

Thời Hạ bóc thêm mấy con cho Thẩm Nhất Thành mới ăn phần mình, vừa ăn vừa hỏi, "Mấy hôm nay anh làm gì đấy, chẳng thấy anh đâu cả."

Thẩm Nhất Thành ánh mắt lóe lóe, "Bồng Dương bảo muốn buôn sỉ ít đồ, mấy ngày nay anh giúp cậu ấy vận chuyển."

Thời Hạ gật đầu, "Em nhớ ra rồi, hôm nay em còn thấy Lý Hoàn bảo chỗ Bồng Dương còn có ít hàng chưa bán hết."

"Ừ." Thẩm Nhất Thành trả lời hàm hồ, ôm cốc bia đưa tới bên miệng Thời Hạ, Thời Hạ cầm lấy tay anh nhấp một ngụm.

Thẩm Nhất Thành nhìn cô cười, uống cạn bia còn lại trong cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.