Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 61: Thẩm Nhất Thành hôn mê



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Lúc ba người Thời Hạ chạy tới viện, bên ngoài phòng bệnh còn có hai cảnh sát đang đứng nữa.

Lâm Vận nghe tin Thẩm Nhất Thành nhập viện đã tâm hoảng ý loạn rồi, lại còn thêm cảnh sát càng thêm khẩn trương vô cùng.

Phùng Nguyên vội giải thích, "Cô đừng kích động quá ạ, cháu là bạn của Thẩm Nhất Thành, cậu ấy chỉ bị chấn động não nhẹ thôi."

Nghe thấy chấn động nhẹ, Thời Hạ với Lâm Vận đều thở phào nhẹ nhõm.

Thời Hạ đi vào phòng bệnh, thấy Thẩm Nhất Thành đang nằm im trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu còn quấn đầy băng gạc, nhưng bác sĩ bảo không sao cả, sẽ tỉnh nhanh thôi.

"Nhất Thành cứu cháu nên mới bị thương ạ." Phùng Nguyên vừa nói xong đã thấy buồng, anh ta với Thẩm Nhất Thành đi theo Quan Đồng, không ngờ là tới được hang ổ của bọn bắt cóc thật, anh ta gọi điện về báo cho cảnh sát, nhưng hai người vẫn bị phát hiện ra.

Thẩm Nhất Thành ăn một gậy.

"Xin lỗi." Phùng Nguyên vô cùng chán chường, anh ta thân là cảnh sát, đã không bảo vệ công dân cho tốt thì thôi lại còn để công dân bị thương vì anh ta nữa, đúng là thất bại vô cùng.

Thời Hạ nhìn Phùng Nguyên thấy hơi quen quen, nghĩ một hồi mới nhớ ra đấy là vị cảnh sát lúc cô bị ốm có qua hỏi thăm cô về chuyện của Quan Đồng, lúc đấy cô mới được cảnh sát đang điều tra lại Quan Đồng, sau này bệnh nặng nằm hẳn ở viện, cô cũng không biết kết quả điều tra thế nào.

Thẩm Nhất Thành quen biết Phùng Nguyên?

Thời Gia Hoan nghe thấy Phùng Nguyên nói tới chuyện bọn nhỏ bị bắt cóc, đột nhiên xen vào, "Cậu vừa bảo người phụ nữ buôn bán trẻ em kia tên gì cơ?"

Phùng Nguyên, "Quan Đồng."

"Quan Đồng?"

Cả Thời Hạ lẫn Thời Gia Hoan đều bị dọa ngây người.

"Không thể nào." Thời Gia Hoan không thể tin nổi.

"Đương nhiên đây chỉ là kết luận ban đầu mà thôi, có vài người chạy thoát được, cũng mới tìm được hai đứa bé thôi, còn một bé nữa không thấy." Phùng Nguyên thêm vào.

Thời Hạ cuối cùng cũng hiểu được mấy ngày vừa rồi Thẩm Nhất Thành làm gì, anh đã sớm biết sự tồn tại của Quan Đồng rồi, thế nên thay vì ngồi nhà buồn bực thì Thẩm Nhất Thành quyết định ra tay trước chiếm tiên cơ luôn.

Thế nên người đứng sau việc điều tra Quan Đồng khi đấy, hẳn cũng là Thẩm Nhất Thành rồi.

Thế nên, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện vì cô rồi?

Mà chuyện của Quan Đồng còn có bao nhiêu thứ mà họ chưa biết tới nữa?

Thời Hạ càng nghĩ càng thấy lạnh cả người.

Phùng Nguyên là người tiếp xúc gần nhất với án bắt cóc đấy, hiện tại người còn chưa bắt được hết, mấy đứa bé cũng chưa tìm đủ, đương nhiên không thể chờ ở viện được nên đành quay lại cục trước.

Thời Gia Hoan cũng bị đưa tới cục luôn rồi, vì gần đây ông có tiếp xúc gần gũi nhất với Quan Đồng, Thời Gia Hoan cũng phải tiếp nhận điều tra.

Hai cảnh sát được phái ở lại chờ Thẩm Nhất Thành tỉnh thì lấy lời khai, đứng một hồi cũng đã tới hửng đông mất rồi.

Tờ mờ sáng, Thẩm Nam Bình và ông nội Thẩm cũng chạy tới viện.

Thời Hạ lần đầu gặp ông nội Thẩm, đôi mắt ông rất có thần, vô cùng minh mẫn sắc bén, bước đi phóng khoáng, trên thân còn có vẻ tráng kiện của quân nhân nữa.

Tuy đã hơn bảy mươi nhưng so ra còn có tinh thần hơn so với thư sinh Thẩm Nam Bình kia nhiều.

Ông nội Thẩm nhìn thấy Thời Hạ đang đứng chờ ở ngoài phòng bênh, tay chắp sau lưng, "Con là bạn gái nhỏ của Nhất Thành nhà ông phải không?"

Nghe thấy vậy, Thẩm Nam Bình cau mày, "Bố!"

Thời Hạ đứng thẳng dậy cung kính khom lưng chào ông, "Con chào ông nội Thẩm ạ, con là Thời Hạ."

Ông nội Thẩm khoát tay, "Đừng sợ, ông không giống bố Nhất Thành đâu, cổ hủ chết được. Ông với bà nội của Nhất Thành cũng yêu nhau từ thuở 17 18, sau đấy bên nhau cả đời, Nhất Thành cũng không giống bố nó, giống ông cơ, thế nên, cố bé con, cháu đừng sợ, Cục Cưng nhà ông chung tình lắm."

"Bố!" Thẩm Nam Bình mặt vừa trắng vừa đỏ, trước mặt con nhóc này nói ông ta chẳng ra thể thống gì cả.

Ông nội Thẩm liếc Thẩm Nam Bình, không nói gì đi vào phòng bệnh.

Trong phòng chỉ có Lâm Vận chăm sóc, ông nội Thẩm thấy Lâm Vận, thở dài một hơi, một gia đình đang tốt đẹp đến thế lại bị Thẩm Nam Bình phá nát chẳng còn lại gì.

Người nhà họ Thẩm đều tới phòng bệnh của Thẩm Nhất Thành hết rồi, còn gọi cả bác sĩ vào kiểm tra lại, Thời Hạ không có thân phận gì mà vào đấy, thế nên đứng ngoài chờ.

Nhưng mà chờ từ đêm tới trưa, sau mười mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Nhất Thành vẫn không tỉnh.

Chấn động não nhẹ chỉ có biểu hiện là mơ màng chóng mặt, buồn nôn thôi, kể cả có hôn mê thì cũng không vượt quá nửa tiếng được.

Bác sĩ cũng phát hiện bất thường, đưa Thẩm Nhất Thành đi kiểm tra nhưng vẫn ra kết quả giống đêm qua, cơ thể Thẩm Nhất Thành vô cùng khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết, chỉ là không tỉnh được mà thôi.

Trời nóng, chân tay Thời Hạ lại lạnh buốt, cứ như mới bò ra khỏi hố băng vậy.

Lý Hoàn với Bồng Dương biết tin cũng chạy tới, Lý Hoàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thời Hạ mà an ủi, "Không sao đâu, đừng lo lắng quá, Thẩm Nhất Thành nhất định không sao cả, bác sĩ nói rồi đấy, chỉ chấn động não nhẹ thôi mà. Có khi Thẩm Nhất Thành đầu óc thông minh quá, chấn động một cái cũng phải phản ứng mạnh hơn so với người thường."

Thời Hạ biết Lý Hoàn đang an ủi cô, cười vỗ vỗ tay cô ấy, "Tớ không sao đâu."

Mãi tới tối Thẩm Nhất Thành vẫn không tỉnh, Bác sĩ cũng hoảng hốt, họ chưa gặp tình huống này bao giờ cả, bác sĩ toàn khoa phải mở cả hội chẩn, vẫn không tìm ra bất cứ manh mối nào.

Ông nội Thẩm quyết định nhanh chóng, suốt đêm chuyển viện cho Thẩm Nhất Thành, không thèm nói chệch đã sắp xếp xe rồi.

Thời Hạ đứng ở cửa viện nhìn xe đi, quay lại viện đi tới cửa nhà xác.

Ngày hè tháng 8, trời oi bức, đến cả không khí cũng mang theo vị bí bách khó thở.

Thời Hạ đứng nhìn hành lang sâu hun hút kia, trong lòng là một hồ nước tĩnh lặng, không có lấy một gợn sóng.

Đây là nơi cô và Thẩm Nhất Thành chia ly năm ấy.

Cô sống không tới 30 năm, lại nếm đủ các thể loại sinh ly tử biệt rồi đoàn tụ trên thế gian này.

*

Thời Hạ gọi xe về nhà, trời vẫn còn sáng, ánh sáng qua kính chiếu vào nhà, Thời Gia Hoan đang ngồi trên sofa hút thuốc, trong nhà sương khói lượn lờ.

"Nhất Thành tỉnh chưa?" Thời Gia Hoan khàn giọng hỏi.

Thời Hạ lắc đầu, "Vẫn chưa."

Thời Gia Hoan nhíu mày, "Sao bảo là chỉ chấn động não nhẹ thôi mà? Sao giờ còn chưa tỉnh nữa?"

Thời Hạ lại lắc đầu, "Không biết nữa, ông nội Thẩm chuyển anh ấy qua bệnh viện thành phố bên cạnh rồi."

"Sao...con không đi?"

Thời Hạ cười với ông, "Con về nấu cơm cho bố."

Thời Gia Hoan thấy có gì không đúng, lại không biết là không đúng chỗ nào, lòng ông rất rối loạn, ông mới ra khỏi cục cảnh sát, tuy rằng cảnh sát không nói rõ, nhưng ông vẫn có thể hiểu được, Quan Đồng chắc chắn không thể không liên quan tới vụ án buôn bán trẻ em làm rúng động Cẩm Thành được.

Nghĩ tới vậy, Thời Gia Hoan càng sợ hãi, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng.

Thời Hạ đi vào bếp, bình tĩnh lấy đồ ăn ra rửa, thái, nấu.

Ba mặn một canh, đều là những món Thời Gia Hoan thích ăn.

Thời Gian Hoan ngồi xuống bàn ăn, cười khổ, cô con gái này, ông để cô chịu thiệt quá nhiều.

Thời Hạ gắp đồ ăn cho Thời Gia Hoan, "Bố, cảm ơn bố."

"Ừ?" Thời Gia Hoan ngẩng đầu nhìn Thời Hạ, "Sao tự nhiên lại nói thế?"

"Bố, con biết mấy năm nay một người đàn ông như bố một mình chăm sóc con khó khăn thế nào, lại phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa, con rất cảm ơn bố."

Hai người trầm mặc ăn hết bữa cơm này, tối đi ngủ, Thời Hạ đứng trước cửa phòng ngủ của Thời Gia Hoan, nhẹ nhàng nói, "Bố, mai con sẽ qua thành phố kế bên với Thẩm Nhất Thành, chắc sẽ ở lại ít ngày, bố phải chăm sóc tốt bản thân nhé."

"Được, con nhớ chú ý an toàn." Thời Gia Hoan biết Thời Hạ lo lắng cho Thẩm Nhất Thành, cũng không cảm thấy có gì không ổn cả,

Thời Hạ cười với ông, đưa tay ôm ông, "Bố, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, Hạ Hạ."

*

Sáng hôm sau, Thời Hạ lên xe khách đi sang thành phố kế bên rồi bắt taxi tới bệnh viện lớn nhất.

Thời Hạ đứng ở cửa viện, nhìn thấy vách tường loang lổ kia, không nhịn được cười khổ, vòng đi vòng lại lại quay lại nơi này.

Rất nhiều năm sau, cô vì bệnh thận cũng phải nằm ở dây, cũng là ở sân thượng của bệnh viện này, cô một lần nữa gặp lại Thẩm Nhất Thành.

5 ngày liền, Thẩm Nhất Thành vẫn không tỉnh, bác sĩ trong viện kiểm tra vô số lần không có một ngoại lệ nào hết, rất bình thường, vô cùng bình thường.

Nhưng bình thường như thế, lại vẫn bất tỉnh.

Thẩm Nhất Thành hôn mê mấy ngày, Thời Hạ đợi ở ngoài phòng bệnh tròn nấy ngày, Lâm Vận cũng lo lắng cho Thẩm Nhất Thành, gầy rộc cả đi.

Thời Hạ xuống nhà ăn bệnh viện mua cơm, sắc thuốc mỗi ngày cho Lâm Vận, sau đấy đem qua cho Lâm Vận.

Nếu là vì Thẩm Nhất Thành lại khiến cho bệnh của Lâm Vận tái phát, vậy công sức lâu nay của cô với Thẩm Nhất Thành lại hóa công cốc mất.

Cùng với sự lo lắng của tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm, Thời Hạ lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh khác hẳn với người bình thường.

Tìm không rõ nguyên nhân thì chỉ có thể chờ thôi, chỉ là không biết phải chờ tới bao giờ.

Thời gian trong viện tựa như không phân rõ được ngày và đêm, Thời Hạ lại như quay lại năm tháng bị bênh, mỗi ngày ngồi trên giường bệnh hết chờ mặt trời mọc rồi lại lặn, không biết liệu nhắm mắt lại thì có còn mở ra được nữa không.

Nói cho cùng, Thẩm Nhất Thành vẫn bị cô liên lụy.

Cũng không biết đợi bao nhiêu ngày, đến một chạng vạng nọ, Thẩm Nam Bình đưa ông nội Thẩm tới thăm Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành đột nhiên mở mắt, nhìn Lâm Vận, cười gọi một câu, "Mẹ."

Tất cả mọi người vô cùng kinh hỉ, đầu tiên là chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng chạy tới, nhưng Thẩm Nhất Thành đã nhắm chặt hai mắt, miệng không ngừng gọi, "Hạ Hạ, Hạ Hạ..."

Lâm Vận vội chạy ra hành lang gọi Thời Hạ vào.

Thời Hạ cầm lấy tay Thẩm Nhất Thành, "Em ở đây, Thẩm Nhất Thành, em là Thời Hạ."

Bàn tay kia siết chặt tay của cô, tựa như muốn liều mạng mở mắt ra nhìn cô, nhưng lại không thể mở nổi, mồ hôi lạnh đổ toàn thân, cuối cùng bất lực nỉ non, "Hạ Hạ, em có sợ không?"

Thời Hạ cúi sát tai anh, nhẹ giọng nói, "Thẩm Nhất Thành, em không sợ!"

Không biết Thẩm Nhất Thành có nghe được lời Thời Hạ nói hay không, khóe miệng giường như hơi cong lên, "Hạ Hạ, đừng sợ."

Thời Hạ cũng cười, nhéo vào lòng bàn tay anh một cái, "Thẩm Nhất Thành, em không sợ, một là cùng sống, hai là cùng chết, đấy là lời anh từng nói đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.