Lâm Bạch Du không về thẳng nhà mà là đến tiệm trà sữa ở phía trước ngồi, nhìn bệnh viện, nhớ đến Tần Bắc Bắc.
Cô gửi tin nhắn: [Giờ cậu còn ở bệnh viện không?]
Có lẽ đối phương đang dùng di động, rất nhanh Lâm Bạch Du nhìn thấy “đang nhập”, nhưng vẫn chưa gửi tới.
Cho đến khi có mấy nữ sinh tan học bước vào tiệm trà sữa, tin nhắn của Tần Bắc Bắc mới hiện ra: [Không á.]
[ Sao cậu biết tớ ở bệnh viện?]
Thời gian đã lâu như vậy, đi rồi cũng là bình thường.
Lâm Bạch Du: [Hôm nay trước khi tớ đi học thì thấy cậu cãi nhau với người ta bên ngoài bệnh viện. Cậu bị bệnh sao?]
Tần Bắc Bắc: [Đúng vậy, cha tớ cứ bảo tớ phải tới bệnh viện, nhưng tớ cảm thấy không cần, như vậy còn không cãi nhau sao.]
Tần Bắc Bắc: [Cậu học xong chưa?]
Lâm Bạch Du: [Xong rồi, đang uống trà sữa, ly thứ hai của hôm nay rồi.]
Tần Bắc Bắc: [Coi chừng mập đấy! Tớ cũng muốn uống! Nhưng mà phải kiềm chế.]
Lâm Bạch Du cong môi, cố ý gửi một tấm ảnh tay cầm trà sữa qua để dụ dỗ cô ấy, quả nhiên khiến cho Tần Bắc Bắc lên án.
Tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài Tần Bắc không dễ ở chung, thỉnh thoảng nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng thật ra con người cô ấy rất đáng yêu.
So với Trương Cầm Ngữ, Lâm Bạch Du thích cô ấy hơn, cũng thích mái tóc ngắn như nữ chính trong truyện tranh của cô ấy.
Trong bệnh viện, Tần Bắc Bắc phóng to ảnh.
Tay Lâm Bạch Du chỉ có một đốt ngón tay là vào ảnh, trên làn da trắng nõn là móng tay cứng cáp khỏe mạnh, trắng mịn.
Tần Bắc Bắc lại nhìn vết bầm tím trên người mình, bĩu môi.
-
“A Khâm, Từ Phi Phi không gặp được mày nên đi rồi… Tên tay mày cầm gì đấy?”
Phương Vân Kỳ tinh mắt, nhìn thấy tờ giấy trên người Tùy Khâm, nhìn ra không giống giấy bình thường lắm.
Tùy Khâm thuận miệng nói: “Giấy.”
Phương Vân Kỳ: “Có phải mày xem tao như người mù không?”
Gần đây việc buôn bán ế ẩm, cơ bản chủ quán sẽ thỉnh thoảng tới một chuyến, căn bản không ở trong tiệm, phần lớn thời gian là bọn họ ở đó.
Quán xiên nướng nhiều khói dầu, trong quán lại được quét dọn sạch sẽ, mỗi một góc đều mang theo dầu mỡ có thể thấy được hoặc không thấy được.
Tùy Khâm nhét bức tranh lên kệ.
“Vẽ đẹp thật, đây không phải tòa thí nghiệm của trường chúng ta sao?” Phương Vân Kỳ không biết bu lại từ khi nào.
Anh chớp mắt: “Lâm Tinh Tinh vẽ đấy!”
Bởi vì cách Tần Bắc Bắc gọi nên không ít người trong lớp đều biết nhũ danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh, chỉ là thường ngày thỉnh thoảng chỉ có vài nữ sinh mới xưng hô như vậy.
Tùy Khâm liếc nhìn cậu.
Phương Vân Kỳ còn chưa phản ứng lại đã thấy anh trực tiếp lôi một cái tạp dề qua, đậy lên phía trên.
“Bạn học Lâm đưa cho mày à? Cậu ấy đâu.” Cậu hóng chuyện.
“Nhặt đấy.” Tùy Khâm nói.
Phương Vân Kỳ: “Hả?”
Cậy không hiểu lắm, bức tranh này vẽ rất đẹp, chẳng lẽ tiêu chuẩn của Lâm Bạch Du cao, cảm thấy vẽ không đẹp cho nên mới bỏ?
Tùy Khâm không phản ứng.
Phương Vân Kỳ đang nói, tiếng di động chợt vang lên, là tin nhắn của Tề Thống: “Tề Thống từ quê lên rồi, hỏi đêm nay chúng ta có tới không, nó hỏi mày mà mày không trả lời.”
“Không cần.”
Tùy Khâm mở khóa di động, quả nhiên có một tin nhắn chưa xem của Tề Thống.
Bên dưới giao diện có một chấm đỏ.
WeChat của anh không có bao nhiêu người liên lạc, trên cơ bản có lẽ mười ngày đều không thấy một bài đăng, lúc này có một bài mới.
Tùy Khâm đoán được là ai, bấm vào.
Quả nhiên, Lâm Bạch Du đăng lên trang cá nhân, ở quán trà sữa.
Quán trà sữa này là quán rất nổi tiếng trong khu vực, không ít nữ sinh Minh Nghệ đều đến mua, còn đem tới quán xiên nướng.
Anh liếc nhìn thời gian, bỗng nhiên khựng lại.
Quán trà sữa kia cách nơi này rất xa, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là Lâm Bạch Du không thể ở đó được.
Trừ khi người vứt không phải là cô.
-
Trong quán trà sữa, Lâm Bạch Du đang định rời đi thì di động chợt rung.
Q: [[Hình ảnh].]
Tùy Khâm mà lại gửi tin nhắn cho mình?!
Lâm Bạch Du nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã vẫn lặn từ phía tây mà.
Cõi lòng cô đầy chờ mong bấm mở ra, ảnh Tùy Khâm gửi tới thế mà là một bức tranh.
Có người lại vẽ giống mình như đúc?
Lâm Bạch Du kinh ngạc, hai ngón tay phóng to, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chính mình vẽ chứ không phải người khác.
Cô nhanh chóng gõ chữ: [Của tôi vẽ?]
Q: [[Hình ảnh].]
Tùy Khâm lại gửi tới một tấm ảnh, là cận cảnh lạc khoản[*].
[*] Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
Lâm Bạch Du đầu đầy dấu hỏi, bức tranh này không phải nộp cho phòng vẽ rồi à, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ Tùy Khâm.
Hay là có người quen Tùy Khâm nên chụp cho anh xem.
Lâm Bạch Du: [Cậu lấy từ đâu ra vậy?]
Q: [Nhặt đấy.]
Q: [Không cần thì vứt.]
Lâm Bạch Du tự động bổ sung thêm nội dung chưa gõ xong cho tin nhắn này: Cậu có cần không, không cần thì tôi vứt.
[Cần!]
-
Mãi cho đến khi đứng ngoài quán xiên nướng, cô vẫn không rõ cái gì gọi là nhặt được.
Bên ngoài quán chỉ bày hai cái bàn vuông, lúc này đều có người ngồi, Lâm Bạch Du đi qua giữa, tiến vào tiệm.
Phương Vân Kỳ đang bận việc, bỗng dưng nghe thấy một giọng thánh thót êm tai.
“Phương Vân Kỳ.”
Cậu còn tưởng mùa xuân của mình tới rồi, ngẩng đầu thì rất thất vọng: “Là cậu à.”
Lâm Bạch Du: “?”
Vẻ mặt gì vậy.
Phương Vân Kỳ thấy trong tay cô xách theo hai ly trà sữa, vừa nghĩ là biết đến tìm ai nên bĩu môi về phía cửa nhỏ: “A Khâm ở phía sau.”
“Sao cô ấy có thể vào trong?” Ánh mắt nữ sinh ngồi trên một bàn cạnh tường chợt lóe, trực tiếp hỏi ra miệng.
“Bởi vì chúng tôi quen nhau mà, bạn bè.” Phương Vân Kỳ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Không phải khách hàng.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du đi vào tận trong cùng quán ăn.
Bên trong có một mùi thịt xiên nướng tương đối nhạt, phần lớn là các loại hương vị của nguyên liệu nấu ăn chưa được xử lý, chỗ nhỏ hẹp, lối đi thì chật chội.
Cô đang cân nhắc xem có nên gọi Tùy Khâm hay không thì thấy một cánh cửa ở bên trong mở ra, Tùy Khâm xách cái sọt đi ra.
Cánh tay anh cầm chặt bên mép sọt, có gân xanh không quá rõ ràng hiện lên, mặt không cảm xúc mà đặt sọt lên bàn.
Lâm Bạch Du thấy vệt đỏ trong lòng bàn tay anh, anh lại làm như không thấy.
“Tôi mang cho cậu một ly trà sữa, không có phô mai.”
“…”
Tùy Khâm khẽ nâng cằm, ánh mắt lướt qua trên mặt cô.
“Tự mình đến kệ lấy.”
Lâm Bạch Du lập tức nhìn ra sau, hồi lâu mới thấy bức tranh phía dưới tạp dề, được đậy rất sạch sẽ.
Cô quay đầu lại, thấy Tùy Khâm vặn vòi nước ra, dòng nước lớn chảy ra, cọ rửa hết vết đỏ trên lòng bàn tay và đốt ngón tay anh.
Chỉ còn lại mạch máu xanh yên lặng ẩn núp.
Lâm Bạch Du đặt trà sữa lên trên, cạnh cái kệ, quay đầu lại hỏi: “Tùy Khâm, cậu nhặt được như thế nào?”
Tùy Khâm lắc lắc tay, bọt nước vẩy ra, có giọt dừng lại trên cằm anh, ngũ quan của nam sinh sắc bén không gì sánh bằng.
Mắt anh đen nhánh, hỏi một câu khác.
“Cậu học ở phòng vẽ Trương Dương?”
Lâm Bạch Du gật đầu.
Trong mắt Tùy Khâm có hứng thú, giọng điệu chậm rãi: “Có người vứt đi, bay tới trước mặt tôi.”
Đồng tử Lâm Bạch Du hơi co lại.
Có người vứt?
Thiếu nữ đứng cách Tùy Khâm không xa, quần áo, cách chưng diện của cô đều không hợp với sự bẩn loạn của quán xiên nướng, như vệt trắng rơi nhầm vào đầm lầy.
Hiện tại cô cũng đã tiếp xúc với thế giới đen tối.
Lâm Bạch Du nhếch môi, hỏi: “Ai vứt?”
Tùy Khâm: “Không thấy.”
Anh đi qua bên người cô, cánh tay còn chưa lau khô đụng phải quần áo cô, khiến quần áo cô ướt một mảng nhỏ.
Tay Lâm Bạch Du đặt trên bức tranh, cúi đầu.
Phía sau bức tranh có chút bụi.
Có người vứt bức tranh của cô khỏi phòng vẽ, vì sao chứ?
Ghét cô?
Hay là không muốn đặt bức tranh của cô ở đó?
Trong đầu cô suy nghĩ hỗn loạn, nhìn theo hướng vừa rồi Tùy Khâm rời đi mới phát hiện là ra khỏi quán, chẳng qua là cửa sau.
Vừa ngẩng đầu là có thể thấy trên cửa sổ lầu hai phía đối diện viết bốn chữ “Phòng vẽ Trương Dương”.
Hiện tại cửa sổ đen như mực, không có ai.
-
Khi Tùy Khâm từ cửa hàng tiện lợi trở về, điện thoại của Lâm Bạch Du vừa nối máy.
“Thầy Trương ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thầy Trương, em là Lâm Bạch Du.”
Giọng điệu cô vẫn khiêm tốn như cũ, như tiếng suối trong rừng.
Tùy Khâm lột một viên kẹo cao su ra nhét vào trong miệng, nghiêng nghiêng dựa vào tường, khung mày dựng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ buồn cười.
Lâm Bạch Du sắp xếp từ ngữ cho ổn: “Thầy Trương, em muốn hỏi, hôm nay người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ là ai.”
“Cầm Ngữ? Chắc là em ấy.”
“Ngoại trừ Cầm Ngữ thì không có người khác ạ… Vâng, em biết rồi ạ.”
Lâm Bạch Du hơi dừng lại, tâm trạng khó tránh khỏi không vui: “Đúng rồi thầy, bức tranh hôm nay em nộp bị người ta vứt từ trên lầu xuống.”
Trương Dương: “Cái gì?”
Thầy ấy nghĩ lại vấn đề vừa rồi của Lâm Bạch Du, còn có gì mà không rõ.
Lâm Bạch Du “dạ” một tiếng, vẫn chưa nói hiện tại bức tranh của mình vẫn ổn.
Ngắt điện thoại, thầy ấy gõ rồi mở cửa một phòng, cháu gái mình đang ở bên trong xem điện ảnh, thấy thầy ấy thì cười tủm tỉm: “Cậu.”
“Hôm nay cháu là người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ?” Trương Dương hỏi.
“Đúng ạ.”
“Ngoại trừ khóa cửa, cháu còn làm gì nữa?”
Trương Cầm Ngữ buồn bực: “Còn có thể làm gì, không làm gì cả.”
Sắc mặt Trương Dương khó coi: “Cậu đã biết rồi, cháu còn không nói?”
Trương Cầm Ngữ thấy thầy ấy thật sự tức giận thì trong lòng lo sợ bất an.
Vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ta, Trương Dương biết ngay xong rồi, cháu gái của mình chắc chắn đã làm chuyện không nên làm.
Trương Cầm Ngữ thấy thầy ấy càng ngày càng tức giận, vội vàng nói: “Cháu… Cháu chỉ nhìn trộm tranh của bọn họ, việc này cũng đâu phạm pháp.”
“Cháu chỉ nhìn thôi sao?”
“Dạ?”
“Vì sao cháu vứt tranh của Bạch Du?”
Trương Cầm Ngữ: “Gì ạ?”
Cô ta cạn lời: “Cháu vứt tranh của cậu ấy làm gì?”
Đợi đã, tranh của Lâm Bạch Du bị vứt?
Trương Dương đã tự động nghĩ xong lý do: “Cháu ghen ghét tài năng của em ấy cho nên mới muốn vứt bức tranh, không cho cậu thấy.”
“Cháu không muốn em ấy cùng cậu tham gia cuộc thi.”
Trương Cầm Ngữ la một tiếng: “Cậu! Cháu đâu phải kẻ ngốc!”
Trương Dương hừ lạnh: “Cháu phải.”
Trương Cầm Ngữ sốt ruột, đứng phắt dậy: “Cháu giận rồi đấy, cháu không có vứt! Cháu vứt thì có ích lợi gì, đâu phải cháu không biết tài năng của cậu ấy, không nhìn thấy thì không phải sẽ hỏi tại sao Lâm Bạch Du không nộp à?”
Bầu không khí yên lặng vài giây.
Trương Dương nghĩ thầm: Có lý thật.
Cháu gái và Lâm Bạch Du học chung hai năm, lại học hai năm ở phòng vẽ của thầy ấy, nếu là ghen ghét thì đã ghen ghét từ sớm.
Thầy ấy biết năng lực của Lâm Bạch Du, tất nhiên sẽ xem tranh của cô, điều này, cháu gái Trương Cầm Ngữ rõ ràng hơn ai hết, không nhìn thấy tranh thì chắc chắn sẽ hỏi Lâm Bạch Du.
“Không phải cháu thì là ai?”
“Sao cháu biết được! Dù sao cũng không phải cháu!”
-
Lâm Bạch Du cúp điện thoại, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.
Tùy Khâm đứng thẳng khỏi vách tường, khóe môi hơi nhếch lên cười, giống như đang xem kịch: “Đã biết là ai rồi, không đi tính sổ à?”
“Không phải cậu ấy.”
“Ồ, tin tưởng mù quáng.”
Lâm Bạch Du im lặng.
Cô không đoán được Tùy Khâm sẽ có phản ứng này, nhưng lại chợt hiểu.
Có lẽ anh đã trải qua chuyện tương tự, khi thấy chuyện như thế thì sẽ tin là bạn mình phản bội mình.
Lâm Bạch Du khẽ thở dài: “Tùy Khâm, tôi hỏi cậu một câu.”
Tùy Khâm thong thả nghiêng mặt qua.
“Nếu ngày mai, ông chủ của quán các cậu phát hiện quán mất tiền, tiếp sau đó, đêm nay người cuối cùng rời khỏi quán chính là Phương Vân Kỳ.”
Hai má nam sinh co lại.
Anh đoán được câu tiếp theo của cô.
“Cậu sẽ cảm thấy là Phương Vân Kỳ trộm tiền à?”
“…”
Lâm Bạch Du không nhịn được lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía thiếu niên đối diện: “Cậu tin tưởng Phương Vân Kỳ, đúng không?”
Mặt Tùy Khâm lạnh nhạt.
Lâm Bạch Du nhìn về phòng vẽ ở lầu hai phía đối diện: “Cùng một đạo lý, tôi tin Trương Cầm Ngữ, cậu ta là người không có khả năng nhất.”
“Tôi và cậu ấy học chung hai năm, cậu ta có rất nhiều khuyết điểm, rõ nhất chính là nhiều chuyện, không giữ được bí mật, thường xuyên đắc tội người khác.”
“Cậu ta thường xuyên khen tôi trước mặt người khác, còn cảm thấy tôi vẽ tranh giỏi hơn cả mẹ tôi cảm thấy, không phân biệt trường hợp gì, chỉ lo chính mình nói hay không nói.”
Cô quay sang nhìn mặt Tùy Khâm.
Anh đối diện với đôi mắt trong veo của cô.
Lâm Bạch Du cười xinh xắn: “Quả thật tôi rất phiền cậu ấy.”
Tùy Khâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và nốt ruồi ở giữa mày bị ánh đèn đường bao phủ của cô, tàn nhẫn nói: “Nghe ra càng giống như cố ý.”
Thiếu nữ gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Tôi và cậu ta cùng học vẽ tranh, nếu cậu ta không vui nên vứt tranh của tôi, trước kia tôi từng làm ầm ĩ với cậu ta mấy lần không vui vẻ gì, thì tranh đã sớm bị vứt đến mức không đếm được là bao nhiêu bức rồi.”
“Tôi càng tin tưởng cậu ta không cố ý, có lẽ là vô ý, nói chuyện không suy nghĩ.”
“Trong mắt cậu, hẳn là Phương Vân Kỳ cũng có rất nhiều khuyết điểm nhỉ, nhưng không cản trở chuyện cậu tin tưởng cậu ấy.”
Lâm Bạch Du nói: “Chờ tôi tìm được người vứt tranh, cậu sẽ tin tôi.”
Tùy Khâm lười trả lời, giễu cợt sự ngây thơ của cô.
“Mỗi người đều có chỗ không tốt, có thể nhiều có thể ít.” Bỗng nhiên cô nhếch môi cười: “Tùy Khâm, tôi cũng tin cậu.”
Tùy Khâm:?
Anh cười khẽ, mang theo ý trào phúng: “Vậy cậu đã tin nhầm người.”
Thiếu nữ không dao động chút nào: “Không, người tôi tin tên là Tùy Khâm.”
Cậu và anh ấy là cùng một người.
Tùy Khâm trong giấc mơ của tôi, cứu tôi, bảo vệ tôi, yêu tôi.
Tùy Khâm bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt thì cô đã gọi tên của mình, đáy lòng chợt có một suy nghĩ không kiểm soát được.
“Vì sao?” Anh hỏi.
*
“Nhưng tôi ích kỷ hơn, đáng ghê tởm hơn, bại hoại hơn, tôi tồi tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều.”