Chiều Em Đau Cả Trái Tim

Chương 7: Thẩm Nhất Thành quỷ kế đa đoan



Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Đến tiết tự học tối, Thời Hạ bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng.

Chủ nhiệp lớp ngồi ở bàn làm việc, tay cầm hai tờ bảng điểm so so sánh sánh.

Cơ bản thì Thời Hạ cũng hiểu thầy gọi cô tới để làm gì rồi.

Vừa thi xong, kiểu gì cũng để nói chuyện thành tích thôi.

Chủ nhiệm nhìn thành tích của Thời Hạ, thở dài một hơi.

Thời Hạ đứng cạnh thó đầu nghía trộm một cái, từ dưới đếm ngược, thứ 5.

Văn với tiếng Anh trên 100, miễn cưỡng coi như là tạm được, nhưng cũng không cân nổi cú tạ toán học và tổ hợp.

Cô nghĩ điểm của cô có khi đã phải đội sổ rồi, giờ xem ra muốn đội sổ cũng là chuyện hơi bị khó khăn đấy.

Cái kiểu học sinh trung bình như Thời Hạ chính là đối tượng chú ý trọng điểm của các giáo viên, với thành tích này của họ, chỉ cần cố gắng là có thể thi đậu đại học.

"Thời Hạ này, thành tích của em sụt giảm khá nghiêm trọng, nghỉ hè em làm gì vậy?"

Thời Hạ cúi đầu, cô cũng chẳng thể nào nói mình vừa mới sống lại, quên sạch kiến thức cấp 3 được.

Chủ nhiệm lớp chẳng qua cũng mới hơn 20, Thời Hạ lại là một cô nhóc, anh cũng không thể nói nặng lời quá được, sợ chọc cô nhóc khóc mất thì dở, lời nói cố gắng nhu hòa hết sức có thể, hết đưa lại đẩy, cuối cùng cũng chốt được một câu, "Thật ra, em đáng ra nên học ban xã hội, ít ra ổn hơn so với điểm toán của em bây giờ, lại thêm điểm tổ hợp nữa..."

Chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng, "Thời Hạ ơi, sao lúc phân ban em không chọn ban xã hội thế?"

Thời Hạ từ lúc bước vào văn phòng vẫn giả vờ ngoan ngoan hết mực, không hề nói một lời nào, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cô mà không nói thì chuyện lại đi chơi xa mất, "Thầy ơi, nếu em mà thi ban xã hội, thành tích có khi còn không bằng được ban tự nhiên đâu thầy, ít ra điểm lý của em lúc nào cũng hơn 10 điểm mà."

Chủ nhiệm lớp, "..."

Khóe miệng chủ nhiệm co giật nửa ngày, khoát khoát tay, "Thôi em về đi, nhận tiện kêu Thịnh Thác Lý hộ thầy."

Trên đường từ văn phòng trở về lớp học, Thời Hạ tỉ mỉ suy tư một hồi.

Vừa rồi cô xem phiếu điểm xong, ngoại trừ điểm của cô thì quan trọng hơn nữa là điểm của Thẩm Nhất Thành.

Không ngoài ý muốn, đứng nhất.

Cho nên phần bài làm cô chép hôm qua là bài làm của ai?

Thời Hạ quay về phòng học gọi Thịnh Thác Lý ra ngoài, vè mặt cậu đúng kiểu cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Thật ra Thịnh Thác Lý học cũng không đến nỗi tệ lắm, ở lớp có thể xếp trước hạng 20, chẳng qua nghỉ hè xả ga hơi quá, lại còn đánh giá quá cao trình độ của Thời Hạ, cho nên mới gây ra kết quả hiện tại.

Thời Hạ suy nghĩ cả một đường đi, cuối cùng mới đưa ra được một kết luận, cô bị Thẩm Nhất Thành chơi xỏ rồi.

Cô đúng mất não thiểu năng mới đi tin Thẩm Nhất Thành là người lương thiện.

Chỉ có điều cô vẫn không hiểu nổi, rõ ràng là cô chép bài thi của Thẩm Nhất Thành cơ mà, sao điểm của hai người lại chênh lệch nhiều đến như vậy?

Có lẽ do ánh mắt của Thời Hạ u oán quá mức, Thẩm Nhất Thành đang cúi đầu làm bài tập cũng phải ngẩng lên liếc cô một cái.

Tầm mắt hai người đối nhau, Thời Hạ giơ ngón giữa lên với cậu.

Thẩm Nhất Thành không nhịn được cong môi, rút một phần bài thi từ trong gầm bàn ra ném lên bàn Thời Hạ.

Thời Hạ lật tờ bài làm chưa được giáo viên chấm điểm ra, cuối cùng cũng hiểu, tên nhãi Thẩm Nhất Thành này vì để hãm hại cô, còn kì công làm tận hai bài thi khác nhau.

Lúc đầu cậu viết đáp án sai cho Thời Hạ chép, cậu đã liệu được kiểu gì cô cũng không tin, cho nên còn giữ thêm một chiêu khác, chuẩn bị hẳn một bài thi làm sai để lừa Thời Hạ đút đầu vào rọ.

Thẩm Nhất Thành, cậu mới 18 thôi đấy, sao mà bụng dạ xấu xa thế hả!

Có điều Thời Hạ cũng vu oan cậu một lần, cậu chơi lại cô một lần cũng chẳng có gì đáng trách, thôi bỏ đi, dù sao cậu vẫn chỉ là tên nhóc thôi, còn Thời Hạ đã là bà cô 30 tuổi rồi, không thèm chấp nhặt với cậu!

Thành tích có dọa người đi chăng nữa thì vẫn không bùng nổ bằng câu thơ "người bệnh đang hấp hối vội ngồi dậy, cười hỏi khách tự nơi nào tới đây."

Thời Hạ thở dài một hơi, đúng là mạng mẽo hại người mà!

Nếu cô không nhìn thấy mấy câu thơ chế kiểu này trên mạng thì làm sao cô lại "hạ bút thành văn" như thế được cơ chứ?

*

Một tuần sau, Thời Hạ cuối cùng cũng thích nghi được với cuộc sống của học sinh cấp 3, đương nhiên cũng thích nghi được với việc thành tích của mình không tăng thêm tí nào.

Thời Hạ nghĩ có lẽ cô phải nhờ Thời Gia Hoan mời gia sư dạy kèm cho mình.

Thành tích của cô năm đó cũng chẳng tốt, qua nhiều năm như thế này rồi, không phải muốn tốt là tốt lên được.

Việc điểm số cứ từ từ cũng được, Thời Hạ cảm thấy có việc còn nguy cấp hơn cả thành tích của cô nữa kìa.

Đó là vấn đề sức khỏe của mẹ Thẩm Nhất Thành.

Lúc đấy bác sĩ có nói, nếu bệnh của bà được phát hiện sớm hơn 3 tháng, thì vẫn còn cơ hội chữa trị.

Mà thời gian hiện tại cách thời gian Lâm Vận ngất xỉu vẫn còn một năm nữa, hẳn là vẫn kịp.

Chỉ có điều Thời Hạ không biết nên làm cách nào để bảo mẹ Thẩm Nhất Thành đi bệnh viện kiểm tra cả, cũng không thể nào nói cho Thẩm Nhất Thành là, "Mẹ cậu bị bệnh đấy, mau đi bệnh viện khám đi." kiểu thế được.

Mấy hôm nay Thời Gia Hoan bề bộn công việc, hơn nửa đêm mới về, sáng sớm đã đi rồi, Thời Hạ nghĩ chắc cũng vài ngày cô chưa được gặp ông rồi.

Buổi tối thứ 6 thế mà Thời Gia Hoan lại về sớm, chưa tới 6h đã về nhà rồi, về cùng ông còn có cả chú họ của Thời Hạ - Thời Lạc Văn và con gái của ông ta, Thời Vũ Mông.

Thời Lạc Văn hôm nay đến vay tiền, mấy ngày rồi Thời Gia Hoan bận bịu, Thời Lạc Văn gọi điện cũng không hẹn gặp được, hôm nay biết được Thời Gia Hoan về sớm mới đứng ở cửa tiểu khu chờ.

"Cậu cần tiền gấp à?" Thời Gia Hoan rót nước cho hai người, cắt hoa quả đưa cho Thời Vũ Mông, "Mông Mông, ăn chuối này."

"Cảm ơn bác." Thời Vũ Mông cùng tuổi với Thời Hạ, nhỏ hơn cô vài tháng, dáng người cao gầy, mặt trái xoan, mắt lại to, rất xinh xắn, chỉ là hơi cận một chút, phải đeo một cặp kính gọng đen.

"Vâng ạ, định mua căn nhà trên thị trấn, Mông Mông sắp thi đại học tới nơi rồi, em với mẹ con bé định mua căn nhà gần trường một chút, tiện chăm sóc con hơn, con bé học tập áp lực nhiều, ở nội trú ăn uống không đủ dinh dưỡng được." Thời Vũ Mông học tốt, vẫn luôn vững chân trong lớp mũi nhọn.

"Ừ, ừ, học hành là chuyện lớn, mua nhà cũng ổn, lại còn làm đồng tiền có giá trị, cậu còn thiếu bao nhiêu nữa?"

Thời Gia Văn xoa xoa tay, "Em cũng không dư giả gì mấy, còn khoảng 10 vạn nữa."

Tại thời điểm lúc bấy giờ, ở huyện thị nhỏ như Cẩm Thành, hơn 20 vạn có thể mua được một căn nhà hơn 80m2 rồi, Thời Lạc Văn vừa mở miệng đã đòi vay một nửa căn nhà rồi.

"Đây, cậu ghi số tài khoản vào đây, mai tôi đi ngân hàng chuyển tiền cho cậu." Thời Gia Hoan cực kì hào sảng.

Thời Hạ ngồi xem TV không thèm hé răng nửa lời, nghe thấy Thời Gia Hoan đồng ý việc cho vay, tắt TV nói, "Con đi siêu thị tí."

"Để em đi cùng chị." Thời Vũ Mông đứng lên cùng.

"Không cần đâu, gần lắm, chị về ngay thôi." Thời Hạ đứng dậy đi ra ngoài, Thời Gia Hoan vội xoay người nói, "Hạ Hạ, bố đặt đồ ăn ở tiệm trước nhà đấy, con nhân tiện qua lấy luôn, đỡ phiền người ta đi chuyến nữa."

"Vâng." Thời Hạ đáp lời đi ra cửa.

Ra khỏi cửa nhà, gió nóng hun lên mặt, làm người ta cảm thấy sự khó chịu không thể hiểu nổi, Thời Hạ sờ túi, chỉ có kẹo, không có thuốc lá.

Thời Hạ đi tới siêu thị nhà Thẩm Nhất Thành, Lâm Vận đang ngồi sau bàn thu ngân tính toán sổ sách.

Thời Hạ bước vào trong chọn mấy gói đồ ăn vặt trên quầy, Lâm Vận tính tiền, "Tổng cả 13 đồng."

Lâm Vận ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Hạ hơi sững sờ một chút, lại đứng dậy, tay chân luống cuống hết cả, "Hạ, Hạ Hạ,..."

Thời Hạ dừng một chút mới mở miệng, "Dì ơi, cho con...hai bao thuốc nữa."

Đây là lần đầu tiên Thời Hạ kêu bà là dì, Lâm Vận không phản ứng lại kịp trong chốc lát.

Có những việc thật sự rất khó để nói, nhưng một khi đã nói ra được mới cảm thấy cũng chẳng khó đến như tưởng tượng.

Thời Hạ cong khóe môi, cười nhàn nhạt, "Dì ơi, lấy cho bố con hai bao thuốc lá."

"À, được được, để dì lấy cho con." Lâm Vân vội quay người lấy hai gói thuốc loại thường ngày Thời Gia Hoan hay hút trên giá xuống, bỏ cả thuốc lẫn đồ ăn vặt của Thời Hạ vào trong túi to đưa cho cô.

Thời Hạ lấy tiền đưa cho bà, Lâm Vân xua tay, "Không cần đâu, dì không tính tiền đâu."

Thời Hạ vẫn đẩy tiền qua, "Không được, tiền phải tính chứ."

Lâm Vận tìm tiền lẻ trả lại cho cô, quan tâm hỏi, "Vết thương của cháu ổn chưa?"

Thời Hạ giơ trán ra cho bà xem, "Cũng khá ổn rồi ạ, cái sẹo bé tí đấy vài bữa nữa là nhạt thôi."

Vết sẹo trên trán quả thực là rất nhạt, không nhìn kĩ cũng không phát hiện ra được, Lâm Vận thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, may mà người không việc gì, trán con gái mà để có sẹo thì tệ lắm.

Lúc Thời Hạ rời đi có nói một câu, làm Lâm Vận giật mình hồi lâu.

Thời Hạ nói, "Dì ơi, con xin lỗi, ngày hôm đấy là con tự ngã, không phải Thẩm Nhất Thành xô con đâu ạ."

Dù sao cũng là con bà, sao bà lại không biết cho được, đến giờ bà cũng không tin là Thẩm Nhất Thành đẩy Thời Hạ, chỉ là bà không ngờ rằng cô sẽ xin lỗi bà mà thôi.

*

Thời Hạ ra sức hút một hơi thuốc, lời xin lỗi nghẹn 10 năm cuối cùng cũng nói ra được, không chỉ riêng chuyện đổ oan cho Thẩm Nhất Thành mà còn là hiểu lầm quá nhiều năm cô dành cho Lâm Vận, đều được giải quyết bởi một câu xin lỗi này.

Trong ngõ nhỏ tối tăm, Thời Hạ dựa lưng vào tường, nhả ra từng hơi khói.

Cô đứng phía sau tiệm cơm mà Thời Gia Hoan đặt, đồ ăn vẫn chưa làm xong, Thời Hạ liền trốn trong ngõ hút thuốc.

Nghĩ tới Thời Lạc Văn trong nhà, Thời Hạ lại càng thêm phiền muộn.

Thời Gia Hoan tính tình hào sảng, đối xử với thân thích cũng tốt, nhất là sau khi ông bà nội mất, Thời Gia Hoan cũng chẳng còn người thân nào, họ hàng thân thuộc nhất cũng chỉ có mỗi em họ Thời Lạc Văn này là gần gũi nhất.

Chỉ cần ông ta mở miệng, Thời Gia Hoan chưa từ chối bao giờ.

Trước kia Thời Hạ cũng từng coi Thời Lạc Văn là người thân, nhưng đó là trước kia.

Sau khi Thời Gia Hoan nhảy lầu, Thời Hạ cùng đường, dùng 60 tệ cuối cùng mua vé xe quay lại Cẩm Thành.

Thời Hạ chẳng còn chỗ nào để đi cuối cùng phải làm phiền tới nhà của Thời Lạc Văn, muốn tá túc một đêm, chẳng ngờ Thời Lạc Văn biết chuyện Thời Gia Hoan bị chủ nợ bức tử, sợ gặp phiền phức, cho Thời Hạ 100 đồng bảo cô ra ở khách sạn.

Thời Hạ chưa từng cảm thấy Thời Lạc Văn làm thế thì có gì là sai cả, nịnh giàu tránh nghèo là chuyện thường tình ở đời, chẳng có gì đáng trách, cũng chẳng có gì đáng để oán giận, chỉ là không bao giờ có thể coi người ta là người thân nữa mà thôi.

Buổi tối hôm đó, Thời Hạ ngồi trên ghế dài bên ngoài tiểu khu của Thời Lạc Văn, nhìn lên bầu trời đầy sao, chẳng biết ngôi sao là bố cô nữa.

Thời Hạ nghĩ xem cô có nên dùng cách của Thời Gia Hoan để từ giã cõi đời này hay không.

Nếu không nhờ có Lâm Hải Quân, Thời Hạ chắc cũng sớm rời xa nhân thế rồi.

Lâm Hải Quân là bà con xa của Lâm Vận, là một chủ thầu, sở dĩ Lâm Hải Quân quen biết Thời Gia Hoan cũng là nhờ Lâm Vận.

Bởi vì ông ấy là bà con của Lâm Vận, lại còn làm thầu xây dựng, thế nên Thời Gia Hoan cho ông ấy mấy công trình nhỏ, Thời Hạ cũng từng gặp ông ấy ở nhà mấy lần.

Nhưng lúc ấy cô chỉ nghĩ đó là họ hàng nhà Thẩm Nhất Thành nên cũng chẳng nói chuyện nhiều, không ngờ ông ấy lại nhớ rõ Thời Hạ.

Nhà của ông ở cùng một khu với Thời Lạc Văn, hai người mua ở đấy cũng là do Thời Gia Hoan kiến nghị, sau này cái tiểu khu đấy nằm không xa trường số 4 lắm, nước lên thì thuyền lên, giá nhà tăng cao, chứng tỏ mắt nhìn của Thời Gia Hoan không hề tệ.

Lâm Hải Quân nhìn thấy Thời Hạ, nằng nặc bảo cô đến nhà mình ở một dêm, Thời Hạ không muốn đi, lại bị ông cường ngạnh túm cổ lôi đi.

Vợ Lâm Hải Quân ở nhà làm cơm cho Thời Hạ, hôm sau lúc Thời Hạ rời khỏi, phát hiện 1 vạn trong ba lô của mình.

Một vạn đối với Thời Hạ lúc đấy là một khoản tiền rất nhiều, nhất là với những gia đình không quá dư giả như nhà của Lâm Hải Quân, lại càng không ít.

Cũng nhờ một vạn đấy, chống đỡ được sinh hoạt phí cả một năm của Thời Hạ.

Thời Hạ vứt mẩu thuốc lá đã cháy đến đầu ngón tay xuống đất, lấy chân miết miết cho tắt lửa, một vạn đồng đó, cho đến lúc cô lên bàn phẫu thuật vẫn chưa thể trả lại cho Lâm Hải Quân.

Quạt quạt gió cho vơi bớt mùi thuốc là, đồ ăn cũng làm xong rồi, Thời Hạ xách theo hai túi đồ ăn đã đóng gói kĩ càng bước ra khỏi tiệm cơm, vừa lúc đụng phải Thẩm Nhất Thành.

Cậu mặc áo thể thao màu trắng, tay ôm một trái bóng rổ, mặt còn vương một chút mồ hôi, có vẻ như là vừa đi chơi bóng về.

Nhờ vào đèn đường, Thẩm Nhất Thành dễ dàng nhận ra được cái túi lỉnh kỉnh bên kia có in tên của siêu thị nhà mình.

Thời Hạ chưa bao giờ mua đồ ở siêu thị nhà cậu cả.

Cô thà rằng đi cửa hàng cách đấy mấy con phố cũng không thèm đến siêu thị nhà cậu.

Thời Hạ thấy tầm mắt của cậu, theo đó nhìn xuống mấy cái túi trong tay mình.

Thời Hạ đang nghĩ xem có nên chào hỏi Thẩm Nhất Thành cái không, dù sao sau sự kiện chép bài hôm nọ, cô nhận ra không khí giữa cô và Thẩm Nhất Thành cũng dịu xuống một ít rồi.

Tuy rằng hai người không nói gì nhiều, nhưng cũng không còn tình trạng giương cung bạt kiếm, muốn tránh còn không kịp như trước nữa.

Bạn học bình thường gặp nhau chắc là to giọng gọi tên nhờ?

Thời Hạ vừa nghĩ vậy, liền xoay người bước vào trong tiểu khu, thôi bỏ giùm đi, cái người Thẩm Nhất Thành này ai mà đoán cho được, đừng tự làm mình mất mặt thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.