Chiều Hư Vai Phản Diện

Chương 88: 88: A Khâm 2




Về đến nhà, Liễu Phương nhìn thấy hốc mắt con gái hơi đó, thoạt nhìn, còn tưởng là Tuỳ Khâm bắt nạt cô.

Vẫn may Liễu Phương vẫn có năng lực phán đoán, bởi vì con gái chốc chốc lại nhìn chằm chằm Tuỳ Khâm.

Tuỳ Khâm đến lần thứ hai, thoái mái hơn nhiều, chỉ là vì giấc mơ Lâm Bạch Du kể ban nãy, khiến anh lúc nhìn thấy Liễu Phương, sẽ suy nghĩ nhiều.

Người dịu dàng như thế này, không nên qua đời.

Mà nên sống tốt như thế này.

Lúc Tuỳ Khâm về đường Nam Hoè vẫn còn sớm, hơn 8 giờ, hàng xóm láng giềng hoặc ngồi dưới gốc cây hoa hoè già ở đầu đường, hoặc là ngồi trước cửa nhà mình.

Đúng lúc Hoàng Trạch quay về, đi đến cùng chỗ với anh.

Thế mà anh vẫn dám về!Hoàng Trạch nổi lửa trong mắt, Tuỳ Khâm kéo Lâm Bạch Du đi trước mặt anh ta, trước mặt tất cả mọi người trong quán trà sữa, mặt anh ta còn bị đạp xuống đất.

“Tuỳ Khâm, mày ra đây, tao có chuyện nói với mày.

”Tuỳ Khâm dửng dưng, “Ở đây à?”Hoàng Trạch nhìn hàng xóm làng giềng, bọn họ thích nhất là hóng hớt, nén lửa giận: “Về nhà nói.

”Tuỳ Khâm cong khoé môi: “Ở đây luôn đi.

”Hoàng Trạch thấy anh đứng đó không động đậy, bắt ép không được, dù sao lời anh ta nói, Tuỳ Khâm không nghe bao giờ.

“Mày đưa người đi, không có gì muốn nói với tao à?”Tuỳ Khâm thong thả ung dung nói: “Tôi rời đi với bạn học cùng lớp của tôi, có liên quan gì đến anh à?”Anh nhấn mạnh vài chữ trong đó.

Hoàng Trạch nhìn giận dữ: “Cậu ấy là người tao mời!”Tuỳ Khâm không tức giận chút nào: “Anh mời là chuyện của anh, anh không nên ra tay với con gái ở nơi đông người, thế nên cậu ấy bằng lòng đi cùng tôi.

”Câu này ngay lập tức khiến Hoàng Trạch tức điên.

“Tao ra tay? Tao chỉ là muốn cậu ấy đừng đi thôi!” Hoàng Trạch tức đến nỗi không lựa lời: “Chẳng phải mày đánh tao luôn rồi sao? Mày có ngại không hả? Chúng mày có mối quan hệ gì?”Hàng xóm láng giềng dưới gốc cây hoa hòe già cũng khinh bỉ nhìn anh ta.


Tuỳ Khâm bình tĩnh nói: “Quan hệ bàn trên bàn dưới, quan hệ bạn học.

”“Quỷ mới tin!” Hoàng Trạch la một lúc lâu, cười khinh khỉnh xong, nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, “Mọi người đừng tin nó nói tầm bậy tầm bạ!”Một bác gái nói: “Hoàng Trạch, sao cháu lại có thể ra tay với con gái thế.

”Hoàng Trạch: “Cháu không hề! Nó mới như thế!”Anh ta chưa hề chạm vào.

Hàng xóm láng giềng nhìn Tuỳ Khâm mấy năm nay, đứa trẻ này lạnh nhạt, có con gái theo đuổi cũng không để tâm, làm sao có thể.

Những người khác nhao nhao lắc đầu thở dài.

“Đứa con nhà Hữu Chí này, bị nuôi hư đốn rồi.

”“Ầy, tội nghiệp Tuỳ Khâm.

”“Tự mình làm không thừa nhận còn vu oan cho người khác, quá đáng thật.

”Tuỳ Khâm thờ ơ đứng ngoài nhìn.

Hoàng Trạch tức đau cả đầu, nhất là khi tất cả mọi người đều không tin mình, lại đều tin tên Tuỳ Khâm trong ngoài bất nhất.

Anh ta đi thằng vào nhà, về nhà chắc chắn cho Tuỳ Khâm đẹp mặt.

Tuỳ Khâm đi chậm một bước.

Trong nhà không có ai, Hoàng Trạch đợi ngoài phòng khách, nhìn thấy bóng dáng Tuỳ Khâm xuất hiện trước cửa, dừng lại trên bậc thềm.

Tuỳ Khâm đứng ngược ánh sáng, anh ta dường như không thấy rõ mặt người kia.

Nhưng Hoàng Trạch nghe thấy rõ ràng, giọng nói lạnh lẽo của Tuỳ Khâm từ ngoài nhà lọt vào bên trong theo chiều gió, “Không có lần sau đâu.

”Nó đang cảnh cáo mình!Hoàng Trạch hiểu rõ hơn ai hết, nhưng hiện tại cả ngôi nhà số 54 chỉ có mình và Tuỳ Khâm, không có ai khác nghe thấy câu này.


Tuỳ Khâm đi lướt qua người anh ta, sắc mặt nhàn nhạt, từ nói ra lại vô cùng lạnh giá: “Mày không xứng.

”Cảm giác áp bức khiến Hoàng Trạch mở miệng ra, nhưng không nói được lời nào.

Tuỳ Khâm của hiện tại và Tuỳ Khâm ban nãy ở bên ngoài bình tĩnh tranh cãi với anh ta hoàn toàn không phải cùng một người, đây mới là bộ mặt thật.

-Dù đã được Tuỳ Khâm khuyên giải, Lâm Bạch Du vẫn nhớ mãi sự trùng hợp lúc sáng, buổi tối lúc một mình càng dễ suy nghĩ miên man.

Cô đang nghĩ về giấc mơ ấy.

Đã có một khoảng thời gian chưa mơ, ấn tượng của Lâm Bạch Du về một số thứ trong giấc mơ cũng đã phai nhạt.

Đêm nay cô lại mơ thấy một lần nữa.

Lâm Bạch Du trước khi ngủ, nghĩ sẽ mơ giấc mơ tốt một chút, có lẽ lúc mở mắt, Tuỳ Khâm sẽ sống tốt hơn.

Nhưng cô mơ thấy mình trước khi làm phẫu thuật.

Cô không nhìn rõ như cũ, chỉ thấy bóng mờ nhạt, nghe thấy giọng nói của Tuỳ Khâm: “Làm phẫu thuật xong, em sẽ có thể nhìn thấy rồi.

”Lâm Bạch Du hỏi: “Phải đợi bao lâu?”Tuỳ Khâm nói với cô: “Vài ngày.

”“Vài ngày à.

” Lâm Bạch Du không ngờ, “Vậy rất nhanh mà, rất nhanh có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh rồi.

”Cô cũng đang lo lắng, cuộc phẫu thuật liệu có xảy ra vấn đề gì không.

Lâm Bạch Du lúc ấy nhạy cảm và lo sợ, lo sợ mình thoát khỏi nhà Lâm Hữu Chí, nhưng lại chưa kịp cảm nhận cuộc sống, đã chết trên bàn mổ.

Đêm trước phẫu thuật.


cô thậm chí định viết di thư.

Ban đầu, Tuỳ Khâm không hề ý thức được yêu cầu của cô, chỉ tìm giấy, nghe lời cô: “Em đọc cho anh viết.

”Bắt đầu rất bình thường.

Đến mãi sau, cô nói: “Nếu tôi không may mắn, không tỉnh lại, vậy thì thôi, hi vọng kiếp sau sống tốt hơn một chút.

”Lâm Bạch Du dứt lời, nghe thấy tiếng xé giấy.

“Kiếp này còn chưa sống xong, nghĩ gì đến kiếp sau hả.

” Lời nói của người đàn ông bên tai lạnh lẽo nhưng dịu dàng: “Ngủ đi, Tinh Tinh.

”Lâm Bạch Du tỉnh giấc.

m thanh “Ngủ đi” như đang ở bên tai, cô mở mắt, trong phòng một mảng tối mịt.

Rõ ràng phân đoạn trong mơ rất ấm áp, Lâm Bạch Du lại đau lòng, cô nằm một lúc lâu, mò điện thoại ở đầu giường.

1 giờ sáng.

Lâm Bạch Du gửi đi một tin nhắn: [Về sau cậu có thể gọi tôi là Tinh Tinh không?]Vốn tưởng anh đã ngủ rồi, không ngờ chốc lát sau, có trả lời.

Q: [?]Q: [Vẫn chưa ngủ?]Chẳng phải cậu cũng chưa ngủ hay sao?Lâm Bạch Du đã không gỡ được tin nhắn ban nãy nữa, dứt khoát giả vờ mình đã ngủ rồi, không trả lời, chưa nhận được tin nhắn.

Tâm lí may mắn chưa được bao lâu, màn hình lại sáng lên.

Là cuộc điện thoại từ Tuỳ Khâm.

Lâm Bạch Du trì hoãn mấy giây, mới mím môi nhấc máy, không nói gì.

Đầu điện thoại bên kia cũng rất yên tĩnh.

Hai người đều không phát ra tiếng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở.

Sau giây Lâm Bạch Du sắp không nhịn được nữa, dòng điện cùng với giọng nói hơi khàn truyền đến: “ Lâm Tinh Tinh, ngủ sớm đi.


”Tuy nhiều thêm mấy chữ, nhưng dường như trùng khít với giọng nói trong mơ.

Lâm Bạch Du cắn môi, có lẽ là không phải mặt đối mắt, có lẽ vừa nằm mơ xong, cô bạo dạn hơn một chút: “Tôi có thể gọi cậu là A Khâm không?”A Khâm.

Đã bao nhiêu người từng gọi hai chữ này.

Tuỳ Khâm dựa vào đầu giường, thu chặt hàm dưới, im lặng hồi lâu, mới nói: “Không cho cậu gọi thì cậu không gọi à?”Lâm Bạch Du chỉ trả lời anh: “A Khâm.

”Tuỳ Khâm siết cằm, nghe tiếng gọi lanh lảnh vui tai của cô.

“Tối nay tôi lại mơ thấy cậu rồi.

”Yết hầu Tuỳ Khâm chuyển động.

Cô rốt cuộc có biết nửa đêm nói với một người đàn ông là mơ thấy người ấy, sẽ gay go đến mức nào không.

Lâm Bạch Du không cảm thấy gì: “Mơ thấy tôi muốn viết di thư, bị cậu xé mất.

”“Khi nào cậu mới mơ thấy tôi đây?”Muốn biết thật đấy, mình trong giấc mơ của Tuỳ Khâm, sẽ như thế nào, liệu có mơ thấy một bản thân mình khác với mọi người nữa không.

Liệu có khi, giấc mơ của anh sẽ hoàn toàn trái ngược, là một giấc mơ đẹp thì sao.

Tuỳ Khâm nhìn vào màn đêm vô tận.

Anh nhớ lời Lâm Bạch Du từng nói — “Đợi ngày cậu mơ thấy tôi, tôi sẽ không tặng nữa.

”Vậy nên, anh sẽ không mơ.

Sẽ không mơ thấy cô.

Cũng sẽ không nói cho cô.

Nếu có cô, đó cũng là giấc mơ chỉ một mình anh biết.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.